Quan Lê đặt bát xuống: “Con ăn xong rồi.”
Nhìn đĩa thức ăn trước mặt gần như chẳng được cô đυ.ng đến, Quan Thừa Tùng nhíu mày.
Quan Lê đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ, đi vòng qua một bên.
Còn chưa kịp bước đi, cánh tay dài của Quan Thừa Tùng đã vươn ra chặn cô lại, nắm chặt lấy cổ tay Quan Lê, trực tiếp kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi hắn.
Quan Lê kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, sau đó luống cuống đẩy cánh tay hắn ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn.
Mặt mày Quan Thừa Tùng lạnh tanh, nheo mắt lại nhìn cô.
“Ăn thêm chút nữa đi.”
Quan Lê đột nhiên quay đầu: “Con không ăn nữa… Con no rồi… Ưm…”
Hắn bóp một miếng bánh chà là nhét vào miệng cô: “Há miệng ra.”
Miếng bánh chà là hình trụ to tướng làm đôi môi mọng nước của cô căng ra, vị chà là vô cùng nồng đậm, lấp đầy cả khoang miệng.
Quan Thừa Tùng thích thú ngắm nhìn vẻ mặt luống cuống của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Lúc cô nhai nuốt, từng chút từng chút ăn hết miếng bánh chà là dài ngoằng, ánh mắt Quan Thừa Tùng tối lại, yết hầu chuyển động, miếng bánh chà là màu nâu sẫm bị cô ngậm trong miệng, bị hắn đẩy đẩy từ phía sau, ép cô chậm rãi nuốt xuống.
Quan Thừa Tùng nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ nhắn đang mấp máy của cô, trầm giọng nói: “Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn.”
Quan Lê lại cố tình làm trái ý hắn, há miệng cắn một miếng thật to, hai má phồng lên như chuột hamster, chỉ muốn ăn nhanh một chút rồi rời đi, nhưng cô nuốt quá nhanh, vô tình lại bị sặc, vừa ho khan vừa vỗ ngực.
Qua lớp áo, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong phập phồng của bầu ngực tròn trịa theo từng cơn ho nhẹ của cô, hai gò mềm mại cọ xát vào người hắn đầy ái muội.
Chết tiệt hơn chính là, cô còn vô thức cựa quậy mông, cọ xát vào đùi hắn.
Quan Thừa Tùng gần như lập tức có phản ứng, bàn tay to vỗ mạnh vào mông cô: “Ăn xong rồi còn chưa chịu đứng dậy sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Lê đỏ bừng, không biết là do bị sặc hay là do xấu hổ vì bị đánh vào mông.
Cô còn chưa kịp chào hỏi, đã lập tức chạy mất.
Trở về phòng, cô nằm úp sấp trên bàn uất ức, lớn như vậy rồi cô còn bị ba đánh vào mông, bên mông bị ép lên ghế gỗ cũng hơi đau.
Quan Lê vịn vào cạnh bàn, cởϊ qυầи ra, cong mông quay đầu lại nhìn, trên cặp mông trắng nõn in hằn dấu tay đỏ ửng, vô cùng chói mắt trên làn da trắng mịn không tì vết.
Cô đưa tay sờ thử, hình như có hơi đau.
Không biết từ lúc nào cửa phòng đã bị đẩy ra.
Thiếu nữ đang cong mông trên chiếc bàn học màu trắng phơn phớt hồng, một tay chống lên mép bàn, một tay xoa xoa một bên mông, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hình ảnh khe hở nhỏ bé đêm đó lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.