Edit: Đào.
***
Hôm nay là ngày Cẩm Nhiên cùng Lâm Giác kết hôn.
Vốn dĩ ngày ấy cô đem Lâm Giác bức đến nỗi rời đi, nên muốn cùng cha mẹ nói về chuyện xuất ngoại, nhưng mà cha mẹ nhất quyết không đồng ý. Một hai bắt cô phải kết hôn với Lâm Giác, cô rất không tán thành chuyện này, nhưng cũng không thể cãi lại lời của cha mẹ. Hơn nữa, so với Lâm Giác, Cẩm Niên càng làm cô thêm bất an, cho nên trái lo phải nghĩ, cuối cùng cô đành đồng ý kết hôn với Lâm Giác.
Mà bản thân cô cứ cảm hình có gì đó không ổn . Sau khi hôn lễ kết thúc, trừ bỏ sắc mặt âm trầm, Cẩm Niên không có bất kì hành động nào quá đáng, thậm chí còn trêu chọc Lâm Giác cùng Cẩm Nhiên sớm sinh quý tử , khóe môi cậu gợi lên tươi cười.
Không biết vì sao, nhìn cậu tươi cười như vậy, nội tâm Cẩm Nhiên dần dần thêm bất an.
Một ngày đầy vất vả, hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc. Cẩm Nhiên cùng Lâm Giác về phòng tân hôn đặc biệt cho vợ chồng mới cưới.
Tắm rửa xong Cẩm Nhiên ra khỏi phòng tắm, Lâm Giác đang ngồi ở trên giường chờ cô.
"Nhiên Nhiên."
Nhìn thấy cô ra tới, Lâm Giác đứng lên, sau đó kéo cô ngồi xuống.
"Lâm Giác..."
"Ừ." Lâm Giác nhẹ giọng đánh gãy lời Cẩm Nhiên, sau đó cầm một ly sữa bò ấm đưa cho cô, "Uống sữa bò trước đi, em hôm nay cũng mệt mỏi nguyên ngày rồi, uống cái này vào sẽ dễ ngủ hơn, uống xong rồi thì mau nghỉ ngơi đi."
Giọng nói hắn ôn nhu dịu dàng, trong ánh mắt chứa đầy ý thâm tình cùng chiều chuộng, Cẩm Nhiên do dự thật lâu, cuối cùng lặng lẽ không nói gì.
Thôi, nếu đã kết hôn, thì hãy thử tiếp nhận anh ấy.
Như vậy nghĩ, cô uống xong ly sữa bò kia.
Lúc này cô hoàn toàn không phát hiện, thời điểm cô uống ly sữa bò ấy, ánh mắt Lâm Giác hiện lên tia quỷ dị.
Đem ly sữa bò cô uống hết đặt lên đầu tủ , Lâm Giác ôm lấy cô, chậm rãi đem cô đặt lên giường.
"Nhiên Nhiên..." Đôi tay hắn sờ lên xương quai xanh Cẩm Nhiên, trên mặt mang theo khát vọng, "Có thể chứ?"
"..."
Cẩm Nhiên nhấp môi, sau một hồi mới khẽ gật đầu.
"Ừ."
Được cho phép, đôi mắt Lâm Giác lập tức sáng lên, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩm Nhiên.
Môi lưỡi dây dưa, trằn trọc.
Không biết vì cái gì, Cẩm Nhiên cảm giác bản thân có điểm không ổn, trước mắt có chút mơ hồ, cô nhắm mắt lại dùng sức lay đầu. Muốn đem cảm giác khó chịu vơi đi.
"Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?" Thấy cô như vậy, Lâm Giác dừng lại, quan tâm hỏi.
"...Khó chịu." Cô mở miệng, phát hiện bản thân một chút sức lực nói chuyện còn không có.
Cô cau mày, đôi mắt khép hờ, hai má không biết từ lúc nào mà đỏ bừng, đôi môi vì khó chịu khẽ cong lên, nhẹ nhàng thở dốc, hai chân dưới váy bắt đầu cọ xát.
"Ưʍ..." Cẩm Nhiên suy nghĩ càng mê mang, giữa môi không kiềm chế được phát những tiếng rên rĩ.
Thấy bộ dạng phong tình này của cô, hai mắt Lâm Giác dần dần tràn ngập đỏ ngầu, bên môi treo lên một nụ cười điên cuồng.
"Nơi nào khó chịu? Nơi này, hay là nơi này?"
Trong giọng nói hắn chứa đựng quan tâm, bàn tay thong thả chậm rãi dọc theo thân thể phập phồng cùng đường cong quyến rũ, từng chút từng chút một đi xuống phía dưới.
"Ân... Không..." Không biết sao, Cẩm Nhiên cảm giác bàn tay đối phương như có ma lực, mỗi lần đυ.ng vào chỗ nào trên người , đều làm thân thể cô không tự chủ được mà run rẩy. Cẩm Nhiên cảm thấy cơ thể mình có gì đó đang chảy ra.
Cuối cùng, bàn tay Lâm Giác mò tới u cốc rậm rạp, lúc này giữa hai chân Cẩm Nhiên đã là một mảnh hỗn độn, tay hắn sờ soạng, rất nhanh liền tìm thấy điểm nhô lên giữa u cốc. Cách qυầи ɭóŧ ướt đẫm, hắn thong thả dọc theo hoa hạch mà di chuyển, nghe thấy tiếng thở dốc dần dần nặng nề của Cẩm Nhiên, hắn đột nhiên nổi lên ý xấu, nhấn mạnh một cái.
"A...Ha a..."
Thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Cẩm Nhiên bất ngờ run rẩy một chút.
"Thì ra nơi này khó chịu à." Thấy cô như vậy, Lâm Giác cười khẽ, "Anh sẽ giúp Nhiên Nhiên xoa nhẹ nó a."
Nói xong, hắn cởϊ qυầи lót Cẩm Nhiên ra.
U cốc rậm rạp rất nhanh liền dính vài giọt sương. Trong rừng cây um tùm, hoa hạch đỏ bừng run run rẩy rẩy đứng thẳng. Tay hắn hơi đẩy cánh rừng kia ra, hoa tâm phấn nộn giống như cái miệng nhỏ, không tự giác được lúc đóng lúc mở.
Lâm Giác hít sâu một hơi, trên trán hắn dính đầy mồ hôi vì kiềm nén.
Hắn vươn tay, ấn vào hoa hạch sung huyết ấy, vuốt ve xoa nắn.
"Ân... A..."
Cẩm Nhiên chỉ cảm thấy dưới thân truyền đến một cổ kɧoáı ©ảʍ xa lạ, cô không nhịn được kêu lên một tiếng. Tiểu huyệt theo bản năng siết chặt. Hai cánh hoa không ngừng tràn ra mật dịch.
Thấy cô xuân tình vô hạn, dáng vẻ thổ khí như lan* , khiến cho con người ẩn sau bức màn không cầm lòng được bước ra.
*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.
"Cậu làm gì ở đây?" Thấy Cẩm Niên ra tới, Lâm Giác nhíu mày nhìn về phía cậu, "Tối nay cậu mau cút về đi."
"Anh hiện tại cho rằng tôi sẽ cút về ?" Cẩm Niên trừng mắt nhìn hắn.
Còn không phải do Lâm Giác muốn ở trước mặt cậu trêu chọc Cẩm Nhiên, khiến cô động tình rêи ɾỉ. Cậu núp sau tấm màn nhịn không được bước ra, làm sao có tâm trạng đợi đối phương làm xong chứ?
Thấy đối phương vẫn trừng mắt mình, Cẩm Niên không kiên nhẫn mở miệng.
"Nhìn tôi làm gì, cậu có muốn làm hay không, không làm thì tránh ra, để cho tôi tới!"
Lâm Giác chưa nói xong thì cậu đã đẩy hắn ra.
"Tránh ra!" Một phen chụp bay tay hắn, Lâm Giác lại lần nữa đem tâm trí đặt ở trên người Cẩm Nhiên.
Lúc này váy ngủ cô bị kéo lên tận eo. Cảm thấy trống rỗng, cô không tự giác mà khép lại hai chân, chậm rãi cọ xát hoa tâm giữa hai chân, cứ nghĩ việc này sẽ bớt tra tấn cô.
Lâm Giác thấy vậy hai mắt càng đỏ, đôi tay hắn tách hai chân Cẩm Nhiên ra, sau đó cúi đầu hôn lên hoa hạch đang run rẩy.
"Ngô... Ân a..."
Đột nhiên hoa thạch nhạy cảm bị ngậm lấy khiến Cẩm Nhiên rêи ɾỉ ra tiếng, cô muốn khép hai chân lại, cuối cùng đem đầu Lâm Giác dán chặt hơn. Đối phương vươn đầu lưỡi, quấn quanh hoa hạch thong thả di chuyển, khi thì liếʍ nhẹ khi thì cắn lên, chọc cho Cẩm Nhiên không ngừng thở dốc.
Dần dần, động tác ở lưỡi của đối phương càng lúc càng nhanh, Cẩm Nhiên lần đầu nếm thử tìиɧ ɖu͙© chịu đã không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cô cắn môi, không được mà lắc đầu.
"Dừng... Dừng lại... A a... Không..."
Cô muốn ngăn cản đối phương,nhưng đôi tay lại không có sức lực, chỉ có thể tùy ý để hắn tàn sát bữa bãi giữa hai chân mình.
Nghe được âm thanh yếu ớt của cô , Lâm Giác trong lòng càng nóng hơn, hắn rất thích bộ dạng phong tình lúc này của Cẩm Nhiên , phản ứng như vậy làm hắn ý thức được, bản thân mới là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nghĩ vậy, Lâm Giác càng thêm ra sức, hắn ngậm lấy hoa hạch xinh đẹp của cô, thật mạnh mà mυ'ŧ.
"A ~"
Cẩm Nhiên kêu lên sợ hãi, đôi tay nắm chặt tắm khăn trải giường, nhưng mà cũng không làm cô giảm bớt được một trận kɧoáı ©ảʍ đánh úp dưới thân. Cô nhíu mi, độ ấm trên người ngày càng tăng, tiếng thở dốc trong miệng cũng càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, cả người cô cứng lại , các ngón chân không tự giác cuộn tròn lên, khăn trải giường dưới thân bị cô nắm chặt.
"Ha a, Ưm, a, a... Ngô... A a a ——!"
Trước mắt một trận ánh sáng hiện lên, hạ thể cô không chịu khống chế mà run rẩy, vui sướиɠ cực hạn qua đi, ở giữa hoa huyệt chậm rãi chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.
"Thật ngọt..." Lâm Giác duỗi đầu lưỡi ra, đem tất cả chất lỏng chảy ra nuốt xuống.
Một hồi lâu sau, Cẩm Nhiên mới từ vui sướиɠ phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ nhanh chóng quay về, cô tựa hồ có cảm giác không đúng, nỗ lực mở mắt, muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Cẩm Niên đứng bên mép giường.
"!!"
Cẩm Nhiên kinh hãi cực độ, không biết từ đâu ra sức lực, duỗi tay dùng sức đẩy ra Lâm Giác đang chôn mặt vào nơi ấy của cô, cũng không rảnh lo lắng đến phía dưới qυầи ɭóŧ đã bị hắn cởi mất, để chân trần xoay người xuống giường, liền hướng phía cửa chạy tới.
"Nhiên Nhiên!" Lâm Giác bị đẩy ra muốn đi giữ chặt lấy cô, Cẩm Niên bên cạnh động tác còn nhanh hơn cả hắn, từ trên giường lật qua, ôm chặt Cẩm Nhiên đã tới gần cửa.
"Buông tôi ra!" Bị ôm lấy, Cẩm Nhiên bắt đầu kịch liệt giãy giụa, lúc này nàng hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh chính mình vừa rồi tâm trí cô như muốn nứt ra, cô hoàn toàn không biết tại sao lại thành ra như vậy, vì cái gì Cẩm Niên sẽ xuất hiện trong phòng tân hôn giữa cô và Lâm Giác, hơn nữa dựa theo tình huống vừa rồi. Lâm Giác chắc chắn biết, nhưng mà hắn lại không có bất cứ phản ứng gì, nói cách khác...
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một khả năng, gân xanh giữa trán Cẩm Nhiên đột nhiên nhảy dựng.
Lâm Giác hắn dám...
"Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra!" Cô giãy giụa vô cùng lợi hại, nhưng mà trời sinh nam nữ sức mạnh rõ ràng chênh lệch, bất luận cô có giãy giụa ra sao, cũng không có biện pháp thoát khỏi cái ôm như xiềng xích của Cẩm Niên. Cô nóng vội, cúi đầu há mồm, hung hăng cắn lấy tay đối phương .
"Ưʍ..."
Cẩm Nhiên có thể nói là dùng hết toàn sức lực, khiến Cẩm Niên đau đến mức kêu lên một tiếng, nhưng mà cậu cũng không vì vậy mà buông Cẩm Nhiên ra, ngược lại còn đem cô từ cửa kéo vào, sau đó bế cô lên ném về phía giường.
Lúc trước, Lâm Giác vì muốn làm Cẩm Nhiên buổi tối ngủ có thể thoải mái. Nên hắn đặc biệt kêu người mua loại giường King Size làm bằng chất liệu cao su thiên nhiên, vì vậy tuy rằng bị ném lên giường. Cẩm Nhiên cũng không hề có cảm thấy đau đớn, cô ngồi dậy, muốn đứng lên, Cẩm Niên lại lập tức đè trên người cô.