Tên ngốc nghe tiểu mỹ nhân âm ngoan chất vấn, ngây cả người, khuôn mặt gai góc tự dưng hoảng loạn, sự chú ý của hắn đều tập trung vào cánh tay bị thương của Triệu Từ Chi, nôn nóng mở miệng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi bị thương, có đau không?" Chỉ thấy hắn cẩn thận nâng khuỷu tay bệ hạ lên, vải áo nơi khuỷu tay bị nhánh cây cào rách, cành lá và máu trộn với nhau.
Triệu Từ Chi nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt dâng đầy châm chọc mỉa mai, y vung tay tránh thoát khỏi tay tên ngốc: "Mạc Kiêu Hiệp đại tướng quân, ngươi còn muốn tiếp tục ngụy trang đến cùng sao?" Lời này chầm chậm tuôn ra từ đôi môi xinh đẹp của y, mang theo hận thù vô tận.
Tên ngốc có chút mờ mịt lắc đầu, trong mờ mịt hắn cũng không thể quên vết thương trên tay bệ hạ, hắn lại cầm tay tiểu mỹ nhân, ôm chặt bàn tay đối phương vào lòng, nói mê: "Vết thương..."
"Không nhọc Mạc đại tướng quân quan tâm." Khoé môi Triệu Từ Chi nhếch lên ý trào phúng lạnh lùng.
Tên ngốc gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp: "Ta không phải... Ta không phải, ta không biết..." Tên ngốc thật sự không biết, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh xa lạ, đại khái là tình cảnh gϊếŧ chóc huyết chiến sa trường, vô số người quỳ trước mặt hắn tôn xưng hắn là "Mạc đại tướng quân", "Mạc Kiêu Hiệp"... Ba chữ này tựa như âm thanh ma quỷ lẩn quẩn trong đầu hắn.
Bệ hạ lạnh lùng dò xét trên gương mặt đối phương, muốn nhìn ra chút manh mối từ nét mặt hắn, thế nhưng không có kết quả. Lưng y căng thẳng, hỏi lại: "Ngươi không phải? Không biết? Ha ha... Ngươi là muốn tiếp tục làm một tên ngốc sao?"
"Phải! Ta muốn tiếp tục làm tên ngốc, là tên ngốc của một mình tiểu mỹ nhân!" Hắn bực bội, bực bội những hình ảnh rời rạc trong đầu, hắn bây giờ có thể nhìn thấy vô số ký ức thuộc về Mạc Kiêu Hiệp, nhưng những ký ức này cũng không dung hợp với ý thức của hắn. Đơn giản mà nói, hiện tại hắn giống như bị ép rót vào ký ức của người khác, hắn còn không tán đồng mình chính là Mạc Kiêu Hiệp.
"Trẫm không muốn một tên phản đồ." Mạc Kiêu Hiệp không phải chính là phản đồ lớn nhất của Yến Triệu sao? Thông đồng với địch phản quốc... Lúc trước y ban chết cho hắn còn không phải là bởi vì bị hắn phản bội sao?
Tên ngốc chồm ra trước ôm lấy người trước mắt, tim hắn đập kịch liệt, hô hấp thâm trầm nóng rực: "Ta không phải tên bại hoại kia, không phải; ta chỉ là Ngốc Tử của tiểu mỹ nhân, ngươi ghét bại hoại, ta sẽ không làm bại hoại." Tên ngốc nói rất gấp, hắn nói chuyện trôi chảy hơn lúc trước rất nhiều. Hắn biết Triệu Từ Chi oán hận gã đàn ông tên gọi Mạc Kiêu Hiệp, lòng hắn bây giờ có chút hoảng loạn, hắn sợ mình biến trở về cái con người mà Triệu Từ Chi oán hận.
Triệu Từ Chi nheo mắt lại, y giống như đang nghi ngờ, ngự y từng nói tên ngốc hầu như không có khả năng khôi phục, huống hồ với kẻ dã tính kiệt ngạo như Mạc Kiêu Hiệp, sau khi khôi phục bình thường, làm gì có chuyện hắn cam tâm tiếp tục chịu sự khống chế của y chứ?
"Trẫm hỏi ngươi, võ công của ngươi là chuyện như thế nào?" Đuôi mắt hẹp dài của bệ hạ nhếch lên, sự lạnh lùng tàn ác thoáng giảm đi một phần, đồng thời lòng cảnh giác lại chỉ tăng chứ không giảm.
Tên ngốc cúi đầu, bất an cọ cọ lên cổ tiểu mỹ nhân, hắn lẩm bẩm trả lời: "Ngốc Tử không biết, ta không biết, nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, trong lòng ta rất gấp, chỉ biết chạy về phía ngươi." Giống như tất cả đều không chịu sự khống chế của hắn.
Lòng Triệu Từ Chi khẽ run, lúc y bị mãnh thú ép tiến vào rừng, chỉ có tên ngốc trước mặt này không chùn bước đuổi theo vào... Chưa từng có ai quan tâm y như vậy, quần thần quý tộc lo lắng cho bệ hạ chẳng qua là vì ngại thân phận đế vương và uy nghiêm của y mà thôi, gặp nguy cơ, phản ứng đầu tiên của quần thần là bảo vệ mình trước, mà phản ứng đầu tiên của tên ngốc lại là bảo vệ y. Chỉ tiếc, tên ngốc bây giờ vẫn còn là tên ngốc lúc trước sao?
"Bây giờ ngươi đã nhớ lại cái gì? Nói hết cho trẫm." Triệu Từ Chi không giãy dụa nữa, tỉnh táo hỏi.
"Ta không có..." Tên ngốc sợ bị vứt bỏ, định phủ nhận theo bản năng nhưng ánh mắt âm ngoan của bệ hạ nhìn thẳng hắn, đôi môi hé mở: "Trẫm muốn nghe lời nói thật, nếu có một câu giả dối, sau khi trẫm hồi cung sẽ sai người xách ngươi ra ngoài cho sói ăn!"
Tên ngốc mím môi một cái, chẳng biết tại sao khi nghe lời uy hϊếp này, trong lòng hắn tuôn ra một cơn tức giận, cơn tức giận tựa như sinh ra đã có sẵn. Nhưng có thể xác định là, phần tức giận ấy tuyệt đối không thuộc về tên ngốc, hắn sẽ không vì tiểu mỹ nhân uy hϊếp mà phẫn nộ.
Hắn hoảng loạn dằn xuống cảm giác tức giận mỏng manh nọ, sau đó nói hết toàn bộ tình trạng của mình cho tiểu mỹ nhân nghe: "Trong, trong đầu ta hiện lên rất nhiều hình ảnh xa lạ, một đám người quỳ xuống gọi một nam nhân là 'tướng quân', nam nhân kia... tên Mạc Kiêu Hiệp." Hắn nói ba chữ Mạc Kiêu Hiệp này rất nhỏ, bởi vì hắn biết bệ hạ ghét cái tên này.
Lòng Triệu Từ Chi chấn động, quả nhiên Ngốc Tử đã nhớ lại không ít.
Tên ngốc nhìn đôi mắt phượng đỏ hồng yêu quỷ của tiểu mỹ nhân, vội vàng giải thích: "Tiểu mỹ nhân, ta thật sự không phải tên khốn kia, ta chỉ có thể nhìn thấy những gì hắn thấy, nhưng ta không phải là hắn, ta không phải là hắn! Ta vẫn chỉ là Ngốc Tử, những ký ức ta biết chỉ là những ký ức có ngươi." Liên quan tới ý thức của Mạc Kiêu Hiệp, tên ngốc tựa như người ngoài cuộc, lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng chán ghét và căm hận "Mạc Kiêu Hiệp" phá hủy tình cảm thân mật của hắn và tiểu mỹ nhân.
Tâm tư bệ hạ xoay chuyển nhiều lần, y cẩn thận suy nghĩ mọi đường tên ngốc nói, điều y có thể xác định chính là, Ngốc Tử bây giờ còn chưa hoàn toàn là Mạc Kiêu Hiệp, hắn bây giờ chỉ là nhớ lại một ít ký ức rải rác, hơn nữa nhân cách hiện tại cũng không giống nhân cách ban đầu; người đàn ông cường tráng tuấn lãng tràn ngập tính trẻ con trước mắt này vẫn chịu sự khống chế của y, yêu y... Chẳng qua, nói không chừng một ngày nào đó, đối phương sẽ biến mất vô tung vô ảnh; thay vào chính là nam nhân phản quốc bá đạo kiêu ngạo, không chịu sự khống chế của bất kỳ ai.
Bàn tay trắng như sứ của Triệu Từ Chi vuốt những đường nét trên gương mặt tên ngốc, y giống như mê muội lại giống như chán ghét, nhưng giọng điệu lại hiếm thấy dịu dàng như xuân: "Trẫm tạm thời tin ngươi một lần." Nói là tin tưởng tên ngốc, chẳng bằng nói là Triệu Từ Chi tin tưởng phán đoán của mình. Đế vương trời sinh đa nghi, lương bạc, khó trao chân tình.
Nghe thấy tiểu mỹ nhân nói tin tưởng mình, gương mặt anh khí của tên ngốc lại hiện lên nụ cười trong sáng như đứa trẻ; hắn vòng tay ôm lấy tiểu mỹ nhân, nỗi bất an sốt ruột và các loại cảm xúc tiêu cực trong lòng đều tiêu tán ngay tại giây phút lấy được lòng tin của người nọ, hắn hôn hôn khuôn mặt tinh xảo không tì vết ấy, vui mừng nói "Tiểu mỹ nhân, ngươi rất tốt, ta thích ngươi, rất thích." Thích rất sâu rất nặng, thích đến không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.
Tên ngốc vẫn luôn nhớ khuỷu tay bệ hạ bị thương, tuy nói là chỉ bị nhánh cây quẹt, nhưng miệng vết thương vẫn có chút ghê. Dưới sự kiên trì của tên ngốc, bệ hạ miễn cưỡng đồng ý tìm nguồn nước sạch xử lý vết thương. Nơi này rừng cây rất rậm rạp, muốn tìm dòng suối cũng rất khó khăn, nhưng không khó phát hiện những cái hồ, cuối cùng hai người ở lại bên một bờ hồ.
Triệu Từ Chi nhìn tên ngốc đang hết sức tập trung xử lý vết thương cho mình, động tác đối phương vô cùng nhuần nhuyễn, điều này khiến lòng y lại trầm xuống, y hiểu tên ngốc đột nhiên biết làm những thứ này chẳng qua là bị bản năng gợi lên, nhưng y vẫn nhịn không được nghĩ sâu hơn... Thế thì thứ tiếp theo bị gợi lên sẽ là cái gì chứ? Tâm làm phản? Chấp niệm sát phạt?
"Được rồi, đã không sao, nên chuẩn bị tìm đường ra." Bệ hạ ngăn động tác của tên ngốc lại, vuốt vuốt vạt áo hơi nhăn, bình tĩnh nhắc nhở.
Tên ngốc ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn qua, sau đó lên tiếng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi bị thương, cần phải dừng lại nghỉ ngơi mới đúng, ngươi nghỉ chút đi."
"Chỉ e là trẫm có thể chờ được, nhưng người nào đó trong triều không thể chờ được." Triệu Từ Chi nhìn phía cuối khoảng không um tùm đằng trước, sâu kín nói một câu.
Tên ngốc nghĩ nghĩ, mới nói "Tiểu mỹ nhân, ngươi nói là có người muốn hại ngươi sao?"
Triệu Từ Chi thu hồi ánh mắt, sau đó tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống hai mắt như sao ban mai của tên ngốc, cười như không cười: "Ngươi càng ngày càng thông minh." Quả thực, bây giờ trí thông minh của hắn càng ngày càng cao, đây tuyệt đối không phải một lời phô trương.
"Ta mãi mãi làm tên ngốc của ngươi." Ánh mắt hắn kiên định kiên quyết, nhìn mỹ nhân mà nói ra quyết tâm và lời thề.
Bệ hạ không đáp lại lời hứa của tên ngốc, chỉ nhanh chóng nhảy lên ngựa, phân phó một câu: "Đi thôi." Nói xong cưỡi bạch mã quay đầu.
Tên ngốc ở phía dưới quan sát bóng dáng cao thẳng của bệ hạ, lại nhìn nhìn con ngựa khác bên kia, đột nhiên một kế nổi lên trong lòng. Chỉ thấy hắn tung người nhảy vọt cưỡi lên lưng con ngựa của bệ hạ, ngồi phía sau y.
"Không có sự cho phép của trẫm, ngươi lên đây làm gì?" Triệu Từ Chi liếc xéo đối phương, bất mãn.
Hai tay tên ngốc ôm vòng lấy eo bệ hạ, đôi môi mỏng dán lên vành tai ngọc non mịn của y, giọng khàn đặc: "Ta sợ tiểu mỹ nhân lại bị thương, ta phải trông coi ngươi mới có thể yên tâm." Lý do này, đường hoàng biết bao.
Đại loại là bệ hạ cũng có thể đoán được suy nghĩ dơ bẩn xấu xa của tên ngốc, y bặm môi, quát lớn: "Xuống, cưỡi con ngựa khác!" Y thậm chí còn dùng tới võ công, chỉ có điều giờ phút này vũ lực của tên ngốc cách quá xa bệ hạ, không tới nửa chiêu, bệ hạ đã bị trấn áp trong lòng hắn. Lúc này tên ngốc bắt đầu mừng rỡ, xem ra khôi phục võ công cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Trong lúc Triệu Từ Chi còn đang chống cự, tên ngốc đã điều khiển ngựa đi rồi, bạch mã rong đuổi trên con đường mòn trong rừng. Bệ hạ thấy thế cục đã định, cũng không phí sức chống cự nữa, muốn dưỡng sức. Y tựa lên l*иg ngực rộng lớn rắn chắc của tên ngốc, nghe trái tim tên ngốc truyền đến nhịp đập mạnh mẽ, dần dần cảm thấy bình yên hơn, y thử nhắm mắt lại, hưởng thụ phần yên bình hiếm có này.
Ngay tại lúc bệ hạ mơ màng sắp ngủ, y cảm giác tiết khố của mình bị cởi ra chầm chậm, một đôi tay thô ráp và cực nóng ma sát qua lại ở khe mông y, đôi tay to kia chầm chậm di chuyển, trượt đến háng y, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó thò vào áo y, bò lên eo y, cuối cùng mò đến hai trái thù du* đỏ hồng trước ngực. Vừa chạm vào đầṳ ѵú bệ hạ, đôi tay kia tựa như trúng tà, ngón tay thô ráp chụp lấy hai núm hai bên, se se, giày vò tới tới lui lui.
*Trái thù du. Cây này còn gọi là ngô thù du hay xà lạp, một cây thuốc, có thể chữa bệnh nam khoa, phụ khoa đó :v Còn một loại nữa là sơn thù du, quả trơn, hình bầu dục, thấy ngô thù du giống hơn nên tui chỉ lấy hình này.Hàng mi dài đen nhánh của Triệu Từ Chi khẽ run, cuối cùng tức giận mở mắt, cắn răng nói: "Ngươi đủ rồi đấy!"
Ở nơi bệ hạ không nhìn thấy được, tên ngốc cười giảo hoạt, hắn thè cái lưỡi trơn trượt, chui chui vào trong lỗ tai bệ hạ, thọc rút mô phỏng động tác giao hợp, còn không ngừng phà ra hơi thở đốt người, lỗ tai Triệu Từ Chi cực kì nhạy cảm, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, vành tai đã sớm đỏ như máu, đôi môi hé mở, tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé và mị hoặc tuôn ra.
"Không đủ, sao mà đủ chứ? Tiểu mỹ nhân, ngươi cảm nhận đi, côn sắt của ta lại cứng." Nói xong, hắn thúc thúc hông ra trước, cự long cứng ngắc không chút che giấu chọc vào khe mông bệ hạ. Bệ hạ có thể cảm nhận được rõ ràng cự long phía sau y là to là cứng cỡ nào.
Tên ngốc cũng không cho tiểu mỹ nhân quá nhiều thời gian để thở, môi lưỡi di một đường xuống từ vành tai ra sau gáy bệ hạ, sau đó là xương hồ điệp ưu mỹ gợi cảm, hắn say mê mυ'ŧ hôn tại lãnh địa trắng ngần bất khả xâm phạm ấy, mãi cho đến khi in đầy những từng dấu đỏ xinh đẹp mới chịu rời đi. Tiếp theo tên ngốc lại hôn ngược lên trên, môi lưỡi cùng sử dụng, nước bọt thấm ướt thân thể bệ hạ, hắn hôn lên xương quai xanh tiểu mỹ nhân, hàm răng mở ra, sau đó cắn mạnh, một cái dấu răng rõ ràng xuất hiện bên cổ Triệu Từ Chi.
"A... Chó điên nhà ngươi!" Đau đớn làm bệ hạ rêи ɾỉ một tiếng, nghe tiếng rên ấy, đôi tay đang lộng hành trên ngực y cũng càng thêm mạnh mẽ, ngón tay thô ráp nhéo nghiến đầṳ ѵú y không chút thương tiếc, dùng góc hiểm mà kéo ra, vặn xoắn, ấn lún...; dưới sự đối đãi thô bạo như vậy, bệ hạ chỉ cảm thấy hai núm của mình càng thêm sưng to không chịu nổi, toàn bộ cái vυ' đều trướng căng, vừa nóng vừa đau vừa tê dại, lại đáng ghét khiến y sướиɠ tê vô cùng, chỉ mong đầṳ ѵú mình càng bị hành hạ mãnh liệt hơn.
"Con chó điên này đang đè ngươi, đợi chút nữa còn sẽ thao ngươi ngay trên lưng ngựa." Tên ngốc khàn khàn đáp một câu thô tục, làm cho cúc hoa bệ hạ bỗng dưng co rụt lại.
Môi tên ngốc phủ lên môi tiểu mỹ nhân, hắn mυ'ŧ môi dưới bệ hạ, gặm cắn nuốt, giống như đang thưởng thức một món ăn ngon lành nhất. Triệu Từ Chi bị ngậm lấy bờ môi, hàm răng khẽ hé, cái lưỡi hồng phấn hơi thè ra, giống như nụ hoa đang chờ người hái. Mà tên ngốc cũng không cô phụ sự chờ mong của bệ hạ, thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai bờ môi, kéo ra một sợi chỉ bạc, sau đó lại hung mãnh cúi đầu xuống, miệng đối miệng bắt đầu quấn lấy nhau mà quấy, cái lưỡi thô to gây rối bên trong cái miệng ngọt ngào, đảo qua lợi của bệ hạ, cuốn lấy chiếc lưỡi non mịn của bệ hạ, hôn đến khí thế hừng hực, tựa như pháo hoa loá mắt, mây tản trăng sáng. Đầu lưỡi chạm đầu lưỡi, hai người chỉ cảm thấy linh hồn cũng hút lấy nhau, tại đây trong nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng này, hai mắt bệ hạ tan rã, nước bọt chảy dài, thấm ướt vạt áo cả hai.
Mãi cho đến khi không thể hô hấp được, nụ hôn này mới dừng, đồng tử tên ngốc dần dần thâm lại, du͙© vọиɠ nồng đậm lộ ra rõ ràng. Mà hai má lúm đồng tiền của bệ hạ hồng hồng như quả đào, diễm lệ như ráng chiều, hơi thở đều ngây ngất hương vị mê người.
"Còn chưa có bắt đầu món chính đâu, tiểu mỹ nhân có muốn tiếp tục không?" Tên ngốc dụ dỗ.
Đôi mắt bệ hạ trơn bóng, ngấn nước mịt mờ, lý trí đã sớm bị quăng đi ngay tại khoảng khắc y chìm đắm trong nụ hôn và sự tê dại hai bên đầu ngực, đôi môi đỏ của y hơi sưng, mở miệng nhỏ giọng nói: "Muốn... tiếp tục."
Hô hấp tên ngốc nặng nề, đôi tay rút lui khỏi ngực y, trượt một đường xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đoá hoa cúc tiêu hồn khiến người ta sướиɠ đê mê nhất. Hắn vươn tay chạm một cái, phát hiện đoá hoa đã hơi thấm ướt, đại khái là kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi khiến tiểu mỹ nhân ức chế không nổi, động tình. Tên ngốc cùng lắm chỉ chọc một ngón tay, đoá cúc đọng sương ngọt ngào kia đã tự khép khép mở mở, vô cùng nhiệt tình hoan nghênh hắn giày xéo chà đạp mình. Thấy thế, tên ngốc cũng không hề nhịn, hai ngón tay khép lại cắm vào, chỉ nghe tiểu mỹ nhân khẽ rên một tiếng "A", mỹ diệu lại triền miên.
"Tiểu mỹ nhân, có phải cái lỗ nhỏ đã sớm chờ mong bị ta làm hay không?" Tên ngốc trêu chọc.
"Không..."
"Vậy tại sao ta còn chưa tới gần mà nó đã tự động thít lại? Hửm?" Hắn nhất quyết không buông tha.
Hàng mi cong của bệ hạ đính một giọt nước mắt, càng thêm quyến rũ động lòng người, kích cho người ta muốn ngược chết y. Tên ngốc định đợi tiểu mỹ nhân chính miệng thừa nhận muốn được hắn thao, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng khiến người ta mơ màn này của đối phương, hắn căn bản nhịn không được, hai ngón tay thọc rút bừa bãi bên trong con đường hẹp dài ấm áp với tốc độ cực cao, chỉ chốc lát sau, toàn bộ trực tràng của bệ hạ đã giàn giụa dâʍ ŧᏂủy̠, các thớ thịt xinh đẹp còn cắn chặt hai ngón tay hắn không nhả, liều mạng mà nuốt.
"A... Chậm một chút... Quá nhanh rồi... A a..." Hai ngón tay tên ngốc thọc rút ra vào cực nhanh, cả người bệ hạ uốn éo vặn vẹo trên lưng ngựa, muốn khép chân ngăn bớt cũng không khép được.
"Đủ ướt, ta muốn nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong thân thể tiểu mỹ nhân, ngươi nói có được không?"
"Ô a... Tiến vào... A..." Căn bản thì độ cứng của ngón tay không có cách nào thỏa mãn cái lỗ nhỏ của y, bệ hạ hồi tưởng lại cự long dưới háng tên ngốc, nhiệt độ bỏng người kia, còn có cảm giác thỏa mãn bị căng ra hết cỡ, y không thể không thừa nhận, cực lạc trần gian có lẽ chính là như thế.
Tên ngốc rút ngón tay ra, thịt mềm bên trong lỗ nhỏ của tiểu mỹ nhân còn không nỡ để hắn rời đi, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, thấm vào tiết khố, ngay cả lưng ngựa cũng có dấu vết ướt nhẹp. Hắn đỡ lấy chú chim thô tráng, lúc này hai chân bệ hạ đã không kẹp nổi bụng ngựa nữa, tên ngốc bắt bệ hạ cúi người nằm rạp trên lưng ngựa, cặp mông trắng bóc dẩu lên, đoá cúc non hồng phấn trắng trợn loã lồ trong mắt hắn, cúc của bệ hạ có màu sắc xinh đẹp, đang khép khép mở mở nhả dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, rất mê người. Tên ngốc nhắm vật khủng của hắn ngay cái miệng nhỏ kia, nghiệt căn ấy to lạ thường, cái miệng nhỏ của bệ hạ lại nhỏ xíu, chẳng biết rốt cuộc thì làm sao cái miệng nhỏ mê người này có thể nuốt thứ khủng như vậy vào. Tên ngốc dùng vật ấy cọ xát vài cái ngoài cửa động, rồi không trì hoãn nữa, qυყ đầυ to lớn chui vào, hắn nhấc hông đẩy từ từ ra trước, qυყ đầυ chầm chậm nong cái miệng nhỏ, các nếp gấp trên đoá hoa đều bị qυყ đầυ căng ra thẳng băng, hóa thành một cái vòng mỏng trong suốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị rách toạc ra.
"Đau... Căng quá... A a ưʍ... Rách cúc mất... Á a... Đừng vào nữa... Ra ngoài..." Bệ hạ nằm trên lưng ngựa, lông ngựa thô ráp ma sát ngực y, hành cho đầṳ ѵú y phát đỏ, vô cùng đau đớn cũng vô cùng tê dại.
Tên ngốc chau đôi mày kiếm, hắn đá bụng ngựa một phát, làm bạch mã dưới thân nhanh chóng chạy về phía trước, cùng lúc đó dươиɠ ѵậŧ hắn mượn lực thúc vào cúc bệ hạ, giã một phát tới đáy, lực thúc này chấn động đến toàn thân hai người run lên. Thịt mềm bên trong trực tràng của bệ hạ giống như đồng loạt thức tỉnh, chúng ùa lên, bao vây quấn chặt cái chày khủng nọ, mυ'ŧ mát, co bóp, nén ép, làm như muốn nuốt vật khủng này vào trong bụng, hai người cũng sướиɠ tận xương, tên ngốc chỉ cảm thấy dưới háng như có hàng vạn cái miệng nhỏ đồng thời mυ'ŧ vào, vừa nóng vừa trơn trượt, thật sướиɠ. Mà đoá cúc ngậm sương hứng tình của bệ hạ cuối cùng cũng được lấp đầy, thỏa mãn lạ thường, còn bị dập trúng điểm da^ʍ, sướиɠ đến nỗi ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Bên dưới, con ngựa nhảy lên mấy lần, càng phi càng nhanh, trên người, tên ngốc cũng càng nắc mãnh liệt hơn, con đường hoa bị vật khủng giã vô cùng mạnh mẽ, cú nào cú nấy cũng nghiến qua điểm da^ʍ, cái chày sắt nung kia được những thớ thịt xinh đẹp mυ'ŧ càng thêm sung mãn nóng hực, cũng làm cái lỗ nhỏ bị thao lòi cả thịt đỏ, dâʍ ɖị©ɧ ào ạt phụt ra từ cửa hang, ướt dầm dề chảy xuống một đường, tựa như sương sớm đọng thành vũng bị trượt khỏi lá sen.
"Ááá... Đâm nhanh quá rồi, điểm da^ʍ không chịu nổi... Thao nát... Ngốc Tử sắp thao nát cúc ta... Aaaa ưmmm aaa..." Bệ hạ thất thần, lên tiếng rêи ɾỉ trong khu rừng âm u không người, chẳng cần cố kỵ đạo đức liêm sỉ, chẳng cần để ý tôn nghiêm đế vương, thoải mái mà rên. Bệ hạ trở tay ôm lấy cổ tên ngốc, cái mông cũng theo đó nhổng lên, y nghênh hợp với sự thao làm của đại dươиɠ ѵậŧ, khi nó thúc chếch ra trước, y sẽ lập tức ngồi mạnh xuống, va chạm như vậy, sướиɠ đến không biết ngày tháng.
Thịt mềm bên trong cái lỗ kia lại còn biến đổi đa dạng quấn lấy đại dươиɠ ѵậŧ, thành ruột xoắn lấy cái thứ to khủng ấy lúc nhẹ lúc mạnh, lúc chậm lúc nhanh, con đường hoa bấy nhầy, không hề có lực cản, tên ngốc ra vào đâm thọc lại là mười phần hoả lực, hơn nữa bạch mã bên dưới thỉnh thoảng còn nhảy lên mấy phen, tốc độ ngựa phi nhanh vô cùng, hai người ăn ý giao hợp quả thực đã đến cái đỉnh cao không ai có thể địch nổi.
Lỗ da^ʍ của bệ hạ bắt đầu thít chặt khít, thành ruột có ý đồ trói rịt cây gậy khủng, sâu trong con đường hoa phun ra từng dòng từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ đứt quãng, tưới cho qυყ đầυ dưới háng tên ngốc sướиɠ vô cùng.
"Sắp raa... Aaa... Ưm a... Lỗ nhỏ sắp cao trào!... Aaa... Sướиɠ quá... Sắp bị Ngốc Tử làm chết..." Bệ hạ run cả người, trong mắt ngập tràn không ít nước, đầṳ ѵú sắp bị mài rách da, toàn thân đỏ ửng, sắp đến cái đỉnh cao nhất của du͙© vọиɠ.
Tên ngốc dừng một chút, hắn bị cái lỗ nhỏ của tiểu mỹ nhân siết cho gân xanh trên trán cũng nổi cộm, khuôn mặt dữ tợn, hắn bế bệ hạ lên, vẫn để dươиɠ ѵậŧ bên dưới cắm ì trong cúc y, cứ thế xoay cả người y lại, làm bệ hạ mặt đối mặt với hắn. Xoay nửa vòng một cái như vậy, đống thịt da^ʍ trong cúc bệ hạ càng siết lợi hại hơn, côn sắt căng cứng hết cỡ, lập tức chỗ hai người giao hợp giàn giụa dâʍ ŧᏂủy̠, bọt trắng văng tứ tung, lưng ngựa lầy lội nhớp nháp, lưu lại từng vệt từng vệt dấu vết ái muội. Tên ngốc ôm gọn bệ hạ, dươиɠ ѵậŧ bên dưới thế như chẻ tre, mãnh liệt tấn công, mãnh liệt dập vào, một thúc một lùi, lôi cả đống thịt diễm lệ ra ngoài, bệ hạ kêu da^ʍ cao vυ't, toàn thân run lẩy bẩy. Bạch mã chạy vào một con đường dằn xóc, đã va chạm mạnh mẽ thô bạo bây giờ lại còn thêm xóc nảy, cúc của bệ hạ thít chặt không thể chặt hơn một phân nào nữa, đại dươиɠ ѵậŧ tên ngốc nghiến trúng điểm da^ʍ một cái, cuối cùng dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trút xuống như thác đổ, đại dươиɠ ѵậŧ bị động thịt co bóp mãnh liệt, lỗ tinh vừa mở thì chính là dương tinh phụt bắn, hai chỗ phun dịch gặp nhau, hai người đồng loạt đạt đến cái đỉnh cao nhất. Tên ngốc gầm rống, bệ hạ kêu da^ʍ.
"A... Aaa... Bắn... Sướиɠ quá... Ưm a..." Dươиɠ ѵậŧ đằng trước bệ hạ bắn dịch trắng đυ.c, chỉ là hai người cũng không ngờ rằng, sau khi bắn xong dịch trắng, còn có nướ© ŧıểυ vàng nhạt thoát nước phun ra.
"Ô a... Khôngggggg... Không... Bị thao bắn tiểu..."
"Tiểu mỹ nhân bị chó điên thao đến bắn tiểu."