Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 1601: Không thể nhân nhượng 1

“Được.” Thẩm Thanh Hi gật đầu, trước đó nàng cũng đã bàn bạc với Trưởng công chúa, nhờ lão phu nhân lấy cớ đi gặp Thái Hậu, gặp Sở Diệp ở phủ của Trưởng công chúa: “Để ngày kia đi, ngày kia ta sẽ cùng tổ mẫu đi phủ Trưởng công chúa thăm hỏi Thái hậu nương nương, đến lúc đó ngài cũng đi.”

Sở Diệp và Trưởng công chúa ở bên ngoài đã trở mặt, nhưng khi Thái hậu ở trong phủ Trưởng công chúa bên kia, Sở Diệp thân là tôn tử đi đến thăm Hoàng nãi nãi của mình cũng là chuyện đương nhiên, bất kể là ai cũng không tìm ra được chút sai sót nào.

“Được, ngày kia ta chắc chắn sẽ đi.” Sở Diệp vui vẻ trong lòng, Thẩm Thanh Hi bằng lòng để hắn gặp mặt riêng với lão phu nhân, đã chứng tỏ trong lòng của nàng đã sớm bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của hai người: “Hi Nhi, có thể gặp được nàng thật tốt.”

Lời của Sở Diệp nói là lời thật lòng, lúc trước khi gặp được Thẩm Thanh Hi, hắn cũng không biết mình thích nữ nhân như thế nào.

Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, trong lòng Sở Diệp có một âm thanh nói với hắn, là nàng, chính là nàng!

Thẩm Thanh Hi hơi mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay của Sở Diệp, nhìn tay của hai người đan vào nhau, nàng nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Sở Diệp, không phải là ngài may mắn. Là ta… biết đến ngài là may mắn của ta, có thể quen biết chàng, rất có thể đã dùng may mắn của hai kiếp người mới có thể đổi lấy lưỡng tình tương duyệt ở kiếp này.”

Phải nói rằng những lời Thẩm Thanh Hi nói ra làm cho lòng của Sở Diệp rất vui mừng lẫn xót xa.

“Hi Nhi, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.” Sở Diệp nghiêm túc hứa hẹn: “Ta đã nói chúng ta sẽ ở bên nhau, thì sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”

Thẩm Thanh Hi không do dự gật đầu: “Ta biết, từ trước đến nay ta luôn tin tưởng ngài, vĩnh viễn cũng sẽ không nghi ngờ ngài.”

Hai người trong rừng cây ở bên ngoài chùa Bảo Tương nói lời âu yếm một hồi lâu, sau đó mới đi vào trong thành.

Còn Thẩm Thanh Nhu sau khi trở lại phủ Thành Vương, một mình ngồi ngẩn người mơ màng trong Thúy Trúc Uyển, thậm chí Sở Kỳ tới đây lúc nào nàng ta cũng không nhận ra.

“Nhu Nhi, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?” Sở Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Thanh Nhu, lúc nói chuyện lại thuận tay vuốt ve trên bụng nàng ta một chút: “Đứa bé cũng sắp đến ngày sinh phải không?”

Thẩm Thanh Nhu thu hồi suy nghĩ của mình, khẽ mỉm cười với Sở Kỳ: “Vâng, đại phu nói ngày sinh chắc là mùng sáu tháng sau, cũng không biết đứa nhỏ này có thể ra đời đúng ngày hay không nữa.”

Sở Kỳ tràn ngập hy vọng đối với đứa con này, nếu hắn ta may mắn, Thái Tử và Tam hoàng tử đều mất mạng ở Giang Nam, vậy hắn ta sẽ là hoàng tử duy nhất có con nối dõi, xác suất kế thừa ngôi vị hoàng đế vẫn rất cao.

“Vậy không còn bao nhiêu thời gian nữa, nàng phải thật cẩn thận có biết không?” Sở Kỳ dặn dò Thẩm Thanh Nhu: “Thúy Trúc Uyển thiếu cái gì hoặc muốn có gì, nàng cứ cho người đi tìm Vương phi, nhưng tuyệt đối không thể im lặng chịu đựng!”

Thẩm Thanh Nhu gật đầu: “Vương gia cứ yên tâm, thϊếp thân biết phải làm như thế nào.”

Sở Kỳ vẫn chưa yên tâm mà thở dài: “Ta vẫn không thấy yên tâm. Trong khoảng thời gian này ta vẫn nên ở lại Thúy Trúc Uyển với nàng đi, nếu có chuyện gì xảy ra, ta ở đây cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”

Sở Kỳ muốn ở lại bên cạnh nàng ta, đương nhiên là chuyện mà Thẩm Thanh Nhu cầu còn không được. Nàng ta lập tức nở nụ cười dịu dàng nói: “Vương gia bằng lòng ở lại bên cạnh thϊếp thân và con, là may mắn của đứa nhỏ này. Vương gia yên tâm, cho dù gặp phải chuyện gì, lòng thϊếp cũng không thay đổi, hết thảy mọi việc cứ đặt sự an nguy của đứa nhỏ trong bụng lên hàng đầu, đến lúc đó Vương gia cứ nói như vậy với đại phu là được.”