Chương 34: Không Thể Chết Dễ Dàng Như Thế Được
- Vậy cái gì? - Tấm thấy Cám ấp úng thì bực dọc hỏi, thị ghét những điều không rõ ràng.- CHỊ! - Đột nhiên Cám ngồi thẳng người dậy, dùng đôi mắt long lanh hết sức có thể nhìn Tấm, mồm bắt đầu tuôn ra những lời chân tình từ tận đáy lòng - Chị tuyệt đối đừng lấy cái tên vua ôn dịch đấy!
- Hả? Cô nói gì cơ? - Tấm bất ngờ
- Một năm qua chúng ta ở cạnh nhau thân thiết như thế, em không thể để chị khổ được. Chị hiền dịu như vậy, chỉ tại Cám, dì ghẻ cùng cái thằng cha chết bầm ấy mà chị lại tha hóa đến sau này ai ai cũng ghét. Em tuyệt đối không thể cho chị đi vào vết xe đổ trước kia. Đằng nào thì em cũng chết, cơ mà trước khi chết cũng phải phá nát cái truyện này đã, thế nó mới oanh liệt.
- Phụt! HAHAHAHAHA! - Tấm cười lớn một tràng sảng khoái - Cô có vẻ yêu quý tôi quá nhỉ? Bất ngờ đấy.
- Chị lại đùa, chị là chị của em. Em không thương chị thì thương ai? Trước giờ em vẫn mong có một người chị ấy, đã thế lại còn vừa xinh vừa hiền như chị....
- Thôi đi! Thương tôi? Thương tôi thì cô nói xem tại sao cô đổ hết giỏ tép của tôi đi? Thương tôi tại sao ăn thịt cá Bống tôi nuôi rồi lại còn nói dối? Cuối cùng cô thương tôi ở điểm nào? Cô với con Cám thật sự không khác gì nhau. À không! Con Cám trước đây nó làm là nó nhận, con cô đúng là cáo già hơn. - Tấm lại lần nữa kết tội Cám.
- HUHUHUHU! Chị ơi em oan quá! Chị hiểu nhầm em thật rồi. Lần bắt tép đấy em thật sự bị cảm nắng mà, đâu có chạy đi đâu được.
- Đừng có chối! Chính mắt tôi trông thấy cô đá giỏ tép của tôi mương.
- HUHUHU! Không phải em thật mà. Là Vữa hóa phép biến thành em rồi đổ tội lên đầu em đấy.
- Thế còn cá Bống?
- Cái này em cũng không biết? Hôm đó thực sự rất loạn.
- Loạn? Như thế nào mà loạn?
- Ha...ha! Thật ra... lúc đó... em đánh nhau với Vữa, chả biết hắn thế nào mà em đánh có mỗi một phát đã bất tỉnh nhân sự, rồi em kéo hắn vào kho. Cá bống thì em cũng không biết.
- Vậy máu ở giếng lúc đó...?
- Thì là của Vữa chứ ai vào đây. Chị có thấy con cá bống nào mà chảy lắm máu thế không?
- Ừm... Cũng có lý! Nhưng mà tôi tìm thấy xương cá bống trong bếp thật.
- Hả? Thật á? Sao chị không kể với em?
- Nói với cô làm gì? Để cô lại giấu đi chỗ khác phải không?
- Chị à! Em sắp chết đến nơi rồi còn gì nữa, em nói dối chị làm gì? Chị cứ nghĩ oan cho em như thế em chết không nhắm mắt nổi đâu chị à.
Thấy Cám thành khẩn như thế, Tấm cũng có chút mủi lòng. Thị ngẫm nghĩ một hồi, thấy nó nói cũng có phần đúng nên chép miệng:
- Thôi được rồi! Tạm tin cô, cho cô ra đi thanh thản.
- Phù! Tốt rồi! Tốt rồi! - Cám cuối cùng cũng trút được gánh nặng cuối cùng của cuộc đời, sau đó chợt nhớ ra điều gì, lúi húi móc từ trong người ra một cái hũ nhỏ đưa cho Tấm. - Cái này là kỷ vật cuối cùng em có thể cho chị, cũng là tâm nguyện của em. Em chân thành mong chị dùng nó.
- Cái gì đây? - Tấm săm soi rồi mở nắp cái hũ, một mùi tanh tưởi sực thẳng lên mũi. Thị nhanh chóng đóng nắp lại để tránh việc chết vì ngạt thở
- Keo con chó đó, dược phẩm đầu tiên và có khi là cuối cùng do em sản xuất.
- Keo con chó? Cái này dùng làm gì.
- Công ty dược phẩm Cám pạc ma xin trân trọng với thiệu. Với công dụng đặc biệt được chiết xuất từ hơn một trăm thảo dược thiên nhiên, một lần dùng hai tác dụng. Chỉ với một lần bôi vào chân, bạn có thể chạy bộ, cưỡi ngựa vượt sông mà không còn lo bị tuột giày. Thêm vào đó, với một mùi hữu xạ tự nhiên hương vô cùng đặc trưng, dù bạn có không cẩn thận làm tuột giày thì chúng tôi xin đảm bảo chắc chắn rằng bất cứ ai nhặt được sẽ phải cách xa bạn đến hàng trăm mét vì mùi thối chân từ bạn, đặc biệt hữu dụng trong trường hợp đề phòng âm binh các đảng, cô hồn muốn tiếp cận bạn trong mùa lễ hội hay kén vợ kén rể gì đó.
- Hahahahaha! Làm cái trò gì thế?
- Em đang tiếp thị sản phẩm chứ bộ. Do quý khách là khách hàng đầu tiên em khuyến mại dùng miến phí. À cái này bảo hành trọn đời nhé chị. Chỉ cần chị bôi nó vào chân đúng dịp quan trọng, cuộc đời chị sẽ bước sang trang mới luôn.
- Ừm. Để xem! Cô đúng là đang ngăn cản tôi làm hoàng hậu đấy hả?
- Đề phòng bất trắc em đã tính cả rồi. Không thể để chị hiền lương của em rơi vào vòng lao lý được.
- HAHAHA! Được! Cái này tôi nhận. Nhưng sau này có dùng hay không lại là chuyện khác. Trời hửng sáng rồi kìa, chắc đến lúc phải vĩnh biệt rồi nhỉ?
- Ừm... Không biết có được miếng cơm nào vào bụng không. Chứ chết làm con ma đói oán khí mạnh lắm.
- Lại nói gở mồm. Yên tâm! Cô với tôi không chết ở đây đâu.
- Chị không cần động viên em đâu.
- Tôi đâu động viên cô đâu, chỉ là tôi linh cảm cô số lớn mạng lớn thôi.
- Hahaha. Mong lần này chị linh cảm vẫn đúng. À mà tại sao chị lại nhận tội thay em? Em thắc mắc lâu rồi không dám hỏi, đáng lẽ ra em phải để ý chị không giống bình thường từ lâu rồi mới phải.
- Chẳng có gì đặc biệt. Tôi thích!
CẠCH!
Tiếng dây xích va vào nhau kêu lách cách làm dở cuộc nói chuyện của hai chị em, một bà lão phúc hậu mang một mâm cơm nhỏ vào trong, ân cần nói:
- Hoài An đâu con? Vào ăn bữa cơm cuối cùng nào.
Òa! Vẫn có tý tình người. Cám nhìn mâm cơm cũng đầy đủ cơm thịt mà hài lòng, nó vội vàng bưng bát cơm ăn lấy ăn để, cũng không quên kéo Tấm lại ăn cùng.
- Trời đất ơi! Sao hai đứa trẻ quá vậy? Nay bà thấy có nữ tử tù đã lạ rồi, không ngờ lại còn trẻ thế này nữa. Đáng tiếc quá! - Bà lão chép miệng.
- Oại... vạ ồm... ôi ạ! - Cám vừa nhai đầy một miệng cơm vừa nói, cơm phun đầy ra ngoài. Trông mất mỹ quan đcđ.
- Con nói gì cơ? Bà già cả rồi nghe không rõ.
- Em con nói tại nó vạ mồm đấy ạ!
- ì úng ... ực... ực.... - Cám nhai nốt miếng cơm rồi vơ lấy bát canh uống cho nhanh trôi - Đúng còn gì nữa. Chị không thấy mấy người đấy giống đồ giả lắm sao, trông chả có khí chất quan lại gì cả. Không biết cái thằng ôn đấy nghĩ cái gì mà phong quan cho bọn trông như đồ tể... ưm ưʍ....
Cám chưa nói hết câu thì đã bị bàn tay nhăn nheo của bà lão bịt chặt mồm lại. Bà đánh mắt láo liên đề phòng xem đã có ai nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi không, rồi hướng Cám mà gằn giọng đe dọa:
- Con bé này đúng là vạ miệng mà. Nói bé bé cái mồm thôi. Mày sắp chết thì cũng đừng để cho chị mày bị liên lụy chứ con. Ở đây mở mồm ra nói chuyện đấy là chết ngay đấy.
Nói rồi bà buông Cám đang trợn tròn mắt ra. Rồi lại hỏi:
- Mà con đâu phải người ở đây? Tại sao con biết chúng nó là bọn giả mạo quan triều đình?
HẢ?
HẢ?
HẢ??????
Đây chắc chắn là chó ngáp phải ruồi trong truyền thuyết mà. Cám chỉ nói bừa vài câu và trúng phóc là thế nào nhỉ?
- Bà à? Chuyện này là sao? - Tấm thắc mắc hỏi.
- Bọn chúng vốn dĩ là thổ phỉ ở trên núi, ban đầu chỉ có vài ba tên chặn đường cướp đồ của người đi đường thôi. Nhưng mà gần một năm trở lại đây, bỗng nhiên thấy bảo có một tên nhà giàu nào đó tập hợp hết chúng lại, càng ngày càng đông. Sau đó tấn công vào quan phủ.... Thôi chết rồi! Có người tới! Bà đi đây, mấy đứa tuyệt đối giữ kín chuyện này nghe chưa.
Một lính canh mặt mũi hách dịch bặm trợn từ xa đi tới, quát ầm lên:
- Có mỗi tý đồ ăn mà cũng lâu. Mụ già lẩm cẩm thích nghỉ việc phải không?
- Dạ dạ! Con đi ngay đây ạ! - Bà lão nhanh nhanh chóng chóng thu dọn rồi lui đi, không quên ném cho hai chị em Tấm Cám ánh mắt e dè ái ngại.
----
- Chị! Chuyện này là sao chứ?
- Nếu mà bà ấy nói đúng! Thì chắc chuyện này không nhỏ tý nào đâu. - Tấm trầm ngâm nói
- Đúng rồi! Nhỏ làm sao được? Em chị gϊếŧ bởi bọn thổ phỉ. Là thổ phỉ đó! Trời đυ. chết kiểu gì mà phổ thông thế này, chết kiểu quần chúng thế này em không cam tâm. Chị! Chúng ta vượt ngục đi!
- HAHAHA! Rất biết nói đùa đấy! Vượt ngục bằng cách nào đây hả? Hai đứa con gái chân yếu tay mềm, chưa kể cô vô dụng như vậy. Vượt bằng linh cảm của tôi và niềm tin của cô à? Không khả quan đâu. Trừ khi có người giúp từ bên ngoài.
- Nhờ tôi đi! - Tiếng nói lạ bỗng vang lên sau lưng hai chị em. Cả hai không ai bảo ai cùng quay lại. Đến khi nhận ra người đang đứng dựa lưng vào bức tường đá lạnh ngắt của nhà tù thì mặt Cám rạng rỡ hẳn lên như gặp được quý nhân. Còn Tấm cười nhạt một cái như biết chuyện này hiển nhiên sẽ đến
Tôi đã nói chúng ta không thể chết dễ dàng như vậy mà.
.
.
.
------- to be continue --------