Hoa Nở Vào Mùa Xuân

Chương 7

Thoắt cái đã qua 3 tháng, có thể do tôi tưởng tượng, nhưng nhìn Khải càng ngày càng mệt mỏi, nhiều lúc da mặt cậu ấy cứ trắng bệch như xác chết khiến tôi không khỏi sợ hãi cùng lo lắng.

Trời chớm thu cao xanh vời vợi, mấy cây bàng tán xanh đã bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ. Cánh phượng rơi trên đất ngày một nhiều, có đôi khi vài cơn gió thổi qua, chúng liền rụng lả tả như một màn mưa máu.

Tôi ghét mùa thu, mùa lá rụng.

Tôi dạo này hay có thói quen cứ hễ thấy mặt Khải là tự động chạy xa 300 mét. Chẳng rõ thói quen này hình thành khi nào, chỉ biết bây giờ nó trở thành một phản xạ có điều kiện trong người tôi. Vì vấn đề này mà con Châu thằng Thụ chửi tôi suốt, tại đang nói chuyện mà quay đi quay lại đã thấy tôi biến đi đâu mất tiêu.

-Đây là lần thứ mấy rồi hả DOÃN-BỐI-ANH?!?!

-Lần.... thứ 21... huhuhu......

-Tổ cha nhà nó, việc quái gì phải tránh mặt thằng Khải hả con ranh này? Người tránh mặt mày phải là nó mới đúng!!

Lại nữa, Châu ngồi trên lớp lải nha lải nhải, Thụ người cạnh gật đầu hưởng ứng. Tôi vừa mệt vừa oải đến rũ cả người, mới thở phào nằm xuống bàn được một tí đã thấy lớp loạn hết cả lên. Tối qua tôi ngủ ít, thức làm văn, giờ với nhắm được cái mắt đã không muốn dậy nữa rồi. Một đống người gọi tôi ngoài kia, tôi cứ thế bỏ qua hết. Lúc tôi tỉnh dậy, người đã ở trên xe một chiếc ô lạ hoắc, bên trái là Linh Hoa, bên phải là Mai Châu. Tôi bị kẹp ở giữa, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

-Đây là đâu?

-Ở trong xe ô tô, đồ ngu!

-....

Ừ thì ai mà chả biết, nhưng cái mùi sát khí nồng nặc giữa hai chị em nhà này làm tôi khó thở quá. Cái Châu thì mặt mày cau có, còn Hoa thì thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, hoàn toàn làm ngơ chuyện trong này. Tôi ngoái ra ngoài, chóng mặt thấy được các biển báo và số nhà cứ thế vụt qua tầm mắt, cảm nhận được xe ô tô đang đi với tốc độ rất nhanh. Tôi hoa hết cả mặt mày, đành dựa lưng ngồi yên.

-Sao chị lại nói dối em?

Được một lát, Châu không chịu nổi mở lời trước. Cái môi nó chu ra, mặt xị xuống, thế nhưng gái đẹp vẫn luôn là gái đẹp, dù có làm mặt xấu thì cũng vẫn xinh. Hoa bên cạnh tôi khe khẽ thở dài, chọn sự im lặng thay cho câu trả lời.

-Nói sớm em đã giúp chị, tối hôm đấy còn không cầm bát cơm ném vào đầu chị nữa....

Giọng Châu ngày càng nhỏ, mắt nhanh chóng xuất hiện một tầng nước. Tôi không hiểu hai người đang nói gì, thế nhưng vẫn hoảng hốt ôm Châu vào lòng, để cho tiếng nức nở nơi cổ họng nó vùi vào vai tôi, nước mắt thấm ướt vạt áo trắng.

-Không phải lỗi của em!

Hoa xoa trán, cắt lời Châu. Như kiểu chị em sinh đôi thì tâm linh tương thông hay sao, cả hai đồng thời đưa tay lên vén lọn tóc mai vào sau tai. Cái này tôi có nghe Châu kể một lần, mẹ của hai người này có thói quen như vậy, thế là từ sau khi lên 3 tuổi hai chị em cũng vô thức làm theo, nhiều khi còn làm cùng một thời điểm. Tôi vươn tay lên lau qua mặt cho Châu, bắt nó ngồi thẳng để kể rõ cho tôi chuyện gì đang diễn ra.

-Khải... - Châu ngập ngừng. - Thằng Khải nó bị máu trắng, muốn giấu nên mới không qua lại với mày, sợ mày phát hiện. Vụ hẹn hò của nó với Hoa cũng là giả thôi, nhằm khiến mày khó xử, cắt đứt quan hệ với nó.

Khải.... bị bệnh máu trắng...

-Thế là thế nào? Châu mày nói rõ cho tao nghe, Khải đang ở tình trạng nào, liệu có chữa được không?

Tôi biết Châu cũng đang hoang mang chẳng kém gì tôi. Cố gắng kiềm chế một đống câu hỏi trong lòng, kiềm chế nước mắt chực rơi, tôi làm vẻ bình tĩnh hỏi Châu.

-Giai đoạn cuối, nhà không có tiền chạy chữa, giấu mọi người, không chữa được.

Giọng Hoa chậm rì rì, thế nhưng lại như lưỡi dao từ từ cứa vào lòng tôi. Ngắn gọn xúc tích là thế, cớ sao lại khiến đầu tôi tê dại.

Trong chốc lát, tôi cứ thế mất đi ý thức.

***

Tôi tỉnh dậy giữa căn phòng trắng toát ngập tràn mùi thuốc sát trùng đặc trưng. Mệt mỏi cựa mình, có lẽ đêm qua không ngủ cộng với cú sốc đã khiến tôi ngất đi. Hoảng loạng cố gắng ngồi lên, tôi hoang mang hất tung chăn chạy ra khỏi phòng bệnh, Châu ở ngoài, vừa thấy đã mừng rỡ la lên:

-Bối Anh, mày tỉnh rồi!

-Khải đâu? Tao muốn gặp Khải!

Tôi nhanh chóng nói, người cái Châu hơi khựng lại, sau một hồi năn nỉ rốt cuộc nó cũng đồng ý, dẫn tôi đi một đoạn sang tới phòng cùng tầng.

-Khải bị từ lâu rồi, ban đầu bố cậu ấy cũng chạy chữa, nhưng chi phí quá đắt, gần đây không thể chi trả thêm. Khải cũng biết bố không cáng đáng nổi nữa, thấy bố vay họ hàng người thân quá nhiều liền tuyệt thực biểu tình. Bố Khải vừa đau lòng vừa sợ, rốt cuộc đành để mặc chịu thua. Thằng ngu đấy, chơi với Hoa không biết Hoa giàu hay sao, còn giấu không cho Hoa biết? Sao không vay Hoa lấy một ít tiền, bạn bè cả với nhau, mãi vài tháng gần đây lúc bệnh ngày một nặng rồi mới chịu kể cho Hoa.

Châu lầm bà lầm bầm, tôi nghe mà ứa nước mắt. Nhà Khải đúng là không thuộc hàng khá giả, nhưng chí ít đủ ăn đủ sống. Giờ tự nhiên Khải mắc bệnh này, bố cậu ấy đương nhiên chẳng thể lo nổi. Cứ nghĩ đến Khải bị làm sao, tôi lại vô cớ muốn chảy nước mắt.

Bước vào một căn phòng rộng, tôi đoán chắc Hoa sau khi biết chuyện đã chi tiền đưa Khải lên phòng V.I.P điều dưỡng, còn mỗi tôi không những vô dụng lại còn hiểu lầm Khải. Tôi nhìn cậu ấy an tĩnh nằm trên giường bệnh, tay cắm kim tiêm mà mắt đỏ hoe. Hoa thấy tôi đến liền lặng lẽ nhường chỗ, bỏ ra ngoài ngồi.

Tôi ở cùng với Khải cả buổi tối, Châu Hoa khuyên cũng nhất quyết không chịu rời đi. Rốt cuộc Châu đành phải gọi điện cho bố mẹ xin phép cho tôi sang nhà nó chơi, còn mang quần áo tới cho tôi tắm ở bệnh viện. Bố Khải tới chào hỏi tôi mấy câu, tay còn xách theo một cặp l*иg cháo. Tôi nói rằng bác ấy không cần phải ngồi chờ, bảo bác cứ về, bao giờ Khải dậy tôi sẽ cho cậu ấy ăn sau. Bác ấy ban đầu lắc đầu, nhưng hơn 1 tiếng sau chắc là họ hàng gọi đòi trả nợ hay sao, rối rít nhờ vả tôi rồi bỏ về trước.

Nghe bảo, tiền viện phí hiện tại của Khải hoàn toàn là do Hoa chi, Hoa còn nói muốn trả nợ hộ bác trai nhưng Khải nhất quyết từ chối. Hoa đành phải nói dối rằng cô có người quen ở đây, Khải điều trị không mất tiền thì cậu ấy mới chịu ở lại.

Thời thiết vào thu, nhưng khí hậu Hà Nội ngày càng thất thường, khi nóng khi lại lạnh. Trên bầu trời cao bỗng dưng xuất hiện một ngôi sao rõ to, có lẽ mai trời sẽ có nắng. Tôi nhìn Khải, rồi lại thở dài quay đầu ra ngoài cửa sổ, ngắm ngía ngôi sao xa xôi kia. Đồng hồ tíc tắc điểm 11 giờ đêm, tôi ngủ gục đầu trên chiếc giường trắng toát.

***

Tôi nhận ra, dạo này tôi ngủ ngày càng nhiều. Người ta buồn thì phải ăn, tôi buồn lại leo lên giường đi ngủ. Đâu đó có tia sáng chói vào khiến mắt nhíu lại, tôi khó chịu vì cái cổ ê ẩm, cựa mình ngồi dậy. Chưa kịp tỉnh ngủ, đập vào mắt đã là khuôn mặt cỡ phóng đại của ai đó khiến tôi giật thót ngã ngửa ra đằng sau.

-K...K...Khải...?

Tôi thốt lên, lại vô thức đưa tay lên che miệng vì nhận ra mình chưa đánh răng. Khải nhìn tôi với khuôn mặt lạnh te, tay cậu ấy cắm ống truyền, khó khăn cầm lên bát cháo đã nguội ngắt và vữa ra ở trên bàn. Tôi thấy thế liền hốt hoảng bưng lấy bát cháo, bị cậu ấy nhìn chằm chằm nên nói năng cũng chẳng được lưu loát nữa, lắp ba lắp bắp:

-Tôi... Để tôi đi đổi cháo cho cậu!

-Thôi đi, mới có 5 giờ sáng, ai bán cháo tầm này.

Khải nhẹ nhàng buông thõng một câu, tay cậu giật ra mấy ống kim trên tay, xỏ dép muốn xuống giường. Tôi theo phản xạ lại vội vàng đặt bát cháo xuống tiến đến muốn đỡ, ai ngờ cậu ấy gạt tôi ra, nói với giọng tự ti vô cùng:

-Chỉ là máu trắng mà thôi, không phải liệt tay chân mà không đi lại được!

Tôi bị cậu ấy mắng, chân vô thức lùi ra sau 2 bước. Vừa ấm ức vừa muốn khóc, nhanh chóng vành mắt đã đỏ hoe. Khải lúc ấy bối rối hiện ra rõ trên nét mặt, mày cậu nhăn lại, miệng nhếch lên khó xử, chân tay luống cuống như thế chẳng biết nên làm sao. Gió lạnh thổi ngoài cửa sổ táp vào mặt, tôi khóc oà lên.

-Ôi thôi đừng khóc, đừng khóc mà! Mệt quá đi mất, nín ngay, tôi sợ nước mắt bỏ cha đi được!

-Oaaa.... Huhuh.... Huhuhuhuhuhhh..........

Khải loạn hết cả lên, hai tay liên tục đưa lên gạt nước mắt cho tôi, miệng lải nhải không ngừng. Tôi lúc ấy căn bản là không nghe lọt tai cậu ấy nói cái gì, trong đầu chỉ quanh quẩn cái ý nghĩ Khải bị bệnh rồi, Khải ghét mình rồi, thế là khóc không ngừng được. Khải có vẻ điên lắm, trái hẳn với dáng vẻ thường ngày. Hôm kia vừa mới được lọc máu nên da mặt cậu ấy không còn trắng đến đáng sợ nữa, chỉ có điều người cậu ấy trông vẫn yếu ớt clắm, khiến tôi càng nhìn nước mắt chảy càng nhiều.

-Này, nín, nín ngay! Bối Anh đại ca ơi làm ơn trật tự giùm con, giờ mới có 5 giờ sáng thôi y tá vào chửi cho chết cả đôi bây giờ!

Doạ thì doạ thế, tôi biết thừa đây là phòng cách âm, tiếng khóc của tôi nào có thể vượt qua được khung cửa kia? Đang muốn gào tợn, chẳng thể ngờ bản thân bị một vòng ôm bao lấy, đầu được áp vào bờ ngực ấm áp, trên đỉnh đầu còn có tiếng hít thở đều đều. Tôi sốc quá, im như ngậm hột thị.

Đù đù đù, cái gì đây, không phải Khải ghét tôi à?

Goắt?

Goắt tơ phắc?

-Bối Anh nên nhớ, Bối Anh là trời đấy! Trời mà khóc mà đổ cơn mưa thì bao nhiêu người khổ, nghĩ cho dân chúng tí đi!

-........

Hahaha...

Sớm biết sẽ thế này, có khi tôi phải khóc một trận trước mặt Khải từ 4 tháng trước ấy nhỉ?

***