Cung Đình Xuân Sắc

Chương 29: "Trong bụng bệ hạ tưới đầy Ŧiиɦ ᗪịƈɦ của thần, không chừng..."

"Trong bụng bệ hạ tưới đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thần, không chừng còn có thể mang thai con của thần đấy."

---

Việc Mạc Kiêu Hiệp làm chuyện hoang đường như vậy với y ngay trên triều đình, sự xấu hổ và giận dữ trong lòng bệ hạ cùng với nỗi oán hận dành cho đối phương chỉ e đã đạt đến đỉnh điểm. Cũng may đại điện đủ to đủ rộng, hai người điên loan đảo phượng trên điện đường cũng không ai nhìn ra manh mối gì.

Sau khi bãi triều, dưới sự cưỡng chế của Mạc Kiêu Hiệp, bệ hạ nghĩ ra một chiếu thư rửa sạch tội danh phản quốc cho Mạc đại tướng quân, mặt khác cộng thêm Tống Tuy Dương trở về, Mạc Kiêu Hiệp quả thực như hổ thêm cánh, lại có thể "trầm oan giải tội", đại tướng quân Yến Triệu không ai bì nổi lại đường hoàng xuất hiện trên triều đình lần nữa. Tuy Triệu Từ Chi bị nhốt nơi thâm cung, bão táp mưa sa bên ngoài đều bị ngăn cách, nhưng với tâm tư của y há lại sẽ không dự liệu được nhất cử nhất động của Mạc Kiêu Hiệp?

Vây cánh triều đình giằng co phong vân, quyền thế đế quyền và tướng quyền thay đổi, Mạc Kiêu Hiệp đang từng bước khống chế thế lực của bệ hạ như tằm ăn lên. Giờ phút này chắc là đang ở thời kỳ mấu chốt nhất nên Mạc Kiêu Hiệp càng cẩn thận giám thị khống chế y hơn, bệ hạ mắt lạnh nhìn quanh long sàng, toàn bộ màn lụa mỏng treo ban đầu bây giờ đều biến thành l*иg sắt, l*иg giam kia giống như một cái đỉnh lạnh lùng, khung sắt đen cứng dày nặng không thể phá, nhốt kín bệ hạ trên giường, Triệu Từ Chi chính là chú chim sẻ vàng trong lòng bàn tay Mạc Kiêu Hiệp.

"Bệ hạ, đây là thuốc tướng quân sai ngự y nấu riêng cho ngài." Mạc Kiêu Hiệp một mực an bài Tô Quế Nhân hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cũng không biết có phải đặc biệt dùng để khiến Triệu Từ Chi khó chịu hay không.

"Đổ đi, miễn là thứ mà hắn cho người mang lên thì đem cho chó ăn hết." Y không thèm nhìn một cái, đáy mắt đầy âm trầm.

Tay Tô Quế Nhân run lên, chén thuốc đang bưng cũng suýt chút nữa sóng sánh đổ cả ra ngoài, lão bưng thuốc tới ngoài l*иg giam, quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, tướng quân cũng là vì nghĩ cho thân thể ngài, ngài bị phong hàn, xin bệ hạ bảo trọng long thể vì Yến Triệu..." Mạc Kiêu Hiệp nói với người ngoài rằng bệ hạ bị cảm phong hàn, ngay cả Tô Quế Nhân cũng cho rằng bệ hạ thật sự bị cảm.

Bệ hạ nhếch môi cười lạnh: "Vì Yến Triệu? Giang sơn Yến Triệu này hiện giờ còn nằm trên tay trẫm sao? Chỉ kém không đổi họ mà thôi."

"Bệ hạ ngài tạm thời tin tưởng tướng quân một lần..." Tô Quế Nhân cúi đầu thật sự thấp, lão nôn nóng muốn biện giải cho Mạc Kiêu Hiệp.

"Ngươi thật đúng là trung thành tuyệt đối với chủ tử nhỉ." Triệu Từ Chi không khỏi châm chọc, dường như là y ghét nghe lời giải thích này, trực tiếp quát lớn: "Đủ rồi, ngươi lui ra đi."

"Thuốc này... tướng quân phân phó nô tài cần phải nhìn bệ hạ uống hết." Tô Quế Nhân đã không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên gương mặt quân vương nữa, ngũ quan tinh xảo âm nhu kia chắc hẳn đã vặn vẹo rồi.

Triệu Từ Chi đứng dậy, vươn tay ra khỏi l*иg giam, bình tĩnh lạ thường bưng chén thuốc lên, đôi mắt phượng híp lại nhìn nước thuốc đen như mực, bỗng dưng nhếch môi: "Trẫm vốn không có nhiễm phong hàn, ngươi nói xem rốt cuộc thì chủ tử của ngươi hoài tâm tư gì? Có lẽ sau khi trẫm uống xong, Yến Triệu thật sự có thể đổi chủ!" Y thật sự đoán không ra rốt cuộc thì nam nhân kia muốn làm cái gì.

Nghĩ đến đây, y quăng mạnh cái chén trên tay lên mặt đất, nước thuốc đen ngòm văng tứ tung. Triệu Từ Chi nhướng mày: "Bây giờ có thể cút."

Tô Quế Nhân quỳ trên mặt đất không dám hé răng, lúc này cửa điện bị đẩy ra, một cái chân mang ủng đen bước vào điện trước, ngay sau đó bóng dáng cao to của Mạc Kiêu Hiệp hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt Triệu Từ Chi. Gương mặt với những đường nét khắc sâu của đối phương chẳng có cảm xúc gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, trong đại điện yên tĩnh đến dọa người, ngoại trừ tiếng vỗ tay của Mạc Kiêu Hiệp thì không còn âm thanh gì khác. Hắn bước lên trước nhặt cái chén sứ trắng bể nát, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh thấu xương: "Thần, thật sự bội phục ngạo khí của bệ hạ." Hắn dừng lại, ném mảnh vỡ trong tay về hướng Triệu Từ Chi, nhưng mà mảnh chén vỡ đó cũng không làm bệ hạ bị thương, mà là đánh vào l*иg sắt phát ra tiếng vỡ tan chói tai.

Mạc Kiêu Hiệp chạy tới trước mặt bệ hạ, cách l*иg giam bắt lấy cổ tay y, sự bình tĩnh trên mặt dường như lập tức bị xé rách, bạo ngược và ác liệt quay cuồng như khói đen: "Chẳng qua điều thần muốn làm nhất đó là biến bệ hạ cao ngạo thành con cɧó ©áϊ nằm bò dưới chân ta."

"Ngươi!" Bệ hạ tức đỏ cả mặt, nhục nhã nhận hết trong nửa cuộc đời đều bắt nguồn từ gã đàn ông này.

Hạ nhân nhanh chóng dâng lên chén thuốc thứ hai, Tô Quế Nhân cũng yên lặng hành lễ rồi an tĩnh lặng lẽ rời khỏi cung điện.

Mạc Kiêu Hiệp bưng chén thuốc lên, mở l*иg sắt, kéo bệ hạ từ trên giường qua, một tay kềm cái cằm đối phương, cưỡng ép Triệu Từ Chi mở miệng, Mạc Kiêu Hiệp thô bạo rót hết nước thuốc đen thui đắng nghét vào trong miệng y, bệ hạ không thể phản kháng chỉ đành bất lực nuốt vào bụng, nước thuốc màu đen không kịp nuốt men theo khóe miệng chảy ra ngoài, chảy xuống chiếc cổ trắng nõn hoàn mỹ, thậm chí nhễu lên ngực thấm thành một vệt nước sậm màu.

"Khụ khụ..." Chén sứ trắng chứa thuốc đen đã thấy đáy, lúc này tướng quân mới dừng tay, mà bệ hạ thì ghé vào mép giường thống khổ ho khan, khóe mắt y ửng đỏ, có thể thấy vừa rồi Mạc Kiêu Hiệp bức y bức đến chặt bao nhiêu.

"Đừng phí sức, thuốc này vào bụng lập tức hữu hiệu." Mạc Kiêu Hiệp vươn ngón cái lau đi vệt nước đọng lại nơi khóe môi bệ hạ, bờ môi mỏng của hắn cọ qua lỗ tai đối phương, vừa lòng nhìn thấy đối phương run rẩy: "Yên tâm đi bệ hạ của ta, thần không nỡ để ngươi chết, dù sao chỗ đó của ngươi mất hồn như vậy, da^ʍ như vậy, thần còn chưa có thao đủ đâu."

Ánh mắt bệ hạ như dao: "Ngươi đút cái gì cho ta!"

Đối phương khẽ bật cười, ánh mắt nhìn Triệu Từ Chi hết sức ngông cuồng và trắng trợn, hắn liếʍ liếʍ đầu răng, sau đó không chút để ý nói: "Một thứ có thể cho bệ hạ quen ăn bén mùi, còn có thể dạy bệ hạ học được cách phải làm sao để hầu hạ người đàn ông của ngươi!"

Sau một khoảnh khắc, Triệu Từ Chi phát giác thân thể mình dần dần khô nóng, từ chỗ xương cùng của y dâng lên một sự cơ khát không biết nói như thế nào. Y nhận ra sự khác thường của mình, đại khái hiểu rõ Mạc Kiêu Hiệp làm chuyện tốt gì, y siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ và oán hận: "Thứ ngươi đút cho ta chính là mị dược?!"

Mạc Kiêu Hiệp biết rõ dược hiệu đã có tác dụng, hắn cúi đầu cười nhạo: "Cơ thể bệ hạ đã đủ da^ʍ, căn bản không cần thuốc trợ hứng. Thứ thần cho bệ hạ uống chẳng qua chỉ là thuốc điều trị thân thể cần thiết mà thôi, nó có thể làm cho cơ thể bệ hạ trở nên càng nhạy cảm hơn, càng... tuyệt vời hơn." Hắn dùng một tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo của bệ hạ, bàn tay to ái muội xoa xoa lên bụng Triệu Từ Chi, hắn nhìn xoáy vào mắt đối phương, lại mở miệng: "Không chừng trong bụng bệ hạ tưới đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thần, còn có thể mang thai con của thần đấy."

Đồng tử Triệu Từ Chi co lại, cơ thể y khẽ run, giọng tàn ác phản bác: "Không có khả năng, trẫm là nam nhân! Ngươi nằm mơ!" Nhưng mà cái bụng bị nam nhân mơn trớn lại dậy lên từng đợt nước ấm xa lạ, dường như thân thể bệ hạ thật sự đang gặp biến hóa thần bí đáng sợ nào đó.

"Sao lại không có khả năng? Nước Mạnh Chiêu có một loại vu thuật có thể làm nam tử thụ thai." Mạc Kiêu Hiệp bình tĩnh trả lời, bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve một cách tình sắc trên da thịt nõn nà của bệ hạ, đường nét lãnh ngạo lóe lên vẻ sỉ nhục: "Thần chính là vô cùng chờ mong bộ dạng dâʍ đãиɠ khi bệ hạ lớn bụng nhưng vẫn cầu xin ta thao." Hắn nói những lời này chẳng qua là muốn hù Triệu Từ Chi thôi, đương nhiên không thể nào là thật, hắn chính là thích nhìn bộ dáng đối phương dỡ xuống mọi cao ngạo, tứ cố vô thân.

"Ưʍ..." Hễ là nơi bị gã ta mơn trớn đều như bén lửa, sự khô nóng trong cơ thể bệ hạ từ một đốm lửa nhỏ cô độc biến thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, mặc dù y cực lực cắn môi, nhưng tiếng rêи ɾỉ quyến rũ nhão nhoét vẫn lọt ra từ đôi môi đào.

Nam nhân thân mặc áo gấm đem thêu hoa văn giao long màu bạc, phác hoạ rõ ràng hình dáng cơ thể cường tráng rắn chắc, đặc biệt là lúc cự long dưới háng của hắn chống trời, sung mãn cứng rắn, ai nhìn vào cũng biết Mạc đại tướng quân là người trọng dục. Triệu Từ Chi nhìn vẻ ngoài tuấn lãng tràn ngập tính xâm lược của Mạc Kiêu Hiệp cùng với ngửi được mùi dương cương độc hữu trên người đối phương, tay y chầm chậm nắm lấy quần áo đối phương, đứt quãng ra lệnh: "Giải... giải dược tính trên người cho trẫm!"

Nếu là lúc trước, tướng quân chắc chắn sẽ áp dụng thủ đoạn trấn áp mãnh liệt với bệ hạ cao cao tại thượng, không chừng bây giờ đã cưỡi trên người đối phương mở trận thảo phạt hoành tráng. Nhưng hôm nay Mạc Kiêu Hiệp lại ung dung bắt chéo chân ngồi trên long sàng, mắt lạnh liếc nhìn con người toàn thân bắt đầu ửng màu hồng hồng. Thuốc mà hắn cho Triệu Từ Chi uống không phải thuốc kí©ɧ ɖụ© truyền thống, loại thuốc này quả thực sẽ khiến thân thể người ta trở nên cực kỳ nhạy cảm và trống rỗng, nhưng lại có thể làm người ta vẫn luôn duy trì trạng thái thanh tỉnh. Mạc Kiêu Hiệp muốn để Triệu Từ Chi thanh tỉnh tự bò lên người hắn, hiến dâng lên tất cả những gì y có. Chẳng có gì nhục nhã hơn việc chủ động bò lên giường kẻ thù, cầu xin đối phương đùa bỡn khi vẫn còn thanh tỉnh.

Ban đầu bệ hạ còn có thể chịu đựng tra tấn như vậy, nhưng thuốc này vô cùng mạnh mẽ bá đạo, ngươi càng cố nhịn tình triều trong cơ thể xuống thì nó càng cắn trả dữ dội hơn, hai lọn tóc mai đen nhánh của y đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng rịn một lớp mồ hôi ướŧ áŧ. Triệu Từ Chi thanh tỉnh hơn bao giờ hết, cũng chính vì sự thanh tỉnh này mới làm sự khó chịu trong thân thể y tăng lên gấp bội, y cảm nhận vô cùng rõ ràng đóa cúc mắc cỡ bên dưới của mình đã phát sinh một loạt biến hóa. Cúc tự động khép mở, vách thịt bên trong không ngừng mấp máy, chất lỏng phân bố trong cơ thể chảy ra ngoài từng đợt từng đợt, cái mông trắng ngần và phần bên trong đùi của bệ hạ nhanh chóng bị dâʍ ɖị©ɧ do chính y sản xuất tẩm cho ướt giàn giụa.

"A..." Giọt nước treo trên đôi lông mi mảnh dài của bệ hạ chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt, y há to miệng thở dốc, không biết bao nhiêu chất lỏng trong suốt trào ra từ cái lỗ nhỏ bên dưới, cơn ngứa ngáy nhộn nhạo cực hạn giống như len lỏi vào trong máu xương, cảm giác chua xót trương trướng ở chỗ đó quả thật không nói nên lời. Khát vọng... khát vọng, khát vọng cực đoan, mùi giống đực mãnh liệt của gã đàn ông nọ không ngừng xâm nhập vào hơi thở của y, Triệu Từ Chi cảm thấy mình sẽ bị trận sóng triều nɧu͙© ɖu͙© này tra tấn đến phát điên.

"Bệ hạ tội gì phải nhịn vất vả như thế? Chỉ cần bệ hạ quỳ gối dưới thân ta, dẩu mông lên van xin thần cho ngươi, thao ngươi, tất nhiên thần sẽ nguyện ý cống hiến hết sức vì ngươi." Mắt Mạc Kiêu Hiệp nheo nheo lại, ác liệt phi phàm như thần, vô cùng dụ hoặc.

"Cút..." Bệ hạ khó chịu đến nỗi dùng tay cào thân thể phát ngứa, cơ thể trắng nõn như phấn nhanh chóng mọc thêm vài vết cào. Bệ hạ cho rằng đau đớn có thể khắc chế cơn sóng tìиɧ ɖu͙© trong người, không ngờ dưới sự ảnh hưởng của loại thuốc cực mạnh này, tất cả đau đớn đều biến ảo thành lửa dục.

Mạc Kiêu Hiệp trầm thấp cười cười, hắn tin rằng chẳng bao lâu sau, quân vương cao cao tại thượng sẽ tự dâng chính mình lên như hắn mong muốn, hắn vẫn chưa sốt ruột, chỉ cởϊ qυầи lót để vật khủng kia nhảy bật ra.

"Dù trẫm tự phá hỏng mình, cũng sẽ không cầu xin ngươi!" Khóe mắt bệ hạ đỏ như máu, y cắn môi dưới, triệt để dạng rộng hai đầu gối, ngón tay thon dài dứt khoát đâm thẳng vào lỗ thịt đang khép, dùng sức thọc rút gần như tự ngược, dịch nhờn men theo ngón tay chảy xuống không ngừng. Cơn nhộn nhạo trong thân thể ban đầu thật sự giảm không ít, lúc y cho rằng mình cũng coi như ức chế được mị dược, sự trống rỗng khó nhịn lại dâng lên che trời lấp đất, còn kịch liệt mãnh liệt hơn bao giờ hết, cơn nhộn nhạo trong trực tràng và xương cột sống thế mà làm bệ hạ rơi cả nước mắt, hai chân y kẹp lấy nhau, ngón tay y ra sức cắm cúc của mình... Vô dụng, vô dụng... Chỉ có vật khủng của nam nhân mới có thể đủ để chấm dứt loại tra tấn này. Triệu Từ Chi chưa bao giờ biết, thì ra tìиɧ ɖu͙© là thứ mà thiên hạ khó kháng cự nhất, y lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là lửa dục đốt người.

"Thấy bệ hạ khó chịu như vậy, thần cũng đau lòng cho ngươi." Tướng quân ở một bên ung dung châm chọc, dưới háng hắn đã ngóc dậy một cây, nhưng Mạc Kiêu Hiệp cũng không thèm để ý.

Toàn thân bệ hạ ướt như mới vớt từ trong nước ra, lỗ chân lông thư giãn tỏa hơi nóng, ống thịt bên dưới dính ướt nhơm nhớp chẳng ra cái gì. Triệu Từ Chi hoảng hốt nhìn l*иg sắt, y biết mình nhịn không được, y sẽ quỳ bò đến bên người nam nhân kia chủ động cầu xin đối phương thao vào thân thể y.

Y chậm chạp bò tới trước, sợi xích sắt khóa trên chân phát ra tiếng kéo lê khó nghe, mỗi một bước đến gần nam nhân ấy là thân thể bệ hạ lại vui thích vài phần, nhưng lòng y lại thống khổ hơn mười phần, y vô cùng rõ ràng mình đang phục tùng Mạc Kiêu Hiệp.

Triệu Từ Chi bò đến trước mặt đối phương, y chủ động xốc quần áo Mạc Kiêu Hiệp lên, hai tay động tình vuốt ve l*иg ngực cường tráng rắn chắc của hắn, y dùng đóa cúc ẩm ướt cọ xát vật cứng của nam nhân. Ngay lúc bệ hạ định nuốt vật cứng ấy vào trong cơ thể, Mạc Kiêu Hiệp ngăn động tác của y lại.

"Ta muốn nghe bệ hạ chính miệng thừa nhận." Mạc Kiêu Hiệp cười đến thật ngông cuồng.

Hai mắt bệ hạ phát đỏ, sao y lại không biết đối phương muốn y thừa nhận cái gì chứ! Y mím chặt đôi môi đào hòng chống cự lần cuối một phen, nhưng con sóng tìиɧ ɖu͙© trong thân thể đánh tan mọi phòng tuyến của y, giọng Triệu Từ Chi khàn khàn khó nghe rõ chữ: "Xin ngươi... tiến vào..."

"Cái thần muốn nghe không phải là những thứ này, nếu bệ hạ lại nói sai, đừng trách thần không thỏa mãn bệ hạ." Hắn muốn những lời lộ liễu, nhục nhã, ti tiện hơn.

"Trẫm... trẫm là... con cɧó ©áϊ của ngươi..."

"Ta là ai?"

"Trẫm... Triệu Từ Chi là con cɧó ©áϊ của Mạc Kiêu Hiệp..."

"Thật ngoan, xoay lưng qua, chổng cái mông da^ʍ lên, thần đây sẽ cho bệ hạ thứ mà bệ hạ muốn." Bệ hạ không nói tiếng nào làm theo, thân thể y đang kêu gào, nhưng ý thức thanh tỉnh lại hết sức chết lặng, y đã mất đi tất cả, bao gồm chính mình.

Ham muốn chinh phục của Mạc Kiêu Hiệp đạt đến thỏa mãn mãnh liệt, bàn tay to của hắn vạch cặp mông trắng ngần dính đầy nước, qυყ đầυ khủng dạng xòe ô chỉa thẳng vào lỗ thịt đang khép, thúc háng ra trước một cái, lưỡi dao thịt cứng như sắt đâm vào tầng tầng lớp lớp trực tràng, phá vỡ tất cả mọi trở ngại, lật đổ Hoàng Long, dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp trên con đường thịt reo lên những tiếng vang da^ʍ mỹ. Cuối cùng thì đóa cúc khô nóng cơ khát của Triệu Từ Chi cũng được chọc lủng và điền vào chỗ trống, thân thể vừa xót vừa trướng, các vòng cơ thịt ngậm lấy cự long bú ʍúŧ không biết liêm sỉ, thân thể y được thỏa mãn, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại không ngừng tuôn rơi những chuỗi nước mắt, dòng lệ kia không phải vì vui thích, chỉ có thống khổ mà thôi.

Y khóc lóc gào thét: "Động... động một chút, đâm vào bên trong... thao chết trẫm..."

Nam nhân sau lưng vươn tay chạm đến một mảnh lạnh lẽo trên gương mặt y, động tác thô bạo của hắn dừng một chút, biểu tình khó đoán. Cơ mà một tia không đành lòng hết sức mỏng manh này nhanh chóng bị du͙© vọиɠ chôn vùi, bàn tay to của hắn chuyển qua mông thịt bệ hạ, vô tình tát "chát chát chát" lên cặp mông trắng dẩu cao của người dưới thân, cơ thể cao lớn phủ lên người y, giọng phát lạnh: "Nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là con cɧó ©áϊ của Mạc Kiêu Hiệp, dù sống hay là chết." Dứt lời, bàn tay to của hắn vừa quất đánh mông thịt đối phương, vừa điên cuồng thao nát đoá cúc da^ʍ của bệ hạ, qυყ đầυ khủng nghiền qua điểm da^ʍ, lực đạo và tốc độ đều vô cùng mạnh mẽ, Triệu Từ Chi bị thao đến cong cả người, lỗ thịt của y co thắt không hề có quy luật, côn ŧᏂịŧ to lớn thô bạo tàn phá bừa bãi thân thể y, nhưng cũng chặn đứng trống rỗng và nhộn nhạo vừa rồi, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giội rửa toàn thân, y tự sa ngã thuận theo du͙© vọиɠ vặn eo lắc mông nghênh hợp những cú thao làm của nam nhân, con đường hoa càng ngày càng ẩm ướt, thịt đỏ bị thao lòi ra ngoài, lỗ da^ʍ đã sưng đỏ vẫn phải hứng chịu những cú dập của nam nhân. Mạc Kiêu Hiệp ác liệt xoay vật khủng một vòng trong thân thể Triệu Từ Chi, toàn thân bệ hạ căng lên, trực tràng co rút lại, các vòng cơ xoắn chặt, cứ thế run rẩy đạt tới cao trào, dâʍ ɖị©ɧ phun bất tận tràn lan tứ phía, y cảm nhận rõ ràng vật cứng của nam nhân vẫn còn bành trướng trong thân thể, các vòng cơ thịt cũng bị đè ép nong cho căng phẳng lì, vách ruột nóng cháy dường như sắp tan ra, y quỳ bò trên mặt đất, chỉ có cặp mông chổng lên cao cao để mà hầu hạ đàn ông, đê tiện... đê tiện như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.

Điều khiến cho y cảm thấy thẹn chính là, mình ấy thế mà đang hưởng thụ loại giao cấu sỉ nhục như vậy.