Cung Đình Xuân Sắc

Chương 20: Sói đực động dục thao bệ hạ thú cái của nó

*CẢNH BÁO HARD HARD HARD HARDCORE!

Cặp mắt sói xanh lục kia dần phủ tơ máu, dã thú gào rống thở trầm trầm, hô hấp nóng hực phả lên cái cổ thon dài của bệ hạ, khiến cho người dưới thân run rẩy một trận; ngực Triệu Từ Chi cũng phập phồng kịch liệt, y sợ hãi, sợ con cương lang này một giây sau sẽ há cái mồm to như chậu máu ra, dùng hàm răng cực kì sắc bén cắn đứt cái cổ mảnh khảnh không đỡ nổi một đòn của mình.

Hình như cương lang cũng không vội thịt bữa ăn ngon của nó, cái lưỡi to thô ráp kia tiếp tục liếʍ láp trên thân thể bệ hạ, dường như định thong thả nhấm nháp đĩa thức ăn ngon lành này. Triệu Từ Chi có thể cảm nhận được chiếc lưỡi nóng bỏng thô ráp đang chầm chậm di chuyển trên người y một cách rõ ràng, thứ đó ngọ nguậy từ cổ đến vai phải, rồi lại tiếp tục trượt xuống liếʍ đến hai vυ' y, dã thú kia dường như yêu tha thiết nơi đó, say mê dừng lại ở đầṳ ѵú bệ hạ, không hề dời đi. Cái lưỡi to dài bỏng người ấy quần tới quần lui trên hai núm, không ngừng mυ'ŧ mát, chỉ chốc lát sau, trước ngực Triệu Từ Chi đã bị cương lang liếʍ đến ướt nhẹp, nước dãi dầm dề óng ánh, nụ hoa tươi đỏ hồng săn lại dựng thẳng ở trung tâm, giống như một đóa hoa yêu kiều đính sương lạnh chờ người đến hái. Triệu Từ Chi nhiều lần hoan ái với tên ngốc như vậy, đã sớm thông thấu chuyện tình ái, thời khắc cuối cùng y ý thức được con lang trước mặt này định làm gì mình, đại khái là nó động đực, ngộ nhận y là sói cái, muốn ép y giao phối với nó!

Triệu Từ Chi vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, súc sinh này thế mà... thế mà muốn giao cấu với y! Bệ hạ cao cao tại thượng làm sao có thể chịu bị một dã thú xâm phạm, lập tức Triệu Từ Chi bị cơn giận đoạt mất lý trí, dùng hai tay cản cái đầu sói đang vùi trước ngực mình liếʍ láp gặm mυ'ŧ không ngừng, đánh con sói kia một chưởng cực mạnh, nhân thời gian này, tức tốc bò dậy từ đống cỏ khô, định chạy trốn lần nữa.

Dường như cương lang cũng không lường được sẽ bị nhân loại yếu ớt trước mặt đập cho một chưởng, nó choáng váng trong tích tắc, nhưng một giây sau đã lập tức tỉnh lại từ trận tập kích bất ngờ ấy, cũng nhạy bén phát hiện mưu đồ chạy trốn của bệ hạ; cương lang ngẩng cao đầu, tru một tiếng dài ngút tận trời cao, lấy tốc độ sét đánh dùng miệng ngậm con người đang bỏ trốn về.

Bệ hạ bị dã thú này thô bạo ném lên cỏ khô, bốn trảo sắc bén cào rách tấm lưng hoàn mỹ như ngọc của y, tơ máu đỏ thắm rỉ ra, mùi máu tươi nhàn nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác người và thú. Cương lang ngửi được mùi máu tươi, chẳng bao lâu sau đôi mắt xanh lục gần như bị màu máu đỏ xâm nhiễm, nó thở ra hơi thở tức giận từ sâu trong yết hầu, thân thể tráng kiện cao lớn căng cực thẳng, chân trước đè mạnh thân thể Triệu Từ Chi, dã thú này đã ở biên giới điên cuồng, máu lại là thứ kí©ɧ ɖụ© tốt nhất.

Cương lang nhe hàm răng hãi hùng như những mũi dao, nó ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ thắm săn cứng của Triệu Từ Chi, lôi kéo nghiền ép, hai chiếc núm non mềm nhạy cảm làm sao chịu nổi hàm răng sắc nhọn của dã thú, chẳng bao lâu mà đầṳ ѵú y đã tứa máu, những tia máu diễm lệ phún ra như bị ai nặn xịt sữa, mùi máu càng thêm nồng đậm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương lang phấn khích hơn, nó đã hoàn toàn coi Triệu Từ Chi như bạn lữ của nó, con thú cái của nó, một khi đã động dục thì không thể nào dằn xuống bản năng muốn giao phối được. Chỗ giữa hai chân sau của nó, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vốn nên ẩn giấu, bây giờ đã sớm lộ ra hoàn toàn, dươиɠ ѵậŧ to dài đỏ tươi có kích thước đáng sợ, khiến người ta nhìn mà khϊếp vía.

"Shhhhh —— ưmmm ——" Đầṳ ѵú yếu ớt của bệ hạ bị dã thú kéo tới đau đớn, hơn nữa cái lưỡi nóng bỏng thô ráp của cương lang vẫn còn liếʍ láp hai núm y, đau đớn và tê dại trộn lẫn vào nhau làm y không còn sức chống cự nữa, khẽ rêи ɾỉ thành tiếng.

Tiếng rêи ɾỉ đè nén đầy tình sắc tựa như một cái ngòi nổ, làm cương lang đang nằm úp sấp trên người bệ hạ sục sôi, hai chân trước của nó đè lên hai bả vai Triệu Từ Chi, cái đầu dữ tợn di một đường lên trên, cuối cùng tiến đến bên miệng thơm của bệ hạ, chính xác không lầm cạy mở cái miệng nhỏ kia, chiếc lưỡi dày to dài thô ráp ngang ngược thọc vào bên trong cái miệng ngọt ngào, xông loạn quét loạn không có quy luật gì, chiếc lưỡi hồng phấn trơn mịn của Triệu Từ Chi vốn tránh không khỏi sự càn quét của lưỡi dã thú, rất nhanh đã bị lưỡi dã thú bao vây, cái lưỡi to không thuộc về loài người ấy xoắn lấy quấn lấy cái lưỡi xinh của bệ hạ, lại có thể làm cho bệ hạ sinh ra sự sung sướиɠ khác lạ! Bờ môi y đã hoàn toàn không khép lại được, cánh môi bị làm đến sưng đỏ, khắp khoang miệng đều là mùi giống đực bá đạo mãnh liệt của dã thú, cái mùi này giờ khắc nào cũng nhắc nhở bệ hạ rằng giây phút này y đang bị một con dã thú không có nhân tính xâm phạm! Bệ hạ vừa hoảng sợ vừa tức giận vô cùng, nhưng y lại không có cách nào chống cự nổi.

Lưỡi dã thú còn có một ít gai ngược, không ngừng ra ra vào vào trong cái miệng tinh tế ngọt ngào của bệ hạ, toàn bộ khoang miệng Triệu Từ Chi đều bị bú ʍúŧ đến tê dại, nhưng trong cơn đau đớn tê dại vẫn sinh ra kí©ɧ ŧìиɧ da^ʍ mỹ, cái miệng ngọt ngào của y không ngừng phân bố nước bọt, khép không được, tách tách chảy xuống mấy sợi chỉ bạc tình sắc, ánh mắt mê ly. Lưỡi cương lang lớn gấp đôi nhân loại, nó vừa cắm vào một chút như vậy mà đã thúc tới tận cổ họng bệ hạ, khiến bệ hạ thống khổ nức nở nghẹn ngào.

"Ô a... Ra ngoài..." Bệ hạ bây giờ ngay cả lời nói cũng nói không ra, chẳng biết từ khi nào mà khóe mắt đã chảy nước mắt liên miên không dứt, ào ào tuôn như mưa.

Tuy nói cương lang là một dã thú hung tàn kiệt ngạo nhưng loài chó sói này vô cùng có nhân tính, nó thấy người dưới thân rơi nước mắt, lại bất ngờ dừng mọi sự tấn công trong miệng y. Nó dùng đầu lưỡi liếʍ sạch nước mắt trên mặt bệ hạ, ủi ủi đầu ra sau gáy Triệu Từ Chi, cọ cọ, dường như đang trấn an bạn lữ của mình. Nó cọ như vậy khiến Triệu Từ Chi chợt giật mình, một khắc này y thậm chí còn cho rằng cương lang trước mắt chính là Ngốc Tử.

Trong thời gian bệ hạ hoảng hốt, thân thể y cũng chậm rãi biến hóa. Sự khô nóng dâng trào trong cơ thể Triệu Từ Chi, một trận nhộn nhạo tê dại khó nhịn như bị kiến cắn loan ra từ chỗ xương cụt, cơn khô nóng cào tim nọ chầm chậm chuyển thành sóng trào mãnh liệt, bệ hạ bây giờ chỉ cảm thấy trống rỗng khó nhịn, cái lỗ nhỏ thăm thẳm vốn đóng chặt dưới thân vô thức mở ra, hơn nữa còn co rụt mấp máy. Bệ hạ không tự chủ được kẹp hai chân mình lại, ai ngờ y quên mất dã thú đang nằm trên người mình, kẹp một cái như thế thì cũng kẹp luôn nửa thân sau của cương lang, đồng thời côn ŧᏂịŧ sói lõα ɭồ kia cũng bị y tự mình đặt vào giữa hai chân.

Sói đực vất vả lắm mới ổn định cơn động dục, dươиɠ ѵậŧ thú lại đột nhiên bị hai chân mềm mại của nhân loại này kẹp lấy, nghiệt căn chợt phình to gấp mấy lần, vật kia còn lớn hơn cánh tay người trưởng thành, nặng trịch treo giữa hai chân, tựa như một cái chày sắt nung đỏ.

Triệu Từ Chi chợt bừng tỉnh ý thức được thứ mình đang kẹp lấy là thứ gì, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của dã thú cắm vào giữa hai chân y, y hẳn là nên lập tức thả lỏng chân, chán ghét cách xa cái thứ dơ bẩn ấy mới đúng; nhưng thân thể y đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của chính y nữa, cái dươиɠ ѵậŧ sói to lớn xấu xí đó chôn giữa hai chân, chầm chậm ma sát lại khoan khoái ngoài ý muốn, mà ngay cả sự khô nóng khó nhịn trong cơ thể đều tạm thời rút đi không ít. Bệ hạ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiếp xúc với đống lông thô ráp đâm người của cương lang trong phạm vi lớn, lông sói thô cứng kia càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú vốn đã rách da, y không biết liêm sỉ ưỡn ngực dâng hai vυ' lên, cọ cọ bộ lông cứng còng của dã thú, chẳng bao lâu sau, hai cái vυ' của bệ hạ đã phồng to gấp đôi, đầṳ ѵú thì càng sung huyết sưng tấy như táo đỏ, diễm lệ bức người.

Ý thức Triệu Từ Chi khi thì hỗn độn khi thì thanh tỉnh, giờ phút này y vô cùng căm giận thân thể dâʍ đãиɠ của mình. Thân là nhất quốc chi quân... thế mà, thế mà bị súc vật thao cũng có thể có cảm giác, bệ hạ thất vọng và cam chịu. Thật ra cũng không thể trách bệ hạ, để tăng cơ hội sinh sản, nước miếng của loài cương lang đều chứa tác dụng kí©ɧ ɖụ© mãnh liệt, dược tính còn mạnh hơn xuân dược loại nặng gấp mấy chục lần, dù cho có là người trong trắng cũng sẽ hóa thân thành kẻ phóng đãng.

Đồng tử con cương lang này đã hoàn toàn phủ kín tơ máu đỏ ngầu, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng gầm ghè trầm đυ.c, đây là một con sói đực, hơn nữa là một con sói đực đang ở kỳ động dục; nó nương theo bản năng lật người dưới thân lại, đồng thời sử dụng chân trước tách hai đùi bệ hạ ra, ngửi ngửi một đường xuống, liếʍ láp khẽ cắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ đoá cúc non tươi đẹp mẫn cảm nhất của bệ hạ.

Dã thú cúi thấp đầu, thè cái lưỡi thô, dùng chiếc lưỡi to cường kiện mạnh mẽ nong cái lỗ hoa đang mấp máy ra, từng lớp cánh cúc còn đang khép chặt lại, nhưng với cái lưỡi ấy mà nói, chúng căn bản không tạo nên bất kỳ tác dụng ngăn cản gì. Chiếc lưỡi thô ráp kia "phụt" một tiếng, chọc vào cúc, cương lang dựa theo bản năng, tung hoành ngang dọc bên trong đoá cúc, thọc, liếʍ, lôi, cắn... Thành ruột non mềm bị lưỡi thô đùa bỡn đến rối tinh rối mù, ngoại trừ liều mạng dây dưa co thắt và chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt thì không có sức chống cự gì.

"Hức á..." Mấy cái gai ngược trên lưỡi cương lang vừa vặn cọ mạnh qua một chỗ nhạy cảm trên thành ruột, Triệu Từ Chi chịu không nổi hét một tiếng chói tai, cái lỗ mật của y bị đầu lưỡi lỗ mãng ngang tàng của sói đực chiếm đầy, đầu lưỡi kia nóng bỏng lại thô dài, cứ chui vào sâu trong trực tràng; bên trong Triệu Từ Chi nhộn nhạo dọa người, hận không thể làm lưỡi dã thú liếʍ sâu hơn.

"Liếʍ trẫm... liếʍ... sâu hơn nữa... A a a..." Bệ hạ không còn thanh tỉnh, hoàn toàn biến thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ. Cũng có thể nói rằng Triệu Từ Chi đã hoàn toàn xem mình như con thú cái của cương lang.

Từng tiếng kêu da^ʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương lang, dươиɠ ѵậŧ con súc sinh này cứng như đá, đỏ tươi sáng bóng, mặt ngoài còn có gân máu nổi cộm quấn vòng quanh, nhưng thứ làm cho người ta chú ý nhất vẫn là gai thịt dày đặc dựng thẳng trên dươиɠ ѵậŧ thú.

Cương lang rút cái lưỡi to ra, lúc ấy các thớ thịt xinh đẹp trong cơ thể Triệu Từ Chi không ngừng bó bọc quấn lấy chiếc lưỡi thô ráp, không muốn để nó rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được chiếc lưỡi khăng khăng rút ra.

"Muốn, muốn... Cho trẫm... Nhộn nhạo quá, bên trong... A ưʍ... Cầu xin ngươi làm vào..." Cơn chộn rộn bên trong đoá cúc da^ʍ khiến thánh nhân cũng cầm giữ không được. Làm một cương lang lần đầu động dục, dã thú chỉ có thể nương theo bản năng động vật mà tiến lên, thứ giữa háng của nó giần giật, cần gấp một cái lỗ chứa chấp để phát tiết. Bệ hạ bị du͙© vọиɠ hành đến đỏ cả mắt, y ôm lấy cương lang, tách đùi liều mạng ma sát.

"Áááá... Đau... Đừng mà... Cứu, cứu trẫm... Ngốc Tử ——" Bệ hạ hét to một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Hoá ra cương lang thừa dịp nhân loại này giang rộng chân, cứ thế thọc cái gậy thô to cứng rắn sung mãn dựng đứng giữa hai chân vào, lực thúc của cương lang mạnh lạ kỳ, dộng một cú như vậy lập tức dập tới đáy.

Các nếp gấp ở vòng ngoài lỗ hoa đã bị căng ra thành một màng mỏng, màu sắc gần như trong suốt, hành lang của bệ hạ chắc đã bị dươиɠ ѵậŧ sói xé rách không ít, trên cái chày sắt ấy còn có đầy gai thịt lít nha lít nhít, tàn nhẫn cào qua trực tràng non mềm cực điểm của Triệu Từ Chi, cơn đau đớn khi bị rách cả cúc chiếm cứ tất cả ý thức của bệ hạ. Y định xô con sói ra cho cây gậy lớn của nó rút khỏi cơ thể mình, nhưng y chỉ khẽ nhúc nhích một chút cũng đã cảm nhận được mấy cái gai ngược trên cây gậy thịt khủng ấy, đám gai mòn móc chặt vào thành ruột, y căn bản không có cách nào có thể tách khỏi vật khủng dưới háng cương lang.

Triệu Từ Chi thì thống khổ, nhưng con sói đực động dục này lại hưng phấn vô cùng, cúc của bệ hạ ấm áp chặt khít, hơn nữa chắc do bị dươиɠ ѵậŧ to bằng cánh tay của con sói đâm đến đổ máu, có máu bôi trơn, mùi vị bên trong càng mất hồn hơn. Cương lang bắt đầu có hành động, dươиɠ ѵậŧ thú của nó không ngừng phình ra, dưới háng không ngừng dùng lực, bắt đầu một thọc một rút, ngang ngược thao.

"Không... Đừng... Cúc sẽ rách mất... nát mất a a..." Đây đại khái là vật thể lớn nhất mà cái lỗ sau nhỏ bé của bệ hạ hưởng qua, nhìn từ bên ngoài, giống như có một cây côn sắt nung đỏ thật to cắm vào một cái miệng cực nhỏ, dường như ngay sau đó cái lỗ nhỏ kia sẽ lập tức bị rách toạc.

Sói đực kỳ động dục nổi cơn điên, mạnh mẽ trấn áp hai chân sợ hãi quẫy đạp của nhân loại nọ, lấy một loại tốc độ con người tuyệt đối đạt không được mà thao làm người bên dưới, vật khủng phi nước đại bên trong cái lỗ, gai thịt lôi kéo mài xé cực nhanh bên trong trực tràng, lúc ra vào còn kéo luôn một ít thịt của bệ hạ ra, lỗ nhỏ bị khuếch trương đến cực hạn nhưng thịt da^ʍ bên trong vẫn quấn rịt lấy cái dươиɠ ѵậŧ khủng đang hì hục không biết mệt mỏi, dươиɠ ѵậŧ hùng tráng to lớn có nhiệt độ cực cao, hun cho động thịt tê rần.

Đây vốn nên là cực hình, nhưng lỗ sau của bệ hạ dần dần thích ứng, bắt đầu chầm chậm siết chặt, mà gậy sói thụt cực nhanh, ma sát thành ruột cực mạnh, qυყ đầυ to lớn còn giã vào điểm da^ʍ càng lúc càng mạnh, thoáng chốc ba hồn bảy vía của Triệu Từ Chi giống như bị thúc ra khỏi thể xác. Bệ hạ bị thao làm đến trực tràng co giật, ngón chân cuộn tròn, các thớ thịt xinh đẹp tựa như sắp bị bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cương lang thiêu đốt đến tan ra, trực tràng bắn từng đợt từng đợt dâʍ ɖị©ɧ, tiện đà làm bôi trơn cho con súc sinh kia tiến vào thông thuận hơn. Đồng thời sự phối hợp của một người một thú cũng càng thêm ăn ý, cương lang thúc, bệ hạ đón, hai bên đều điên cuồng đung đưa, bệ hạ quyến rũ uốn éo vòng eo, tự dâng mông lên cho dươиɠ ѵậŧ sói dộng vào, âm thanh giao hợp "bạch bạch bạch" vang dội trong sơn động.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích lũy, tìиɧ ɖu͙© không ngừng khuếch tán, chỗ xương cụt dâng lên cơn tê dại như muốn bức điên người ta. Bộ lông thô cứng của cương lang chà loạn đáy chậu, dươиɠ ѵậŧ, đầṳ ѵú... bệ hạ. Gần như nơi nơi đều là điểm nhạy cảm.

"A a a... Chậm một chút... Nhanh quá... Dươиɠ ѵậŧ sói nóng cháy sắp nung chảy cúc của taaa... Ưm a... Đừng... Dập trúng... Sướиɠ quá..." Bệ hạ hé môi, da^ʍ ngôn lãng ngữ cuối cùng cũng giấu không được, dốc toàn lực mà kêu.

Cúc đã bị chày sắt của sói thao chín mọng, đống thịt đỏ thắm bị gai dươиɠ ѵậŧ kéo lòi cả ra ngoài, giống như huyết linh lung đẹp nhất. Trực tràng đã ngập dâʍ ɖị©ɧ, không ngừng chảy nước ồ ạt, chỗ người và thú dính vào nhau vô cùng nhớp nháp lầy lội, bộ lông của cương lang đã ướt vón thành từng cục.

Cương lang mạnh mẽ thao làm mấy trăm cái mà tốc độ vẫn không giảm, cây hung khí nọ vô cùng thô dài, lúc thúc vào đều đâm tới đáy, bụng bệ hạ nhô lên hình dạng dươиɠ ѵậŧ, có thể thấy được sự lợi hại của cơ quan sinh dục súc vật kia. Dươиɠ ѵậŧ thú vẫn miệt mài khai thác thành trì bên trong cái lỗ thăm thẳm của bệ hạ, cú nào cú nấy cũng hời hợt sượt qua điểm da^ʍ, khiến điểm da^ʍ của Triệu Từ Chi nhộn nhạo vô cùng, y rêи ɾỉ cầu xin: "Đυ.ng nơi đó... Cầu xin ngươi... cho trẫm... Hung hăng thao chết trẫm..." Y ôm đầu cương lang, nhìn vào mắt nhau, bệ hạ mê muội trong ánh mắt thâm thúy của con sói ấy, ánh mắt như vậy ít nhất cũng có tám phần giống Ngốc Tử.

Dường như cương lang nghe rõ lời cầu xin của bệ hạ, nó lật người dưới thân qua, Triệu Từ Chi biến thành tư thế quỳ sấp, y chổng mông lên, giữa cặp mông trắng bóc còn cắm một cái dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, y bây giờ tựa như một con sói cái, mặc cho sói đực sau lưng hùng hục thao mình.

Triệu Từ Chi dẩu cặp mông, cương lang nằm sấp trên lưng y, tư thế giao phối này có thể làm dươиɠ ѵậŧ thô dài đỏ tươi cắm sâu hơn. Dã thú lại nắc mấy trăm cái, ngay tại lần thúc mạnh nhất đột ngột nghiến vào điểm da^ʍ, bệ hạ gần như là nhịn không được, toàn thân run rẩy co giật, các thớ thịt xinh đẹp xoắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ nó, tầng tầng lớp lớp đè ép, dâʍ ɖị©ɧ bắn ra trong trực tràng y đều tưới hết lên gậy sói, y thét chói tai: "Ưm áááááá... Raa... Sướиɠ quá... Ra... Lêи đỉиɦ..."

Trong lúc cao trào, bệ hạ căn bản không chú ý tới dươиɠ ѵậŧ thú trong cơ thể y dần dần phình to ra, sau đó hình thành một cái kết ngay trong ống thịt của Triệu Từ Chi, đống thịt da^ʍ vốn đang co bóp giờ đây đã không thể động đậy được nữa.

Lúc cương lang cao trào, dươиɠ ѵậŧ thú sẽ thành kết*, liên tục bắn ra mấy đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, không đơn giản chỉ bắn một lần, nó có thể bắn nhiều lần, mãi cho đến khi không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ để mà bắn nữa, cái kết kia phải nửa giờ sau mới có thể từ từ biến mất.

*Thỉnh thoảng đi ngoài đường mấy cô thấy hai con chó "dính lẹo" với nhau ấy, là vì lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chó đực rất nhiều, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bơm lên dươиɠ ѵậŧ làm nó phồng to, hình thành một cái kết, nó không rút ra được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cái kết sẽ xuất từ từ cho đến hết, thời gian cái kết này biến mất hơi bị dài nên tụi nó thường xoay lưng lại với nhau để mỗi con canh chừng một hướng, phòng ngừa bị tấn công lúc yếu đuối nhất. Trong truyện thì hơi khác một chút, dù sao đây cũng là thế giới cổ trang giả tưởng, cương lang cũng là loài động vật giả tưởng do tác giả tạo ra chứ đâu có thiệt ngoài đời.

"Đó... đó là cái gì... To quá... Rách mất... Không được bắn... Buông trẫm ra... Áaaa..." Bệ hạ định chạy trốn nhưng căn bản trốn không thoát, cái kết kia khóa họ lại với nhau. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cương lang vô cùng đậm đặc, lúc xuất tinh giống như một dòng nước xiết xối lên thành ruột nhạy cảm, thiêu đốt cho bệ hạ tiết thân lần nữa. Chỉ có điều đợt tinh đầu tiên này mới chỉ là bắt đầu, khi kết xẹp đi một chút, cương lang thao chừng trăm cái lại bắn ra đợt tinh thứ hai, còn nhiều hơn, còn mãnh liệt hơn cả lần đầu, trực tràng bệ hạ cũng sắp bị chơi hỏng, nhưng cái kết kia vẫn không xẹp hết ngay được.

Bụng y giờ đã đầy tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cương lang, dường như no căng đến sắp bể cả bụng, cuối cùng, cái kết trong cơ thể cũng teo lại không ít, đợi cho đến khi nó hoàn toàn rút ra, cái lỗ da^ʍ nhỏ bé của Triệu Từ Chi đã bị cắm thành cái động to đùng không khép lại được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nặng mùi chảy ồ ra, chảy xuống bắp đùi của y, nhễu lên đống cỏ khô. Cương lang vươn lưỡi liếʍ sạch sẽ cúc y từ trong ra ngoài, nó làm như vậy kỳ thật là để biểu thị công khai vật sở hữu của mình.

Trận làʍ t̠ìиɦ thú nhân kịch liệt này hao hết tất cả sức mạnh tinh thần của bệ hạ, y không quan tâm nữa nhắm mắt lại... Trong cơn mơ hồ, y nhìn thấy hình ảnh con sói chầm chậm rút đi, biến thành... hình bóng Ngốc Tử.

---

"Ngốc Tử!" Bệ hạ đột nhiên bật dậy, kêu lên một tiếng.

"Tiểu mỹ nhân ngươi đã tỉnh! Đừng sợ có ta ở đây!" Kẻ ngồi trên đống cỏ khô bên cạnh vẫn là người tuyệt đối trung thành kia, là tên ngốc chỉ yêu một mình y... Mọi thứ đều không có gì khác biệt.

Triệu Từ Chi nửa tin nửa ngờ đánh giá xung quanh, trời đã sáng, không có cương lang, Ngốc Tử vẫn còn ở đây; y lại cúi đầu nhìn mình, quần áo còn mặc lên người đàng hoàng, ngoại trừ tiết khố có chút ẩm ướt, lỗ sau cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì...

Tên ngốc mặt đầy quan tâm lo lắng: "Tiểu mỹ nhân gặp ác mộng sao?"

Gương mặt bệ hạ đột nhiên đỏ bừng như rặng mây đỏ, y... y đây là mơ một giấc mộng xuân?! Lại còn không biết liêm sỉ... ảo tưởng Ngốc Tử thành một con sói như vậy.

Rốt cuộc thì đâu là thật đâu là giả, chẳng ai biết, chẳng ai hiểu; như là một giấc mộng xuân không dấu vết.

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!