Chiêu Đệ tìm áo ngực, Vân Tranh cầm nó trên tay, ung dung chỉ vào đũng quần, “Bà xã, liếʍ cho ông xã được không?”
Chiêu Đệ nhìn anh nằm xuống đống gối ôm, trên người mặc một cái áo thun màu đen, cơ bắp chắc nịch, tay cầm áσ ɭóŧ của cô, chân dài tùy tiện mở ra, ở giữa đũng quần nhô lên, thì ra anh đã nhịn lâu rồi.
Cô không dám là ra loại chuyện như vậy ở đây, “Trở về được không? Trở về em làm cho anh.”
Trở về, gặp thằng nhóc tiểu Minh Căng như quỷ nhỏ đó khóc lên anh còn có thời gian hưởng thụ cái gì? Đã lâu rồi anh không có hưởng thụ được môi lưỡi cô phục vụ.
“Em nhẫn tâm để chồng em như vậy đi ra ngoài?” Vân Tranh đặt hai tay phía sau đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn cô.
Chiêu Đệ còn đang tự hỏi, vẻ mặt cô giãy giụa, Vân Tranh tâm ý nhộn nhạo, duỗi tay kéo ngực cô nhéo viên anh đào, hướng dẫn từng bước, “Em sợ cái gì, em có thể trốn dưới khăn trải bàn, không ai thấy được, em nhìn anh liếʍ cho em lâu như vậy thì em cũng nên vì anh làm chút chuyện đúng không?”
Chiêu Đệ thấy anh suy nghĩ như vậy thì mềm lòng, “Vậy được, nhưng mà anh không được phát ra tiếng đó.”
Cô nói xong mặc kệ áo trên ngực chưa kéo xuống, đứng dậy ngồi xổm trên mặt đất cởi khóa quần của anh.
“Em đợi chút, quỳ trên đất rất khó chịu, lót cái này xuống dưới.” Anh nói xong để một cái gối xuống dưới chân cho cô ngồi. Chiêu Đệ không yên tâm cầm thêm một xấp khăn giấy để xuống đất.
Chiêu Đệ ở dưới bàn cởϊ qυầи anh ra, Vân Tranh ngồi yên ổn thì lấy khăn trải bàn che nửa người phía dưới, ánh sáng dưới bàn không rõ, cô móc dươиɠ ѵậŧ từ trong quần anh ra ngoài, vật vừa móc ra đã đứng thẳng ngạo nghễ, còn lắc lư vài cái, lớn đến dọa người.
Cô nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy e ngại, cô bị vật này đâm cho hít thở không thông còn được, bây giờ đối diện lại không dám làm.
“Bà xã, nhanh lên.” Anh hối thúc cô.
Cô hạ quyết tâm, mở miệng ngậm cây gậy của anh, Vân Tranh thoải mái trong chớp mắt hừ một tiếng.
Miệng cô mở rộng thành hình chữ O, một tay loát động dươиɠ ѵậŧ, một tay khác vuốt ve hai túi trứng, tay và miệng không ngừng. Mắt ngựa của anh tiết ra một ít dịch, Chiêu Đệ nuốt xuống thấy vị hơi tanh. Cô vốn rất bài xích chuyện này nhưng đối tượng là Vân Tranh, cô muốn làm cho anh sung sướиɠ.
Số lần cô khẩu giao cho anh không nhiều lắm, trừ khi anh năn nỉ cô. Vân Tranh biết cô không có thói quen như vậy nên cũng không miễn cưỡng.
Anh nhấc khăn trải bàn lên nhìn thấy cô đang cong người hút nơi đó của mình, trong lòng dâng trào hạnh phúc, đưa tay xoa bóp ngực cô. Anh cảm thấy mình là người sung sướиɠ vô cùng.
“Anh bỏ khăn xuống, bỏ xuống.” Cô mơ hồ nói không rõ chữ.
Vân Tranh thấy cô e ngại như vậy đành bỏ khăn trải bàn xuống, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mất hồn này, đôi mắt lúc nhắm lúc mở, đè nén tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ cuống họng. Anh cầm áo ngực của cô lên ngửi, an ủi một chút cảm giác hư không của nửa thân trên.
Chiêu Đệ càng liếʍ càng thấy trống trải, hoa huyệt chảy nước dầm dề, cô không dám ngồi trên gối ôm đành phải ngồi xổm, một tay nắm ngực tưởng tượng Vân Tranh đang xoa nắn cho cô.
Làm sao bây giờ, cô cảm thấy mình trở nên dâʍ đãиɠ hơn rồi.
“Vân Tranh, anh có thể bắn ra.”
Nghe thấy lời cô nói, gậy thịt của anh lại to thêm chút, hiển nhiên là vui đến mức sắp hỏng luôn rồi.
Tiếng liếʍ láp ngày càng lớn giống như đang ăn kem.
Bỗng nhiên khung cửa bị gõ vài tiếng, người phục vụ ở bên ngoài hỏi, “Ông Bạc, chúng tôi đến dọn chén dĩa, có thể làm phiền một chút không ạ?”
Anh cảm nhận được hàm răng của Chiêu Đệ cạ vào trên em trai của mình, Vân Tranh bị tê mà phát ra tiếng, vỗ vỗ cô, “Em yên tâm không có ai thấy em đâu.” Anh nói xong giấu áσ ɭóŧ của cô xuống đống gối, sửa lại áo trên, kéo khăn trải bàn che nửa người dưới, ngồi thẳng lên, “Vào đi.”
Hai người phục vụ bước vào, trong đó có cô gái mặc sườn xám ban đầu, cô ấy nhìn không thấy bà Bạc nên tò mò, sau đó cô nhìn thấy chỗ ngồi của Chiêu Đệ để lại một cái áo ngắn tay cũng không dám nghĩ nhiều, cùng với người kia thu dọn chén đũa trên bàn.
Chiêu Đệ ngậm đồ trong miệng mà ngồi im, hoàn toàn không dám phát ra tiếng động, khăn trải bàn rất dài nên cô có thể nhìn thấy giày của người phục vụ sẽ đi lại gần cái bàn, trong lòng cô còn sợ hãi, nhả cây gậy thịt trong miệng ra, lau miệng vài cái.
“Được rồi, cô bỏ rèm xuống giúp tôi.” Vân Tranh lấy di động ra nhấn mở Wechat.
Chị gái phục vụ cười nói, “Xin chờ một lát.” Cô ấy nói xong thu dọn rác dư rồi mang ra ngoài.
Chiêu Đệ không nghe thấy âm thanh gì nữa nên vội vàng muốn chui ra, Vân Tranh ngăn cô lại, “Anh còn chưa có ra, em không được lâm trận bỏ trốn.”
Chiêu Đệ vội nói, “Nhưng mà…”
Chị gái phục vụ mang theo máy quét lại đây, Chiêu Đệ chui xuống khăn trải bàn.
Vân Tranh nhìn cô phản ứng mau lẹ thì không nhịn được cười.
Chị gái thấy ông Bạc đây cười vui vẻ như vậy nên cho rằng anh gặp được chuyện vui, cười nói, “Ông Bạc, tổng cộng 888 tệ.”
Vân Tranh đem mã QR đưa cho cô ấy, sau khi quét xong thì máy kêu đinh một tiếng, “Hy vọng lần phục vụ này làm ông vừa ý, lần sau ghé lại.”
Vân Tranh nghĩ, anh quả thật rất vui vẻ, “Cảm ơn cô, mấy thứ còn lại dọn sau đi.”
“Vâng.”
Chị gái đi rồi, Chiêu Đệ liền chui ra, “Đồ ăn mắc như vậy sau này không tới ăn nữa.”
Cô không biết hình tượng của mình bây giờ buồn cười bao nhiêu, ngực lộ ra một nửa, đầu tóc rối bù, còn so đo tính tiền.
“Người ta nói ăn chính là tình thú mà.” Vân Tranh kéo cô lên, cởϊ qυầи ra nắm lấy ngực cô, “Tiếp tục đi, anh còn chưa có ra đâu.”
Chiêu Đệ không tình nguyện cúi đầu xuống ngậm hút tiếp, quả nhiên vừa mới bị tình huống trước đó dọa sợ. Vân Tranh nhéo ngực cô, lực tay không nặng không nhẹ.
Chiêu Đệ bị anh xoa đến động tình, tốc độ trong miệng nhanh hơn. Bên dưới anh phủ đầy lông, mùi vị rất nồng làm ngứa mặt cô. Anh đè đầu cô lại, nhấn sâu một cái.
Chiêu Đệ thấy anh sắp bắn, Vân Tranh gầm nhẹ, bắn hết trong miệng cô.
“Khụ ····, sặc chết em.” Cô nuốt xuống hết, anh vội rót cho cô ly nước, Chiêu Đệ uống xong cảm thấy đỡ hơn chút nhưng mùi vị trong miệng chưa tan đi.
“Bảo bối, vất vả cho em rồi.” Vân Tranh từng chút từng chút hôn cô, Chiêu Đệ tìm áσ ɭóŧ mặc vào, anh giúp cô mặc áo ngắn tay, còn đưa tay sờ qυầи ɭóŧ của cô, đã ướt đến mức không thể mặc lại nữa.
“Hôm qua anh mua đồ lót cho em còn để trên xe, đợi lát nữa lên xe em thay.”
Chiêu Đệ chửi thầm trong bụng, lại là đồ lót, khẳng định không phải thứ tốt lành gì.
Vân Tranh dắt tay cô ra khỏi nhà hàng thủy tạ, bữa cơm này ăn vừa ngon lành vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chiêu Đệ run rẩy đi bộ, lúc lên xe, Vân Tranh còn chở cô đến một chỗ khác.
***
Trên núi Ngọc Bình, một chiếc BMW màu trắng đang lắc lư, Chiêu Đệ cưỡi trên người Vân Tranh, cô mặc một cái áo lụa màu trắng xuyên thấu, bên trong không mặc gì. Vân Tranh chỉ mặc một cái áo thun màu đen ở trên, bên dưới trần trụi, nâng mông cô lên xuống phập phồng.
Anh đưa cô lên núi Ngọc Bình, từ ghế sau lấy ra một cái túi, bên trong là vài bộ nội y tình thú, Chiêu Đệ thay bộ này là một cái áo lụa dài đến đùi màu trắng có dây lưng, cô còn chưa mặc xong đã bị anh ôm lên ghế lái cắm vào. Cô bám vào cửa sổ, ngực to đè trên người anh thở hổn hển, “Ông xã, có khi nào có người lên đây không?”
Nơi này tuy rằng hẻo lánh nhưng vẫn có thể có người lên ngắm phong cảnh. Vân Tranh đậu xe trong rừng lá phong, cho dù vậy thì thân xe màu trắng cũng có thể thấy được.
“Đừng sợ, chẳng lẽ em không thích chơi xe chấn?” Anh nói xong điều chỉnh lại ghế ngồi, để cô ngồi đưa lưng về phía anh, tách hai chân cô ra đi vào.
Lúc mua chiếc xe này anh thích ở chỗ nó có không gian rộng rãi, ghế ngồi thoải mái, tính năng cũng tốt. Vân Tranh cảm thấy giờ phút này mọi tính năng của chiếc xe này đều thể hiện ra hết.
Anh hung hăng đâm cô, hai túi ngọc đánh vào cơ thể cô nghe ra tiếng, anh giống như muốn cắm vào trong tử ©υиɠ, cô rêи ɾỉ, đôi tay bắt lấy ngực. Vân Tranh thấy cô dâʍ đãиɠ như vậy càng ra sức hơn.
Xe rung lắc điên cuồng, cách đó không xa có một chiếc xe màu đỏ chạy trên đường núi, cô gái mặc quần áo mát mẻ chỉ vào chiếc xe của Vân Tranh, cảm thấy kinh ngạc, “Wow, chơi xe chấn kìa.
Cậu thanh niên tóc vàng đang lái xe cũng liếc nhìn một cái, “Lắc thành như vậy chắc chiến đấu dữ dội lắm.”
“Ông xã, hình như em nghe được tiếng xe?” Chiêu Đệ nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy gì hết.
“Uhm, em đừng động đậy, nằm im là tốt rồi.” Vân Tranh thấy một chiếc xe từ từ chạy qua, có thể cũng tới chỗ này hẹn hò. Anh kéo rộng hai chân cô ra ấn xuống người mình, hai người dính sát vào nhau, âʍ ɦộ hoàn toàn lộ ra ngoài, mông vểnh cao lên.
Anh sờ em gái nhỏ ướt đẫm lại đỡ em trải nhỏ của mình đi vào.
“A!” Chiêu Đệ giống như đang treo lơ lửng thì bị anh đè nặng, cả người anh hầu như đè xuống người cô, anh vươn đầu lưỡi chấm mυ'ŧ miệng cô, hai người chảy nước bọt dính trên mặt Chiêu Đệ, “Ông xã, nhanh quá.”
Vân Tranh cuối cùng hung hăng thúc một cái, thở hổn hển bắn vào bên trong.
Chiêu Đệ toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, lụa trắng dán trên người, hồi lâu cũng chưa hồi thần lại.
Vân Tranh ôm cô đặt xuống ghế phụ, mở điều hòa làm mát, lấy khăn giấy giúp cô lau dọn huyệt nhỏ, còn giúp cô mặc quần áo, cái quần lọt khe bị ướt ở chỗ nhà hàng bị anh nhét vào túi quần. Chiêu Đệ được anh lau khô người cho, trong quá trình còn che chỗ này chỗ kia làm anh trêu chọc cô.
Anh hôn cô, “Em thoải mái không? Hoàn hồn lại chưa?”
Chiêu Đệ vuốt ve mặt anh, “Em thấy hình như mình trở nên dâʍ đãиɠ hơn rồi.” Bị anh chọc ghẹo sẽ chảy nước, bị anh làm sẽ muốn anh thọc vào rút ra kịch liệt hơn.
Vân Tranh cười ha ha, ánh mắt nguy hiểm ước lượng vòng một của cô, “Đó là chuyện tốt mà.”
Chiêu Đệ ngây ngốc trên ghế phụ, cảm thấy rối rắm.
Bỗng nhiên có một cái hộp màu xanh lam đưa đến trước mặt cô, là một đôi khuyên tai bằng mã não, thiết kế nhỏ nhắn, được cắt gọt khéo léo, hiển nhiên là hàng đặt làm.
“Anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mã não với trân châu mới xứng với khí chất của em.”
Vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn.
Vân Tranh chọn lựa đồ rất kỹ, đôi khuyên tai nhỏ này tất nhiên rất vừa ý cô.
“Vợ yêu sinh nhật vui vẻ.” Anh nói xong còn móc ra một bức thư tình đưa cho cô.
Anh viết cho cô rất nhiều bức thư tình bằng tiếng Đức, Chiêu Đệ mỗi lần đều cất kỹ, mỗi bức thư đều nghiêm túc dịch nghĩa, chỗ nào không hiểu thì cô hỏi anh. Vân Tranh còn cố ý viết những câu rất khó dịch để cô phải hỏi anh nhiều lần, tiện đà cho anh có cơ hội ăn đậu hũ của cô.
Chiêu Đệ vui vẻ nhận thư tình, “Anh đeo lên cho em đi.”
“Được.”
Vân Tranh nhoài người qua giúp cô mang khuyên tai, mang xong còn cẩn thận đánh giá, “Em rất đẹp.”
Cô vừa trải qua tình ái, khuôn mặt còn mang nét hàm xuân, cả người tản ra sức hút rất mê người.
Chiêu Đệ xoay gương nhìn xem, phát hiện quả thật rất đẹp, trên vành tai trắng có chút màu hồng, vừa trẻ trung vừa gợi cảm.
Cô dựa trên vai anh, “Cảm ơn ông xã.”
Vân Tranh vuốt mũi cô, “Vậy em ngậm cho anh nhiều chút.”
Chiêu Đệ trừng anh, “Sao anh lại có chấp niệm với việc khẩu giao như vậy?”
Anh khẽ gõ nhẹ lên trán cô, “Nhìn thấy người mình yêu làm cho mình, trong lòng sẽ càng có kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa, anh thích nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của em khi ngậm em trai của anh.”
“Anh lúc nào cũng suy nghĩ mấy chuyện đó vậy?” Cô bị anh nói làm trong người cảm thấy hơi nóng.
“Chúng ta khó lắm mới có không gian hai người, không nghĩ cái này thì nghĩ cái gì?”
***
Điện thoại vang lên, là mẹ anh gọi, Vân Tranh đã có thể đoán được là chuyện gì.
Quả nhiên, điện thoại bên kia trừ bỏ giọng của mẹ anh lúc đầu thì chỉ có tiếng khóc la của tiểu Minh Căng.
“Tiểu Tranh, hai đứa về nhà nhanh đi, tiểu tổ tông này không thấy mẹ thì khóc.”
—— “Mẹ ơi, mẹ ơi” Giọng còn hơi sữa ở đầu bên kia đang tố cáo.
Vân Tranh cúp điện thoại, “Sao thằng nhóc này không nhìn thấy em thì không biết kiếm ba nó?”
“Có phải MInh Căng thức rồi không anh?” Chiêu Đệ nhoài người qua.
“Ừ, tỉnh ngủ nên khóc, em thắt đai an toàn lại mình đi về.”
Xe chạy cuốn theo lá rụng dưới đất, cánh rừng trong phút chốc trở lại yên tĩnh.