Em Trai Bệnh Kiều

Lòng Tham Không Đáy (19)

Trong mắt người đàn ông tư thế của cô là trắng trợn dụ dỗ, nhưng cơ thể chưa phát dục hoàn toàn lại toát lên vẻ ngây thơ non nớt, càng thêm âm thầm mê hoặc hơn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Quan Lê quay đầu lại liền nhìn thấy Quan Thừa Tùng đang đứng ở cửa, ánh mắt u ám khó hiểu nhìn chằm chằm cô, thay vì nói là nhìn chằm chằm vào cô, thì nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào mông cô.

Cô kinh ngạc đến mức quên cả kéo quần lên.

Quan Thừa Tùng thuận tay khóa cửa lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, giơ tay lên chạm vào dấu tay đỏ ửng: “Đau không?”

“Ba, ba đừng…” Quan Lê luống cuống kéo quần lên, nhưng lại bị hắn ngăn cản.

Cô sắp không thở nổi mất.

Trong giọng nói của Quan Thừa Tùng lộ ra sự run rẩy khó nhận biết: “Đỏ rồi, để ba xoa cho con.”

Nếu Quan Lê lớn hơn một chút, cô sẽ nhận ra giọng nói đó là sự khàn đυ.c của người đàn ông đang cố kìm nén du͙© vọиɠ.

Hắn bảo cô quay người lại, đè người dưới thân, nói bên tai cô: “Chống tay vào bàn đi.” Giọng điệu không cho phép phản kháng.

Đầu óc Quan Lê ong ong hỗn loạn, cô chỉ biết làm theo lời hắn, ngoan ngoãn quay người lại, chống hai tay lên bàn học, trên bàn là sách vở của cô, hình dán trên hộp bút dường như cũng không giống bình thường, như thể đang chế giễu cô.

Một đôi tay to lớn vòng qua eo cô, kéo quần cô xuống, toàn bộ mông cô lại lộ ra bên ngoài lần nữa, hơi lạnh, cô không nhịn được mà run rẩy.

“Đừng quay đầu lại.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo cảnh cáo.

Quan Lê căng thẳng nhắm chặt mắt.

Bàn tay to lớn thô ráp ấm áp áp lên mông cô, bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh của người đàn ông trưởng thành đặt trên làn da trắng nõn mịn màng.

Mềm mại như cục bột, giống như bánh bao vừa ra lò, Quan Thừa Tùng vuốt ve, cảm nhận sự mềm mại mà trơn láng, chỉ cần dùng sức một chút là có thể ấn vào trong.

Năm ngón tay xòe ra, nắm lấy, giữ chặt lấy mông cô, chậm rãi xoa bóp theo chiều kim đồng hồ, làn da trắng nõn càng thêm ửng đỏ, dấu tay ái muội càng hiện lên rõ ràng.

Lòng bàn tay hắn thô ráp, lại có vết chai, cọ xát vào mông cô vừa ngứa vừa đau, cảm giác tê dại xa lạ lan ra từ xương cụt lên lưng, len lỏi vào cơ thể, Quan Lê không nhịn được rên lên một tiếng.

Trong căn phòng màu hồng phấn non nớt, cô gái chống tay lên bàn, cánh tay run rẩy, quần trượt xuống đầu gối, cặp mông trắng nõn cong lên, người đàn ông cao lớn đứng sau lưng cô, du͙© vọиɠ giữa háng chống lên rõ ràng, một tay chống bên hông, một tay nắm lấy mông cô gái, ra sức xoa nắn.