"Ngươi thất thần cái gì?" Bên tai Mạc Kiêu Hiệp truyền đến tiếng quát trầm trầm quen thuộc, hắn phục hồi tinh thần lại, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong ngự thư phòng lúc trước của hoàng thượng.
Đôi lông mày cong dài của Triệu Từ Chi nhếch lên, trên khuôn mặt tinh xảo khó vẽ thành tranh để lộ ra một chút không vui: "Nhìn trẫm làm gì, ba chữ ta dạy ngươi, ngươi đã nhớ kỹ hết chưa?"
Mạc Kiêu Hiệp nương theo ánh mắt y nhìn xuống, tờ giấy trắng như tuyết trải trên bàn, bàn tay trắng nõn ngọc ngà đang cầm bút vẫn còn chưa kịp buông xuống; nước mực đen đặc để lại dấu vết lưu luyến cố chấp giữa tờ giấy, một trang giấy phô trương chỉ vẻn vẹn có ba chữ —— Mạc Kiêu Hiệp. Hắn giật mình, lòng tựa một hồ nước yên ả bỗng có một viên đá bị quăng xuống, mặt nước bình lặng bị bắt nhiễu loạn, tạo nên từng vòng từng vòng sóng gợn dao động dập dền.
"Ngươi..." Hắn định mở miệng nhưng rồi đột nhiên dừng lại, gương mặt với đường cong âm nhu xinh đẹp trước mắt, khóe môi ngậm cười, nhất cử nhất động đều thật linh động, Triệu Từ Chi khoác ánh sáng nhu hòa làm hắn không nỡ lên tiếng quấy nhiễu. Kể từ khi tướng quân tỉnh lại, giữa hai người không phải giằng co bén nhọn thì cũng là tổn thương lẫn nhau, dung nhan tinh xảo của bệ hạ dần dần trở nên ác liệt, đôi mắt phượng long lanh ánh nước đầy căm hận và tuyệt vọng. Còn bệ hạ xuất hiện trước mặt hắn bây giờ, khí phách cao ngạo hệt như năm đó.
Bệ hạ khẽ hừ một tiếng, cúi người, cổ tay bạch ngọc hạ xuống, bút lông nhòn nhọn lại chạm đến tờ giấy trắng tinh, động tác viết chữ nước chảy mây trôi; chỉ một thoáng sau, trên tờ giấy Tuyên Thành lại có thêm ba chữ tùy tiện đường hoàng, vẫn là tên của tướng quân.
Triệu Từ Chi dường như khá vừa lòng với lần đặt bút này, sau khi nhìn thêm mấy cái, bờ môi đào nhếch lên, suy nghĩ trong lòng hẳn là vô cùng tươi đẹp. Lúc bệ hạ nâng cằm thì phát hiện tên ngốc ngơ ngẩn nhìn y đã lâu, y vòng qua chiếc bàn đi đến bên cạnh hắn, ngón trỏ thon dài trượt một đường từ trán tên ngốc xuống, rê dọc qua chiếc mũi cao thẳng, qua bờ môi nhạt bạc tình, cuối cùng dừng tại chiếc cằm với đường hàm rõ nét và đầy gốc râu màu xanh lá, bệ hạ giả vờ tức giận: "Đồ ngốc nhà ngươi, ngốc đến bản thân mình là ai cũng quên mất. Khó được hôm nay tâm tình trẫm cũng tàm tạm, chịu hạ mình dạy ngươi biết đọc biết viết tên, nhưng tinh thần của đồ lừa lì lợm nhà ngươi đều bay lên tậng chín tầng mây rồi nhỉ?!"
Mạc Kiêu Hiệp mở miệng, khép mở hai lần mới phát ra âm thanh khàn khàn gần như nghe không rõ: "Ta... nghĩ về ngươi!"
Bệ hạ dùng lực, hai ngón tay siết chặt cằm tên ngốc, cười giễu cợt: "Trẫm không muốn một nam nhân ngay cả tên mình cũng không biết viết."
"Ta... ta biết viết!" Tên ngốc vội vã biện giải.
Triệu Từ Chi ngã vào trong lòng tên ngốc, hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi đào tinh tế hôn lên hầu kết hắn, bệ hạ thậm chí còn vươn chiếc lưỡi mềm ra liếʍ một cái lên hầu kết nhô cao kia, tên ngốc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến giật mình.
Đôi mắt phượng của bệ hạ toát lên sự khinh thường, y ngả ngớn nói: "Nếu ngươi biết viết, trẫm sẽ như ý nguyện của ngươi, mở chân ra mặc cho ngươi thao, tựa như... đêm qua vậy đó." Đêm qua y bị dây thừng đỏ trói chặt, tên ngốc đứng làʍ t̠ìиɦ với y, mành đỏ màn thơm, cả điện đầy xuân sắc.
Mặc ta tưởng tượng như thế nào, cũng tưởng tượng không nổi, ngươi đối với Ngốc Tử lại đượm tình như thế; chí tâm, chí thâm.
Ánh trong đôi mắt Mạc Kiêu Hiệp đều là một nụ cười hay một cái nhíu mày của bệ hạ, hắn nhìn người gần ngay trước mắt, không tự chủ được vươn tay muốn ngậm chặt mái tóc đen của y, mái tóc trút xuống như thác nước lại trốn thoát từ kẽ tay hắn, mà thời khắc này dung mạo bệ hạ cũng dần dần phủ một lớp sương mù. Hắn lo lắng vươn tay ra xua tan tầng sương trên mặt bệ hạ, dung nhan tuyệt đẹp của Triệu Từ Chi giấu trong màn sương như ẩn như hiện, chờ cho đến khi sương tan, Mạc Kiêu Hiệp còn chưa kịp vui mừng, một gương mặt quen thuộc mang theo căm hận kiên quyết xuất hiện ở trước mặt hắn, nhu tình trước đó cũng tựa hoa trong gương, trăng trong nước, biến mất không còn một mảnh.
"Trẫm, hận tột cùng một nam nhân tên gọi Mạc Kiêu Hiệp."
Mạc Kiêu Hiệp nháy mắt rơi vào vực sâu đen thẳm, băng hàn thấu xương, vết thương trên lưng giống như lại bị người móc ra, máu chảy đầm đìa: "Không không, không... Không...!" Tướng quân dùng hết sức lực toàn thân hét lớn một cái.
"Tướng quân, tướng quân, ngài đã tỉnh..." Quốc sư Mạnh Chiêu ở bên cạnh gọi.
Mạc Kiêu Hiệp đột nhiên mở mắt ngồi dậy từ trên giường, mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ướt nhẹp thái dương.
"Tướng quân, ngài tỉnh rồi!" Bên cạnh hắn vốn đã không có quá nhiều người hầu hạ, lúc trị liệu còn ở luôn trong mật thất, ngoại trừ quốc sư Mạnh Chiêu thì không còn ai nữa.
Hắn dùng tay phủi nhẹ mồ hôi trên mặt, uể oải và thống khổ trên đó còn chưa tan đi hết, hắn ngẩng đầu lên nặng nề nhìn quốc sư Mạnh Chiêu: "Ta... nhập mộng?"
Đối phương gật đầu lại lắc đầu, cung kính nói: "Tướng quân, mộng là ý nghĩ hư ảo, mà thứ ngài vừa mới nhìn thấy lại là hồi ức giấu sâu trong nội tâm, có thể bị phong kín, như vậy ngài còn cho rằng đó là mộng sao?"
"Không thừa nhận, những giấc mộng đó với ta mà nói cực kỳ xa lạ, đó là một người khác, không phải Mạc Kiêu Hiệp ta." Tấm lưng hắn cứng lại, từ gáy đến xương sống vặn thành dáng vẻ cố chấp, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ sự kháng cự của hắn.
Quốc sư Mạnh Chiêu khẽ thở dài một tiếng: "Tướng quân, gần đây ngài bị thương không ít, tại hạ kiến nghị mấy ngày này tạm hoãn việc dẫn cổ, nếu dùng thuốc dẫn ép buộc tiến hành, chọc giận cổ trùng trong cơ thể thì chính là sẽ hoàn toàn ngược lại, gặp phải sự cắn ngược của cổ trùng."
Mạc Kiêu Hiệp nhíu mày, nếp nhăn khắc sâu giữa đôi lông mày lộ ra sự lo ngại của hắn: "Vậy phải đợi bao lâu?" Hắn chẳng dẫn cổ được bao nhiêu thời gian thì phải xuất chinh lần nữa.
"Năm ngày mới đủ."
"Quá muộn, ba ngày, ba ngày sau ta sẽ lấy thân dẫn cổ." Hắn mặc xong quần áo thì im miệng, môi mím thành một đường sắc bén, trầm mặc đi ra khỏi mật thất.
Hắn có chút thất thần đi về phía trước, Tô Quế Nhân chầm chậm đi theo phía sau, do dự mãi mới lên tiếng hỏi: "Tướng quân muốn đi xem bệ hạ sao?" Bất tri bất giác, Mạc Kiêu Hiệp đã đứng ở ngoài cửa điện thâm cung, nhưng lại đứng ở trước cửa mà không vào.
"Đợi lát nữa." Hắn ở ngoài cửa cung điện lượn mấy vòng, chần chừ không yên, cuối cùng tướng quân cũng dừng lại bên một cánh cửa sổ có những lỗ chạm rỗng khá to, xuyên qua khe hở hắn có thể lặng im thu lại hình ảnh Triệu Từ Chi bị nhốt trong cung điện vào đôi mắt.
Lúc này trên người bệ hạ ngoại trừ áo trong cũng chỉ khoác một chiếc áo gấm phong phanh màu xanh lơ nhạt, y ngồi bên bàn không mặn không nhạt pha trà, khói trắng lượn lờ làm giọng nói và dáng điệu của y trở nên mơ hồ.
Mạc Kiêu Hiệp đang ngắm cảnh đẹp ý vui là hình ảnh Triệu Từ Chi pha trà thì bỗng dưng mặt nghiêm lại, trong mắt lộ ra vài tia hung quang: "Tô Quế Nhân, ngày thường bệ hạ cũng sẽ pha trà ở trong điện sao?"
"Hồi tướng quân, ngày thường bệ hạ không thể đặt chân ra ngoài điện, ngẫu nhiên thích pha trà uống một mình, nô tài muốn đến hầu hạ, nhưng bệ hạ phân phó bất kỳ ai cũng không thể tới gần quấy nhiễu sự thanh tĩnh của bệ hạ." Tô Quế Nhân lập tức đáp.
"Ngày thường bệ hạ cũng sẽ một mình lại pha hai chung trà?" Sắc mặt hắn cũng không vì lời giải thích mà dịu đi.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tô Quế Nhân "tạch" một phát, trắng bệch, lão run lên, đồng tử co lại: "Lúc trước... nô tài cũng chưa từng để ý, hẳn là một chung..."
"Với tính tình tâm cao khí ngạo của bệ hạ, y..." Lời còn chưa dứt, trong điện lại nhanh chóng xẹt qua một cái bóng đen, Mạc Kiêu Hiệp cực kỳ cảnh giác, thân thể phản ứng trước, một cước đá văng cửa điện, lắc mình một cái xông vào nội điện như gió bão, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Triệu Từ Chi.
Sắc mặt Mạc Kiêu Hiệp âm tình bất định, hắn một đao hỏi thẳng: "Chiếc bóng vừa rồi là của ai, ngươi đang chờ ai?"
Triệu Từ Chi bưng chung sứ men xanh lên, tự nhiên nhấp một hớp nhỏ, coi hắn như không có.
Đủ loại suy nghĩ và rối rắm trước khi tới đây của tướng quân đã bị cơn thịnh nộ áp chế hoàn toàn, hắn dùng tay dã man túm chặt cổ tay có chút tái nhợt của bệ hạ, bệ hạ sơ sẩy vuột cái chung, nước trà nóng hổi dây ra, chung sứ vỡ tan... Mạc Kiêu Hiệp tức tốc dùng tay mình bao trùm mu bàn tay bệ hạ, nước trà vốn nên bắn tung tóe trên tay bệ hạ đều bị hắn ngăn lại hết, một hai vết đỏ bỏng rát hiện lên.
"Buông ra." Bệ hạ khinh a, y có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay Mạc Kiêu Hiệp, trước kia y chắc hẳn sẽ ham mê cơ khát loại nhiệt độ này, nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy nhiệt độ kia sẽ đốt bỏng người.
Mạc Kiêu Hiệp thả lỏng tay, sau đó lại đột nhiên siết chặt, cầm tay bệ hạ còn chặt hơn trước nữa, âm thanh đắng chát truyền đến: "Triệu Từ Chi, ta nghĩ... ta buông không được." Lần đầu tiên hắn gọi thẳng tục danh bệ hạ.
"Trẫm có thể giúp ngươi." Bệ hạ phụt cười một tiếng, vươn bàn tay không bị khống chế ra, gỡ từng ngón từng ngón trên năm ngón tay đang nắm chặt của Mạc Kiêu Hiệp.
"Thứ thần bị khống chế chính là tâm ma, chỉ một mình bệ hạ có thể trị."
"Trẫm hy vọng ngươi mãi mãi bị nhốt trong tâm ma, mãi mãi không ra nổi." Y lạnh mặt đáp lại một câu.
"Vừa rồi ta mơ một giấc mơ, mơ thấy bệ hạ cười gọi ta là Ngốc Tử, ngươi dạy ta viết tên ta." Mạc Kiêu Hiệp chần chừ mở miệng, khóe môi treo nụ cười có chút cay đắng, hai mắt thâm thúy ánh lên hình bóng bệ hạ.
Cơ thể Triệu Từ Chi khẽ chấn động, chẳng ai biết rõ đoạn tình cảnh này hơn y.
Mạc Kiêu Hiệp tiếp tục: "Ba ngày sau ta cưỡng ép dẫn cổ, nếu may mắn còn sống, phải ủy khuất bệ hạ theo ta xuất chinh."
"Trẫm sẽ không theo, càng không muốn đi cùng ngươi, Yến Triệu không thể một ngày không vua." Bệ hạ nghiêm mặt cứng đờ nói.
"Bóng người vừa rồi có lai lịch gì? Bệ hạ cảm thấy ta còn có thể yên tâm để ngươi ở nơi này sao?" Mạc Kiêu Hiệp nói đến đây, mây đen giăng đầy trên mặt, cơn đau âm ỉ trong lòng không biết từ đâu ra.
Triệu Từ Chi đơn giản xé rách vẻ ngụy trang, nỗi căm hận dâng lên dày đặc trong đôi mắt phượng mê người: "Trẫm sẽ cho ngươi hối hận!"
Mạc Kiêu Hiệp không thèm để ý cười cười, hắn cúi xuống mặt đối mặt với bệ hạ, đột nhiên nói: "Ta không có con đường khác để chọn, càng không muốn để ngươi rời khỏi phạm vi khống chế của ta."
"Năm ngày sau xuất chinh." Mạc Kiêu Hiệp ôm y, cường thế không cho kháng cự.
"Trẫm sẽ không để ngươi toại nguyện." Hai người ôm nhau, rõ ràng kề sát nhau như vậy, nhưng hai trái tim lại cách một vách núi cheo leo.