Triệu Từ Chi nỗ lực thít chặt cúc, ý đồ hút dương tinh của Mạc Kiêu Hiệp ra. Mạc Kiêu Hiệp biết rõ mưu tính của y nhưng lại không ngăn cản, lỗ tinh mở, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn phọt vào cái lỗ như bệ hạ mong muốn.
"Bệ hạ cho rằng dược tính này như vậy là đã xong rồi sao?" Hắn ngậm lấy đầṳ ѵú dựng thẳng phập phồng trước ngực bệ hạ, ép buộc cái vυ' phải dính không ít nước bọt, thoạt nhìn trơn bóng lóng lánh nước, rất đàn hồi, kích cho người ta muốn đè nó ra mà dâʍ ɭσạи.
Quả nhiên, tìиɧ ɖu͙© khiến người hỏng mất vất vả lắm mới trút đi lại có xu thế ngẩng đầu. Cái chuôi ngọc đằng trước của bệ hạ chầm chậm cứng lên, y bị cắm bắn quá nhiều lần đã không thể bắn được gì nữa, chóp đỉnh treo giọt dịch trong suốt.
Mồ hôi trên trán y chảy xuống, ý thức thanh tỉnh làm y thống khổ vô cùng, bệ hạ muốn bứt ra rời khỏi nam nhân, nhưng cái lỗ thăm thẳm phía sau lại vi phạm ý nguyện của chủ nhân, còn càng thít chặt hơn, chụp dính dươиɠ ѵậŧ thô đen, mặc dù các cánh cúc bị đại dươиɠ ѵậŧ căng ra phẳng lì nhưng vẫn còn đang tham lam nuốt nhả nuốt nhả. Thân thể y không thể rời đi Mạc Kiêu Hiệp, nhận thức được điều này khiến bệ hạ tức giận vô cùng, đồng thời cũng làm cảm giác thất bại và phẫn hận trong mắt bệ hạ lộ liễu đến nhìn một cái là thấy rõ hết: "Rốt cuộc... rốt cuộc đến khi nào dược tính mới tan!?"
Mạc Kiêu Hiệp nâng cặp mông phì nhiêu mà non mịn của y lên, trừng phạt thúc háng một cái, gân máu nổi cộm trên thân dươиɠ ѵậŧ ma sát thật mạnh qua vách thịt mềm, lập tức khiến bệ hạ run rẩy nức nở nghẹn ngào: "Ứm... A... Đừng!" Vách thịt non mịn như hoa chịu không nổi sự chà xát đâm thọc của vật cứng, con đường hoa co rụt lại quấn rịt côn ŧᏂịŧ, hơn nữa dương cụ bị nam nhân làm ra ồ ạt xuân thủy trơn trượt trong suốt, đối với thân thể dâʍ đãиɠ của mình, bệ hạ bắt đầu dậy lên một cơn sóng cảm xúc nho nhỏ cùng loại với chán ghét.
"Hễ là thứ mà ta cho ngươi, bệ hạ dâʍ đãиɠ nhất định phải nhận hết cho thần." Bàn tay to của Mạc Kiêu Hiệp ngược đãi cặp mông bệ hạ giống như trút du͙© vọиɠ, đôi mắt sắc bén híp lại, bên trong cất giấu vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Bỗng, cửa điện bị ai đó khẽ gõ: "Tướng quân, đại vương tử Phong Đình chờ ngài ở Thiên điện." Thuộc hạ của Mạc Kiêu Hiệp cẩn thận truyền tin.
"Bảo hắn chờ, lát nữa ta sẽ qua." Mạc Kiêu Hiệp kéo cặp chân thon dài trắng nõn của Triệu Từ Chi ra, bàn tay to thô ráp sờ soạng đóa cúc nước của đối phương một phen, sau đó trây trét ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ lên gương mặt đẹp tựa tranh vẽ của bệ hạ, khinh miệt nói: "Thần cho bệ hạ ngài cảm nhận nước da^ʍ sản xuất từ chính thân thể bệ hạ một chút, có ngửi được mùi da^ʍ hay không?" Sau đó hắn chồm ra trước, dươиɠ ѵậŧ thô dài xấu xí giống như một cây thương giã mạnh vào, nhấp không dưới mấy trăm cái, chân hai người và nơi riêng tư quấn chặt bện chặt lấy nhau tựa như cây hợp hoan, cúc của bệ hạ nở to nghênh đón từng cú giã của nam nhân, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ duy trì mãi không dứt.
Thân thể Triệu Từ Chi luân hãm, cơ mà ý thức lại không luân hãm theo thân thể, y là quân vương tôn quý nhất Yến Triệu, nhưng giờ phút này quân vương lại bị đàn ông tùy ý thao làm như kỹ nam đê tiện nhất ở Câu Lan viện, thành công cụ xả dục của Mạc Kiêu Hiệp; mỗi khi du͙© vọиɠ của đối phương dâng lên, bản thân mình chỉ có thể dạng chân ra hứng chịu nhục nhã, chờ cho đến khi đối phương thấy chán, lập tức sẽ bị vứt bỏ như chiếc giày rách.
Qυყ đầυ tròn thô đen thúc ngược lên trên dộng vào tâm hoa mềm nhất da^ʍ nhất, tiếng rên dâʍ đãиɠ cao vυ't của bệ hạ tức tốc biến giọng, chỉ thấy vòng eo của vị quân vương tự phụ ngày xưa giật loạn, chân móc lấy cái eo cường tráng của nam nhân, ngón chân cuộn tròn, hẳn là sướиɠ tới cực điểm.
Đôi mắt ưng tối đen của Mạc đại tướng quân lạnh lùng nhìn bộ dáng phát da^ʍ của bệ hạ, bỗng dưng khóe môi nhếch lên, gương mặt cứng rắn hào hùng lại lộ ra vài phần láu cá. Giọng nói khàn khàn đượm mùi tìиɧ ɖu͙© truyền vào lỗ tai trắng nõn: "Bệ hạ, thần phải thay ngươi tiếp đãi vương tử Mạnh Chiêu." Nói xong, hắn nhất quyết rút cái côn ŧᏂịŧ thô to vẫn đang cứng như sắt từ trong cơ thể bệ hạ ra, tầng tầng lớp lớp cơ thịt bấu víu dươиɠ ѵậŧ nam nhân nhưng cũng không giữ nổi nó, cự long đầy gân từ từ rút ra khỏi cúc hoàng thượng, khuấy lên không ít dâʍ ɖị©ɧ, đồng thời phát ra tiếng nước cực kỳ diễm lệ. Đợi dươиɠ ѵậŧ rút ra hết rồi, hậu huyệt của bệ hạ bị căng thành một cái động tròn, nhưng rất nhanh cái lỗ mật nọ co rụt co rụt rồi khép kín lại, khôi phục như lúc ban đầu, đóa cúc ngoại trừ chuyển từ màu hồng sang đỏ thẫm thì chẳng khác gì lúc chưa bị cắm vào.
Đối với Triệu Từ Chi mà nói, việc đối phương lựa ngay lúc y sướиɠ nhất mà rút thứ đó ra khỏi cơ thể y, làm kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị chặn đứng, hành động này tựa như bóp cổ bệ hạ, cảm giác khó thở đánh úp lại, muốn thở nhưng lại không có cách nào được thỏa mãn... Cái lỗ quyến rũ bên dưới tự nhiên trống rỗng, cực độ nóng cháy nhộn nhạo, dâʍ ɖị©ɧ phụt từng dòng từng dòng từ bên trong con đường hoa, làm ướt cả cái mông trắng nõn.
Mạc Kiêu Hiệp kéo Triệu Từ Chi đang trèo trên người mình như yêu xà xuống, quăng lên giường, ánh mắt băng hàn vô tình: "Đừng phát da^ʍ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại rồi tiếp tục thao nát cái âʍ ɦộ da^ʍ loàn của ngươi." Mạc Kiêu Hiệp ngồi dậy sửa sang lại áo bào màu đen hơi nhăn do trận làʍ t̠ìиɦ cuồng dã vừa rồi, sau khi tất cả đã ổn thỏa, tướng quân xoay người chuẩn bị cất bước mà đi.
"Đừng, đừng đi, trẫm là của chủ nhân... trẫm không thể rời khỏi chủ nhân..." Bệ hạ thấy đối phương sắp sửa rời bỏ mình, thân thể phản ứng trước, chồm lên nằm úp sấp ra đó, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt lấy cái chân dài đang định nện bước của Mạc Kiêu Hiệp, bộ ngực trắng ngần nhiều lần cọ xát lên chiếc ủng đen của đối phương, đầṳ ѵú xinh đẹp non mềm bị chà đến càng thêm đỏ thắm. Triệu Từ Chi ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài ửng đỏ rưng rưng, dung nhan ngọc ngà âm nhu mỹ lệ phủ kín tuyệt vọng thấp hèn cầu xin, sự cao ngạo ngày xưa và tôn nghiêm quân vương của bệ hạ tựa hồ bị giẫm trên bùn đất.
Mạc Kiêu Hiệp dừng bước chân, biểu cảm sáng tối khó hiểu, hắn tung cước đá bệ hạ qua một bên, đế giày đen lạnh lẽo cứng rắn giẫm nghiến lên vυ' Triệu Từ Chi, bệ hạ đau đến kêu thành tiếng: "Á... Đau..."
"Đây là trừng phạt dành cho luyến nô bệ hạ không nghe lời, cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ còn dám tự tiện cản đường chủ nhân hay không?" Đế giày của tướng quân giẫm lên ngực bệ hạ mà chà qua đạp lại, đầṳ ѵú nhạy cảm sưng to bên dưới đế giày thô ráp bị giẫm bẹp tới biến hình, nhưng trong trận làm nhục không mấy tươi đẹp này, bệ hạ lại nổi lên sự sung sướиɠ tê dại khó mà mở miệng, cái vυ' bị ngược đãi không ngừng bành trướng như cái bánh bao trắng lên men, thân mình bệ hạ nhịn không được run lẩy bẩy. Gương mặt có thể nói là tuyệt diễm của Triệu Từ Chi nước mắt giao nhau, trong mắt y lộ ra sự sợ hãi không thể tin được, đại khái là bệ hạ còn thanh tỉnh chẳng thể nào tiếp thu chuyện thân thể mình lại dâʍ đãиɠ như thế, bị đàn ông giẫm dưới chân lăng nhục... mà mình lại còn có thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo!
"Lấy chân ra... Lấy chân ra!" Bệ hạ chật vật nằm ườn trên sàn, y khàn giọng giãy giụa.
Đồng tử tối đen của Mạc Kiêu Hiệp hiện lên sự giễu cợt, hắn cúi thấp người, tay phải kềm cái cằm bệ hạ, tay còn lại thì dùng ngón tay xoa xoa mặt y, sau một lúc lâu hắn mở miệng: "Thần nhớ loáng thoáng Tô Quế Nhân đã từng nói bệ hạ là người rất sạch sẽ, một chút dơ bẩn cũng chịu không nổi, nhưng hôm nay theo thần thấy, bệ hạ chính là ở dưới đế giày của thần cũng có thể được thỏa mãn, thân thể bệ hạ thật sự da^ʍ đến làm thần mở rộng tầm mắt." Hắn dừng một chút, độ cong nơi khóe miệng lộ ra quỷ dị: "Không chừng thần giẫm thêm vài cái nữa, bệ hạ còn có thể bắn cho thần xem đấy." Chiếc ủng đen đặc và cơ thể trắng muốt không tì vết sinh ra tương phản cực mạnh, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn lăng ngược và kɧoáı ©ảʍ sâu trong nội tâm người ta.
Dưới ngôn ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ vũ nhục của đối phương, Triệu Từ Chi hoảng sợ phát hiện thân thể mình lại trở nên càng nóng cháy hơn, màng nhầy trong lỗ cúc ướt mềm khó chịu, bệ hạ sợ hãi lắc đầu: "Không... Dơ... Dơ... Dơ lắm... Á!"
Đáng tiếc chính là, việc bệ hạ càng cự tuyệt càng phản kháng, tướng quân sẽ càng gia tăng hành hạ trên người y từng cái một. Mạc Kiêu Hiệp bắt đầu di chuyển bàn chân mang ủng đen của hắn, dùng đế giày chà nghiến cái vυ' phồng to lúc nhẹ lúc mạnh, vυ' bị đế ủng thô cứng chà đạp, thịt vυ' tạo nên tầng tầng sóng gợn dâʍ đãиɠ; khi Mạc Kiêu Hiệp dùng mũi giày xảo quyệt cọ qua đầṳ ѵú bệ hạ, toàn thân bệ hạ run rẩy không ngừng, đôi môi đỏ thắm há ra thở dồn dập, nhũ hoa cứng không giống bình thường, cái vυ' của y bị ủng của nam nhân đùa bỡn đến hoàn toàn sưng to.
"Buông tha trẫm... Đừng như vậy mà..." Y thất thần van xin, nhưng chỉ đổi lấy sự tứ ngược và đùa bỡn càng thêm ác liệt của tướng quân.
Nam nhân dời chiếc ủng đen từ bộ ngực bệ hạ xuống, cái vυ' sưng to đã phủ kín một lớp bụi đất, Mạc Kiêu Hiệp cười lạnh lùng, chiếc ủng đen dịch xuống một đường, cuối cùng giẫm lên gậy ngọc của bệ hạ, hắn dùng lực vừa đủ, không làm điểm chí mạng của bệ hạ bị thương lại vẫn có thể làm đối phương cảm thấy nhói đau, tướng quân muốn bệ hạ lêи đỉиɦ ngay trong cơn đau đớn. Bệ hạ muốn tránh lại không có chỗ có thể trốn, y kinh hoảng cuộn tròn thân thể, nhưng nam nhân kia kiểu gì cũng cường thế kéo hai chân y ra, khúc ngọc của y, cúc hoa của y hoàn toàn bại lộ trong mắt nam nhân, nam nhân bắt đầu dùng ủng ma sát dươиɠ ѵậŧ y, đυ.ng chạm thô ráp gồ ghề, kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo khi đau sướиɠ đan xen nhanh chóng dậy lên du͙© vọиɠ của bệ hạ, chuôi ngọc của y chầm chậm cương cứng, đóa cúc càng co rút khép mở kịch liệt hơn, thân thể nổi bật đỏ bừng một mảnh, bệ hạ khóc rấm rứt, trong lòng y vô cùng kháng cự nhưng thân thể lại tìm được kɧoáı ©ảʍ trong nhục nhã, thậm chí vòng eo y còn nghênh hợp với tần suất ma sát của chiếc ủng nam nhân, Mạc Kiêu Hiệp dùng mũi giày chà mạnh qua lỗ tinh nhạy cảm nhất trên chuôi ngọc của bệ hạ, bệ hạ cong cả người trút những lời rêи ɾỉ, chuôi ngọc run rẩy bắn một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, phun tung toé lên đế ủng của nam nhân, nhìn thấy mà giật mình.
"Bệ hạ, ngươi cần phải cẩn thận nhớ kỹ thời khắc này, thần chính là dùng ủng giẫm cho ngươi bắn, giẫm cho ngươi cao trào. Chậc, nói vậy nam kỹ dâʍ đãиɠ nhất cũng không da^ʍ bằng bệ hạ ngươi đây." Mạc Kiêu Hiệp híp đôi mắt sắc bén, đáy mắt cất giấu một chút si mê rất khó phát hiện, dường như hắn đang trong dư vị thưởng thức bộ dáng dâʍ đãиɠ cực điểm của bệ hạ vừa rồi.
Bệ hạ giống một con búp bê sứ vỡ vụn thất thần nằm liệt trên mặt sàn dơ bẩn, y mở to đôi mắt tan rã, con đê dài trong lòng dường như sụp đổ thành con đê vỡ trong nháy mắt, vô số dòng sông đen ập vào trái tim y, làm như muốn chôn vùi tia sáng duy nhất còn sót lại nơi ấy.
Mạc Kiêu Hợp vốn định rời đi lần nữa, nhưng nhìn thấy con người sắc mặt trắng bệch nằm trên sàn, thế mà hắn lại có chút nhấc không nổi bước chân. Cung điện to như vậy, nam nhân lẳng lặng đứng đó, bầu không khí chết chóc tiêu điều quẩn quanh thân hắn, mà bệ hạ vẫn còn cuộn tròn không nhúc nhích, không còn sức sống. Tướng quân nhíu đôi lông mày, hắn cúi xuống bế bệ hạ lên, giọng không nghe ra cảm xúc gì: "Ôm ta."
Bệ hạ giờ khắc này rất mong manh, nhục nhã trên tinh thần bỏ xa lăng nhục trên thân thể làm y tan vỡ, y mê man nghe lời vươn đôi tay ôm lấy cổ nam nhân, đôi chân thon dài trắng nõn kẹp lên chiếc hông mạnh mẽ của tướng quân, y không biết đối phương sẽ mang y đi đâu, có lẽ lại là một trận lăng nhục mới... Chỉ là hiện giờ, Triệu Từ Chi đã không để bụng nữa rồi.
"Thần cho bệ hạ 'buông rèm chấp chính' nhé?" Hơi thở ấm áp của Mạc Kiêu Hiệp phả vào vành tai bệ hạ, cuối cùng cũng khiến cho bệ hạ có chút phản ứng, bệ hạ run cả người, vùi mặt vào l*иg ngực nam nhân, một giọt hai giọt... Nước mắt ấm áp đếm không xuể buông xuống từ đôi mắt phượng mê man lạc lối của y. Bỗng dưng, bước chân Mạc Kiêu Hiệp khẽ chựng lại, hắn cảm nhận được người trong vòng tay đang run rẩy, cùng với vũng nước thấm ướt trên ngực đối phương, thế mà một khắc kia tướng quân không có cách nào hình dung được cảm giác trong lòng mình, trái tim thoáng nhói cơn đau không biết từ đâu ra, cơn nhói đau ấy biến mất quá nhanh, làm người ta không khỏi hoài nghi tia đau đớn bắt không được đó chỉ là ảo giác.
Mạc đại tướng quân cho người dựng một tấm bình phong chắc chắn trong điện, hắn ôm bệ hạ ngồi phía sau.
"Sao vậy, tướng quân cũng cảm nhiễm phong hàn như bệ hạ à?" Phong Đình đứng cách bình phong một khoảng, bên trong lời nói mang theo ý cười khó đoán.
"Đại vương tử quả nhiên cơ trí hơn người, gần đây ta thật sự nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho vương tử Phong Đình, mới ra hạ sách này." Mạc Kiêu Hiệp nói một cách trang nghiêm, vẫn trước sau như một cuồng vọng không kềm chế được.
Phong Đình nhìn nhìn tấm bình phong như suy tư điều gì, sau một lát mới thu lại ánh mắt: "Ta tới là muốn hỏi tướng quân một chút, đã chuẩn bị xong chưa? Mấy ngày nay Mạnh Chiêu càng lúc càng manh động, phụ vương và những huynh đệ của ta hẳn đã chờ không kịp rồi."
Bệ hạ vẫn duy trì tư thế vùi trong l*иg ngực tướng quân và bất động, y giống như không hề hứng thú với nội dung hai người nói chuyện. Mạc Kiêu Hiệp cụp mắt xuống nhìn người trong lòng một cái, hắn dám mang Triệu Từ Chi tới, cũng sẽ không sợ đối phương biết chút chuyện, hắn khàn khàn đáp lại một câu: "Chỉ cần đại vương tử chuẩn bị tốt, đương nhiên tại hạ chuẩn bị ổn thỏa." Không ai nhìn thấy đôi mắt phượng của bệ hạ loé hàn quang như thế nào.
"Làm đồng minh với tướng quân thật đúng là sảng khoái." Hai người lại hàn huyên không ít, cơ mà đại bộ phận đề tài đều nói rất mơ hồ, làm người ngoài cuộc nhất thời không rõ đầu đuôi.
Giọng Phong Đình mang theo tiếng cười khàn khàn: "Hôm nay đến đây thôi, có vẻ như tâm tư tướng quân cảm nhiễm phong hàn không ở tại đây." Lúc gần đi, hắn dừng bước chân, ánh mắt lại chuyển lên tấm bình phong, chậm rãi hỏi: "Có một việc ta muốn hỏi tướng quân một chút, không biết tướng quân có cần nhớ lại toàn bộ ký ức hay không, quốc sư nói với ta lão đã tìm được thuốc dẫn khôi phục."
Cuối cùng thì bệ hạ trong lòng ngực Mạc Kiêu Hiệp cũng có phản ứng.
"Bệ hạ muốn thần nhớ lại tất cả?" Ánh mắt Mạc Kiêu Hiệp thâm thúy như cái hồ cổ xưa sâu không thấy đáy, giọng điệu hắn tựa hồ rất hững hờ, bên trong lời nói cất giấu sự chế nhạo không dễ phát hiện.