Hoa Nở Vào Mùa Xuân

Chương 5

-Bối Anh ơi, Bối Anh ơi, Bối ối ối ối Anh anh anh anh!!!!!

-Đâyyy ra đây! Á!

-Giồi ôi con ơi, đi đứng kiểu gì để mắt tớn lên ngã dập mặt ra đất thế?

-Dạ không sao, con đi đây ạ!

Sáng nào cũng như sáng nào, khung cảnh diễn ra đều y như đúc một khuôn. Tôi chưa ăn sáng xong Khải đã ở dưới nhà í ới gọi, gào to đến mức cả khu nghe thấy.

-Chị Doãn ơi, gọi Bối Anh ra đi, bạn chờ kìa!!

-Khổ thân thằng bé sáng nào cũng phải chờ!

Nghe được mấy tiếng thương xót đấy chắc Khải phải sướиɠ lắm! Từ cái hôm ngủ ở nhà tôi xong Khải ngày một trở nên bạo dạn, cậu ấy ra vào nhà tôi cứ như đi siêu thị ấy, thích lúc nào tới lúc đó. Mà kể cũng lạ, Khải làm kiểu gì khiến bố mẹ tôi phải giao hẳn chìa cho cậu ấy luôn. Còn nữa, cậu ấy kiếm lí do tiện đường, tình nguyện xung phong đưa đón tôi đi học mỗi ngày, bố mẹ tôi cũng chẳng phản đối chuyện đó. Phận làm con tôi đây có cảm giác mình sắp bị bán ấy...

-Tại sao sáng nào cậu cũng gọi to thế nhỉ?

Tôi phụng phịu hờn dỗi, miệng ngậm cố lát bánh mì, vội vã cắm hộp sữa rồi trèo lên yên sau của Khải. Khải cười cười, xoay lưng ra đằng sau búng cái póc vào trán tôi:

-Tại vì nhìn Bối Anh đầu tóc bù xù chân tay luống cuống trông dễ thương lắm ý!

Lại nữa! Cái Châu từng bảo tôi rằng Khải là loại người chuyên gia thả thính vô thức, tức là thả bừa bãi, thả mất tự chủ, thả mà không biết mình thả. Cậu ấy sáng trưa chiều tối, mỗi khi gặp mà không làm tôi ngượng là không chịu được. Chơi với nhau được hẳn 4 tháng rồi mà tôi vẫn chẳng thể tỏ ra bình thản trước trò đùa của cậu ấy.

Mới đó mà đã hè, nắng hạ chiếu sáng cả một khoảng trời rộng lớn. Mùa hè là mùa tôi thích thứ ba, chỉ sau mỗi mùa đông, bởi vì đây là mùa hoa khoe sắc. Người ta nói, hoa nở vào mùa xuân, thế nhưng có nhiều loài rực rỡ nhất chỉ xuất hiện vào hè. Hôm nay là lễ bế giảng, bằng lăng tím mọc thành một hàng dài dọc theo lối đi. Tôi ngồi yên sau thích thú vươn hai cánh tay lên, cố gắng với lấy cành hoa ở phía xa. Khải như đoán được ý tôi, cậu ấy tạt xe vào sát lề đường, chọn một cây bằng lăng mọc thấp để lao vào mặc cho tôi la hét phía sau.

Xoạt xoạt xoạt n lần, cuối cùng cảm giác cọ xát của cây lá cũng rời khỏi mắt. Khải cười phá lên, tay đã bứt được một bông bằng lăng từ khi nào. Cậu ấy vừa đạp xe vừa vòng tay ra đằng sau, cười nói:

-Cho Bối Anh này!

Khải luôn mang cho tôi cảm giác ấm áp mỗi khi ở cùng. Bồi hồi nhận lấy bông hoa tím nhỏ, tôi mỉm cười nâng niu nó trên tay, nhủ thầm về nhà sẽ ép khô nó rồi kẹp vào sách, tới tận khi đặt chân tới trường rồi tôi vẫn còn cầm nó trên tay. Khải trước khi đi mất còn đưa tay lên phủi đi lá và bụi trên đầu tôi, làm tim thiếu nữ yếu đuối này nhảy thình thịch một hồi.

-Ngẩn ra thế bà trẻ, nhanh lên phụ lớp xếp ghế kìa!

Châu quát, đánh cái bốp vào đầu tôi. Vội vã cất bông hoa vào trong cặp, tiện thể quăng vỏ hộp sữa vào thùng rác gần đó, tôi cùng Châu hoà vào dòng người xếp ghế giúp lớp.

-Này, mày với thằng Khải 10TN1 thế nào rồi?

-Thế nào là thế nào?

Tôi ngẩn ngơ trước câu hỏi của Châu, như thường lệ nó lại cốc trán tôi một cái rõ đau. Hai đứa phụ lớp xếp xong liền chọn chỗ ngồi xuống, con Châu lúc này mới bắt đầu hoa chân múa tay kể về cái sự mờ ám giữa tôi và Khải. Tao hôm qua mới thấy mày với Khải ăn chung cái bánh mì nhá, tao hôm kia mới thấy mày với thằng Khải vỗ tay nhau nhá, hôm kia kia tao mới thấy mày với Khải nhìn nhau nhá. Ừ, tao với Khải có vô tình chạm tóc vào nhau cũng thành vấn đề với mày đấy Châu ạ. Tám một lúc thì Thụ tới, nó sà vào với hội bà tám chúng tôi, lén lút thậm thụt như đang mách tội:

-Tao vừa bắt gặp thằng Khải cười cười nói nói với một con, xinh lắm. Nhìn nó tao cứ thấy quen quen, nhưng mà không quan trọng, quan trọng là Bối Anh sắp mất chồng rồi!

Thụ ra vẻ thần thần bí bí làm tôi muốn đập vào mặt nó một cái. Chồng với vợ cái gì chứ, làm người ta ngượng hết cả mặt. Giờ là giữa hè, tuy mới 7 giờ sáng nhưng nắng đã xuyên qua dãy nhà A, sắp sửa rọi vào đầu chúng tôi rồi. Tôi thấy nóng nực khó tả, lôi từ trong cặp ra cái quạt mẹ chuẩn bị cho, phe phẩy quạt cho cả 3 đứa.

-Đâu? Thằng Khải đi với con nào?

Thời tiết đã nóng thì chớ, con Châu với thằng Thụ lại cứ xớn xác cả lên, được thêm cái mồm hoạt động với công suất lớn của Châu lại càng khiến tôi thêm nóng. Đùa, mỗi câu nói là lại thêm một lần thải ra Cacbonic đấy Châu ạ, tiết kiệm Oxy cho môi trường chút đi! Bản thân thì nói thế, nhưng lòng tôi vẫn cứ rấm rứt không yên khi nghe thằng Thụ kể, lúc chúng nó chỉ chỏ bàn tàn cũng ngoái cái cổ mà nhìn theo. Con gái ấy mà, hay tò mò nhiều chuyện linh tinh thôi, không có ý gì khác đâu.

Phía xa xa, dưới cây phượng đỏ rực cả một góc sân trường, có đôi trai gái đứng dưới làn lá rơi, trò chuyện rõ vui vẻ. Khải đẹp trai là điều đương nhiên, nụ cười sáng chói như mặt trời mùa hạ, mà bạn nữ đứng cạnh cũng xinh chẳng kém, nét đẹp duyên dáng như bước chảy mây trôi, êm đềm như dòng suối mát lành. Mà người con gái này, nhìn sao quen quá?

-A, CHỊ HOA! Em đã cấm chị nói chuyện với con trai rồi cơ mà!!!!!!!

Châu bỗng nhiên đứng bật dậy, sồn sồn chạy tới chỗ Khải và cô gái kia, vẻ mặt tức giận như vừa đi bắt gian về. Chị? Tôi và Thụ ngẩn ra, lát sau nhìn nét mặt giữa Châu và cô gái nọ mới vỡ lẽ.

Châu có chị? Hơn nữa còn là sinh đôi? Học cùng khối, lại giống nhau đến 8 phần, người chị dịu dàng như vậy thật trái ngược với tính cách của nó. Giấu diếm nguyên cả năm trời, cứ như sợ bọn tôi ăn mất chị của nó ấy!

-Chị, chị quên bản giao ước của chúng ta rồi sao? Sao chị lại dám nói chuyện với con trai hả? Chị hết yêu em rồi à? Còn Khải nữa nhé, có Bối Anh rồi thì lết xác ra tránh khỏi chị tôi, tôi còn thấy 2 người nhìn nhau thêm cái nào thì đừng trách!

Châu quát lên rõ to, làm mấy học sinh cứ đi xung quanh cứ ngoái lại nhìn. Chị Châu ngượng chín mặt, đưa tay lên xách tai Châu kéo đi mất, còn mỗi Khải đứng đó, tự dưng quay ra phía này cười với tôi một cái. Thụ ôm tim ngất, còn tôi nhẹ nhàng vẫy tay lại. Tôi ổn, tiếp xúc với nụ cười sát gái kia 4 tháng cũng không phải là vô dụng.

Sau đó đương nhiên là dự lễ bế giảng rồi. Hiệu trưởng lên phát biểu, MC lên phát biểu, học sinh cũng lên phát biểu. Tổng kết cuối năm, xếp loại khen thưởng, biểu diễn văn nghệ. Lưu luyến nhất vẫn là màn thả bóng bay của các anh chị khối 12, nhìn từng chùm bóng rực rỡ đầy màu sắc dần biến mất khỏi tầm mắt là tôi lại rơm rớm.

Cuộc đời mỗi người cũng như khi thả bóng bay vậy, ban đầu thì đi thành từng chùm, lên trên cao rồi lại tách dần ra, mỗi quả dạt về một phương. May mắn thì được bay mãi trên bầu trời cao rộng, không thì bị mắc kẹt ở đâu đó rồi xịt mất. Những quả bóng bay tôi đang nhìn thấy kia tượng trưng cho ước mơ và tương lai của các anh chị, đồng thời cũng là biểu tượng của sự chia xa. Mấy anh chị nước mắt trào quanh, chạy đông tây ôm hết người này tới người nọ. Khốn thật cái ông MC, khung cảnh buồn như thế này mà ông không chịu bật cho cái bài hát vui vẻ lên tí, ông để cái bài rõ thảm thương.

-Bối Anh, tới đây chút!

Tôi bị Khải lay khỏi dòng suy ngẫm, bần thần nhìn cậu huơ huơ cái máy chụp ảnh ra trước mặt mình. Khải véo khuôn mặt đang ngây dại của tôi, cố gắng nói át cái loa trường để tôi nghe thấy:

-Bọn mình ra chụp ảnh kỉ niệm với đội tuyển đi?

Không đợi sự đồng ý cậu ấy đã kéo phắt tôi đi. Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của người con trai phía trước, không hiểu sao tôi thấy ấm áp khó tả.

Chụp đội tuyển xong lại ra chụp với lớp, xong xuôi liền bị Khải kéo đi lần nữa. Khải nói muốn chụp chung với tôi, nhờ thầy Hoá hỗ trợ, còn yêu sách bắt thầy căn cho có mấy quả bóng bay trên đầu cho đẹp. Thầy đang nói chuyện với cô Hoá, nghe Khải đề nghị liền vui vẻ đồng ý, còn cười đầy tế nhị làm cô Hoá đứng cạnh cũng liếc liếc ẩn ý.

-Nào Bối Anh, đứng dịch vào bạn tí đi em!

Thầy chỉ đạo, tôi lết chân sang phải thêm một chút, mặt bất giác lại đỏ thêm một mảng. Tôi nói rồi, tôi sợ con trai, ngồi sau xe Khải không sao, nhưng đứng chụp gần thế này có hơi quá rồi! Tất nhiên, cái đêm Khải ôm tôi ngủ là một ngoại lệ, tôi có ngại, nhưng lúc đó cậu ấy đang ngủ nên không dám đẩy ra.

Đang lúng túng, bàn tay to lớn từ phía nào bất giác đã kéo tôi lại gần. Đầu bị ấn sát vào trong cánh tay ai đó, vai cũng bị người ta quàng tay qua gác vào. Tôi bối rối nhìn khuôn mặt Khải đang phóng to trước mặt. Cậu ấy cười một cái, vươn tay xoa đầu tôi như thường lệ:

-Cười lên cái đi, cau có sợ quá!

Cố gắng gượng cười, thế nhưng vẫn không làm hài lòng được thầy Hoá đang cầm máy. Khải thở dài, chất giọng đều đều cứ thế rót vào tai tôi:

-Bối Anh có biết vì sao tôi muốn chụp chung với cậu, lại còn lấy nền là bóng bay với trời không?

-Cái này.... Không....

-Bối Anh chắc không hiểu, đôi mắt của Bối Anh cứ như bầu trời xanh cao kia vậy, nhìn vào có cảm giác yên bình vô cùng. Tôi bỗng dưng chợt nghĩ, nếu Bối Anh là bầu trời thì tôi sẽ nguyện làm quả bóng bay, dù chúng ta có cách xa nhau bao nhiêu dặm, tôi vẫn sẽ bay về phía Bối Anh.

-Bối Anh... giống như bầu trời của tôi vậy!

Trong giây lát, chỉ giây lát thôi, trái tim tôi như lệch đi một nhịp, miệng cứ thế nở nụ cười mềm mại, cơ thể như muốn nhũn đi.

Sau này ra trường rồi thầy Hoá mới nuối tiếc nói với tôi rằng, thầy chưa bao giờ thấy bức ảnh nào đẹp như bức ảnh ấy. Hoa phượng nở rộ, bóng bay đầy trời, nắng mùa hạ và gió mùa xuân đứng cạnh nhau, cùng nở nụ cười rạng rỡ. Thế nhưng đó là chuyện của sau này, và bức ảnh đó khi ấy... lại trở thành một nỗi đau trong tim tôi.

***