Chỉ cần đứa nhỏ này được sinh ra, hắn ta ở trước mặt của Long Tông Đế sẽ có sức nặng hơn một chút.
Những chuyện còn lại thì phải xem đến cuối cùng Thái tử và Tam hoàng tử là mạng lớn hay là bạc mệnh đây.
“Nhu Nhi, nàng không cần suy nghĩ lung tung.” Sở Kỳ không biết trong đầu của Thẩm Thanh Nhu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng theo bản năng Sở Kỳ cảm thấy nàng ta suy nghĩ không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Ngày dự sinh của nàng sắp tới rồi, nàng đừng cứ mãi suy nghĩ lung tung, không phải đại phu đã nói sao, nàng phải giữ tâm trạng thật tốt thì mới có thể bình an sinh đứa bé này ra.”
Thẩm Thanh Nhu nhẹ nhàng gật đầu, một lát sau, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ: “Vương gia, nếu như thϊếp không mang thai đứa bé này, Vương gia có còn đối tốt với thϊếp thế này không?”
Lúc trước sở dĩ Thẩm Thanh Nhu có thể gả vào cửa lớn Vương phủ, cũng là vì nàng ta nhân lúc Sở Kỳ say rượu đã bò lên giường của hắn ta.
Sở Kỳ nể mặt Thẩm Hoài, vả lại dáng dấp Thẩm Thanh Nhu thực sự xinh đẹp động lòng người, hơn nữa Thẩm gia không có yêu cầu quá cao, chỉ bảo hắn ta nạp Thẩm Thanh Nhu làm tiểu thϊếp, chuyện này làm sao Sở Kỳ sẽ không đồng ý đây?
Đích nữ của Thẩm gia làm thϊếp cho hắn ta, chuyện như vậy nói ra sẽ khiến người ta hâm mộ đến mức nào chứ.
Tuy rằng hắn ta xuất thân thấp kém, nhưng Vương phi của hắn ta là nữ nhi của Thượng thư tam phẩm, tiểu thϊếp của hắn ta là đích nữ của Thừa tướng đương triều.
Chuyện như vậy ngày cả Thái Tử cũng không làm được, nhưng hắn ta lại làm được!
Đây cũng là chuyện duy nhất mà Sở Kỳ có thể khoe khoang ở trước mặt của Thái Tử, đích nữ làm thϊếp, e rằng cả phủ Thái Tử cũng không tìm được tiểu thϊếp như vậy đâu.
“ Đang yên đang lành sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Sở Kỳ nhíu mày, hắn ta đối tốt với Thẩm Thanh Nhu, ngay từ đầu là mê luyến sự quyến rũ lẳиɠ ɭơ trên giường của nàng ta, sau đó nàng ta lại mang thai đứa con đầu tiên của hắn ta, lúc này mới làm cho Sở Kỳ để ý nàng ta thêm một chút, còn về giữa hai người rốt cuộc có cảm tình gì hay không, hắn ta thực sự chưa từng nghĩ tới: “Vừa rồi đã nói với nàng không cần nghĩ nhiều, nàng cứ yên tâm sinh đứa bé ra bình an là được rồi, sao ta vừa nói xong là nàng đã quên đi rồi?”
Thẩm Thanh Nhu cảm giác được sự không vui trong lời nói của Sở Kỳ, nàng ta lập tức lắc đầu: “Thϊếp thân không có quên, chỉ là… đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nhất thời muốn biết câu trả lời của Vương gia cho nên mới thuận miệng hỏi ra.”
Sở Kỳ gật đầu: “Nàng không suy nghĩ lung tung là được.”
Dường như lo lắng Thẩm Thanh Nhu khi không nhận được câu trả lời từ hắn ta sẽ lại suy nghĩ lung tung, Sở Kỳ ngẫm nghĩ rồi lại cất giọng:
“Lúc ban đầu khi nàng mới vào Vương gia, không phải nàng vẫn chưa mang thai sao? Nếu hai người chúng ta đã trở thành người một nhà, những suy nghĩ có hay không đó nàng không cần phải nghĩ đến, cho dù nàng có suy nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Trong lòng của Thẩm Thanh Nhu có hơi thất vọng, thật ra trước lúc hỏi câu này, nàng ta cũng đã biết Sở Kỳ không có nhiều tình cảm với nàng ta.
Nhưng mà nữ nhân luôn có lòng tham, nhất là hiện giờ Thẩm Thanh Nhu còn phải đối mặt với cơn ác mộng không thể nào vứt bỏ được là Lý Kim Huy, thế nên nàng ta càng thêm hy vọng Sở Kỳ sẽ có tình cảm thật lòng với mình, nếu được như vậy thì ngộ nhỡ chuyện Lý Kim Huy có thật sự bị vạch trần ra, Sở Kỳ cũng sẽ nể mặt những tình cảm kia mà nhẹ tay với nàng ta.
“Vâng, thϊếp thân biết rồi.” Thẩm Thanh Nhu khẽ lắc đầu, xua tan đi những chuyện đang suy nghĩ trong đầu.
“Thϊếp sẽ không suy nghĩ lung tung gì nữa, thϊếp sẽ nghe lời của Vương gia, yên tâm sinh đứa bé ra đời.”
Từ lúc Sở Kỳ đi vào Thúy Trúc Uyển, từng câu từng chữ hắn ta nói ra đều quan tâm đứa bé, chưa từng hỏi nàng ta vết thương trên ngực bị mũi tên bắn trúng có còn đau hay không.
Trong lòng Thẩm Thanh Nhu có chút không cam tâm, nhưng dù là vậy thì nàng ta có thể làm thế nào đây?
“Vương gia, ngài có mệt hay không? Nhu Nhi hầu hạ ngài nghỉ ngơi một lát.”