Ái Thê

Chương 46: NT1: Phu thê bí sự: Nhà hàng thủy tạ ven hồ (1)

Nhân lúc tiểu Minh Căng ngủ say, hai vợ chồng giao con cho bà nội trông giúp, nhóc mập khó khăn lắm mới ngủ say nên hai người nhẹ chân nhẹ tay đi ra, ông nội đem nhóc vào trong phòng ngủ, bà nội nói, “Hai đứa yên tâm đi, có mẹ trông chừng, cứ đi chơi thoải mái.”

Chiêu Đệ hôn một cái trên trán của con, tiểu Minh Căng khi ngủ còn chép chép miệng, hai bàn tay nhỏ nắm lại để hai bên đầu nhìn rất đáng yêu, cô lưu luyến con nhìn thêm cái nữa, lúc lên xe còn lo lắng hỏi Vân Tranh, “Có khi nào con tỉnh lại không anh, theo tính con thì nếu không thấy ai sẽ khóc đó.”

Vân Tranh an ủi cô, “Em đừng lo, trước khi ngủ con chơi lâu như vậy chắc đã mệt rồi.”

Một năm sau khi sinh con, Chiêu Đệ dạy xong khóa mùa xuân ở trung tâm Vạn Quyển thì xin từ chức ở nhà làm người viết truyện tự do. Cô ký hợp đồng với một tạp chí đúng giờ giao bản thảo. Lối viết văn của cô rất hay, quan điểm rõ ràng, Wechat cá nhân có rất nhiều người hâm mộ. Bạc Viễn từng ngỏ ý cho cô trở về dạy ở Khải Minh, Chiêu Đệ khi có thời gian rảnh cũng sẽ đến đó dạy.

Vân Tranh bề ngoài không thay đổi, trong ánh mắt có nhiều thêm phần yêu thương, bởi vì có con rồi, anh có thêm một phần trách nhiệm, thoạt nhìn càng chững chạc hơn.

Hai người cùng nhau tập thể dục, cùng nhau đọc sách, vừa là người yêu vừa là tri kỷ.

Thật ra Chiêu Đệ sau khi sinh con thì đầy đặn hơn không ít, hai bầu ngực lại dài hơn chút, treo trên người rất nặng nề, mông cũng lớn hơn chút. Bởi vì có thịt trên bụng nên cô cứ canh cánh trong lòng, tập cơ bụng với Vân Tranh suốt 3 tháng mới làm nó trở về nguyên dạng như cũ.

Chiêu Đệ bị anh khai phá trở nên càng thành thục hơn, sinh con xong thì thêm một phần ý tứ, lúc ở trên giường còn học cách câu dẫn anh.

Đối với việc này anh cầu mà không được.

***

Đến nhà hàng thủy tạ ở ven hồ, Vân Tranh đi đậu xe, anh dẫn cô lên bàn trên lầu ba.

Hôm nay là sinh nhật Chiêu Đệ nên anh đã đặt bàn trước, nhà hàng trang trí rất hoành tráng, màu xanh phủ đầy, có có thể nhìn thấy bồn hoa. Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Hương Giang.

Chỗ ngồi giống như kiểu cổ, có màn chắn xung quanh bên trong đặt một cái bàn hình chữ nhật, khăn trải bàn rủ xuống đất, chỗ ngồi đối diện nhau, mặt trên để gối thêu hoa, đệm lót mềm mại tinh xảo, trên cửa rủ xuống rèm châu thật dày và một lớp lụa trắng, có thể nhìn ra được đường nét độc đáo của chủ nhà hàng.

Hôm nay Chiêu Đệ tắm rồi mới ra ngoài, cô mặc một cái áo ngắn tay màu đỏ, quần jean màu xám, giày đế bằng, tóc búi lên, không trang điểm nên nhìn rất nhanh nhẹn thoải mái.

Dây áo rơi trên ngực cô, Vân Tranh đưa tay lấy ra, dẫn cô vào chỗ ngồi.

Chỉ một lát sau đã có quản lý cầm thực đơn lên, còn dẫn theo một cô gái mặc sườn xám, “Ông Bạc, bà Bạc, tôi họ Dương, hôm nay tôi là người giới thiệu món cho hai vị.”

Vân Tranh châm trà cho Chiêu Đệ, “Mời nói.”

Quản lý đọc từng món rõ ràng, dùng các loại danh từ và động từ hình dung hương vị món ăn, Chiêu Đệ cảm thấy bản lĩnh giới thiệu món của ông ấy rất mạnh mà Vân Tranh có khi cầm chén trà nhấp một chút, khi thì gật đầu, động tác ưu nhã lại lễ độ. Khi anh lắng nghe thì hai mắt sẽ nhìn đối phương, vừa chuyên chú lại rất hấp dẫn khiến người khác cảm thấy rất an lòng.

Vân Tranh hỏi ý kiến của Chiêu Đệ, cuối cùng chọn món Bát bảo thịt nguội, Gà hấp muối, Đậu hũ nhồi thịt, Cá chua Tây Hồ, Cua hấp, Canh hải sâm, Miến sò chưng tỏi, còn có một dĩa Đậu hũ Sơn tuyền.

Cô gái viết thực đơn xong, “Mời hai vị chờ một lát.” Lúc đi ra còn giúp hai người kéo rèm xuống.

***

Ngày hôm qua Chiêu Đệ dỗ tiểu Minh Căng suốt một ngày, cậu nhóc này mà biết người đang ôm mình ngồi xuống sẽ khóc ré lên, tính tình như vậy không biết giống ai.

Cô đứng rất lâu, hôm nay hai chân còn mỏi.

Vân Tranh ngồi kế bên cô, nâng chân cô lên đặt trên đùi, “Tiểu quỷ lại hành em một ngày?”

Cô nhìn mọi người đang ăn uống xung quanh, hưởng thụ anh xoa bóp cho mình, thoải mái ừ một tiếng.

Bạc Viễn đem Khải Minh giao lại cho anh, còn bản thân thì lui về phía sau. Vân Tranh vừa là ông chủ vừa là giáo viên, chạy đủ nơi, có lúc anh đi công tác không ở nhà thì hai người gọi điện thoại nói chuyện yêu đương.

Vân Tranh nhéo nhéo trên ngực cô, Chiêu Đệ bắt lấy tay anh không cho làm bậy.

“Đồng hồ của anh đâu?”

“Lần đó đi bơi bị vỡ rồi.” Lúc đó có Chiêu Đệ đi cùng chỉ là anh không nói cho cô biết. Cái đồng hồ đó rất đắt tiền nhưng không biết sao lại rơi vỡ.

“Để em mua lại cho anh cái khác.” Chiêu Đệ không quen nhìn tay anh trống không.

“Hôm nay sinh nhật em sao lại để em mua đồ cho anh?” Anh ôm cô vào người, nhẹ nhàng xoa ngực cô.

Chiêu Đệ ngẩng đầu thấy ánh mắt anh chan chứa yêu thương, gương mặt đẹp đẽ nên không cầm lòng được ngửa mặt hôn anh. Vân Tranh hưởng thụ nụ hôn của cô, tay trực tiếp luồn vào trong đồ lót của cô xoa nắn, nhéo đỉnh hồng mai đã to thêm kia.

Chiêu Đệ sinh con xong thì quầng vυ' thâm hơn lúc trước, càng trở nên thành thục hơn.

Cô thở hồng hộc, “Đang ở bên ngoài, anh tém tém lại chút đi.”

Anh càng lấn tới hơn, đẩy toàn bộ ngực lộ ra, “Không có gì hết, rèm buông xuống rồi cái gì cũng không nhìn rõ, chúng ta ở đây là riêng tư.”

Thì ra anh đã mưu tính từ sớm.

Chiêu Đệ đẩy anh ra, đôi môi bị hôn đỏ hồng, “Sao anh da^ʍ vậy?” Cô nói xong sửa sang lại áo ngực bị anh làm méo.

Vân Tranh ngồi lại chỗ cũ, “Học trò không học được kỹ năng thầy dạy à?” Cô đâu phải bị anh dạy dỗ chỉ một lần.

Trong lúc cô mang thai anh nín nhịn muốn nghẹn, sau này lại càng trở nên buông thả hơn. Chiêu Đệ da mặt mỏng, lần nào cũng bị anh làm cho xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Thức ăn được bưng lên từng món, tức thì trong phòng nhỏ tràn ngập hơi nóng, mỗi món đều làm người thèm rỏ dãi, Vân Tranh giúp cô lau đũa, gắp một miếng Gà hấp muối đưa cho cô, “Em ăn thử xem, thơm lắm.”

Chiêu Đệ cắn một cái, phát hiện ra da mềm thịt ngọt, hương vị nêm nếm vừa ăn, “Rất ngon.” Cô ăn hết miếng còn lại.

Vân Tranh múc cho cô một chén canh, đưa đến trước mặt cô, “Em uống canh trước đi.”

Chiêu Đệ ngửi mùi đã thấy thơm ngon, Vân Tranh chỉ chăm chú hầu hạ cô, bản thân cũng không ăn lấy một miếng, “Anh cũng ăn đi, để tự em lấy là được rồi.”

Vân Tranh thuần thục mở một con cua, lấy thịt bên trong ra rưới một ít nước tương.

Chiêu Đệ biết gã này tính kén ăn, ăn sơn hào hải vị đều là ăn đến quen tay quen miệng, có lúc anh còn cười nhạo cô đến cua còn không biết ăn.

Cô nghĩ đến đây liền ngứa răng, nghe thấy bên ngoài người phục vụ đi qua đi lại, còn có tiếng đàn tranh. Phòng ăn phía trước của hai người không có ai, lối đi nhỏ rất hẹp, đồ ăn no bụng rồi nên sẽ không có ai qua đây nữa.

Chiêu Đệ ăn no xong uống thêm canh hải sâm, cô còn nhận chén thịt cua từ tay Vân Tranh, ăn từ tốn. Hai người lúc ăn cơm đều không phát ra tiếng, đây là do giáo dục từ gia đình.

Chiêu Đệ cảm thấy hơi nóng, “Không khí hơi hầm.” Cô cởϊ áσ ngắn tay bên ngoài, bên trong là bầu ngực trắng và áo ngực màu tím nhạt, cổ áo ngực thấp lộ ra khe ngực sâu, hai bầu ngực như sắp rớt ra ngoài.

*Lạy chị đang chốn đông người @_@

Cô liếc mắt thấy Vân Tranh dừng đũa, ánh mắt giằng co trên ngực cô, hô hấp dồn dập.

Chiêu Đệ gắp một miếng Cá chua Tây Hồ, mùa vị chua ngọt, “Vân Tranh, anh thường hay đến đây ăn sao?” Cô thấy thức ăn ở đây hơi ít nhưng bù lại trang trí rất bắt mắt.

“Ừ.” Anh nhỏ giọng, cô gắp lên một miếng Đậu hũ Sơn tuyền, hai tay chống lên bàn nên khe ngực trở nên sâu hơn, “Đồ ăn hơi ít nhưng mùi vị rất ngon.”

Cô ngại ngực quá lớn nên áp nó lên bàn, ánh mắt mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Vân Tranh.

Anh biết cô đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình nhưng nghĩ lại hình như mình không có chỗ nào đắc tội với cô.

Chiêu Đệ cắn đũa, cởi giày, cô ngồi hướng ra phía trước đạp lên đầu gối của anh. Sắc mặt Vân Tranh thay đổi, cô đưa chân dọc theo đùi anh, thẳng đến điểm trung tâm.

Vân Tranh buông đũa, bắt lấy chân cô dưới bàn, “Em biết em đang làm gì không?”

“Biết.” Cô nhấn một cái không nặng không nhẹ, Vân Tranh cúi đầu có thể thấy được bàn chân trắng mịn của cô, ngón chân còn thỉnh thoảng câu lấy chỗ đang sưng to của anh.

Vân Tranh nhìn xung quanh, thấy không có người đi qua đây, tiếng nhạc trầm thấp, bầu không khí này đúng là gãi đúng chỗ ngứa mà, “Em qua đây.” Anh gọi

Chiêu Đệ buông đũa đi qua chỗ anh, Vân Tranh giang hai tay ôm cô ngồi lên người mình.

Anh nhìn bầu ngực như sắp rớt ra, “Cái này là em cố ý?”

Chiêu Đệ cắn hầu kết của anh, cười gian trá, “Anh thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?” Cô nói xong còn đưa tay ra sau lưng cởi khóa áo ngực, kéo hai dây áo trên tay xuống, cởϊ áσ ra là hai bầu ngực được giải thoát, hai đỉnh ngực run lên.

Cô cầm áo ngực lắc lắc trước mặt anh, Vân Tranh đưa mũi ngửi thật sâu, biểu cảm say mê, “Mùi sữa.” Anh nói xong vứt áo trên tay cô qua một bên, nâng ngực cô lên niết bầu ngực dài kia, “Ngực lớn như vậy nhưng lại hơi dài, một bàn tay cầm không hết.” Anh nói xong ngậm một bên hút vào.

Chiêu Đệ ngồi trong lòng ngực anh hừ nhẹ, ngón tay với vào trong qυầи ɭóŧ của anh vuốt ve. Hôm nay anh mặc quần áo tương đối thoải mái, lưng quần bằng thun nên cô dễ dàng sờ vào qυầи ɭóŧ, xoa nắn cây gậy bên trong đó.

Vân Tranh ngẩng đầu lên, hung hăng hôn lấy cô, cắn răng nói. “Càng lúc càng to gan, trước kia ở trường hôn em một cái cũng không cho.”

Gần đây cô càng ngày càng làm càn, có khi anh dẫn cô ra ngoài chơi, anh đang lái xe thì cô vươn tay ra niết đũng quần anh. Lúc về nhà cũ, ông bà nội đang nấu cơm trong phòng bếp thì cô thừa cơ hội hôn anh, có khi tắm xong không mặc quần áo, đi qua đi lại trước mặt anh, hai bầu ngực lung lay, muốn bao nhiêu dâʍ đãиɠ thì có bấy nhiêu dâʍ đãиɠ.

Vân Tranh biết cô là do anh dạy dỗ đến mức ngày càng lớn gan, dám giở trò trước mặt anh.

Hai người dám làm như vậy ở nhà hàng, âm nhạc còn phụ họa như vậy, có khi nghe được tiếng người xung quanh đang ngồi xuống trò chuyện.

Chiêu Đệ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng đến không được, hoa huyệt chảy ra dịch ngọt, cô cọ mông qua lại trên đùi anh. Vân Tranh biết cô bị làm sao, vỗ mông cô một cái, “Ướt?”

Cô không nhìn anh, vành tai đỏ ửng, môi đỏ lên, ngón tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh nhè nhẹ ấn một cái.

Vân Tranh cởϊ qυầи cô ra, “Để anh xem ướt thế nào?”

Chiêu Đệ chặn tay anh lại, lo lắng hỏi, “Sẽ có người vào đây không anh?”

Anh hôn một bên tai cô, “Em đừng lo, không ai qua đây đâu, anh không cởi sạch người em ra là được.”

Anh nói xong ôm cô vào ghế dài phía trong, kéo hai đùi cô ra, cởi khóa quần jean. Chiêu Đệ cắn ngón tay, cô nằm trên một đống gối, mắt nhìn anh đang cởϊ qυầи của mình.

Hai mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lúc động tình càng thêm ướt.

Anh cởϊ qυầи cô xuống cẳng chân, nhìn thấy trên qυầи ɭóŧ màu trắng có dính vệt nước, đưa tay sờ một chút, Chiêu Đệ khó chịu uốn éo người, “Bà xã, em ướt vậy?” Anh nói xong cách qυầи ɭóŧ liếʍ lên.

Chiêu Đệ tựa đầu trên gối, nắm lấy tóc anh, Vân Tranh cách lớp vải liếʍ đến nơi đó dính toàn nước bọt, ngay cả lông cũng thấy rõ ràng. Anh cảm thấy không đã nên đem qυầи ɭóŧ và quần jean kéo xuống dưới, tách hai đùi cô ra, dưới ánh đèn mờ ảo, hai mảnh hoa môi dính đầy nước, lỗ nhỏ bên dưới lúc đóng lúc mở.

Vân Tranh tắc lưỡi, thoạt nhìn khuôn mặt vẫn rất tỉnh, nhưng lúc này lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nơi đó, hơi thở dồn dập, yết hầu lăn lộn, Chiêu Đệ chịu không nổi nên đạp một chân lên vai anh. Vân Tranh sờ dọc theo cẳng chân cô lên đến đùi, khiêng lên vai, cúi đầu hút nơi đó.

“Ông xã!” Chiêu Đệ bật ra tiếng, cô chú ý xung quanh không có ai nhìn qua, nghe thấy người phục vụ hỏi khách ở đối diện có yêu cầu gì thêm không. Cô co thắt âʍ đa͙σ, làm anh cảm thấy đầu lưỡi bị siết đến tê dại, vỗ lên người cô, khẽ nói, “Em thả lỏng chút.”

Chiêu Đệ thử mở rộng hai đùi ra thêm chút nữa, một chân đặt trên bàn, từ trên nhìn xuống dưới, cô giống như bị ghim vào trên ghế còn anh đang áp vào giữa đùi cô, hai tay rắn chắc đè đùi cô lại. Chiêu Đệ vểnh mông cao thêm chút nữa để anh liếʍ càng sâu hơn.

Cô nhịn không được nắm tay anh đặt lên ngực mình, Vân Tranh theo ý cô vuốt ve bầu ngực.

Chiêu Đệ cắn răng không cho mình phát ra tiếng, chỉ là nước chảy càng nhiều, Vân Tranh liếʍ láp nhanh hơn. Cô run rẩy suýt chút chân để trên bàn rơi xuống đất.

Cô cúi đầu thấy anh đang chăm chú, lông mi rung động, mũi để trên hạch nhỏ của cô, trong miệng hút mùi ngon, ngón tay đôi khi thọc vào nơi đó một chút làm nó siết lại, anh hút mạnh thêm chút nữa.

Cô cũng không biết tại sao anh lại thích hôn nơi đó của mình, đó là chỗ … đi tiểu mà, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy xấu hổ.

Cô sinh con cho anh nhưng ham muốn của anh dành cho cô chưa từng giảm.

Chiêu Đệ từng lén anh luyện siết tạ bằng âʍ đa͙σ, hơn nữa ngày thường cô cũng rèn luyện nên mỗi lần anh đi vào đều bị kẹp đến bay mất hồn vía.

Người bên ngoài qua lại càng nhiều, có thể nghe thấy tiếng bước chân trên lối đi nhỏ, Chiêu Đệ nóng vội cảm thấy sắp ra tới, bản thân như sắp leo đến đỉnh rồi.

Chiêu Đệ thấy mình sắp tới, cô cắn răng, buông lỏng cơ, trong nháy mắt hoa huyệt nước chảy tràn lan càng làm anh liếʍ mυ'ŧ dữ dội hơn nữa.

“Ông xã, có thể cắm vào không, em chịu không nổi.” Chân cô sắp xụi lơ, thân mình lung lay sắp ngã. Vân Tranh kịp thời đỡ cô, đứng dậy lau miệng, “Mới như vậy em đã chịu không nổi, lần trước chơi đến phun nước còn không thấy em kêu ngừng.”

Chiêu Đệ đỏ mặt lấy khăn giấy lau chỗ đó, mặc lại qυầи ɭóŧ và quần jean, nói thầm, “Lần đó là ở nhà.”

Vân Tranh bật cười, hóa ra cô có ý làm trộm nhưng không có gan làm trộm, cô chịu không được quyến rũ anh, người kêu ngừng cũng là cô, quả nhiên vẫn là người da mặt mỏng.