Chu Bích tiến lên vài bước nâng nàng dậy. Thực tốt, vừa mềm vừa nóng, xem ra đây không phải là tiên tử rớt nhập phàm trần. Tâm tình không vui suốt cả ngày cuối cùng cũng tốt lên một chút, hắn hỏi: “Ngươi là cung nữ ở cung điện nào? Sao lại ăn mặc thành như vậy, còn một mình ở chỗ này giã thuốc?”
Bị Chu Bích coi trở thành cung nữ! Chu Uyển không biết nên giải thích như thế nào, nàng đang muốn đi lấy bút lông tới viết nhưng Chu Bích lại lập tức ôm nàng vào trong lòng ngực. Một tay ôm eo nàng, một tay sờ lên mông nàng! Chu Uyển đại kinh thất sắc, đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn Chu Bích. Nội tâm Chu Bích lại rục rịch, bàn tay vung lên làm rớt tất cả những thứ ở trên bàn rồi đặt Chu Uyển lên trên, sau đó hắn đè lên người nàng.
“Bất luận ngươi là cung nữ ở cung điện nào, trẫm đều chọn ngươi!” Hắn nói xong liền hôn lên hai má của Chu Uyển, sau đó cậy mạnh kéo ra đai lưng của nàng. Chu Uyển bị Chu Bích ướt dầm dề đè nặng vốn đã cực kỳ khó chịu, hơn nữa, nàng không ngờ rằng vị Hoàng huynh này mới lần đầu gặp mặt mà liền đối xử với nàng như vậy… Nàng thậm chí còn chưa kịp nói cho hắn thân phận của bản thân…
Không biết từ khi nào, Chu Bích đã cởϊ áσ ngoài của nàng, hắn cách cái yếm liếʍ mυ'ŧ nhũ thịt! Chu Uyển rất rất sợ, nàng bắt đầu dùng sức phản kháng! Chỉ là vì do nàng nhu nhu nhược nhược thì sao có thể là đối thủ của một nam tử đã thành niên?! Chu Bích hung hăng cắn một ngụm lên nhũ thịt bên phải của nàng, đáy mắt hiện lên sự hứng thú: “Đã gấp đến mức không chờ nổi sao? Đừng vội…”
Chu Uyển liều mạng lắc đầu, nàng muốn nói cho hắn rằng mình là muội muội của hắn! Không phải những nữ nhân trong hậu cung của hắn! Hắn không thể đối xử với nàng như vậy, không thể! Nhưng Chu Bích lại hiểu lầm, hắn cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, xem ra là hôm nay ai cũng muốn đối nghịch với hắn! Hắn thô lỗ kéo yếm Chu Uyển xuống, sau đó ấn đôi tay nàng ở trên đỉnh đầu rồi trói chặt!
Chu Uyển chỉ mới 15 tuổi nhưng nàng lại có được dáng người cực kỳ xinh đẹp.
Chu Bích nhìn nhũ thịt trước ngực nàng, hai tay hung hăng xoa nhẹ chúng nó và nói: “Tiểu da^ʍ phụ! Sao lại có được được đôi vưu vật như thế này?! Hay là tiểu huyệt đã sớm bị trẫm làm rồi?!”
Chu Bích thời còn trẻ đã cùng tiên đế xông pha chiến trường nên về mấy chuyện nam nữ, từ trước đến nay hắn đều dùng ngôn ngữ thô lỗ.
Nhưng Chu Uyển đã sớm bị dọa choáng váng, giờ phút này lại nghe vị Hoàng huynh xa lạ miệng nói đầy ô ngôn uế ngữ. Giống như đã biết trước vận mệnh đáng sợ kế tiếp, nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Chu Bích, ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Thấy mỹ nhân rơi lệ, Chu Bích khó được có chút thương tiếc. Hắn ép sát người nàng rồi lung tung liếʍ mυ'ŧ nhũ thịt, hàm hồ nói: “… Đừng khóc! Sau này có sự sủng hạnh của trẫm thì ngươi sẽ có vinh hoa phú quý, cũng không cần phải ẩn cư ở nơi này……” Hắn thoáng nâng cằm nàng lên rồi liếʍ hôn từ bộ ngực lên cần cổ non mịn, cuối cùng hôn môi với nàng.
Chu Uyển nhục nhã không thôi, nàng sống chết không chịu mở miệng. Chu Bích liền duỗi tay nắn bóp đầṳ ѵú nàng. Chu Uyển ăn đau nên hơi há mồm thì liền bị lưỡi của Chu Bích xâm nhập. Đầu lưỡi hắn truy đuổi theo cái lưỡi đinh hương của nàng, liếʍ sạch mỗi một góc trong khoang miệng nàng.
Chu uyển vẫn không ngừng rơi nước mắt, hai chân mềm nhũn. Mỹ nhân ở trong lòng ngực, hơn nữa, mấy ngày gần đây vẫn luôn phiền muộn, thân thể lại bị Chu Uyển phản kháng cọ xát, lúc này, Chu Bích cảm thấy bản thân đã làm đủ tiền diễn nên hắn dùng một tay tách hai chân nàng ra, ngón giữa trực tiếp cắm vào bên trong tiểu huyệt.
Chu Uyển ăn đau nhưng lại không thể kêu lên tiếng được! Chu uyển đọc qua rất nhiều sách thuốc, nàng biết hắn định làm gì… Nhưng mà, ai có thể tới ngăn cản hắn… Ai sẽ tới nói cho hắn, nàng chính là muội muội của hắn đây?!
Đường đi khô khốc và chặt hẹp, Chu Bích hít sâu một hơi rồi vội vàng cởϊ qυầи xuống đầu gối. Hắn thế nhưng lại giống như một tên mao đầu tiểu tử (trẻ con mới lớn), chặn ở giữa hai chân của Chu Uyển, ngay cả quần cũng chưa cởi hết liền đâm long căn to lớn vào trong tiểu huyệt!
Ngũ tạng lục phủ của Chu Uyển đều bị thiêu đốt, nàng hận bản thân không thể phát ra được âm thanh nên bây giờ chỉ có thể bị bắt buộc phải cảm nhận được phần đầu của long căn đang căng nứt tiểu huyệt ra, hạ thể nóng rát và xé rách đau đớn một trận! Côn ŧᏂịŧ mới đâm vào một nửa, Chu Bích thoáng ngừng lại một lát, sau đó đột nhiên phen bóp eo nhỏ của nàng rồi hung hăng đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của nàng!