Bình minh lên…tôi chợt đưa tay lên nắm lấy bầu trời có bình minh ..đã có một khoảng thời gian dài tôi luôn luôn thức dậy sớm để được ngắm bình minh…nhìn ánh bình minh giúp tôi bớt đi nỗi đau trong lòng,bớt đi nỗi nhớ con vì chỉ cần còn có thể thấy bình minh có nghĩa là tôi còn sống…tôi còn phải sống để có thể thấy con…phải sống vì con…
Tôi đang nhìn bình minh qua ô cửa thì cô bạn tù vỗ vai
-chị ấy cũng tỉnh rồi đấy
-hôm nay chị ấy dậy sớm vậy à
-uk chắc đêm qua có con tù mới vào nó cứ kêu cả đêm khiến chị đại mất ngủ…
Tôi được đi cùng hai cô tù nữa đi qua chỗ của chị đại người có thế lực nhất ở đây,tôi hằng ngày có nhiệm vụ chải tóc cho chị ấy,suốt 6 năm qua …bước vào căn phòng chị đại nhìn tôi mỉm cười…
-Hôm nay chúng nó sẽ kết hôn đấy …con chúng nó cũng 6 tuổi rồi
-vậy em nên chúc mừng cho anh ta hay giờ ngồi khóc vậy
-tùy em …
Tôi mỉm cười đi ra chải tóc cho chị đại rồi thở dài
-anh ta có lẽ cũng đã dằn vặt bản thân rất nhiều nên bây giờ mới kết hôn,em phải chúc phúc cho anh ta chứ…
-mày nghĩ được như vậy là chị cũng mừng,nhớ khi xưa lúc mày vào đây ngày nào cũng bị ăn đòn,nhưng lần đầu chị nhìn thấy mày chị đã nghĩ tại sao trên đời này lại có đứa hiền đến thế cứ ngồi cho họ đánh…và chị cũng nhờ mày mà bớt chán đời hơn,chị luôn nghĩ cái chết của con chị là do chị mà ra,giá như chị k chia tay chồng mà cố chịu đựng thì con chị đã k chết bởi con dì ghẻ đó và chị cũng k phải bẩn tay gϊếŧ chết nó để phải chịu án…mày còn con nên nhất định phải vì con mà trở về
-em hy vọng em sẽ được trở về bên bọn trẻ và sẽ đi tìm hiểu làm sáng tỏ mọi chuyện…em sẽ kêu oan cho đến khi em chết mới thôi
-phải vậy chứ,chị chúc mày may mắn…
Tôi khi nghe quản giáo trại giam nói ngày 2-9 này sẽ được ân xá và tôi có tên trong danh sách ân xá ,tất cả chị em cùng khu giam hô chúc mừng,chúng tôi ôm nhau bật khóc vì thương cho tôi…chị đại vỗ vai
-em cám ơn chị
-cố gắng lên nhưng trước tiên em k thể gặp con trong trạng thái thế này được
-vậy phải làm thế nào ạ
-em họ chị là bác sỹ thẩm mỹ nổi tiếng,không phải ai nó cũng làm cho đâu và mày thì làm gì có tiền mà làm thế nên chị đã viết một bức thư cho nó rồi ,nó đã nhận lời
-em…em
Chị đại thấy Trà khóc lớn hơn liền cười xoa má Trà…
-chị muốn nhờ mày giúp chị 1 chuyện
-vâng chị cứ nói
-hãy giúp cậu ta chữa vết thương lòng giống như khi em giúp chị…
-anh ta bị bệnh sao ạ
-nó bị tâm bệnh em ạ,tâm bệnh là thứ đáng sợ nhất,chị gái ruột của nó sẽ gặp em nói chuyện đó sau còn giờ em phải làm lại gương mặt …
-em k phải bác sỹ tâm lý sao có thể giúp được
-con người và tấm lòng của em sẽ hơn tất cả các bác sỹ ,họ sẽ chỉ kể thuốc mà thôi,chị đã nói vs bên kia nên em mới có tên trong danh sách ân xá…em nhất định phải nắm bắt cơ hội này…
Tôi gật đầu rồi khi ra khỏi trại,một chiếc xe màu đỏ đón tôi,bên trong có người phụ nữ sành điệu và rất xinh
-chào Trà chị là Tâm là em họ của chị đại
-à vâng chị đại có dặn em rồi ạ
-em lên xe đi….
Tại nhà của Trinh cô ta và mẹ của cô ta đang xem tivi trên truyền hình trực tiếp bác sỹ thẩm mỹ nổi tiếng ” Phạm Thành Hưng đã thành công kéo chân cho một cô gái dài thêm chân được 16cm”
Trinh há hốc miệng
-anh ta giỏi quá mẹ nhỉ ,dã man thật thế này tiền để đâu cho hết,con muốn sửa cái mũi mà đăng kí hơn 3 tháng rồi vẫn chưa đến lượt …
-k chỉ giỏi đâu nhà nó không có gì ngoài tiền
-mẹ biết anh ta ạ
-mẹ chơi thân với dì ghẻ nó mà lạ gì…
-ra vậy…vậy mẹ nhờ bà ấy đặt lịch làm mũi cho con đi
-thế con k hiểu rồi thằng này nó có bh coi bạn mẹ ra gì đâu,nó chưa bh nói chuyện luôn
-dã man kiểu coi thường hả mẹ
-kiểu ý,thôi k làm chỗ này thì chỗ khác
-không nhất định phải anh ta làm cơ,nhìn anh ta là biết con người có thẩm mỹ cao rồi,đẹp trai dã man…
-có chồng con rồi còn mơ mộng
-à anh Đức thì luôn trong tim con rồi còn anh này con đơn phương thêm thôi mà….có tham quá k mẹ
-quá tham …đừng mơ nữa…
Trinh nhìn vị bác sỹ thẩm mỹ đang trả lời phóng viên…cô ta mỉm cười…
Trên đường đi chị Tâm có nói với tôi
-gia đình chị sẽ chi toàn bộ chi phí cho em từ khi phẫu thuật đến khi em ổn định
-vâng em thật sự rất cám ơn ạ
-như chị đại có nói rồi đúng không,em chị là bác sỹ thẩm mỹ nhưng nó lại là người có tâm bệnh,hãy chữa cho nó giống như em chữa cho chị đại,hãy dùng tấm lòng của em chữa cho em trai chị,gia đình chị thật sự hết cách
-cụ thể ra sao ạ
-sau khi phẫu thuật xong em sẽ rõ bh em vào trong cùng chị
Tôi nhìn căn nhà rất quen,bước vào bên trong chiếc bàn ăn màu đen trắng chỉ có một người đàn ông đang ăn tối một mình…
-chị đến rồi đây,cô gái mà chị nói tới cần em giúp đang ở đây
Tôi đi ra cúi chào nhưng anh ta chẳng nói gì vẫn ngồi cắt thịt đưa lên miệng …
-chào…chào anh em là đặng thu trà…
Anh ta vội dừng cắt thịt rồi ngẩng lên nhìn tôi
-Đặng Thu Trà ,khá hay gương mặt kia cô muốn thay đổi thế nào
-tôi muốn nếu được vẫn muốn là tôi của ngày trước,đây là ảnh của tôi ngày trước
Trà đặt bức ảnh lên bàn,Hưng nhìn bức ảnh rồi ngẩng lên nhìn tôi
-ý trời đúng là khó đoán đôi khi có muốn bước qua nhau cũng khó nhỉ…
Chị gái Hưng hỏi vội ” hai đứa quen nhau à”
tôi xua tay
-dạ không…em k có quen
Tôi quay lại nhìn thấy anh ta đứng áp sát phía sau từ lúc nào …
-phũ nhỉ,nếu còn yêu mà phải chia tay thì có đau khổ không,có thể sống đơn độc khi mà vẫn còn yêu người đó không ,cô đã hỏi tôi như vậy đấy…
Tôi ôm miệng nhận ra người đàn ông tôi hỏi bên bến xe buýt 6 năm trước khi tôi muốn chia tay đức…giọng nói của anh ta thì thầm bên tai cùng nụ cười nhếch môi nhẹ ,hơi thở của tôi dồn dập nỗi lo sợ …
-Sao có thể….
-người ta nói bên nào yêu nhiều hơn sẽ đau đớn hơn gấp bội,vậy nên khi anh nhìn em mới đau lòng đến vậy…
Chị gái của Hưng cầm bức hình ngày trước của Trà rồi ôm miệng ” cô ta giống hệt người vợ đã chết của Hưng ,không thể nào”
Anh ta sờ lên má tôi rồi kéo mạnh tôi vào gần anh ta rồi nói vào tai tôi
-tôi nhất định sẽ khiến em quay về thành chính bản thân em…vì anh yêu em
Anh ta hôn lên chỗ bỏng của tôi vẻ mặt của anh ta có gì đó rất bệnh mà khó có thể diễn tả…