Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 10: Lịch sử

Chương 10: Lịch sử ( warning mạnh: làʍ t̠ìиɦ với thú (ngựa) = b.e.a.s.t.i.a.l.i.t.y, dị ứng tránh xa!!!!)

Julius nghe xong cười lạnh, nói:

"Còn không phải vì đám con dân chết tiệt của ta sao? Hơn 300 năm trước, Philos có một cuộc chiến loạn lớn. Khi ấy biên thổ quốc gia Philos lớn hơn bây giờ rất nhiều, Ceuor và Reme cũng không tồn tại. Khi ấy việc tuyển chọn thánh tử và tìm kiếm bạn đời cho ta là hai việc khác nhau. Thánh tử có nhiệm vụ truyền lời nhắn từ dân sang thần, vị trí này thiêng liêng cao quý nên chỉ có trinh nữ thuần khiết mới được phép đảm nhiệm, và họ chỉ đảm nhiệm vai trò ấy trong vòng 10 năm. Sau khoảng thời gian đó, họ được phép về nơi họ đã từng sinh sống, cưới chồng sinh con, bắt đầu gia đình rồi nước Philos sẽ tuyển chọn người mới. Họ cũng chính là người truyền lời giúp ta tìm kiếm bạn đời."

Julius dùng ánh mắt mê luyến nhìn Tô Đình, vươn tay vuốt ve cặp mắt đen thuần thấu nhân tâm kia, đầu ngón tay nó nhẹ nhàng chạm vào lông mi dày rậm và đuôi mắt sắc bén kia.

"Còn bạn đời của ta thì khác, lúc ta tạo ra Philos, Ta cũng đồng thời nặn lên hình ảnh cho con người. Ta tạo lên con dân theo hình ảnh chân thân của ta, anh chính là người mà ta tạo ra đầu tiên. Người đầu tiên ta tạo ra chính là người ta yêu nhất, tạo vật hoàn hảo nhất của ta."

Julius vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Tô Đình,

"Ta chỉ yêu duy nhất một người. Vì thần lực ta bị hao tổn trầm trọng khi tạo ra Philos, nên sau khi ở với anh một đời, ta liền chìm vào giấc ngủ say. Mỗi năm sau đó ta chỉ còn có thể thức dậy một lần. Khi ta thức giấc cũng là lúc kiếp sau của anh tái sinh và trường thành. Lúc đó, thánh nữ sẽ truyền lời của ta mà tìm kiếm anh và ta sẽ ban thưởng cho họ bằng một vị vua đáng kính. Khái niệm giới tính vốn dĩ không quan trọng, vào một số lần thì là nam, một số là nữ. Khi ấy vẫn chưa có song tính nhân."

"Vậy tại sao nước Philos lại rơi vào cục diện rối rắm như hiện giờ?"

"Vì lòng tham."

Julius hạ giọng nói

"Hạt giống trong cơ thể anh là dấu hiệu nói rằng anh là kiếp sau của người yêu của ta. Mỗi đời khi anh xuất hiện, hạt giống sẽ xuất hiện một lần để thông báo cho thánh nữ biết vị trí của anh. Đó là lí do vì sao Hoppes có thể kiếm thấy hạt giống để lai giống với cha..."

"Khoan đã, em vừa nói gì? Cha và phụ thân cũng....cũng.."

Tô Đình nghẹn đến đỏ mặt. Anh thật không biết phụ thân đã làm những việc ấy với cha. Hai người họ cũng "lai giống" sao.

Julius phì cười nói,

"Đúng vậy. Chứ anh nghĩ vì sao lần đó Hoppes bắn biết bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người Jacque mà cha vẫn có thể giữa hết tất cả trong người chứ?"

Julius hạ thấp người, thì thầm vào lỗ tai Tô Đình

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ là nguồn dinh dưỡng dồi dào cần thiết để cải tạo cơ thể đấy."

Cơ thể Tô Đình hơi run rẩy. Cú© Ꮒσα bên dưới thắt chặt lại khiến nút bịt bên dưới đâm vào càng sâu hơn, khiến Tô Đình thoải mái vô cùng.

"Đừng chọc anh, tiếp tục đi."

"Đấy là vì anh hỏi mà, em chỉ muốn làm vừa lòng bảo bối của mình thôi."

Julius tiếp tục thì thầm vào lỗ tai Tô Đình. Cái lưỡi đỏ hồng thè ra liếʍ vành tai mềm mại, dùng răng day day cắn cắn. Julius tiếp tục hạ từng nụ hôn xuống bên tai Tô Đình, hôn một đường xuống bên mặt Tô Đình. Julius hôn xuống bờ môi sưng đỏ, vói lưỡi nó vào cuốn lấy đầu lưỡi e thẹn của đối phương vào miệng mình nhâm nhi.

Sau khi ăn xong món ngon, Julius nằm xuống lại, nói tiếp

"Vào năm 209, ta cũng không biết vì sao nhưng thánh nữ được chọn kì ấy cũng là tái sinh của anh. Nàng ta thông báo vị trí của mình cho người dân, nhưng có lẽ vì thời gian đã qua lâu khiến tâm trí họ mài mòn hay họ đã không còn sợ hãi quyền lực của đại thần nữa. Một số người của chính phủ lúc đó vì muốn thâu tóm quyền lực của tầng lớp thống trị, muốn đưa con mình lên dâng cho ta thay vì nàng ấy. Họ có lẽ đã nghĩ ta chỉ là một con quái vật thèm thuồng giao phối nên có dâng lên ai cũng như ai thôi."

Ánh mắt Julius biến đổi, màu mắt hổ phách sáng trong đẹp vô cùng dần chuyển thành màu đen thuần như màu của mắt Tô Đình, màu đen tiếp tục lan tỏa đến khi bao trùm toàn bộ ánh mắt Julius.

Cảnh tượng kì lạ khiến Tô Đình kinh ngạc, anh cự quậy muốn chạm vào mặt Julius. Nhưng khi anh vừa mới di chuyển, tay Julius liền gồng lại, ép anh thật chặt vào người. Nhịp tim hỗn loạn bên trong l*иg ngực Julius truyền đến bên tai Tô Đình.

"Họ đã bí mật gϊếŧ chết nàng, tung tin đồn giả nói rằng nàng ấy vì tham muốn quyền lực nên phản bộ ta, lừa gạt người dân về thân phận của nàng. Năm ấy là năm đầu tiên ta không được gặp anh kể khi ta ngủ say. Lần đó thức dậy, ta tức giận vô cùng. Ta lập tức gϊếŧ chết người được ban hội đồng quản trị dâng lên, từ chối lại chìm vào giấc ngủ sâu, khiến đất nước lúc đó hỗn loạn. Chuyện người được dâng lên không những không mang thai mà còn bị ta gϊếŧ chết là chuyện chưa từng xảy ra.

Ban hội đồng quản trị nhận ra lỗi lầm của mình nhưng thay gì sửa lỗi, họ bí mật bắt cóc người khắp vương quốc để dâng lên làm tế phẩm cho ta hằng ngày, nhằm mong ta sẽ giao phối với một người họ chọn. Và mỗi ngày họ sẽ mở cửa phòng lai giống trong thánh điện để thấy rằng công sức họ là vô ích. Càng nhiều người mất tích khiến nhân dân nổi loạn, muốn lật đổ chính quyền vô năng này. Vua lúc ấy là Albies II thấy rằng mình sắp mất nước vì sự vô năng và tham lam của quân thần mình, liền quyết định xử tử toàn ban hội đồng quản trị và tất cả những quan chức liên quan trong vụ việc này. Ông thành lập nên Black Shield, bí mật điều tra vụ việc này và kết tội họ. Ông công khai chặt đầu tất cả bọn họ trước mắt trong phòng lai giống ở thánh điện, hi vọng điều ấy có thể khiến ta bớt giận. Ông ấy cũng dâng lên cho ta xác chết của thánh nữ mà ta yêu thắm thiết."

Nói đến đây, ánh mắt đen thẳm cũng Julius nhiễu xuống từng giọt nước đặc quánh như mực đen. Dần dà, màu nước mắt chuyển thành màu đỏ thẩm.

"Khi ta chính mắt thấy xác chết nàng ấy, ta mới nhận ra ta thật vô lực. Ta là đại thần của Philos, có thể ban cho sực sống và phồn vinh, nhưng lại không bảo vệ được người ta quan tâm nhất, khiến nàng ấy chết oan uổng.

Ta vươn ra xúc tua của mình, cuốn xác chết đã lạnh của người ta yêu vào lòng suốt 1 tuần liền. Ta muốn cứu nàng ấy. Sáng sớm tuần sau, ta vươn ra xúc tua, trả lại cho Philos song tính nhân đã trưởng thành đầu tiên. Ta dùng hết thần lực suốt 200 năm trước để chữa trị cho nàng ấy, biến đổi cơ thể nàng ấy thành song tính nhân để nâng cao khả năng sống sót cho nàng, và cho nàng ấy mang thai con ta để tiếp tục sự tồn vong của Philos. Sau đó ta liền chìm vào giấc ngủ sâu. Thế nhưng biến động chỉ mới bắt đầu thôi."

Julius kể đến đây đột nhiên dừng lại, Tô Đình cũng không thúc giục, anh nhẹ nhàng di chuyển cơ thể khỏi cái ôm bá đạo của Julius. Anh biết kể lại một chuyện đau lòng như thế không dễ gì với Julius, không ai muốn nhớ lại quá khứ mà mình muốn quên cả.

"Dù cho lúc ấy ta đã ngủ, với tư cách là thần sáng tạo, ta vẫn có thể cảm thấy biến động của Philos sâu trong cơ thể ta. Tuy Albies II có thể khiến ta bình tĩnh lại bằng cách lấy máu rửa phòng tế, nhưng người dân thì không dễ vậy. Họ là những con người vô tội bị cuốn vào việc này, người thân và bạn bè họ trở thành nạn nhân dưới sự phẫn nộ của ta. Mặc cho tất cả công sức và quyết đoán của Albies II, cuối cùng ông cũng bị quân phản loạn ám sát, bộ máy chính quyền Philos sụp đổ trong đêm. Tất cả sách chứa đựng kiến thức của nhân loại bị đốt sạch. Trước sự bất lực của nhà nước, một số bộ phận nhân dân tự tách đất phân lãnh thổ, thành lập nên hai bộ máy chính uyền mới là Reme ở phía bắc và Ceuor ở phía nam. Vì đó, ta cũng không còn can thiệp vào cuộc sống của hai nước nọ được nữa.

Thế nhưng một số người vẫn lựa chọn ở lại Philos, mong ngóng về cái thai chưa ra đời kia."

Julius nói đến đây lại nở một nụ cười thật dịu dàng, ánh mắt đẫm máu của nó dần bình thường trở lại. Julius nhìn Tô Đình, ánh mắt hổ phách xing đẹp chan chứa tình yêu nồng đậm, còn có cuồng luyến say mê.

"Anh là một người phi thường. Thậm chí sau khi bị chính quê nhà mình gϊếŧ chết và hồi sinh trong một thân thể kì lạ, anh vẫn giúp Philos xây dựng lại vương quốc. Anh gúp người dân thiết lập lại một cơ chế nhà nước khác với trước đó, cho phần lớn quyền quyết định vào tay nhân dân. Chính những người đó cùng với anh là người đã giúp cho Philos tiếp tục tồn tại trong dòng chảy lịch sử. Thế nhưng anh không sống được lâu, sau khi hạ sinh đức vua, anh liền chết. Cái chết của anh để lại nhiều câu hỏi cũng như tiếc nuối cho hậu thế. Khi anh chết, người dân Philos tôn anh làm "quang minh thánh tử," người mang đến ánh sáng trong giờ phút tối tăm.

Thế nhưng vì sách sử đã mất và nghi thức tuyển chọn bạn đời của ta chỉ có thánh nữ đã chết biết được, người dân Philos lại bắt đầu hoảng loạn.

Họ tiếp tục dựa vì hình ảnh của anh để gửi gắm hi vọng. Một dòng sóng lúc ấy nổi lên nói rằng tất cả song tính đều là hậu duệ của anh. Thế nên suốt 300 năm nay, họ chỉ lựa chọn song tính nhân làm quang minh thánh tử rồi dâng lên cho ta làm bạn đời. Thế nhưng đó không phải là điều ta muốn."

"Vậy tại sao em không báo họ biết?"

"Khi hồi sinh anh, ta đã hao tổn rất nhiều thần lực. Suốt nửa thế kỷ tiếp theo, ta không hề thức giấc được. Cũng may đứa con anh sinh ra là một vị vua tài ba, có thể chống đỡ đất nước trong lúc ấy. Lần tiếp theo ta thức giấc mới nhận ra sự sai lầm này, tuy nhiên ta không thể giao tiếp trực tiếp với nhân loại, ta cũng không thể gϊếŧ chết song tính nhân họ đã dâng lên rồi khiến đất nước lần nữa chia năm xẻ bảy. Ta chấp nhận người ấy và tiếp tục truyền thống ấy đến giờ."

Sau khi Julius kết thúc câu chuyện, một tiếng thở dài nặng nề vang lên.

"Thì ra là vậy. Anh thật không ngờ dòng chảy lịch sử của nước ta lại chia dòng nước chạy theo một hướng hoàn toàn khác."

Julius ôm chặt lấy Tô Đình vào lòng. Hai tay nó cuốn lấy cái eo dẻo dai cường tráng, hai chân cũng cong lên, móc sau lưng Tô Đình như con bạch tuộc lớn.

"Ta dành ra 300 năm để bổ sung thần lực để có thể thức tỉnh đi tìm anh."

Giọng nói trầm tính của Julius vang lên bên tai Tô Đình, giọng điệu mang theo thương nhớ nồng đậm.

"Anh không biết em nhớ anh đến mức nào. Anh càng không biết anh ghét bản thân đến nhừng nào. Mỗi năm em tỉnh lại không thấy anh, em càng ngày càng chìm sâu xuống vưc thẩm tuyệt vọng.

Em nghĩ, tại sao muốn gặp một người cũng khó đến như thế. Tại sao người dân bình thường có thể ở chung với người họ yêu, cùng nhau nuôi dạy gia đình. Mà em, mang danh xưng đại thần lại không thể làm vậy."

Giọng nói Julius run rẩy, hai tay cũng ngày càng siết chặt hơn, cứ như nó sợ Tô Đình sẽ như trước đây biến mất trước mắt nó suốt 300 năm.

Dù bị ôm đến đau đớn, Tô Đình cũng không lên tiếng. Anh biết tiểu Tôn cần giải tỏa nỗi lòng mình, nếu cứ để nỗi uất ức ấy tích tụ, kể cả người bình thường cũng có thể là ra chuyện điên rồ, đừng nói chi đến đại thần của Philos

Tô Đình hạ từng nụ hôn xuống mái tóc dài mềm mại trước mặt. Anh muốn bảo đảm với Julius rằng anh ở ngay đây, anh không muốn rời xa, sẽ không đi đâu cả.

"Anh thuộc về em mà, em không cần phải sợ. Dù cho có cách nhau bao xa, bao lâu, chúng ta cũng sẽ luôn kiếm lại được về với nhau. Từ ngày anh nhặt được em trong cánh rừng ở biên giới Reme, anh đã hứa cái gì?"

"Rằng anh sẽ là gia đình của em, sẽ không bỏ rơi em." Julius nức nở nói.

Đôi mắt Julius ngấm nước, ôm Tô Đình gào khóc. Anh không nên tốt với em như thế, anh cũng không nên nói những lời này với em. Nếu lịch sử tái diễn, nếu Tô Đình thật sự bị gϊếŧ chết, nếu Juilus phải ôm thân thể lạnh ngắt không sống cứ của anh vào lòng xuốt 1 tuần liền, đại thần Philos sẽ cho cả đất nước này kết thúc trong biển lửa như Pompeii ngày xưa.

"Đúng vậy, em mà dám quên anh sẽ tét đít em." Tô Đình vui đùa nói

Julius nghe xong thậm chí không cười mà khóc càng lớn hơn. Tô Đình giờ đây mới nhận ra, dù cho cơ thể tiểu Tôn có thể thay đổi nhưng tâm trí vẫn như cũ. Tiểu Tôn của anh vẫn là đứa bé ôm anh khóc đến đứt hơi như ngày đó thôi.

Tô Đình khoái trá cười lớn, anh đã làm đại thần của Philos chảy nước mắt vì mình, cảm giác thành tựu thật mỹ mãn.

Tô Đình vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của người trong lòng, muốn an ủi tâm hồn bé bổng bên trong.

Anh đột nhiên hỏi: "Tiểu Tôn, nếu em là đại thần vậy thì tên thật của em là gì?"

---

Trong cung thánh

Giữa căn phòng xa hoa tráng lệ, nam tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang nằm trên giường lớn, cả thân thể bị treo lên như xúc vật. Hai tay y bị còng tay vào đầu giường, mặt hướng xuống, tấm lưng thì ưỡn cong đưa cái mông trắng mịn lên cao. Cú© Ꮒσα đỏ au bại lộ trong không khí. Nhét vào chính giữa c̠úc̠ Ꮒσα Hadot là một dụng cụ hình trụ thô to được điêu khắc bằng bạch ngọc. Hình cụ ấy di chuyển ra ra vào vào theo nhịp thở của Hadot. Chốc chốc hình cụ lại đi ra hơn nửa cây, cho người ta thấy được kích cỡ đáng sợ của nó, mị thịt xung quanh lỗ nhỏ xưng tấy lên gắt gao ôm chặt thân gậy. Khi Hadot hít sâu vào thì hình cụ lại tọt thẳng vào c̠úc̠ Ꮒσα, khiến cả cơ thể Hadot run rẩy không ngừng, cả ngón chân trắng nõn phía dưới cong lên.

Trên hai bầu vυ' căng bóng no đủ có gắn hai thiết bị cơ khí đơn giản. Hình dáng của thiết bị ấy nhìn như hai bình thủy tinh trong suốt nối với hai đường ống dài nối đến một chiếc thùng lớn. Đây vốn dĩ là máy cơ khí nông dân Philos dùng để hút sữa bò, nhưng đã được sửa lại đôi chút để có thể hút sữa từ bầu vυ' to lớn của Hadot.

Hadot đã bị nhốt và treo lên trong căn phòng này hơn 2 ngày trời. Từ sau lần ra mắt với Lockess đó, sau khi thấy được công dụng của Hadot, Lockess liền nói chủ ý này với Syidis. Lão ta cũng chẳng có ý kiến gì về việc sử dụng Hadot như bò cái, miễn cho ông có thể tới hưởng dụng y bất cứ lúc nào. Nhưng dù sao Hadot vẫn là con lớn của nhà Hadot, đánh chó cũng nhìn mặt chủ, nên Lockess cũng chỉ định sử dụng y như thế trong vòng một tháng, sau khi hắn đã có đủ sữa của Hadot cho Syidis thì hắn cũng chả cần tên điếm ấy nữa.

Chiếc máy trên vυ' Hadot phát ra tiếng hút liên hồi cùng với âm thanh đầu mυ'ŧ da thú trên bình thủy tinh ma xát với da thịt. Mắt của Hadot ngấn lệ, tầm mắt tan rã nhìn vào vô định. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục từ hai nơi khiến Hadot rên rĩ. Thế nhưng chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế căn bản là không đủ. Tuy bầu vυ' y liên tục phun sữa, nhưng lại không mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như trước nữa. Hình cụ trong c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới cũng không đủ dài để đâm tới tiến tuyền liệt bên trong. Hadot muốn được làʍ t̠ìиɦ, muốn bị thao như xúc vật chứ không phải loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nửa vời này.

Khi hình cụ bên dưới một lần nữa di chuyển ra vào bên trong cơ thể y, Hadot khóc rống lên. Y cảm thấy tủi thân vô cùng, không những y phải chịu nhục nhã làm người hầu cho lão già Syidis chết tiệt mà Lockess cũng không đồng tình với y, còn muốn sử dụng y như thứ để sản xuất sữa cho họ. Hadot không muốn như thế này, y đã có thai với đức vua Syidis, y đã từng là thánh tử cao quý bậc nhất trên cả nước, hỏi sao y có thể chịu đựng sự nhục nhã này.

Trông lúc Hadot đang suy nghĩ, tiếng mở cửa vang lên phía sau y.

"Prierre, nhìn cháu kìa, cháu làm ta thất vọng quá đi."

Tiếng cười hạ tiện vang lên phía sau y, Rosseu bước nhanh tới bên cạnh Hadot đã bị tìиɧ ɖu͙© làm mờ mắt. Hắn nắm lấy cái cằm sinh đẹp của, giơ lên ngắm nghía rồi thì thầm lên bờ môi dụ người kia

"Có muốn ta giúp cháu một chút không, dù sao ta cũng là gia đình mà? "

Tối hôm trước khi Hadot bị treo lên, Lockness đã dẫn theo 5 người hầu tùy thân của hắn đi vào chuồng ngựa ngự dùng trong cung thánh. Những con ngựa ở đây đều là ngựa giống loại tốt nhất được tuyển chọn lai giống nghiêm ngặt suốt mấy thế hệ. Người trông coi chuồng ngựa nom nớp lo sợ đi theo sau 6 người phía trước, không biết tại sao người cao quý như họ lại đến đây.

Lockess hấp tấp đi vào chuồng ngựa thế nhưng khi hắn vừa vào cửa liền chíu mày chạy ra.

"Chết tiệt, sao trong ấy lại thối đến thế?"

"Bẩm đức bề trên L'aile, đây là mùi của ngựa. Vì chúng chỉ là động vật nên đi tiêu hay đi tiểu chúng đều làm tại chỗ nên vốn dĩ mùi hương trên người chúng và nơi chúng ở không được dễ chịu cho lắm." Người coi ngựa cúi người trả lời.

Cái mùi hôi nồng nàn ấy khiến Lockess phát ói. Chết tiệt, nếu vậy hắn không thể nào có thể giao phối với mấy con ngựa ở đây được, đừng nói tới giao phối, thậm chí đi vào hắn còn không muốn.

"Ngươi lập tức cho người chọn ra con ngựa to con nhất, khỏe nhất ra cho ta; tắm rửa thật sạch sẽ đến khi nó không còn mùi nữa thì đưa tới nội cung. Sáng hôm sau ngươi hãy cho người tới lấy lại nó. Nhớ kỹ lời ta, con ngựa được đưa tới không được phép có cái mùi kim tởm như thế kia."

Lockess hầm mặt chỉ vào bên trong chuồng ngựa.

"Còn nữa, ta tin rằng ai ở trong cung thánh đều rất biết điều. Cái gì nên nói với cái gì không nên nói phải tự biết. Có hiểu không?"

"Dạ, dạ, nô tài hiểu rõ. Xin L'aile yên tâm"

"Tốt lắm, làm tốt ta sẽ thưởng cho ngươi."

Những người làm việc bên trong chuồng ngựa cũng rất nhanh nhẹn, sau khi Lockess cùng với người hầu của hắn về nội cung, chỉ 2 tiếng sau họ đã đem một con ngựa giống tới. Toàn thân nó đen tuyền, cơ thể khỏe mạnh. Khi được người coi ngựa giao cho người hầu của Lockess nó còn thả ra một tiếng hí dài đe dọa trước người lạ mặt này.

Người coi ngựa nhanh chóng an ủi con ngựa đến khi nó đã bình tĩnh rồi giao nó lại cho gã người hầu. Gã người hầu đón lấy con ngựa rồi móc ra một túi tiền to bằng nắm tay.

"Phần thưởng từ chủ nhân, ngày mai ngươi tới thì ta sẽ đưa phần còn lại cho ngươi. Ngươi có chuẩn bị thứ đó luôn chứ?"

"Vâng vâng, sao nô tài có thể quên được mênh lệnh của bề trên." Nói xong người coi ngưa lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong là thuốc kí©ɧ ɖụ© cực mạnh chỉ dùng cho ngựa giống hung hãn nhất, họ thường dùng thuốc này khi giống lai giống ngựa đực và ngựa cái. Sau khi uống thuốc này, con ngựa có thể giao phối liên tục nhiều ngựa cái trong một ngày, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho họ.

"Tốt lắm, sáng mai hãy đến lấy lại ngựa của ngươi."

"Nô tài đội ơn L'aile."

Người coi ngựa vui vẻ nhận tiền thưởng rồi rời đi. Gã tuy không biết chính xác bọn người cao quý ấy muốn làm gì, nhưng gã cũng đoán được chút ít. Quả thật là có tiền rồi thì con người sẽ có những sở thích kì lạ.

Thấy người coi ngựa đã đi xa, gã người hầu lấy ra hết số thuốc trong túi vải ra, giữ lại một mẩu rồi cho con ngựa ăn hết số còn lại. Số thuốc này cần thời gian để phát huy, từ bây giờ đến khi gã dẫn con ngựa tới chỗ của chủ nhân thì chắc cũng đủ thời gian rồi.

Lockess tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên ghế quý phi giữa vườn hồng, tất cả người hầu trong cung thánh đã bị đánh thuốc mê, giờ đây trong khu vườn rộng lớn chỉ còn Lockess và 4 gã người hầu đứng xung quanh hắn.

"Chủ nhân, ngựa đã tới."

Lockess mừng rỡ quay mặt nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn thấy đứng kế bên tên người hầu to con vãm vỡ chính là một con ngựa giống trông cực kì đẹp mắt, thân thể nó to đến khiến tên người hầu đứng bên trông có vẻ nhỏ bé vô cùng.

"Tốt lắm. Đưa nó tới đây."

Lockess háo hức đứng lên đón lấy dây cương người hầu đưa cho, vươn tay vuốt ve tấm lông ngắn mượt mà của con ngựa trước mắt. Con ngựa sau khi ăn thuốc kí©ɧ ŧìиɧ liền trở nên hiền hòa hơn nhiều, đầu ngựa cúi xuống mặc Lockess vuốt ve, vươn lưỡi ra liếʍ cơ thể trắng nõn trước mắt. Lockess hơi nghiêm đầu vào bờm ngựa ngửi thử. Quả nhiên không còn mùi hôi kinh tởm ấy, Lockess vui vẻ nghĩ.

Lockess nắm lấy đầu ngựa đang liếʍ láp trên người mình, di chuyển nó từ từ hướng lên trên qua bầu vυ' trắng mịn, qua cái cổ duyên dáng đến trước mặt hắn. Lockess thè lưỡi ra cho con ngựa trước mặt một nụ hôn thật sâu. Hai chiếc lưỡi quấn quanh nhau khiến nước miếng nhiễu xuống nền đất dưới chân.

Lockess nằm xuống ghế quý phi, vươn ra cả thân thể trước mặt con xúc vật muốn nó mau chóng xâm phạm mình. Con ngựa sau khi uống một uống thuốc kí©ɧ ŧìиɧ lớn liền muốn được giao phối. Côи ŧɧịt̠ thú tính phá túi thịt bên dưới chui ra. Côи ŧɧịt̠ của ngựa quả nhiên không thể so sánh được với con người, kích cỡ của cơ quan sinh dục ngựa lớn đến khó tin. Vì ngựa có đường ruột và đường tử ©υиɠ thẳng dài nên ©ôи ŧɧịt̠ ngựa cũng rất lớn rất dài để có thể với tới cố tử ©υиɠ của phối ngẫu. Giờ đây con ngựa không còn quan tâm trước mặt nó đây là một con ngụa cái hay bò cái, miễn là có một cái lỗ để nó đưa vào thì nó đã vui lòng.

Con ngựa gấp gáp đi đến bên trên Lockess, ©ôи ŧɧịt̠ nó nằm ngay trước mặt Lockess. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhiễu ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ mang mùi hương kí©ɧ ŧìиɧ nồng đượm khiến Lockess mê mang. Dù cho hắn lâu nay khing thường việc khẩu giao nhưng giờ đây hắn lại thấy ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt có vẻ thật ngon miệng.

Hắn vươn đầu lưỡi ra liếʍ đầu ©ôи ŧɧịt̠ to béo một cái, cánh môi đỏ hồng chu ra mυ'ŧ máp lỗ niệu đạo bên trên. Hương vị nước da^ʍ tiết ra khiến tròng mắt Lockess trợn tròn trắng dã, hai má hắn nhanh chóng hóp lại hút lấy hút để vị ngon trước mắt. Đầu lưỡi và vòm họng Lockness hoạt động cực lực muốn nuốt xuống càng nhiều mỹ vị này. Đầu nhọn của cái lưỡi Lockess đâm vào lỗ niệu đạo nhạy cảm bên trên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

Con ngựa thoải mái hí dài một tiếng di chuyển thật mạnh, đâm ©ôи ŧɧịt̠ mình thật sâu là cổ họng Lockess. Người hầu xung quanh thấy thế liền chạy đến kéo lại dây cương, sợ nó sẽ làm chủ nhân họ bị thương.

Côи ŧɧịt̠ lớn của con ngựa từ từ di chuyển ra khỏi đôi môi Lockess, đến khi "phóc" một tiếng toàn thân ©ôи ŧɧịt̠ đã ra khỏi miệng hắn. Lockess đỏ mặt ho sặc sụ, ánh mắt ngấm nước mê li nhìn thú vật trước mắt. Quả nhiên là xúc vật, kể cả chuyện làʍ t̠ìиɦ cũng mạnh hơn người, Lockess hạnh phúc nghĩ.

Lockess banh hai chân ra thật lớn, hai tay vói xuống banh lỗ l*и đã nhiễu nước ra thật rộng. Tường thịt dổ au bên trong lộ ra lồ lộ trong không khí khiến mị thịt xung quanh co rút lại. Ngón tay Lockess nhẹ nhàng ép lên âʍ ѵậŧ đã đứng thẳng lên. Lockess sung sướиɠ rêи ɾỉ động tình khiến ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xíu bên trên bắn ra một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Kéo nó đến đây, ta muốn nó tiến vào cơ thể thần thánh của ta."

Người hầu nghe lệnh dẫn con ngựa lên cơn điên trong tay đến bên trên Lockess. Một gã người hầu khác ngồi xuống, ngắm ©ôи ŧɧịt̠ ngắm ngay vào lỗ l*и được mở lớn kia. Những người hầu bên trên nhận được tín hiệu, buông tay ra để con ngựa tự động.

Thoát khỏi kiềm chế, thú tính bị thuốc kí©ɧ ŧìиɧ khiêu gợi bộc phát hoàn toàn. Con ngựa phì hơi ra rồi điên cuồng di chuyển ©ôи ŧɧịt̠ ra vào cái lỗ thịt bên dưới.

Khi ©ôи ŧɧịt̠ lớn của con ngựa tiến vào, Lockess cảm thấy như lỗ l*и bên dưới của hắn đã bị xé rách rồi. Độ thô đó, độ dài đó khiến hắn nức nở rú lên như dã thú. Nước mắt không kiềm chế được chảy xuống hai bên khóe mắt, cái miệng mở lớn liên tục động tình rêи ɾỉ, đầu lưỡi đỏ hồng thè ra ngoài đớp khí.

Bức tường thịt ẩm nóng bên trong co bóp xung quanh ©ôи ŧɧịt̠ đang di chuyển bên trong. Đỉnh thêm vài lần nữa thì ©ôи ŧɧịt̠ thô dài đã di chuyển đến cổ tử ©υиɠ nhạy cảm. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ to béo đánh thật mạnh vào cổ tử ©υиɠ khiến Lockness la lối như người mất trí, nước mắt sinh lý chảy xuống như mưa. Lockess triều thổi liên tục, cổ tử ©υиɠ hắn bị đánh một cách mạnh bạo khiến dòng nước ấm tuôn ra không ngừng, từng cơn xối lên ©ôи ŧɧịt̠ ngựa.

"Không được......á..á..á...á... tử ©υиɠ, tử ©υиɠ của ta. Mạnh quá, mạnh quá đi.... muốn, muốn."

Con ngựa bên trên đương nhiên không nghe hiểu, chỉ tiếp tục di chuyển theo bản tính của nó. Cơ bắp toàn thân con ngựa gồng cứng lêи đỉиɦ một phát thật mạnh vào lỗ l*и Lockess, toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ biến mất sau lỗ thịt nhỏ bao quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ sưng đỏ tím. Bụng Lockess bị đâm đến trướng lên thật lớn, phần bụng dưới của hắn bị sưng lên một đoạn to như ©ôи ŧɧịt̠ ngựa. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất chợt khiến Lockess trở tay không kịp, đường ruột bị đánh vào khiến hắn trợn mắt, ói ra dịch ngọt trong miệng lên khuôn ngực của mình. Cả cơ thể Lockess ưởn lên, co giật từng hồi. Tấm lưng đuyên dáng của Lockess cong lên từ đầu gối đến ngón chân.

"Giỏi quá, đại thần ạ...Đại thần ...cứu tội thần....tội thần...©ôи ŧɧịt̠ ngựa, ©ôи ŧɧịt̠ ngựa lớn quá."

Di chuyển thêm gần chục lần nữa con ngựa đột nhiên đặt hai móng trước của nó lên đầu ghế qúy phi, hai chân sau cong lại dồn sức bật xuống đầu gối, rồi húc mạnh về phía trước. Cú húc này khiến đầu ©ôи ŧɧịt̠ xuyên vào cổ tử ©υиɠ đánh mạnh vào bức tường bên trên của buồng tử ©υиɠ Lockess. Côи ŧɧịt̠ bên trong rung lên thật mạnh, trướng lớn lên một vòng rồi bắn dòng nùng tinh nồng đậm vào lỗ thịt co rút bên dưới. Cảm giác xuyên thấu truyền từ cổ tử ©υиɠ đến từng dây thần kinh khắp cơ thể Lockess khiến từng lỗ chân lông của hắn đầy ắp cảm giác thỏa mãn.

"A....Tϊиɧ ɖϊ©h͙, có rồi, thật nhiều. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy buồng tử ©υиɠ rồi."

Con ngựa thoải mái rít một tiếng dài, nó thả xuống hai móng trước xuống chiếc ghế qúy phi. Côи ŧɧịt̠ bên trong dần nhỏ đi. Con ngựa đột ngột di chuyển về phía sau, rồi rút thẳng ra khỏi lỗ l*и Lockess, khiến người nên dưới bật lên tiếng khóc. Thế nhưng vì thuốc kí©ɧ ɖụ© vẫn còn trong cơ thể con ngựa nên nó vẫn còn muốn tiếp tục giao phối.

Năm gã người hầu đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên, 4 người đi đến kiềm lại con ngựa giống hung hãn, 1 người còn lại cầm nút bịt lớn (plug) thẳng tay đâm vào lỗ l*и sưng đỏ đang tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nõn, thân thể Lockess nhẹ rung lên. Lockess đặt tay lên bụng mình, nhìn nó với ánh mắt mê đắm. Lockess vươn tay qua bắt lấy đầu gã người hầu bên cạnh mình, vói lưỡi hắn vào miệng gã rồi tặng gã một nụ hôn lưỡi nồng nàn.

Gã người hầu biết ý chủ nhân liền đâm hai ngón tay vào c̠úc̠ Ꮒσα nhiễu nước bên dưới giúp Lockess nới rộng nó. Cả cơ thể trắng nõn nà của Lockess quấn lên gã người hầu, ép vào l*иg ngực rộng lớn của gã. Gã người hầu vươn tay ôm lấy tấm lưng mịm màng nhỏ bé đẫm mồ hôi vào lòng, tay kia hì hục đâm thật mạnh vào đường ruột bên trong Lockess. Lockess hạnh phúc phun tiếng rêи ɾỉ vào vòm miệng của đối phương, cuốn lấy đầu lưỡi của gã người hầu vào miệng mình mυ'ŧ mυ'ŧ cắn cắn.

4 tên người hầu bên kia không thể kiềm chế được con ngựa điên kia, liền rối đến lù bù đầu óc. Sức của ngựa giống đã mạnh hơn cả đàn ông trưởng thành, huống chi là một con ngựa giống sung mãng đã uống kí©ɧ ɖụ© liều lượng mạnh. Hai tên người hầu gùy xuống dùng tay và miệng họ an ủi của ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng bên dưới của con ngựa. Cảm thấy thoải mái, con ngựa liền ngoan ngoãn lại, phối hợp di chuyển hông.

Sau một hồi an ủi, con ngựa lại lên cơn điên tiết, muốn chạy loạn khắp nơi. Hai người hầu bên dưới thấy tình thế không ổn thì đành bất lực. Lúc này một gã người hầu đang đứng nhanh tay bắt lấy khớp hàm của một trong hai người hầu đang gùy bên dưới, cạy miệng gả ra rồi thả một viên thuốc kí©ɧ ŧìиɧ vào.

Cơn kí©ɧ ŧìиɧ ập đến ngay lập tức, cơ thể gã người hầu bị chuốc thuốc lập tức mềm nhũng, ngã rạp xuống đất. Những gã người hầu còn lại liền bắt lấy cơ hội, bế đồng bạn bị hạ thuốc lên cho con ngựa giống hưởng dụng. Bên dưới thân con ngựa liền bắt đầu thao c̠úc̠ Ꮒσα của gã người hầu bị hạ thuốc, tiếng thở dốc vang lên quanh quẩn bên trong cung thánh. Mùi hương tìиɧ ɖu͙© nồng đậm tanh tưởi bao trùm vườn hoa, kể cả hương hoa hồng nồng đậm cũng không áp lại nổi mùi tanh này.

Sau một hồi nới rộng, c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi bên dưới của Lockess đã co giãn mềm mại vô cùng. Âm thanh giao phối của ngựa và người hầu khiến Lockess nghe mà phán ngấy, hắn đẩy tên người hầu còn say đắm hôn môi với mình ra

"Đem nó lại đây, ta muốn tiếp tục."

Những tên người hầu nghe vậy, 2 người liền kéo lại cương ngựa, 1 người cuối xuống kéo tên người hầu xấu số bên dưới ra. Tiếng "phốc" vang lên thật lớn trong khung cảnh tĩnh lặng kèm với tiếng nức nở vụn vỡ của tên người hầu.

Lockess khó chịu vẫy tay kêu mau chóng tống khứ tên đó. Người hầu ấy liền được đồng bạn mang đi. Ba người còn lại kéo dây cương ngựa đến bên Lockess.

Lockess liền nằm sấp xuống ưỡn mông lên cao, hai tay banh ra c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi co giãn trước ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng của con vật lên cơn kí©ɧ ŧìиɧ bên trên. Người hầu lần nữa quỳ xuống, cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ ngựa để ngay trước c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng co giãn, đầu ©ôи ŧɧịt̠ ngựa áp vào lỗ nhỏ "phốp" một tiếng hôn lên.

"Xúc sinh, chúng ta tiếp tục đi."

Con ngựa dường như nghe hiểu, hai chân sau liền húc thân thật mạnh lên phía trước đâm thẳng vào vách ruột mềm mại như nhung lụa bên trong. Mị thịt xung quanh lỗ nhỏ căng ra khiến nếp uốn tất cả duỗi thẳng.

"Trời ạ, đại thần ơi, cứu tội thần..... tội thần muốn chết. Côи ŧɧịt̠ ngựa lớn quá, dài quá. Tội thần không chịu nổi. Á~~~ đâm tới ruột rồi." Lockess thoải mái la hét

Con ngựa bên trên hì hục di chuyển. Cơn nứиɠ tình thôi húc con vật đâm ra rúc vào lỗ nhỏ phía dưới. Lỗ thịt mềm mại bao lấy chặt từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ tới thân ©ôи ŧɧịt̠ khiến con ngựa thoải mái hí một tiếng dài, nước vãi nhiễu ra khắp nơi. Kɧoáı ©ảʍ khiến Lockess mất trí, hai tay bắt lấy hai chân trước của con ngựa, di chuyển cơ thể lên phía trước muốn trốn tránh từng đợt tấn cống mãnh liệt.

Nhận thấy thịt chậu bên dưới cự quậy la hét khiến con ngựa khó chịu, hai mắt đen bóng nổi lên gân máu, mở miệng hí thật lớn. Con ngựa bốn chân đột nhiên khụy gối xuống thật sâu, đè nặng lên cơ thể Lockess. Áp lực thật nặng ép đầu ©ôи ŧɧịt̠ ngựa đâm sâu vào vách ruột khiến đường cong chữ S bị ép thẳng ra. Kɧoáı ©ảʍ đột ngột ập tới khiến sống lưng Lockess rung rẩy, tế bào cảm giác trong cơ thể Lockess bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức. Cơ thể ngựa nặng nề đè lên Lockess khiến hắn không thể cự quậy lung tung, đầu hắn chỉ có thể quay qua một bên đớp khí. Hai mắt hắn trợn ngược lên trắng dã, miêng mở lớn nói lời dâʍ đãиɠ vô nghĩa.

"Ưʍ....A, không được, không được. Hỏng rồi. Ưʍ.... Ha.... ha.."

Con ngựa di chuyển người ra sau, lấy đà ưởn thân ra trước, một phát húc thật mạnh túi tinh hoàn thật to bên dưới đánh vào bờ mông trắng nõn. Bờ mông to tròn căng bóng của Lockess bị túi tinh hoàn đánh đến đỏ ửng phát ra tiếng "bốp bốp," tốc độ càng lúc càng tăng nhanh. Lockess bị thao đến não úng nước, thân thể phối hợp di chuyển nhịp nhàng theo từng đợt va chạm của con ngựa phía sau. Hai chân Lockess bị ép mở thật lớn, bành ra hai bên chiếc ghê quý phi, nước miếng và dâʍ ŧᏂủy̠ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bé của Lockess nhiễu xuống ướt đẫm lớp đệm. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ Lockess bị ép ra phía sau, mỗi đợt va chạm đều ép thân ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xuống ghế khiến Lockess liên tục bắn từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ.

Lockess ưởn mặt lên theo bản năng muốn hôn môi, hắn thè lưỡi ra liếʍ cằm ngựa muốn nó chú ý. Con ngựa cảm thấy nhột liền quay mặt xuống, thè lưỡi thật dài của thú ra cuốn lấy đầu lưỡi Lockess. Nước miếng con ngựa nhiễu xuống đầy vòm miệng Lockess, mùi tanh hôi của thú vật như thuốc kí©ɧ ŧìиɧ ngập tràn khoang mũi Lockess, khiến hắn mê say.

Cái mông săng chắc của con ngựa đánh thật mạnh vào thịt chậu dưới thân nó. Đột ngột cơ bắp hai bên mông ngụa căng lên, nó ngẩng cao dầu vang trời hí vang, bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm vào bên trong thịt chậu.

"Á~~ nóng quá, nhiều quá. Phỏng rồi, phỏng rồi."

Bụng Lockess phình lên bằng tốc độ mắt thường thấy được, đến khi bụng lớn như có thai sắp sinh mới ngừng. Ba lần giao hợp khiến con ngựa bình tĩnh lại không ít. Sau khi giao cấu xong, con ngựa liền rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, phát ra tiếng "phốc," tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cơ thịt đỏ mềm bên trongco bóp ép đẩy bắt đầu róc rách chảy ra. Cú© Ꮒσα sau khi bị thô bạo sử dụng có màu đỏ thật đậm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nõn chay ra khỏi lỗ nhỏ đang co rút tạo thành khung cảnh da^ʍ mĩ.

Người hầu thấy đợt giao cấu đã xong liền chạy lại, dắt con ngựa tới bụi hoa hồng xa cho nó bài tiết. Người hầu còn lại mang theo khăn ấm chạy tới, bắt đầu lau mình cho Lockess còn chìm trong cơn cao trào. Gã thấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ Lockess vẫn còn nứиɠ đứng lên liền há miệng phục vụ cho chủ nhân gã. Hai tay gã đồng thời đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα còn phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên dưới, điêu liệu mát xa, nghiền nát điểm mẫm cảm bên trong lỗ thịt.

"Ưʍ.... Ưm, a.a.a, muốn bắn, muốn bắn."