Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 8

Chương 8
Nghe câu hỏi của EN mà hồn em như chết đi một nửa, EN biết rồi, EN sẽ nghĩ sao về mình đây, một thằng nói dối, chuyên bốc phét, nói dối chuyện nhỏ được thì cũng có thể nói dối chuyện to, bla..bla..mà con gái là chuyên nghĩ bậy bạ, nhầm, nghĩ linh tinh, mà EN hỏi còn không thèm quay mặt ra, cứ chổng mông sang làm tâm trạng em càng thêm rối bời. Nhưng cái chính em lo không phải là sợ EN nghĩ mình là thằng nói dối, mà em lo là giờ EN biết mình kém tuổi, sẽ bắt mình gọi là “chị” quá, tán gái thì chưa ra đâu vào đâu, các thím thì “mỗi lần tán gái lại có thêm một đứa em gái”, còn em “tán gái lại có thêm một bà chị”, mà con gái rất vớ vẩn, có khi quan điểm của EN lại không yêu người kém tuổi thì cũng rầu . Băn khoăn không biết nên trả lời câu hỏi của EN ra sao, tiếp tục chém gió, lấp liếʍ hay thú nhận và mong EN cho cơ hội “lái máy bay”..Đang suy nghĩ mông lung thì EN bê tô cháo quay sang

“Sao mặt tái như đít nhái thế kia?” *cười*

Cười cười cái *phặc*

“À không có gì, thơm thế, cháo trai à” (đánh trống lảng để kéo dài thời gian và giữ cho tình hình không tệ thêm đi).

“Không, cháo hành, như cái cháo mà Thị Nở nấu cho Chí Phèo ý” *lại cười*

“Ơ, Thị Nở nấu cháo ngao cho Chí Phèo mà” *mặt ngạc nhiên*

“Ngao cái đầu ý, tôi hơn cậu 1 tuổi mà tôi lại không rõ bằng cậu à?”

Thôi, :bome:, bắt đầu ra cái giọng “chị hai” rồi, em đành thú nhận tất cả

“Sao X biết D sn 95?”

“Có khó gì đâu, sự thật luôn phơi bày mà, tôi thật thất vọng về cậu khi đã nói dối tôi, tôi thất vọng vì tôi khi đã gọi 1 đứa kém tuổi mình là anh, lại còn vâng dạ ngoan ngoãn với nó..” *quay đi*

Vậy là mọi thứ đã diễn biến theo tình huống tệ nhất, tâm lý EN thay đổi nhanh thật đấy, chắc sinh lý cũng vậy. Em nghẹn ngào không nuốt nổi miếng cháo, dùng cái giọng thều thào nhất có thể

“D xin lỗi…”

“D cái gì mà D, phải nói em xin lỗi chị đàng hoàng chứ, tập gọi chị cho quen đi”

Ôi thôi, chắc em cũng đếch cần nữa, đứng dậy úp tô cháo vào đầu EN rồi sút vào mông nó đuổi đi thôi, em cảm thấy máu nóng đã lên rồi , đầu em nóng phừng phừng, đang chuẩn bị bước xuống giường làm cái điều hoang đường vừa nghĩ ra thì EN quay lại

“Sao mà mặt đỏ gay thế kia, cháo nóng à hay sao, để em gọi bác sĩ”

Ơ, lại “em”, tự dưng lại thấy trong người khoan khoái lạ

“Sao thế, sao không nói gì?”

“Anh, à, D không sao, hơi choáng”

EN chả nói gì, tủm tỉm cười

“Choáng vì biết có thêm 1 bà chị nữa hả?”

Đạp lộn ruột gan mình lên giờ lại cười rất bình thản, chưa bao giờ em bị rơi vào tình huống thế này, cái mồm em vốn năng động mà giờ cũng im thít, chỉ dám lắp bắp như thằng đao

“X..X không giận chứ?”

“Có giận, giận lắm, nhưng..”

“Nhưng sao?” “Nhưng giờ hết rồi”

“Thế mình cứ xưng hô như cũ nhé?”

“Này, khôn vừa thôi, ông thua tôi 1 tuổi đấy nhé”.

“Thua 1 tuổi thì có sao đâu, chúng ta xưng hô, nói chuyện với nhau là do cái tâm và cái sự tôn trọng dành cho nhau chứ đâu phải do tuổi tác, lịch sử đã có nhiều ví dụ, Các Mác đáng tuổi bác Lê Nin mà vẫn gọi nhau và chơi với nhau như bạn đấy thôi, hay như Thím Hà vẫn yêu được 1 bà già hơn 6 tuổi, cũng có sao đâu, nên chúng ta hơn kém nhau có 1 tuổi thì gọi là anh-em cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ của Bác Hồ, nhở?” *cười thật tươi*

EN trừng mắt nhìn rồi dí tay vào trán em “Chỉ được cái lẻo mép thôi” xong quay đi nhưng em thấy rõ EN quay đi cười thầm, biểu hiện của bệnh “nghiện còn ngại”, em cũng thấy vui theo.

“Ăn cháo nhanh lên nào không nguội mất giờ”.

EN cầm cốc nước quay sang em, nhìn kĩ EN xinh thật đấy, không make up mà vẫn xinh, make up lên chắc phải to hơn bà Tưng, nhầm, xinh hơn bà Tưng .

“Đưa đây em xúc cho, đàn ông con trai gì mà ăn uống rề rà như đàn bà”.

Lại mắng, yêu vào chắc phải chửi mình suốt ngày mất. Nói xong EN giật lấy tô cháo từ tay em rồi bắt đầu bón cho em ăn, cảm giác như trẻ sơ sinh, thiếu mỗi cảnh ẵm rồi “bú” nữa thôi, chắc tí mạo muội xin EN 1 vé về tuổi thơ . Đang nghĩ mông lung thì EN hỏi

“Sao lúc nãy sợ lắm hả?” *cười*

“Sợ gì, em đánh vần giùm anh chữ sợ để anh dễ hình dung cái”.

“Thôi đê, em dọa cho chả sợ són ra ý chứ, mặt đỏ gay, mắt láo liên là tôi biết tâm lý anh lúc đó bất ổn rồi”.

“Ờ thì cũng hơi hơi, lo em giận rồi nghĩ linh tinh về anh”.

“Đúng là dồ mà” *cười*

“Mà lúc đó em có giận không?”

“Hì, đùa anh thôi, chứ giận gì cái chuyện cỏn con, em biết anh là người tốt mà, với cả anh cũng giúp em nhiều nên em cũng chả giận được anh”.

“Thế à? Kệ em”.

“Tự ăn, tôi đi về”.

Em biết ngay mà, chơi cái chiêu “Không quan tâm” này thì đến Chi Dân còn thốn chứ nói gì EN .

“Hề, anh đùa mà, xin lỗi người đẹp”.

*lừ mắt* “Lần sau như thế đừng trách”.

Em cười rồi nhìn em nó bằng khuôn mặt ngây thơ nhất. Hai đứa, người xúc người ăn, chả nói với nhau câu nào.

Ăn mãi cũng xong tô cháo mà vẫn chưa thấy chị em trở lại, quay sang chém gió với EN đợi tiếp

“Sao chị anh đi mãi không về nhỉ, vừa bảo đi mua gì cho anh ăn mà lâu thế không biết”.

“À, nãy em gọi cho chị anh bảo em nấu cháo rồi nên em bảo chị anh về nhà nghỉ rồi, chị anh lo cho anh lắm đấy”.

À, thảo nào, có thằng em đẹp trai thế này không lo thì sao cơ chứ.

“Bác sĩ bảo bao giờ anh được ra viện thế?”

“Chắc mai đưa a đi chụp chiếu lại thấy bình thường thì về”.

“May quá, thế là mai được về rồi, mà tối nay em ở lại đây với anh hả?”

“A hấp à? Tí em về chứ, anh vừa chấn thương đầu, đầu óc chưa được bình thường, nhỡ anh giở trò với em thì sao?”

“Xin lỗi em chứ, kể cả đầu óc anh bình thường anh cũng muốn giở trò với em đấy”.

“Hả?”

“À không, hề hề, mà em sắp về chưa?”

“Chắc em về luôn giờ, anh nghỉ ngơi đi rồi mai dậy sớm đi chụp lại nữa”.

“Ừ, thế về cẩn thận nhé, về tới thì nhắn tin cho anh”.

“Vâng, a ngủ đi nhé, à, ghé qua đây em nói thầm cái này”.

Không biết có mưu đồ gì nhưng một kẻ ngây thơ như em thì rất dễ tin người, ghé sát đầu qua bên EN nghe em nó phì nước bọt vào tai

“Cám ơn anh vì những gì đã làm cho em”

(Sướиɠ quá, tê hết cả người các thím ạ, các thím biết cảm giác lấy sợi tóc ngoáy vào trong tai không, cái lúc EN thì thầm vào tai em cũng cảm giác đó, buồn buồn, sướиɠ sướиɠ).

Nói xong EN kéo đầu em vào rồi hôn nhẹ lên trán em, mắt em nhắm tịt lại, khoảnh khắc trôi qua nhanh thôi, mở mắt ra đã thấy tay mình nắm chặt tay EN từ lúc nào. EN thì cười, em ngại đỏ chín mặt rồi thì thầm

“À ừ, không có gì đâu, hì, xin lỗi, anh bóp tay em hơi mạnh”

EN cười đứng lên(lúc nãy tay EN tì vào thành giường để hôn trán em)

“Cám ơn anh vì tất cả, em về đây, anh ngủ ngon nhé”.

“Ừ, baibai em”.

EN về rồi mà em vẫn còn hơi xao xuyến nơi tâm can. Nằm nghĩ thơ thẩn một lúc thì thấy tin nhắn của EN báo đã về, nhắn tin lại chúc EN ngủ ngon rồi em cũng chìm vào giấc ngủ, awesome !!

Sáng hôm sau chị em tới sớm mua đồ ăn sáng rồi đưa em đi chụp lại. Chụp chiếu, đợi kết quả xong cũng vừa đến trưa, cũng may là đầu em vẫn bình thường, đợi vài hôm nữa tháo băng là ổn. Thanh toán viện phí đi về.

Bước ra ngoài cảm giác thật thoải mái, trời trong xanh, nắng đẹp, quả là một ngày đẹp trời. Đang hưởng thụ không gian tươi đẹp và chuẩn bị lên xe ra về thì em thấy hắn, một kẻ em không hề mong gặp, đó là thằng ex của EN . Thấy em, hắn bước vội tới, chưa kịp mở mồm nói thì em chặn ngay họng

“Có chuyện gì?”

Hắn có vẻ khó chịu quay qua nhìn em

“Làm gì chú phải đốp chat thế? Anh chỉ thăm hỏi và xin lỗi chú về vết thương đó thôi, đồng thời viện phí hết bao nhiêu anh xin được thanh toán”.

“Tao không cần, chỉ cần mày cút đi, đừng bao giờ quay lại tìm X cũng như tìm tao, vậy là đủ rồi”.

Hắn khựng lại vài giây nhìn chị em rồi lại nhìn em. Em quay qua nhìn chị em, chị đang cau mày, chắc cũng khó chịu với kiểu cách giả tạo dễ dàng nhận ra của tên này . Hắn lại cất lời

“Thôi được rồi, mục đích anh gặp chú cũng là muốn gặp chú nói chuyện một chút, có vẻ như chúng ta đang có hiểu lầm và bất hòa một chút, anh cần giải thích, chú đi với anh được chứ?”

“Chả có cái mẹ gì phải giải thích và tao cũng chả việc mẹ gì phải đi đâu với mày cả”.

Hắn có vẻ bắt đầu khó chịu vì một vài người đi đường đang đứng nhìn và xôn xao

“Chuyện có liên quan tới X, anh nghĩ chú cần biết một vài chuyện về cô ấy để chú quyết định tình cảm của mình, yên tâm, anh sẽ không động tới một sợi lông chân của chú”.

Chuyện liên quan đến EN à, em hơi băn khoăn, nửa muốn đi, nửa không muốn, em nghĩ chuyện tên này nói ra cũng chỉ là bịa đặt, nhưng em cũng muốn biết thêm về EN, vì thực ra em cũng chưa hiểu và biết gì nhiều về EN, chuyện gây gổ thì em nghĩ hắn sẽ không dám giở trò, cũng tại vì chị em đứng đây nên em cũng định không đi. Nhưng ham muốn được biết và hiểu về EN càng thúc đẩy em mãnh liệt, em quyết định sẽ đi cùng hắn. Quay sang chị em

“Chị về trước đi, chút em sẽ về sau, yên tâm, em không sao”.

Chị em có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng gật đầu và lên xe đi trước. Hắn cười bằng cái điệu hết sức đểu giả rồi ra hiệu cho em đi theo. Bước theo hắn mà thấy lòng hồi hộp, nhưng em muốn biết thêm về EN nên em đã quyết định sẽ tìm hiểu bằng mọi nguồn mà em có được, kể cả từ kẻ không đáng tin nhất…

—————-