Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 1602: Không thể nhân nhượng 2

Nghe thấy những lời thật thật giả giả này của Thẩm Thanh Nhu, trong mắt Sở Kỳ có một chút cảm động.

Nhiều năm như vậy, chưa từng có nữ nhân nào nói như vậy với hắn ta, ở trong suy nghĩ của Sở Kỳ, hắn ta vẫn luôn là người bị người khác chế giễu và cười nhạo.

Trước đó tuy rằng Triệu Tử Lan cũng nói yêu thích hắn ta, sẵn lòng vì hắn ta đi làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng đến lúc này, những lời nói đó của Triệu Tử Lan cũng chỉ là lời nói mà thôi, nhưng còn Thẩm Thanh Nhu thì khác, trong bụng nàng ta có con của hắn ta, bây giờ nói những lời này có thể không bao lâu nữa có thể thực hiện.

Điều này khiến cho Sở Kỳ rất cảm động, hắn ta nhìn Thẩm Thanh Nhu, đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay của nàng ta: “Nhu Nhi, ta không nghĩ tới nàng lại bằng lòng vì con của ta mà đến mạng sống của mình cũng không cần.”

Thẩm Thanh Nhu lắc đầu: “Vương gia nói cái gì vậy, đứa nhỏ này không phải con của thϊếp sao? Thϊếp thân vì con của mình, cho dù có từ bỏ mạng sống này thϊếp cũng cam tâm tình nguyện.”

Sở Kỳ vỗ lên mu bàn tay của nàng ta: “Nàng yên tâm, có ta ở đây, đến lúc đó ta sẽ mời đại phu và bà đỡ tốt nhất tới đỡ đẻ cho nàng, cam đoan sẽ không để nàng xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì. Nàng chỉ cần phụ trách sinh đứa bé ra bình an là được rồi.”

Thẩm Thanh Nhu không hỏi thêm điều gì nữa, nàng ta biết nói những lời này với nam nhân, nói đến điểm dừng là được.

Nếu như nói tiếp, Sở Kỳ rất có thể sẽ tức giận, nàng ta cũng không phải một người ngu ngốc, vì sao phải nói mãi không ngừng chứ?

“Vương gia, ngài nói xem… nếu có một ngày thϊếp thân làm ra chuyện sai lầm, ngài có tha thứ cho thϊếp không?”

Thẩm Thanh Nhu dịu dàng nhìn Sở Kỳ, trong mắt còn lóe một tia chờ mong: “Thϊếp chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, Vương gia nghĩ sao thì nói như vậy.”

Sở Kỳ cũng không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Nhu nói như vậy là có ý gì, nhưng nghe nàng ta nói chỉ là tùy tiện hỏi, Sở Kỳ cũng nhíu mày ngẫm nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.

“Vậy thì phải xem nàng làm sai chuyện gì, nếu nàng phạm sai lầm quá đáng, có thể ta sẽ không tha thứ cho nàng.”

Sở Kỳ nói tới đây dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nàng vào Vương phủ thời gian dài như vậy, nhiều ít gì cũng hiểu tính cách của ta, ta là một người không dễ tha thứ cho dù là một lỗi nhỏ, nếu nàng chỉ phạm sai lầm nhỏ, có thể ta sẽ không tính toán với nàng, nhưng mà nếu như nàng hồng hạnh vượt tường, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng!”

Sau khi Sở Kỳ nói xong, ánh mắt dừng lại bụng đang nhô lên của Thẩm Thanh Nhu, âm thanh nói chuyện cũng bất giác hòa hoãn đi một chút.

“Đương nhiên, nàng là người của ta, sao có thể sẽ hồng hạnh vượt tường được chứ?” Trong lời nói của Sở Kỳ ẩn chứa vẻ tự tin: “Nàng chỉ cần yên tâm sinh đứa bé ra bình an, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ không đối xử tệ với nàng.”

Thẩm Thanh Nhu nghe xong những lời này của Sở Kỳ, trong lòng có cảm giác bất lực không nói nên lời.

Nếu Sở Kỳ biết được chuyện của nàng ta và Lý Kim Huy, chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng ta.

Vì vậy chuyện duy nhất nàng ta có thể làm lúc này là tuyệt đối không thể để Sở Kỳ biết chuyện này, bất kể chuyện gì đã xảy ra ở thôn trang Lật Thủy Trang chỉ có thể giấu sâu vào trong bụng, cả đời này cũng không thể để Sở Kỳ biết đến dù chỉ một tin tức.

Sau khi Thẩm Thanh Nhu nghĩ đến đây, nàng ta mỉm cười, cúi đầu nhìn bụng của chính mình, đặt tay lên bụng vuốt ve: “Đúng vậy, thϊếp sắp được làm mẹ, sao có thể hồng hạnh vượt tường chứ? Hơn nữa, thϊếp vẫn luôn yêu thích Vương gia, ngoài Vương gia ra, thϊếp cũng sẽ không động lòng với bất kì ai khác, chuyện này Vương gia yên tâm là được.”

Sở Kỳ không biết lời Thẩm Thanh Nhu nói là thật hay giả, nhưng điều đó đã không còn quan trọng, quan trọng là đứa bé kia trong bụng của nàng ta.