Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 38: Mộng đẹp - Trung (H)

Chương 38: Mộng đẹp - Trung (H)

Thẩm Thất chỉ cảm thấy không có chỗ trốn, tay Thẩm Trọng Hoa phủ lên người nàng, môi của chàng rơi lên người nàng giống như mưa.

"Nóng..." Thẩm Thất giãy dụa cơ thể nhưng trốn không thoát da thịt nóng bỏng của Thẩm Trọng Hoa phủ lên người nàng, gông cùm xiềng xích này vừa dịu dàng vừa bá đạo, hai người quấn quýt lấy nhau, từ hô hấp đến thân thể.

"Ưʍ... ah... ha ahh..." Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng xâm nhập hoa huyệt, tách cánh hoa dấp dính hoa dịch ra hai bên, côn ŧᏂịŧ từ từ ra vào trong u cốc, chậm rãi đưa đẩy. Thẩm Thất cắn môi dưới rêи ɾỉ, cuối cùng, vào lúc côn ŧᏂịŧ của Thẩm Trọng Hoa chống vào cửa hang của nàng, thúc mạnh vào trong, nàng cong lưng, hai vυ' mềm mại dán lên bộ ngực tráng kiệt của chàng, ngâm nga ra tiếng.

"Ah!" Tiếng rêи ɾỉ mất hồn run rẩy, là một âm điệu da^ʍ mỹ.

Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hai mày thanh tú nhíu lại, Thẩm Trọng Hoa cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi nóng bỏng hôn lêи đỉиɦ lông mày Thẩm Thất, hôn lên hai mắt ầng ậng nước nhắm chặt của nàng, cuối cùng mở đôi môi thở gấp, cố đóng chặt của nàng ra. Mà hai tay của chàng cũng trườn xuống, bóp chặt lấy eo nhỏ của Thẩm Thất, tiếp tục cắm sâu côn ŧᏂịŧ to dài như cánh tay trẻ con vào tận gốc.

"Ha ah... ha..." Trong hoa huyệt vừa chặt vừa nóng, cực kỳ giày vò, Thẩm Trọng Hoa lo cho Thẩm Thất, lúc mới đầu không dám tận hứng cắm mạnh, chỉ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của Thẩm Thất trước. Chàng vừa chậm rãi ra vào vừa xoa hai vυ' trắng tuyết của Thẩm Thất, bầu vυ' mềm mại bỗng chốc bị tách ra rồi lại bị dồn lại, núʍ ѵú nhỏ hồng hào dựng thẳng dưới sự nhào nặn của Thẩm Trọng Hoa, trở nên sưng to, đỏ bừng.

"A ah ưm ah ah..." Thẩm Thất bất giác uốn éo cơ thể, hạ thân bị côn ŧᏂịŧ của Thẩm Trọng Hoa xâm chiếm, không thể trốn thoát. Núʍ ѵú bị Thẩm Trọng Hoa đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị ngón tay tinh tế của chàng gảy, bóp, ấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Thất không thể cắn chặt răng nữa, không nén nổi tiếng rêи ɾỉ, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt Thẩm Thất đỏ bừng, cơ thể vốn trắng tuyết bây giờ ửng hồng, cực kỳ mê người.

Thẩm Thất chỉ cảm thấy trên dưới thân mình bốc lên một luồng khí nóng hừng hực, giống như sắp bị hấp chín. Miệng nhỏ phía dưới và miệng nhỏ phía trên dường như khó thở, mở ra đóng lại. Mà điều này đối với Thẩm Trọng Hoa là thẳng thắn gọi mời.

Chàng tiếp tục thúc vào, còn hơi dùng sức, cố ý đâm vào miệng hoa huyệt chặt khít của nàng. Chỉ chốc lát sau, phía dưới có âm thanh lép nhép, ái dịch óng ánh chảy ra giữa đùi, Thẩm Thất cũng không kiềm chế tiếng kêu nữa, giống như vàng oanh uyển chuyển, hai chân cũng kẹp chặt eo của Thẩm Trọng Hoa.

"Ah!" Chỉ nghe Thẩm Trọng Hoa gầm nhẹ một tiếng, trong lòng chẳng còn lo lắng gì, chỉ muốn ra vào trong hoa huyệt chặt tới mức giày vò người của Thẩm Thất, chàng nhấp eo, không chỉ đưa côn ŧᏂịŧ vào, ngay cả người cũng đè lên người Thẩm Thất.

Thẩm Trọng Hoa ôm eo Thẩm Thất và phần gáy trắng tuyết, trở mình, biến thành tư thế nữ trên nam dưới.

Tóc đen của Thẩm Thất xõa ra, bám lại trên da dính mồ hôi mỏng, cộng thêm cơ ngực phập phồng, càng có vẻ mê người hơn.

"Ah!" Thẩm Trọng Hoa giữ Thẩm Thất, ấn nàng hướng xuống còn mình thúc mạnh lên phía trên.

Tư thế như vậy chắc chắn xâm nhập sâu hơn, Thẩm Thất run rẩy, không thể ngồi yên. Kêu lên một tiếng yêu kiều, hai tay chống lên ngực Thẩm Trọng Hoa, xin tha thứ: "Vương gia... quá... ah... quá..."

Thẩm Trọng Hoa rất xấu xa, căn bản không cho Thẩm Thất nói hết, ra sức thúc vào nàng, thúc tới mức khiến toàn thân Thẩm Thất vô cùng tê dại, bụng dưới bị khuấy đảo ngứa ngáy hơn.

Thẩm Trọng Hoa nói: "Nàng gọi ta là gì, Thất Thất?"