Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 21

Chương 20
Căn gác nhà EN là một căn phòng có thể nói là thư viện, dù lèo tèo không được nhiều sách cho lắm, có 1 bộ salon thiết kế kiểu cổ để đọc sách và 1 bức tranh “Người đàn bà và con chồn” của Da Vinci. Có vẻ bố EN (Cho em gọi là bố EN chứ mấy chap trước toàn gọi là “tay già” thấy có lỗi quá) là người đam mê nghệ thuật. Trái ngược với cái vẻ lạnh lung của ông ấy khi em mới gặp, căn phòng tràn ngập ánh sang ấm cúng từ các cây nến và đèn treo tường, không quá tối mà cũng không quá sang để đọc sách, căn phòng được cách âm với bên ngoài vì em thấy thức tường dày gấp đôi bình thường. JAV mà đóng trong này thì có mà hét lên bên ngoài cũng chả nghe thấy (em đùa =))))).

Bố EN bước vào phòng, tay với lấy ấm trà, theo phản xạ em chạy lại đỡ lấy ấm trà

“Dạ, bác để cháu.”

Chắc đã thành thói quen, không bao giờ được phép để người lớn pha trà khi mình đứng đấy, đó là phép lịch sự và sự tôn trọng với người lớn tuổi. Bố EN lừ mắt nhìn em rồi cũng đưa ấm trà cho em đi làm nốt công việc ông định làm.

Pha trà xong xuôi quay vào thì bố EN đang ngồi đọc sách, thấy em ổng gập lại rồi vặn người. Liếc qua cuốn sách “Chiếc Lexus và cây ô liu”, cuốn này em có đọc qua, tí lôi ra bốc phét cũng được, hehe. Rót trà ra chén rồi em đứng đực ra, không dám ngồi, như đọc được suy nghĩ ổng nhìn em

“Ngồi đi.”

“Dạ.”

Không khí trở nên vừa “căng” vừa “thẳng”, 1 người nghiêm nghị nhấp ly trà và nhìn một thằng nhóc chưa đầy 20t đang trong trạng thái run sợ. Khà ra 1 tiếng rồi bố EN quay lại hỏi em

“Biết võ chứ ?”

“Võ có trong ngoặc kép không ạ ?”

Bố EN trợn trừng mắt nhìn em, thôi xong rồi, phọt ra những câu không nên phọt rồi

“Dạ, ý cháu là võ bác nói là võ thuật hay là võ để ứng phó trong cuộc sống ạ ?”

“Tốt, mau mồm lắm, xem ra có tí võ. Tao nhìn là biết mày không biết võ thuật rồi.”

“Dạ.”

“Mày biết thằng H chứ ?”

“Dạ, có biết sơ sơ.”

“Biết nó với con X yêu nhau chứ ?”

“Dạ không, thực ra là H yêu X nhưng X không yêu.”

“Sao mày biết ?”

Em chợt cứng họng, biết trả lời sao cho phù hợp bây giờ, tình thế lưỡng nan quá, nhưng dù gì mọi chuyện cũng sẽ ngã ngũ, em sẽ thẳng thắn với bố EN, ra sao thì ra

“Vì cháu yêu X ạ.”

“Mày có biết mày đang nói gì không ?”

“Dạ, cháu chịu trách nhiệm về lời cháu nói.”

“Yêu được bao nhiêu lâu rồi ?”

“Dạ, vài tháng.”

“Có vài tháng mà cũng dám liều mạng đi xuống đây tìm nó như thế à ?”

“Yêu đủ sâu thì làm gì chả dám ạ ?”

Bố EN chợt trầm ngâm lại rồi nhấp môi lên ly trà

“2 ngày qua chắc mày như ngồi trên đống lửa nhỉ ? Muốn biết chuyện gì xảy ra không ?”

“Dạ có, cháu định sẽ hỏi X sau.”

Em cố tình thêm EN vào để dò xét thái độ bố EN ra sao khi em nhắc về mối quan hệ của chúng em nhưng khuôn mặt ấy vẫn không biến sắc, không một chút nào

“Tao bắt nó về xem mặt một thằng là con trai của bạn tao. Do tao và bố thằng H chọn, vì ổng sẽ ngăn cấm bằng được mày và thằng H, hắn nói hắn ghét 1 thằng ranh con ngạo đời như mày, mày không mang được hạnh phúc cho con X, tao đã muốn gặp mày từ rất lâu để dành cho mày 1 phát tát mà hôm nay tao đã làm..”

Bố EN chợt dừng lại nhấp môi lên tách trà, ra là cái tát đầu tiên là vì sự hỗn xược của em với bố thằng H. Bố con thằng này như kiểu “Phạm Văn Mách”, thằng con mách thằng bố, thằng bố lại đi mách bố EN, chả ra làm sao

“Nhưng con X bảo nó yêu mày, tao tịch thu điện thoại, không cho nó lien lạc ra ngoài, cho tới khi mày nhắn tin, gọi điện.”

“Dạ, cháu hiểu..”

“Mày chưa hiểu gì đâu con trai.”

“Dạ..”

“Đừng có dạ với rơm, tao chỉ nói sơ qua như vậy, bây giờ thì đi xuống nhà, dùng bữa rồi tao sẽ cho xe đưa mày về HN.”

“Vậy còn X ?”

“Nó cũng đi luôn…”

“Vậy còn vụ xem mặt ?”

“Không phải việc của mày.”

“Dạ, thưa bác, cháu yêu X, nên việc bác định gán X vào tay người khác thì là việc quan trọng nhất mà cháu cần được biết. Nhưng gượng ép hôn nhân đau khổ thế nào chắc bác biết, không yêu được nhau mà lấy nhau về chỉ là đau khổ. Cháu đang là 1 thằng sinh viên, cháu chưa làm được gì trong tay, nhưng cháu hứa tương lai sẽ không làm X khổ.”

Bố EN thở dài rồi nhìn em

“Vậy mày có chắc tương lai mày với nó vẫn còn yêu nhau không ? Mày nghĩ tao có đủ độ tin tưởng giao con gái tao cho mày không ? ”

Câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản của bố EN khiến em cứng người và kết thúc cuộc trò chuyện chớp nhoáng, bố EN nói đúng, đâu ai dám chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đâu ai có thể lường được hết tất cả. Bố EN đi ra khỏi phòng, bỏ lại em trong ánh đèn lập lòe với mớ suy nghĩ hỗn độn, đây không thể là chuyện yêu được đến đâu thì yêu, EN sắp ra trường, có việc và EN sẽ lấy chồng luôn, em không thể ích kỉ giữ EN trong sự không chắc chắn của em. Em cần có cái nhìn đúng đắn cho việc này, em sẽ suy nghĩ lại, hoặc sẽ phải buông tay, hoặc em phải có sự chắc chắn cho tất cả, sẽ giữ EN đến cùng !

Nhưng chắc là sẽ chọn phương án 2, dù sao thì, tình yêu của EN và em chưa đủ thọ để chết.

“Này..”

Tiếng gọi làm em giật mình nhìn ra cửa, EN đứng đó, vẫn là sự kiêu kỳ của 1 tiểu thư, nhưng trên khuôn mặt hiện rõ sự buồn tủi, đau khổ, chắc chỉ có những người đang yêu nhau mới nhận ra điều đó khi nhìn vào nhau, thật đấy các thím ạ. Trước thằng anh họ em kể vụ này nhưng em không tin. Nó kể là nó với con người yêu nó nhìn nhau có thể biết đang buồn hay đang vui dù môi vẫn cười hoặc mắt vẫn chảy nước. Nó bảo có lần nó đang buồn bị xịt mất 20 điểm lô, lòng buồn như chó cắn nhưng không dám thể hiện ra là đang buồn vì sợ bị ông bà bô biết lại cắt tiền tiêu nhưng gặp con người yêu, đang hớn hở thì nó hỏi “Anh có gì buồn hả ?”, thằng bé giật mình rồi cũng thú nhận, về hắn khoe với em là con này phải yêu nó nhiều lắm thì mới nhận ra được. 2 tuần sau nó phát hiện ra con này lăng nhăng với thằng khác, thằng anh của em tức khí chặn đánh, đánh đấm kiểu gì thằng kia bị rơi mất cái dây chuyền, con này xúi thằng kia kiện thằng anh của em tội cướp tài sản vì thằng anh của em cầm dao, đi cải tạo 3 năm. Đến giờ về ông vẫn xuýt xoa ngày xưa nó từng yêu tao nhiều lắm, đến mệt.

“Anh bị bố em dọa cho mất vía rồi à ?” – EN lay người

“À đâu, hơi băn khoăn 1 tí, hehe.”

“Băn khoăn chuyện đi xem mặt của em à ?” – EN nhíu mày nhìn em, trông yêu đáo để, EN đã thay cái váy và đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, nhìn mà chi muốn xịt máu hồng thôi các thím ạ.

“Ừm, hehe, thôi xuống đi.”

“Nghĩ vớ vẩn.” – Lại thò tay vào hông em véo 1 cú điếng người

“…”- Em cũng chả dám kêu trong trường hợp này

“Anh phải tin là em sẽ không bao giờ làm thế chứ, em yêu anh, nên sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, em đợi được anh mà, hì.” – Nói xong EN cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên

Cái máu sĩ diện đàn ông trong em bốc lên ngùn ngụt

“….”- Em lại chả biết nói gì vào trường hợp này

“Lúc này, em cần sự tin tưởng nơi anh, em sẽ không biết dựa vào đâu nếu không có anh, D ạ.” – Nói xong EN quay người định đi thẳng

Như một phản xạ tự nhiên, em đưa tay ra níu lại bàn tay của người con gái mà em tin chắc là hết mực yêu em. EN ngạc nhiên nhìn em rồi lại cúi mặt xuống. Kéo EN vào lòng, em hôn lên tóc EN, 1 mùi hương nhẹ nhàng khiến người em như lâng lâng

“Anh yêu em, hứa là đừng có giấu anh bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì, bất cứ chuyện gì, bất cứ…”

“Rồi rồi, em biết rồi, lại bắt đầu sến sẩm, lan man rồi nói nhảm đấy, haha.” – EN nhìn vào mặt đỏ bừng của em rồi cười phá lên.

Chả biết nói gì khác, em cười lại rồi kéo tay EN đi xuống dưới nhà. ĐI được vài bước cầu thang, em vội buông tay EN ra, sợ bố EN nhìn thấy rút súng ra cho phát vào giữa đầu thì thôi. Như hiểu em đang nghĩ gì, EN kéo tay em lên rồi nắm lấy

“Đồ chết nhát, hehe.”

Cái máu sĩ diện lại nổi lên, em siết chặt tay EN rồi đường hoàng đi xuống. Hóa ra EN cũng run không kém gì em, cầm tay EN là biết, nhưng lúc này EN cần dựa vào em nên em quyết định phải mạnh mẽ, dù chuyện gì xảy ra. Bố EN khẽ nhíu mày, mẹ EN thoáng ngạc nhiên rồi lại cười xòa

“Nhanh nhanh đi ăn 2 cái đứa này.”

Tay Bình và thằng bạn em thì giả như đây không phải việc của mình nên chăm chú nhìn vào mâm thức ăn ê hề. Trong bữa ăn, bố EN có hỏi tay Bình mấy việc loằng ngoằng, thằng bạn em thì cứ ăn lien mồm rồi khen thức ăn ngon làm mẹ EN cười tít mắt. Rồi mẹ EN quay sang hỏi chuyện em, học trường gì, thế nào, học có vất vả không, có định hướng công việc ra sao chưa, nhảm hết cả lên. Em đáp lại xã giao rồi nhìn EN vẫn cắm cúi ăn, có vẻ như EN đang loạn giữa dòng suy nghĩ hỗn độn của mọi chuyện, như em bây giờ.

Bữa ăn diễn ra trong sự ấm cúng, phải nói là tràn ngập không khí gia đình và thức ăn ngon, nhưng tâm trạng em thì cũng chả ăn được nhiều, đúng là thái độ, tâm lý quyết định rất nhiều tới cái dạ dày, chả thế mà bao nhiêu đứa thất tình, buồn chả ăn nổi nên sụt cân, hoặc khóc nhiều quá nên tổn hao năng lượng.

Ăn xong, em định dọn dẹp chén bát vào chậu giúp EN nhưng mẹ EN xua đi bảo vào uống nước. Tính đến này với em thì mẹ EN là người khá dễ gần và cởi mở, nhưng còn gì ẩn sau sự cở mở đó em cũng không biết, là chân thành, hay giả tạo ? Sauk hi quen biết về EN thì em mới nhận ra cái câu nói mà em tâm đắc lâu nay vẫn đúng “Cười, chưa chắc đã là bạn.”

Vào bàn đã thấy tay Bình pha trà, thằng bạn em thì ngồi ăn hoa quả cứ như nhà của mình, chắc sau này bố mẹ EN có hỏi thì em bảo em không quen thằng này.

Bố EN vẫn ngồi đọc báo, thấy em, ông hạ tờ báo xuống rồi quay sang bên em

“Về Hà Nội luôn chứ ?”

“Dạ, nó về nhà cháu, mai cháu đưa nó ra bến xe rồi nó về ạ.” – Thằng bạn em nhanh nhảu trả lời

Em gật đầu theo lời của nó và nhìn bố EN

“Bây giờ tao có xe hàng lên HN, có đi thì theo xe đi luôn.”

Chợt nhớ lại cuộc trò chuyện chớp nhoáng lúc nãy, sao ông ấy lại định đẩy em đi sớm như vậy

“Dạ thôi, cháu qua nhà bạn cháu, dù sao cháu cũng báo với bố mẹ nó là cháu xuống chơi, ít nhất cháu phải hai bác ấy nữa ạ.”

Bố EN không định nói thêm gì, “Ừ” một tiếng rồi ông lại chúi mũi vào tờ báo

Tay già này ham đọc vãi ra (chết, lại quen miệng). Tay Bình đứng dậy vỗ vai em rồi xin phép bố EN ra về và hẹn lần sau đến chơi.

“Dạ thôi, cháu cũng xin phép đi luôn.” – Thằng bạn em vội vàng đứn dậy, chắc cũng sợ cái khuôn mặt đáng để sợ của bố EN

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, bố EN cầm bộ điều khiển, ra là cổng nhà EN còn có cả camera và điều khiển từ xa, nhưng bố EN sai tay Bình ra mở cửa rồi phẩy tay bảo em đi trước. EM quay qua bếp chào mẹ EN 1 tiếng, mẹ EN cười rồi bảo em khi nào lại qua chơi. EN khẽ nháy mắt 1 cái rồi vẫy tay với em, trông đáng yêu đáo để, hehe.

Bước ra cửa, đang đợi thằng bạn em lấy xe, nhìn ra cổng xem vị khách của bố EN là ai. Vẫn là con Vios bạc đó, vẫn là tay lái xe đó, cửa kính xe được hạ xuống tới mức thấp nhất để người ngồi bên trong hút thuốc, mùi Marlboro nhẹ nhàng thoảng trong không khí, liếc qua cái cửa kính bên trong, cái khuôn mặt đó em không thể quên được, nghiêm nghị, đỏ gắt của sự tức giận, cái nhìn đáng sợ ngay từ lần đầu em gặp, là bố thằng H…

—————-