Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 72

Triển Ngưng cân nhắc, lại có chút không có nhãn lực hỏi một câu hỏi tương đối thực tế: "Cậu đã làm ông chủ rồi, sao lại làm vẻ mặt này?”

Vẻ mặt gì?

Mang theo chút sợ hãi, khúm núm, giống như trước kia thời khắc chuẩn bị bị người đánh.

Tôn Uyển thích hợp thêm củi: "Giả vờ quen rồi, không sửa được rồi!”

Hai người một xướng một hòa cho Tống Dương như bị đánh một gậy, khuôn mặt cậu cứng ngắc, ở trước mặt các cô ngay cả biện giải cũng có chút vô lực.

Cậu đã từng vô số lần đối mặt với những từ ngữ ác ý, thậm chí là đánh mắng, nhưng bất kỳ một loại ác ý nào đều kém hơn hiện tại trong miệng các cô hời hợt mang ra trùng kích.

Nói qua nhập tâm liền thành thương, chỗ bị thương lại càng dễ thối nát không dễ dàng.

Tống Dương không biết nên giải thích thích hợp như thế nào, bất kể là vì lý do gì, lừa gạt đều là sự thật.

Triển Ngưng nhìn vẻ mặt cậu muốn quyết định đi qua, nói: "Ba năm nay vẫn ở thành phố S?”

Tống Dương chết tội khó thoát lại gật đầu.

"Kỳ thật cậu không cần phải lừa gạt chúng tôi, đây là cuộc đời của cậu, sự lựa chọn của cậu, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp." Triển Ngưng dừng lại một chút, sau khi sắp xếp xong ngôn từ lại nói: "Nương nương, cậu làm chuyện gì, chịu trách nhiệm gì, cậu hẳn là đều rõ ràng, chỉ cần sau này cậu đừng hối hận là được.”

Đã là hơn hai mươi tuổi, gặp phải biến cố gia đình cực lớn, cuộc sống trải qua thăng trầm tương đối khả quan, Triển Ngưng tư cho rằng Tống Dương không phải kẻ ngốc, nhất định phải có lựa chọn so sánh sau đó mới làm ra.

Tống Dương gật gật đầu: "Mình biết.”

Sự tình đều đã xảy ra, Triển Ngưng nhìn bộ dáng này của cậu, cũng không biết nói cái gì thích hợp.

- Đi thôi! Triển Ngưng nhìn về phía Tôn Uyển: "Lát nữa mình còn có việc, hiện tại phải về sớm.”

Tống Dương thất hồn lạc phách lau mặt, nói: "Mình đưa các cậu trở về.”

"Ôi!" Tôn Uyển hừ cười: "Còn có tiền mua xe à! Xe của ông chủ lớn chắc mắc tiền lắm, tôi không dám ngồi!”

Tống Dương không lên tiếng, chỉ nhìn Triển Ngưng một cái, sắc mặt của cậu vẫn không dễ nhìn, nhưng tinh thần khí so với vừa rồi có biến hóa bản chất.

Không biết là đã lắng đọng qua xã hội, hay là bộ dáng co rúm lại giống như Tôn Uyển nói lúc trước chỉ là cậu giả vờ.

Triển Ngưng vì phỏng đoán của mình nhíu mày: "Không cần, chúng tôi tự mình trở về đi, cậu bận trước.”

"Mình không có việc gì bận rộn." Tống Dương thấp giọng nói.

Tôn Uyển: "Sao ông chủ lớn lại không bận? Chúng tôi phải bận rộn mới kiếm được rất nhiều tiền! ”

- Được rồi! Triển Ngưng đẩy cô ấy một cái: "Nói nhảm nhiều như vậy, mau đi đi.”

Tôn Uyển nói: "Mời mình ăn cơm sao?”

"Gặp mặt nói sau." Triển Ngưng lại nói với Tống Dương một câu: "Đi đây.”

Tống Dương miễn cưỡng giật khóe miệng.

Hai người đi xa, cho đến khi bóng người biến mất, Tống Dương bước chân bất ổn, lui hai bước tựa vào mép bàn bên cạnh.

Có người phục vụ đi ngang qua, lo lắng nhìn về phía cậu: "Ông chủ, có chuyện gì với anh vậy?"

Tống Dương chỉ vùi đầu khoát tay áo, ý bảo cô ta không cần quản mình.

Trên xe trở về Tôn Uyển nói: "Có ý nghĩ gì không?”

Con người đều có một đặc điểm, quan hệ có tốt đến đâu, gặp phải chút tâm sự, không khéo lúc nháo tâm sự này lại có chút lớn, độ khoan dung của con người sẽ giảm xuống thẳng tắp.

Hơn nữa tầm nhìn của người có hạn, trong tình huống như vậy, chọn lọc chỉ nhìn thấy một mặt làm cho mình lo lắng, từ đó bỏ qua phần tốt đẹp trước đó.

Triển Ngưng nghĩ đến mùa đông một năm trước, khi đó trời rất lạnh, khu vực nội địa thậm chí còn xảy ra lũ lụt.

Lúc nói chuyện phiếm trong nhóm vô tình nói đến đặc sản địa phương thành phố C, vừa vặn sắp đến kỳ nghỉ, các cô đề nghị cho Tống Dương trở về thuận tiện mang theo một phần, Tống Dương đáp ứng tương đối sảng khoái.

Cậu đã không trở về nhà kể từ khi mẹ cậu qua đời.

Bởi vậy năm đó cậu trực tiếp đến thành phố S, lại là thời gian đêm khuya, đón gió Tây Bắc lạnh lẽo, run rẩy giống như muốn ăn cơm, đứng trước cửa trường học của các cô.

Cậu đưa ra lời giải thích là trường học nghỉ sớm, dứt khoát tới đây một chuyến, thuận tiện làm thêm ở thành phố S.

Hiện tại nghĩ đến cậu nên cố ý xuất phát từ thành phố S chạy tới thành phố C, mua đồ xong lại phong trần mệt mỏi chạy về.