Hoa Nở Vào Mùa Xuân

Chương 6

Suốt từ hè tới giờ, lòng tôi cứ nôn nao đến lạ. Rốt cuộc Khải đi đâu mà facebook không on, điện thoại không nghe, cũng chẳng tạt qua đây được một cái. Tôi phải nhờ hẳn con Châu xin chị nó tìm tới nhà Khải, thế mà chị Châu nói nhà Khải bỏ trống, đến gõ cửa chẳng thấy bóng ai. Lo lắng đi đi lại lại được 1 tháng đầu tiên, 1 tháng hè tiếp theo tôi lại cùng con Châu thằng Thụ ngồi phân tích truyện tình cảm của nhân sinh thế thái, à không, là chuyện tình cảm của tôi.

-Một câu thôi: MÀY THÍCH THẰNG KHẢI!!!

-Bậy! Bây giờ chúng mày thử mất tích như Khải xem, tao cũng lo thôi!

Tôi ôm gấu bông ngồi trên giường, con Châu nằm lăn kềnh bên cạnh, thằng Thụ ngồi vắt chân trên ghế bàn học, mặt cứ nhìn vào cái gương rồi chỉnh chu nhan sắc. Châu bị tôi bác bỏ ý kiến liền khó chịu thấy rõ, nó đập sầm cốc nước xuống bàn, gần như là hét vào tai tôi:

-Mẹ mày, tán thằng Khải nhanh cụ lên, rồi bảo nó tránh xa Hoa của bố ra. Léng phéng lại gần Hoa là bố đập!

-Tao vẫn không hiểu, chị con này dịu dàng hoà nhã là thế, tại sao lại sinh đôi với nó được nhỉ?

Thụ mυ'ŧ rột rột cốc trà sữa, đưa ánh mắt đăm chiêu về phía Châu liền bị nó ném cho cái gối vào mặt. Con này nổi tiếng ghê gớm, động đến chị nó lại càng ghê gớm hơn.

-Thế rốt cuộc cái cuộc họp này mở ra để cãi nhau à? Kết thúc nhanh cho tao đi tưới hoa!

Tôi nhìn đồng hồ, ánh mắt hướng ra ngoài trời thấy cái nắng tầm 2 giờ chiều mà thương xót cho mấy đứa con thơ. Tội các con, phơi nắng chắc khát nước lắm nhỉ, chờ tẹo mẹ sắp ra đây!

-Con dở hơi, nằm trong điều hoà không muốn lại muốn ra tưới cây! Mày dẹp ngay đi, lo chuyện thằng Khải kìa!

-Nhưng mà lo 1 tháng liền cũng có tác dụng gì đâu? Khải cứ như biến mất khỏi thế giới này ấy, chả tìm thấy gì cả.

Tôi bị Châu giật lấy cái bình xịt nước trên tay rồi đập cốp vào đầu. Nó dứ dứ trán tôi rất mạnh, khiến tôi phải đau đớn mà la lên. Nó quát:

-Mày hốc cái gì vào mồm mà ăn nói ngu si thế? Câm ngay cái mồm cho bố!

-Thôi, các mày cứ cố đợi đến hết hè, ra trường gặp hỏi là biết ngay ấy mà!

Sau đó cuộc họp kết thúc trong trăm mối tơ vò ngổn ngang, tôi cuối cùng cũng được cầm bình xịt ra gặp mấy đứa con dưới ánh nhìn khinh bỉ của 2 bạn trong phòng. Dù sao thì tôi vẫn lo cho Khải lắm, bố mẹ tôi cũng nhắc cậu ấy suốt, hỏi tại sao nghỉ hè rồi mà lại chẳng thấy qua thăm gì cả. Tay vô tình sượt qua dàn dây leo bám trên ban công, tôi vô thức lại nhớ đến giấc mơ buổi tối 4 tháng trước, tim bỗng dưng nhói lên một nhát. Dưới cái nắng gắt của buổi trưa hè, tôi bất giác muốn khóc.

***

Buổi học hè đầu tiên, chị Châu đứng sẵn trước cửa lớp 11D2, khuôn mặt thâm trầm đong đượm nét sầu lo. Cậu ấy lảng tránh ánh mắt dò xét của Châu, nói với tôi:

-Xin chào, tôi là Hoa bạn của Khải, tôi có thể nói chuyện với Bối Anh một chút được không?

Dưới sự thôi thúc của trí tò mò, tôi rốt cuộc bỏ qua tiếng hét vang vọng của con Châu phía sau, xách cặp lẽo đẽo đi theo Hoa. Đi được khá lâu, chỗ chúng tôi dừng lại là ở dưới cây bàng lớn đằng sân sau trường, nằm ngay sát căn-tin. Hoa lặng thinh một hồi, bỗng thở dài một cái như lấy lại sức, cậu ấy vươn tay vặn lên cái vòi phun nước ẩn dưới bãi cỏ, khiến cho dòng nước mát lạnh cứ thế phun hẳn lên trời rồi lất phất rơi xuống như mưa bay. Nước làm tóc tôi ướt, lại làm mắt tôi nhoè, khiến tôi có cảm giác người con gái đứng đằng kia bỗng dưng tản ra một thứ ánh sáng lung linh nhè nhẹ. Cái cách mà Hoa toả sáng thật sự.... giống với Khải.

-Bối Anh này, cậu có thể nói cho tôi biết, quan hệ của cậu với Khải là như thế nào không?

-H... Hả?

Tôi ngây dại, dừng lại động tác vuốt vuốt nước trên mặt. Cái vòi cứ phun mãi như mưa, dần dần khiến cả 2 chúng tôi ướt như chuột lột, quần áo dính sát vào cơ thể, thế nhưng Hoa vẫn chẳng mảy may động đậy lấy một cái.

-À... Quan hệ bạn bè bình thường....

-Cậu hiểu tôi đang hỏi cái gì mà phải không?

Giọng nói sắc bén của Hoa truyền qua tai, thành công đánh vào l*иg ngực tôi một nhát thật mạnh. Tôi chôn chân trong đám cỏ dại, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngâm mình dưới ánh nắng và cơn mưa nhân tạo kia. Cả người nhớt nháp, đầu óc tôi lại thanh tỉnh đến lạ. Bị cái nhìn sắc bén xoáy sâu làm tôi thêm sợ hãi, lắp bắp trả lời:

-Tôi...

-Cậu có thích Khải không?

-Hả? Thích...? Có thích, nhưng chỉ là bạn.

-Không yêu? Không chút cảm động sao? Không có tí tình cảm nào sao?

Trước những câu hỏi dồn dập, tôi chỉ biết ôm trán lùi về sau một bước. Nhớ đến nụ cười như mặt trời mùa hạ của Khải, lại liên tưởng tới cậu ấy cùng Hoa đứng dưới tán phượng nói chuyện đẹp đôi như thế, cảm thấy chắc chắn mình với Khải là không thể nào. Tôi với Khải... vốn dĩ là không xứng!

-Không có tí tình cảm yêu đương nào!

Tôi chắc nịch, tay Hoa siết lại, cậu ấy cắn môi, ánh mắt dường như buồn lắm. Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra mấy chữ nhẹ bâng:

-Được, đến lúc tôi cướp được Khải rồi, cậu đừng có trách.

Chẳng hiểu là hồn tôi khi ấy đã bay về nơi xa xăm nào, 10 giây sau đó liền bị giọng hét chói tai của Châu gọi về trần gian:

-KHỐN KHϊếp DẠ LINH HOA, CHỊ VỪA MỚI NÓI CÁI GÌ NÓI LẠI CHO EM?? CHỊ MUỐN CƯỚP AI? CƯỚP AI HẢ???

Thụ với Châu nãy giờ hoá ra đứng nghe lén, Hoa phỏng chừng cũng đoán được cô em gái sinh đôi của mình sẽ làm vậy, trực tiếp lướt qua Châu. Châu thiều điều muốn nhảy vồ vào người Hoa, may mắn có Thụ kịp gàn lại. Tôi vội vã chạy tới đó liền bị nó gắt gao lắc mạnh vai:

-Mày, cái gì mà không có tình cảm chứ hả?! Mày gϊếŧ chết tao đi gϊếŧ chết tao đi gϊếŧ chết tao đi!!! Linh Hoa chị đứng lại, ở đâu ra cái kiểu cướp tình của người thế hả? Tôi vì Bối Anh hôm nay nói chuyện đàng hoàng với chị!!!

Hoa cứ thế mà đi, bỏ lại Châu vừa gào vừa khóc, nháo loạn tới mức ngồi thụp xuống đất mà nấc lên. Có lẽ là nó đang khó xử lắm, một bên là chị ruột, một bên là tôi, giằng co kéo nó về hai phía. Tiếng khóc làm kinh động đến một số thầy cô trong trường, lập tức có vài người kéo đến đẩy chúng tôi về lớp.

Phía sau lưng, nắng vẫn chiếu xuống, kết hợp với làn nước mát kia tạo nên cầu vồng. Nghe người ta bảo, hôm nay Khải vẫn chưa đi học...

***

"Tao xin lỗi, Bối Anh ạ! Tao thật sự xin lỗi. Hoa là chị tao, dù ngoài miệng có nói thế nào, trong tâm can tao vẫn muốn Hoa được ở bên người chị ấy yêu. Tao muốn phá nát cái đôi Khải Hoa ấy lắm, nhưng tao không thể... Tất cả những gì tao có thể làm là cầu cho Hoa sớm hết yêu Khải thôi!"

Đó là nội dung quen thuộc và con Châu đã gửi đi gửi lại cho tôi suốt 2 tuần qua. Có một tin đáng mừng là Khải đã đi học lại, có điều... tính cách của cậu ấy dường như trái ngược hoàn toàn với trước đây.

À không, trái với mình tôi thôi.

4 tháng của năm học trước được Khải đèo đi đón về, giờ phải đi bộ tự dưng thấy hụt hẫng khó tả. Tôi cầm cái bánh mì thịt xiên, vừa bước vào cổng trường thì từ phía sau đã có chiếc xa đạp lao vụt qua. Ngẩng lên nhìn, đập vào tầm mắt là bóng lưng quen thuộc của Khải, cùng với Hoa một tay bám lấy gấu áo cậu lặng lẽ ngồi ở yên sau.

Tôi vô thức đưa tay lên xoa đầu mình, như Khải đã từng làm.

Nghe bảo, Khải với Hoa hẹn hò được 1 tuần rồi. Hotboy với hoa khôi ban tự nhiên mà, nên dính vào nhau phát là ai cũng biết hết. Tôi cười cười, đợi một lát là thấy Châu từ xe ô tô của nhà chạy tới. Săm soi một lượt hai cái bóng đã khuất sau nhà để xe đằng xa, nó bĩu môi mỉa:

-Gớm, yêu rồi có khác, xe ô tô xịn không đi, ngồi xe đạp cho vui cơ!

-Thôi thôi, lên lớp đi!

-Mùi gì thơm thế nhỉ? A, mùi bánh mì thịt xiên. Bối Anh tiểu thư, có bánh mì mau mau giao ra!

-Không, á, bánh mì của taoo!!

***

-A ui!

Khệ nệ bê một chồng sách vở trên hành lang, tôi lảo đảo va vào một người phía trước. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống nhặt vở cho mình kia, tôi chỉ muốn than rằng trời ơi sao cái tình tiết vô cớ chạm mặt nhau này nó cứ như ngôn tình với phim Hàn Quốc vậy! Nghĩ là thế, tay tôi vội vã nhặt vở, miệng xin lỗi rối rít, mắt lại không tự chủ đảo qua người con trai kia.

Khải.... gầy đi......

Hốc mắt cậu lõm xuống, da trắng nhợt nhạt, đôi đồng tử của cậu mất đi sự linh động vốn có của nó. Tôi muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt kia quá, muốn được sờ vào mái tóc mềm mại của cậu, hỏi han cậu lí do đi biệt tăm mất hai tháng hè, thế nhưng cậu bây giờ ở xa lắm, tôi với không tới nổi. Tôi khó chịu, mắt cụp xuống, tay vô thức siết chặt lại:

-Bối Anh....

-Doãn Bối Anh, cậu nắm ngón tay tôi đau quá!

Âm thanh bật ra từ cổ họng Khải khiến tôi giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Lúng túng rụt tay lại, tôi luôn miệng nói 2 chữ xin lỗi. Khải có vẻ không để tâm về điều đó, cậu ấy nhặt vở giúp tôi xong liền đi thẳng. Tôi thất thần nhìn theo bóng dáng của cậu ấy khuất dần sau hành lang, ngực bỗng nhiên nhoi nhói. Hình như... tôi vừa bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng thì phải?

***

"Học sinh Doãn Khải, dạo này em lên phòng y tế hơi bị nhiều!"

"Em xin lỗi."

"Tôi đã nghe kể từ bố em rồi, thời gian này thay vì cố gắng đến trường em nên ở bệnh viện mới đúng! Đến trường chỉ khiến thời gian thêm rút ngắn."

"Em hiểu, thưa cô!"

***

"Hoa, xin lỗi vì kéo mày vào mớ rắc rối này!"

"Không có gì, tình cảm của chúng ta đã trên cả tình bạn rồi!"

"Ú ù Dạ Linh Hoa, không phải mày phải lòng tao rồi đấy chứ?"

"Cắt cắt, độ ảo tưởng của em tốt lắm, vượt qua cả cô em gái quý hoá của chị rồi!"

".... Bối Anh cậu ấy........"

"Cậu ấy nói không có chút tình cảm gì với mày, tất cả chỉ dừng ở mức bạn bè, tắt văn đi là vừa! Tội nghiệp bạn tôi, tỏ tình rõ rành rành thế mà con bé không nhận ra!"

"....."

Rốt cuộc thì, Bối Anh vẫn là thiên sứ do mẹ phái xuống. Cô ấy thuộc về một nơi đẹp đẽ và khó với, mãi mãi chẳng thuộc về cậu.

Thiên sứ à, em lạc đường sao? Cớ sao lạc vào trái tim tôi rồi lại nằm lì trong đó mãi thế? Tìm đường quay lại nơi của mình đi em, em ở đây chỉ càng làm hai chúng ta thêm đau khổ...

***