"Thần muốn nhìn bệ hạ tự chơi." Mạc Kiêu Hiệp kéo ngón tay bệ hạ, hắn làm cho hai ngón tay đối phương tự kẹp lấy đầṳ ѵú non mềm đỏ hồng của chính y, ngón tay vân vê vắt nhéo núʍ ѵú có chút cứng từ chậm đến nhanh, chẳng bao lâu sau vυ' trái bị bệ hạ tự dâʍ ɭσạи đã sưng to lên, ước chừng lớn hơn một vòng so với bên còn lại. Vυ' mềm không chỉ đơn thuần thay đổi hình dạng, từ trên vυ' trái truyền đến cảm giác tê dại khiến bệ hạ càng thêm trống rỗng khó nhịn, nếu không phải Triệu Từ Chi mím chặt đôi môi đào, e rằng những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đã sớm buột miệng thoát ra.
Văn võ đại thần cả triều lục tục vào điện, điều này làm cho bệ hạ càng hoảng loạn và xấu hổ hơn, đôi mắt phượng dần dần phủ một lớp mờ sương, mặt mày mông lung mang theo không cam tâm tình nguyện, khuôn mặt tinh xảo âm nhu đi kèm biểu tình cao ngạo càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác chinh phục của Mạc đại tướng quân.
Bệ hạ mềm mại vô lực tránh không thoát khỏi giam cầm của hắn, lúc này có thể nói bệ hạ để mặc hắn chà đạp sỉ nhục. Đầu lưỡi nóng rực của tướng quân chui vào trong lỗ tai nhạy cảm của bệ hạ, thở ra hơi thở nam tính dường như có thể nhấn chìm người ta, giọng nói gợi cảm hấp dẫn như rượu mạnh nồng đậm vang lên: "Nghe được không? Các thần tử của bệ hạ đang từ từ vào triều đấy, như vậy cɧó ©áϊ bệ hạ của ta có ướt không?" Mạc Kiêu Hiệp thốt lên lời chòng ghẹo lộ liễu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho tai bệ hạ sung huyết cả lên.
Triệu Từ Chi vô cùng rõ ràng mình sẽ bị người phía sau kéo vào trong vũng bùn nɧu͙© ɖu͙©, y không muốn đánh mất lý trí ở trên cung điện này ngay trước mặt vô số đại thần, khuôn mặt vốn ửng đỏ như quả đào nay tuột hết màu máu, y ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, hiếm thấy cầu xin một lần: "Đừng... đừng ở đây, chờ sau khi bãi triều..." Những lời ái muội nhục nhã như thế bệ hạ căn bản không thốt lên được, y đơn giản khuất nhục mà nhắm mắt, lặp lại: "Tuyệt đối không thể ở chỗ này..." Đây là chỗ vua ngồi, làm sao y có thể cùng đàn ông quang minh chính đại chẳng biết xấu hổ tằng tịu với nhau ngay trên đại điện của mình?!
Mạc Kiêu Hiệp rất hưởng thụ khi Triệu Từ Chi dùng loại ánh mắt cầu xin không cam lòng ấy nhìn mình, du͙© vọиɠ trong cơ thể hắn chẳng những không giảm mà còn tăng, máu dồn hết xuống dưới thân, vật nơi háng cứng đến phát đau. Đối phương càng như thế hắn lại càng muốn ngắm y lộ ra nhiều dáng vẻ khuất phục hơn, hắn muốn xé tan sự cao ngạo kiên trì của đối phương, hoàn toàn thao cho đối phương thành nô ɭệ dâʍ đãиɠ chỉ biết dạng hai chân ra với mình.
"Bệ hạ ngươi sẽ thích, bởi vì thần biết không có ai trên đời này lẳиɠ ɭơ hơn bệ hạ, cái lỗ da^ʍ bên dưới của ngươi đang chảy nước, khép khép mở mở chờ thần cắm vào trong cơ thể ngươi." Mạc Kiêu Hiệp nói xong, đầu chồm tới vυ' trái của bệ hạ, khoang miệng ướt nóng ngậm lấy đầu nhũ đã bị chơi sưng to như quả táo đỏ, hàm răng sắc nhọn thỉnh thoảng mài kéo gặm nuốt đoá hải đường ở trung tâm. Cái vυ' nhạy cảm nháy mắt đỏ lên và phồng to, cảm giác ngậm núʍ ѵú thật sự quá mức sảng khoái, hàm răng sắc bén gần như sắp cắn rách làn da non mềm trên quả hồng anh, cơn đau nho nhỏ và sự tê dại điên cuồng không ngừng xung kích lý trí bệ hạ, hai tay được tự do của y leo lên đầu đối phương, biết rõ hẳn là phải đẩy người này ra, nhưng tay y lại không chịu khống chế ôm chặt hắn lại, còn ưỡn bộ ngực mình tống vào trong miệng hắn, tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi cuối cùng cũng rỉ ra: "Ưm á..."
Nghe thấy bệ hạ rêи ɾỉ, Mạc Kiêu Hiệp khinh miệt nhướng mày, hắn nhanh chóng ngậm toàn bộ cái vυ' bự sưng to vào trong miệng, sau đó mυ'ŧ thật mạnh vào, tựa như mυ'ŧ sữa, muốn bú ra dòng sữa tươi ngọt ngào, hắn chế nhạo nói: "Cái vυ' của bệ hạ to thành như vậy, cũng có thể bú ra không ít sữa, nói không chừng thần dùng thêm chút sức bệ hạ sẽ xịt sữa đấy." Hắn xấu xa cắn một cái lên quả hồng anh trên đỉnh.
"Á... Đừng... Sẽ không có sữa... Ô a a a... Đáu..." Sự đau nhói trên đầṳ ѵú làm cả người y trở nên càng thêm trống rỗng, vυ' phải không có một chút an ủi đã bất mãn kêu gào từ lâu, bệ hạ vươn tay cởϊ áσ trong xuống, sau đó dùng tay bóp chặt vυ' phải của mình, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Bên kia... nhộn nhạo lắm... cũng muốn mυ'ŧ sữa... A..."
"Không phải bệ hạ nói sẽ không có sữa sao?"
Triệu Từ Chi lắc đầu, y chỉ biết vυ' phải của mình nhộn nhạo muốn chết, y chịu không nổi, y muốn được người này đối xử thô bạo, đôi mắt y tan rã: "Sẽ... Trẫm sẽ xịt sữa... Miễn là ngươi ngậm nó một cái... thổi một cái... Ưm a..." Y dùng hai ngón tay se se đầu nhũ, đôi mắt phượng hẹp dài mị hoặc mang theo hoang mang câu dẫn Mạc Kiêu Hiệp, nửa người trên còn cọ cọ lên l*иg ngực chắc nịt vẫn còn mặc quần áo của đối phương.
Mạc Kiêu Hiệp nhả vυ' trái đã bị sưng lên rất nhiều từ trong miệng mình ra, vυ' trái bị nước bọt hắn làm cho lấp lánh ánh nước, đẹp vô biên. Hắn dùng ngón tay thô ráp xoa xoa lỗ vυ', gian tà hỏi: "Nếu bệ hạ không xịt sữa thì phải làm sao đây?"
"Không có sữa... A a a... Nếu không phun sữa chủ nhân có thể xem lỗ da^ʍ phun nước... Ưʍ..." Nếu bệ hạ tỉnh táo lại và biết mình bị đối phương làm cho thành lẳиɠ ɭơ như vậy, nhất định hận không thể kết liễu Mạc Kiêu Hiệp!
Lời nói da^ʍ từ trong xương cốt của bệ hạ khiến lửa dục của Mạc đại tướng quân bùng cháy, hắn thật sự không ngờ bệ hạ lại da^ʍ đến mức này, dươиɠ ѵậŧ thú dưới thân hắn hận không thể cắm vào trong miệng đối phương, quậy tung một trận, cho đối phương nói lời dâʍ đãиɠ như vậy câu dẫn hắn! Hắn hai ba phát xé tan tiết khố bệ hạ, hai chân thon dài như bạch ngọc hơi cong cong, khiến người ta chỉ muốn tích đủ sức tách cặp chân dài này ra.
"Thần đây sẽ lập tức kiểm tra một chút xem âʍ ɦộ da^ʍ loàn của bệ hạ có chảy nước hay không." Nói xong, miệng hắn ngậm lấy đầṳ ѵú phải, cái lưỡi thô ráp linh hoạt liếʍ láp đầu nhũ sưng to, bàn tay rảnh rỗi thì mò dọc theo vòng eo tinh tế của bệ hạ, trượt một đường xuống cho tới khi chạm đến quả mật đào to béo vừa no tròn vừa non.
Hình dáng cặp mông của Triệu Từ Chi nhìn rất thích, sờ vào vô cùng đã tay, mặc kệ bàn tay tướng quân nắn bóp chà đạp mạnh như thế nào, vừa thả ra là cặp mông thịt kia lập tức khôi phục nguyên hình đầy đặn, chỉ là dấu tay lại hằn rõ ràng trên cặp mông trắng bóng, khiến người ta càng muốn tuỳ tiện làm nhục bộ thân thể hoàn mỹ này.
Các đại thần cơ bản đứng xếp hàng trên đại điện, chỉ chờ bệ hạ phân phó thì có thể chính thức thượng triều.
"Bệ hạ, các đại thần đang chờ ngươi thượng triều đấy." Giọng điệu của hắn đứng đắn hiếm thấy, nhưng động tác trên tay lại càng thêm làm càn vượt khuôn phép. Mạc Kiêu Hiệp không cho kháng cự đẩy đầu gối bệ hạ ra, chỗ mắt cá chân xinh đẹp còn bị khóa xích đen, cặp chân thon dài trắng nõn dùng một loại tư thế thần phục nhục nhã dạng ra đặt trên giường, bờ mông trắng nõn mưu đồ giấu đi lỗ thịt giờ phút này bởi vì đùi mở rộng mà bị nhìn một cái không sót gì.
Lỗ thịt Triệu Từ Chi thật đúng là đẹp, bị chơi ra ra vào vào nhiều lần như vậy mà cái lỗ da^ʍ ấy vẫn là màu hồng nhạt, chờ đến khi dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra còn làm cặp mông này lóng lánh ánh nước, lỗ nhỏ cơ khát trũng vào trong, lúc này đang run run rẩy rẩy co rụt đóng mở, bệ hạ dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đâm người của Mạc Kiêu Hiệp, không biết là sợ hay là thẹn mà cái mông tự căng cứng, đóa cúc non mềm dưới thân còn rỉ ra một hai giọt xuân thủy dâʍ đãиɠ.
Mạc Kiêu Hiệp dùng ngón tay vét sạch dâʍ ɖị©ɧ nhỉ ra ngoài, hơn nữa còn trét dâʍ ɖị©ɧ mà bệ hạ tự mình sản xuất lên cặp nhũ sưng to của chính bệ hạ, hắn nói: "Dính một chút dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong lỗ da^ʍ của bệ hạ nói không chừng cặρ √υ' này cũng có thể phun nước như cái âʍ ɦộ da^ʍ loàn của bệ hạ đấy." Cùng lúc đó, tướng quân cũng móc thứ đang sung mãn của mình ra, dươиɠ ѵậŧ thô đen nảy bật mấy cái, sau đó chỉa thẳng trước mặt bệ hạ.
"Ngậm nó vào trong miệng của ngươi mà chăm sóc cho chu đáo." Mạc Kiêu Hiệp mặt đầy lãnh huyết, hắn nhìn đôi môi đào hé mở của bệ hạ mà nảy sinh ngang ngược, chỉ cần thoáng tưởng tượng cảnh đế vương tôn quý nhất quỳ gối dưới thân hắn, cái miệng nhỏ xinh đẹp như lửa hé ra ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa đen thọc vào cái miệng nhỏ ấy, chiếc lưỡi mềm mại trơn mịn của đối phương lại còn liếʍ láp thân dươиɠ ѵậŧ hắn, dương tinh phun trào bắn phụt trong miệng và trên mặt đối phương, vấy bẩn gương mặt âm nhu tinh xảo kia, thử hỏi trong thiên hạ ai có thể làm đến mức đó? Mạc Kiêu Hiệp nheo mắt lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, chỉ thoáng tưởng tượng tại đây, trên triều đình này, trước ánh mắt của vô số thần tử, con người cao ngạo nọ chỉ có thể bất lực mặc hắn đùa bỡn, Mạc Kiêu Hiệp cảm thấy trong người mình dấy lên khô nóng mãnh liệt và tìиɧ ɖu͙© cường thịnh.
Bệ hạ nhìn dươиɠ ѵậŧ cực đại phủ đầy gân máu dữ tợn, có chút giật mình, lát sau cuối cùng y cũng khôi phục một chút thần trí từ trong bể dục, mắt phượng đầy hận ý và phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía nam nhân cao cao tại thượng, gằn giọng đầy hung tàn: "Mạc Kiêu Hiệp, ngươi vọng tưởng!" Y nhổm dậy từ trên giường, há to miệng kêu: "Bãi..." Triệu Từ Chi là muốn bãi triều, nhưng y mới kêu chữ đầu tiên thì đã bị Mạc Kiêu Hiệp nhìn thấu, đối phương lôi phắc y từ trên giường xuống, bệ hạ lảo đảo một cái, hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất, y còn chưa kịp phản ứng, nghiệt căn thật to đã cạy mồm y ra, tiến quân thần tốc.
"Um..." Triệu Từ Chi rêи ɾỉ thống khổ, bờ môi bị côn ŧᏂịŧ nong đến cực căng, mùi giống đực mãnh liệt xộc vào mũi y, bị thống khổ trên sinh lý và trên tâm lý chà đạp làm hai mắt bệ hạ rưng rưng. Mạc Kiêu Hiệp nhìn bệ hạ quỳ trên mặt đất mặt đầy nhục nhã, hai mắt hẹp dài đẫm lệ, bộ dáng không có cách nào để phản kháng này khiến hắn càng muốn làm nhục đối phương hơn, hắn bắt lấy mái tóc đen của bệ hạ, ép đối phương ngẩng đầu lên, bắt đầu nắc háng, dươиɠ ѵậŧ to lớn không ngừng ra vào bên trong cái miệng thơm của bệ hạ, sự ấm nóng và chặt khít trong miệng càng làm hiện rõ thú tính của hắn, thêm nữa Mạc Kiêu Hiệp vốn là muốn trừng phạt vì đối phương dám chống cự nên động tác tàn bạo hơn trước, dươиɠ ѵậŧ vô tình phi nước đại trong miệng bệ hạ, thậm chí thao vào sâu trong yết hầu của y, Triệu Từ Chi thống khổ trợn to mắt, yết hầu co thắt một trận, y bị đối phương tàn nhẫn làm đến mức buồn nôn, y muốn chạy trốn nhưng lại không có chỗ nào có thể trốn, bất tri bất giác khuôn mặt Triệu Từ Chi đã phủ đầy nước mắt.
Mạc Kiêu Hiệp đẩy đưa mấy cái, cuối cùng rút cự long từ trong miệng đối phương ra, đôi môi đào của bệ hạ bị mài rách da, miệng y không khép lại được hơi hơi mở ra, nước bọt trượt xuống từ khóe môi, thứ duy nhất không đổi chính là ánh mắt phẫn hận kia.
"Nếu bệ hạ lại không nghe lời thần, ta thẳng thắn cho người dỡ tấm bình phong này xuống." Khuôn mặt tuấn lãng nổi bật của Mạc Kiêu Hiệp hoàn toàn lạnh lẽo âm u, nếu Triệu Từ Chi cường thế không chịu thua, hắn sẽ lập tức dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để bức ép đối phương, nhục nhã đối phương.
Triệu Từ Chi nghe vậy run rẩy, y biết nếu mình lại không phục tùng đối phương, Mạc Kiêu Hiệp thật sự làm được! Bệ hạ cường thế, nhưng y tuyệt đối không thể nào làm cho thần dân cả triều nhìn thấy mình nằm hầu hạ dưới thân đàn ông, không biết liêm sỉ mở thân thể ra cho Mạc Kiêu Hiệp xâm phạm.
"Ngươi... muốn như thế nào..." Y gần như đã dùng hết tất cả sức lực đi thỏa hiệp.
Mạc Kiêu Hiệp ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, đôi con ngươi thâm thúy của hắn đầy lãnh huyết và chế nhạo, hắn tuỳ tiện mở miệng: "Bệ hạ, ngươi để các đại thần bên dưới chờ thực sự quá lâu rồi đấy, cũng đến lúc nên thượng triều." Cái tư thế này của hắn làm vật khủng dưới háng càng trực tiếp dựng thẳng, qυყ đầυ to tròn trên con dao thịt dính một chút chất lỏng, gân máu uốn lượn chằn chịt trên thân dươиɠ ѵậŧ làm nó Mạc Kiêu Hiệp trông càng khϊếp, như một con giao long ngủ đông.
"Thượng, thượng triều." Vừa rồi miệng bệ hạ bị ép ngậm vật to khủng, bây giờ giọng khản đặc, nếu là người am hiểu chuyện trăng hoa, nghe giọng bệ hạ sẽ lập tức biết thánh thượng đã trải qua cái gì. Tô Quế Nhân đứng ở một bên nhận được mệnh lệnh của bệ hạ, giọng the thé truyền lệnh: "Thượng triều."
"Bò lên đây, bệ hạ tự vạch lỗ da^ʍ ra ăn hết dươиɠ ѵậŧ của thần vào, thần tin rằng bệ hạ có thể làm rất tốt, dù sao lúc ta còn chưa tỉnh lại, bệ hạ chính là tự bò lên trên giường ta chơi đến vừa da^ʍ vừa lãng, cũng hầu hạ cho thần vô cùng sảng khoái." Mạc Kiêu Hiệp liếʍ liếʍ đầu răng, dường như thật sự đang nhớ lại cảnh tượng ngày ấy.
Sắc mặt Triệu Từ Chi trắng bệch, nếu... nếu y biết kẻ được đánh thức không còn là Ngốc Tử mà là người đàn ông này, vậy y có còn dùng tư thế nhục nhã như vậy cứu đối phương không? Bệ hạ xót xa phát hiện y có thể vẫn sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.
Mạc Kiêu Hiệp thấy Triệu Từ Chi vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất giằng co bất động, ánh mắt hắn từ từ chuyển qua tấm bình phong, đôi con ngươi trầm như nước, giọng nói để lộ không vui và uy hϊếp: "Ta không muốn lặp lại lần thứ hai."
Giây lát, bệ hạ cắn chặt môi, thân thể khẽ nhúc nhích, y từ dưới đất gian nan bò lên trên giường, hai đoá hải đường đỏ xinh đẹp trước ngực cũng run rẩy theo; Triệu Từ Chi toàn thân trần trụi trèo lên người nam nhân, y đến bên l*иg ngực rộng lớn cường tráng của đối phương một cách cực kỳ chậm, nếu bệ hạ phải nuốt vào cự long khủng bố ấy, vậy y cần phải dâʍ đãиɠ dạng chân ngồi giữa háng đối phương. Việc tự mình chủ động mở chân ra nuốt dươиɠ ѵậŧ Mạc Kiêu Hiệp vào còn xấu hổ gấp nghìn lần vạn lần việc bị đối phương mạnh mẽ thao vào, bệ hạ đơn giản nhắm mắt lại, lông mi dài như cái quạt treo các hạt mồ hôi trong suốt li ti, Triệu Từ Chi vô cùng nhục nhã dạng chân ngồi trên người nam nhân, đôi tay thon dài duyên dáng sờ soạng đến vật nóng bỏng dữ tợn của Mạc tướng quân, cặp mông trắng bóc chầm chậm dán lên côn ŧᏂịŧ đối phương, đại qυყ đầυ to lớn cứng như đá đặt ngay đoá cúc nhỏ hẹp, đóa cúc da^ʍ giống như ngửi thấy mùi đàn ông quen thuộc, tự run rẩy khép mở giống một chú sò mấp máy.
Bệ hạ như là không cam tâm, y không lập tức ngồi xuống mà dùng cúc cọ cọ lỗ tinh đang rỉ dịch trên đại qυყ đầυ, động tác chà huyệt này còn tra tấn hơn cả hoãn thi hành hình phạt, lỗ sau của y đã bị qυყ đầυ to tròn chà ra một đám lửa dập không tắt nổi, sự trống rỗng khó nhịn giấu trong xương cốt còn bị lôi ra.
"Mở mắt ra, thần muốn cho bệ hạ nhìn cái âʍ ɦộ da^ʍ loàn của mình là bị thần nong ra từng chút từng chút như thế nào." Âm thanh người nọ lười biếng lại mang theo ác ý.
Triệu Từ Chi nhịn đến vô cùng gian khổ, mỗi một chỗ trong cơ thể đều đang khát vọng bị đại dươиɠ ѵậŧ dộng vào, y chịu nhục mở mắt ra nhìn xuống, tư thế hai người giao cấu như vậy có thể khiến cho bệ hạ nhìn thấy rõ ràng tình cảnh dưới thân. Lỗ sau của y đã bị ma sát đến đỏ bừng, tựa như một đóa hoa yêu tinh nở rộ, côn ŧᏂịŧ khủng thô đen cứng như sắt chỉa thẳng vào lối vào duy nhất... Chỉ cần dùng một chút lực, chỉ cần một chút thôi... dươиɠ ѵậŧ to doạ người kia sẽ lập tức thọc thẳng vào. Hình ảnh chấn động như vậy khiến bệ hạ thất thần, vòng eo y mềm nhũn xuống, qυყ đầυ thật to lấy sức mạnh phá núi ngang ngược căng cửa động ra, nong vách thịt ra, lật đổ Hoàng Long.
Mà lúc này quần thần dưới điện đường hô to: "Bệ hạ vạn tuế..." Trong sự hô hào như thế, bệ hạ chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như bây giờ rằng mình đang cùng kẻ thù giao cấu chẳng khác nào động vật động dục trên triều đình, nhục nhã và căng thẳng bị phóng đại làm cái lỗ nhỏ của bệ hạ co thắt kịch liệt, cao trào tới trở tay không kịp, vách ruột bệ hạ khóa chặt đại dươиɠ ѵậŧ của Mạc Kiêu Hiệp, vòng eo uốn éo vặn vẹo, y còn không ngừng chà chà cặρ √υ' to của mình lên l*иg ngực đối phương, lỗ da^ʍ của y cao trào phun nước, bệ hạ sướиɠ đến ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn.
Mạc Kiêu Hiệp bị các vòng cơ thịt xinh đẹp bên trong cúc của bệ hạ dâʍ đãиɠ mυ'ŧ đến gân máu nổi cồm cộm lên, hắn hoàn toàn không lường trước được chỉ thế thôi mà Triệu Từ Chi đã lêи đỉиɦ, hai mắt hắn huyết khí quay cuồng, một cái xoay người cường hãn vật bệ hạ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dạng chân ngồi trên người mình lên trên giường, Mạc Kiêu Hiệp banh hai đùi đối phương thành góc rộng nhất, ngay sau đó rút vật khủng ra một phát gần hết, lại khí thế mãnh liệt giã vào lỗ thịt của đối phương, trực tràng chặt khít ấm áp bị đại dươиɠ ѵậŧ thọc phá, qυყ đầυ to lớn nghiền mở sự quấn quýt của các vòng cơ, dập một cách dứt khoát, cú nào cú nấy cũng có lực đạo và chiều sâu dọa người. Triệu Từ Chi bất lực thừa nhận sự thao làm gần như điên cuồng và tàn bạo của người nọ, thân thể y tựa như bị cự long xỏ xuyên qua, mỗi khi bệ hạ cảm thấy không thể sâu hơn được nữa, ngay sau đó dươиɠ ѵậŧ lại xâm nhập vào sâu hơn trong cơ thể, dường như thọt tới cả dạ dày, trực tràng bị gân dươиɠ ѵậŧ ma sát đến nóng hừng hực, nước da^ʍ vốn đã nhiều giờ phút này lại phụt trào ra khỏi cái lỗ như hồng thủy mở áp, sự thao làm mạnh mẽ mang theo tiếng nước phốc phốc, vô số dâʍ ɖị©ɧ bị kéo văng ra ngoài, làm cho chỗ hai người giao hợp lầy lội chịu không nổi.
"Bệ hạ thật đúng da^ʍ, là nam nhân kia đã thao ngươi thành đê tiện như vậy sao?" Vừa nghĩ tới Triệu Từ Chi từng nằm dưới thân gã đàn ông khác, Mạc đại tướng quân phẫn nộ đến sắp sửa đánh mất lý trí, đại dươиɠ ѵậŧ của hắn đột nhiên phồng to ra một vòng, lực thao làm bệ hạ càng lớn gấp mấy lần ban nãy, Triệu Từ Chi bị hắn thao đến cả người nảy tưng tưng, dường như sắp tan vỡ rồi, cúc hoa vốn đã lêи đỉиɦ làm sao mà chịu nổi những cú dập kịch liệt như vậy.
"Á á á... Không... Không có... A... Chậm một chút... Cầu xin ngươi, cúc sắp bị thao hỏng mất... Ô á... Lỗ da^ʍ lại sắp phun nước... Ưm á á á..." Các vòng cơ thịt của bệ hạ bị qυყ đầυ thô đen thọc thẳng, đám thịt da^ʍ kia dường như sắp bị đâm nát nhưng vẫn lưu luyến quấn chặt đại dươиɠ ѵậŧ không rời, nửa khắc cũng không thả lỏng. Hai vυ' y vẫn luôn chà chà lên l*иg ngực nóng hổi của đối phương, lần này càng căng trướng dữ dội hơn, ngay cả đầṳ ѵú cũng to ra không ít, cặp mông trắng ngần của y rung rung lắc lắc, cúc co rút lợi hại, vách thịt bên trong trực tràng cũng mấp máy co thắt mất kiểm soát, khi Mạc Kiêu Hiệp dùng lực cực mạnh cực ác chuẩn xác thao đến một chỗ da^ʍ nhất mềm nhất của bệ hạ, bệ hạ tức tốc bị kɧoáı ©ảʍ thật lớn bao phủ, lưng cong lên, trực tràng phun trào từng đợt từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ trực tràng ướŧ áŧ xốp mềm, bệ hạ cũng không nén nổi tiếng rêи ɾỉ nữa.
"Á... Trẫm phun nước... Ô âʍ ɦộ da^ʍ đều là nước... Sướиɠ quá... Á á á... Cúc bị côn ŧᏂịŧ lớn thao lỏng... Sẽ chảy dâʍ ŧᏂủy̠..." Bệ hạ không dám kêu quá to, cả triều đã an tĩnh lại, hình như dưới điện là tả tướng đang bẩm báo việc trong triều.
Trực tràng bị thao mềm càng thuận lợi cho lưỡi dao thịt ra vào hơn, các vòng cơ bên trong cúc bệ hạ quả thực là thiên phú dị bẩm, một lòng truy tìm đại qυყ đầυ, không ngừng mυ'ŧ mát xoắn vắt hầu hạ cự long hắn sướиɠ tê vô cùng. Mạc Kiêu Hiệp cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt thâm trầm, toàn thân đối phương đỏ ửng, vòng eo bị thao đến nhũn ra dính sát vào người hắn, khóe mắt bệ hạ treo giọt lệ trong suốt, rút đi sự sắc bén ngày thường thì trông y có vẻ vô cùng quyến rũ gợi cảm, rõ ràng đối phương còn chưa kịp phục hồi từ lần cao trào thứ hai, nhưng cái miệng nhỏ dưới thân vẫn đang lấy lòng mà siết bóp vật khủng nọ.
Mạc Kiêu Hiệp cười khinh miệt, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho đối phương như vậy, chỗ đó của hai người vẫn còn dính chặt nhau thành một, cự long của tướng quân hoàn toàn không có dấu hiệu xuất tinh, hắn thay đổi tư thế bế bệ hạ từ trên giường lên, vật khủng xoay nửa vòng bên trong lỗ da^ʍ một phát, lần này làm toàn thân Triệu Từ Chi run rẩy, nếu không phải Mạc Kiêu Hiệp kịp thời dùng miệng lấp kín cái miệng sắp sửa rên vυ't lên cao của bệ hạ thì các đại thần bên dưới đều đã nghe thấy tiếng kêu da^ʍ của bệ hạ rồi.
"Bệ hạ, ngươi cần phải nhịn một chút, bên dưới đó đều là quần thần của ngươi, lỡ ngươi kêu da^ʍ bị người ta nghe được, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Hửm?" Hắn vừa nói vừa thúc háng, cự long càng thao càng sâu, tuy động tác không nhanh như lúc trước nhưng đại qυყ đầυ chuyên lựa góc hiểm mà thụi, chín nông một sâu, thao đến cái eo bệ hạ xụi lơ, cúc nhỏ càng lúc càng mềm, con đường hoa lại càng lúc càng chặt, các vòng cơ thịt cũng liều mình ùa ra trước bọc lấy, giống như muốn hút ra dương tinh của đại tướng quân vậy.
"Lỗ da^ʍ nhộn nhạo muốn hỏng... Ô a... Chạm bên trên một chút... Chỗ đó... Á... Trẫm muốn ăn đại qυყ đầυ..." Y nhỏ giọng nức nở, đại qυყ đầυ châm lửa khắp nơi làm y giàn giụa nước, chỉ biết mở chân ra cho nam nhân kia thao sâu hơn một chút, y ôm cánh tay Mạc Kiêu Hiệp, nhỏ giọng khẩn cầu: "Cầu xin ngươi... thô bạo một chút thao tươm cúc trẫm... Trẫm muốn bị ngươi chơi nát cúc... Á... Hứm..."
Tả tướng đọc xong việc nước mấy ngày gần đây, chọn một chuyện cấp bách trước mắt nhất bẩm báo bệ hạ: "Bệ hạ, Tống Tuy Dương nói Mạc đại tướng quân còn, còn sống, việc này phải xử lý như thế nào? Thần không quyết định được, vẫn cần bệ hạ định đoạt."
Bệ hạ mơ hồ nghe thấy tả tướng dưới điện đường đang nói gì đó, nhưng giờ phút này cái lỗ nhỏ bên dưới của y vẫn còn khảm dươиɠ ѵậŧ khủng của nam nhân, y bị du͙© vọиɠ hành hạ đến nỗi lúc thì thanh tỉnh lúc thì luân hãm, chỗ xương cột sống dâng lên cơn chộn rộn tra tấn người, lỗ da^ʍ tịch mịch không được thỏa mãn làm y chẳng quan tâm đến việc quan trọng trong triều, bệ hạ dâʍ đãиɠ đến cực điểm, chỉ muốn dạng rộng chân ra để mặc người đàn ông cường thế phía sau đến xâm chiếm.
"Ô..." Bệ hạ truyền đến kêu rên, các đại thần trong triều cũng không ai nghe ra sự khác thường, bọn họ không biết rằng bên trên điện đường, quân vương Yến Triệu đang điên loan đảo phượng; y mị nhãn như tơ, không biết xấu hổ là gì mà cầu nam nhân phía sau hung hăng đùa bỡn mình, Triệu Từ Chi không hề giữ lại chút nào, nhếch cái mông lên, tự vạch cúc ra, vô cùng cơ khát Mạc đại tướng quân có thể xỏ qua cúc y, thọc hư cúc y.
"Sao bệ hạ lại không trả lời?" Mạc Kiêu Hiệp biết rõ còn cố hỏi, sự gian tà cuồng ngạo trong mắt khó mà che giấu nổi, bàn tay hắn mò tìm được dươиɠ ѵậŧ đã sớm nhổng cao của bệ hạ, hắn dùng ngón tay thô ráp chà qua chà lại lỗ tinh của y, đồng thời dưới háng nắc kịch liệt như con ngựa hoang phi nước đại, qυყ đầυ khủng nhắm ngay điểm da^ʍ, tốc độ thao cực nhanh như là mưa rền gió dữ, cơ thịt đỏ thẫm đều bị thao lòi ra ngoài, vách thịt bị dồn ép đến có thể in lên hình dạng mỗi một cái gân máu trên vật khủng của nam nhân! Dâʍ ŧᏂủy̠ bị hai cái tinh hoàn đánh thành dạng bọt trắng, háng dập thẳng vào điểm da^ʍ, có xu thế nghiền nát thịt đỏ. Mạc Kiêu Hiệp chợt rút qυყ đầυ ra để ở cửa cúc, bệ hạ không muốn, vòng eo uốn éo như rắn, bờ mông không ngừng đưa đưa ra muốn ngồi lên đại qυყ đầυ, ánh mắt Mạc Kiêu Hiệp phát lạnh, đại qυყ đầυ tựa như một con dao thịt phá tan mọi chướng ngại vật trong ống thịt, cái mông dâʍ đãиɠ cũng ra sức nghênh hợp, kết quả con dao thịt ấy tàn bạo đâm thẳng vào điểm da^ʍ trong cúc, ba hồn bảy phách của bệ hạ như là bị dộng văng khỏi cơ thể, giống như dâʍ ɖị©ɧ bắn ra, nước tung toé khắp nơi, lần này bệ hạ nghênh đón cực khoái lần thứ ba! Dươиɠ ѵậŧ đằng trước cũng bị cọ xát cho lên cái đỉnh cao nhất, lỗ tinh há mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phọt bay, thậm chí bắn tới tận tấm bình phong.
Thời điểm cao trào, lỗ da^ʍ của bệ hạ đạt tới sự chặt khít trước nay chưa từng có, nước da^ʍ xối ồ ạt lên qυყ đầυ, máu trên người Mạc Kiêu Hiệp đều dâng lên, hắn thô bạo tóm lấy eo Triệu Từ Chi, cuồng thao mãnh làm mấy cái, kɧoáı ©ảʍ từ chỗ xương cụt truyền lên, dịch trắng đυ.c nóng rực bắn hết vào trong cái ống thịt của bệ hạ. Hắn vui vẻ hiếm thấy: "Lỗ da^ʍ của bệ hạ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ thần rửa sạch sẽ chưa?"
"Ááá... Thật nóng thật nhiều, ư... Bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ luộc hỏng rồi... Ưʍ... Bụng bị bắn thật đầy a a..." Lúc cự long rút ra, lỗ da^ʍ của bệ hạ đã bị thao thành một cái động nhỏ tròn vo, hai chân y khép không được nữa, chẳng còn sức lực nằm vật trên giường, dịch trắng đυ.c chảy lộp bộp từ thịt ruột đỏ rục bên trong, che dấu không được phong tình vạn chủng, hơn nữa... toàn thân bệ hạ đều in những dấu ấn sỉ nhục mà nam nhân ngông cuồng kia để lại.
Các đại thần bên dưới tưởng rằng việc Mạc Kiêu Hiệp chưa chết đã chọc giận thánh thượng, trong lòng đều run sợ.
Thật lâu sau, giọng nói yếu ớt vô lực lại mang theo sự khàn khàn khác thường của bệ hạ truyền đến từ sau tấm bình phong: "Bảo Tống Tuy Dương hộ tống Mạc tướng quân về đô thành, sau đó lại bàn."