Chương 37: Mộng đẹp - Thượng (hơi H)
Hạ thân truyền tới xúc cảm mới lạ, vừa cứng vừa mềm, Thẩm Thất chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, ngực hơi buồn buồn khó tả. Nàng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, hô hấp cũng có chút khó khăn, cố gắng mở hai mắt ra hoặc gọi người đến giúp nàng nhưng chỉ bật ra được tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Hạ thân nóng ướt, giống như có cái gì đang ngọ nguậy, nàng muốn khép hai chân lại theo bản năng lại chạm tới một mảnh trơn lạnh.
"Ưʍ..." Thẩm Thất uốn éo, đưa tay sờ sờ, chạm tay vào là một cái đầu có mái tóc mềm đen nhánh.
"Là..." Đầu Thẩm Thất mê man, mơ hồ muốn gọi tên người nọ, cái lưỡi nóng bỏng ướŧ áŧ giữa hai chân không còn phác họa thịt trai trước khe hở nhỏ của nàng nữa, mà là hướng xuống, xâm nhập vào lỗ nhỏ chảy mật ra ngoài của nàng.
"A!" Thẩm Thất nhịn không được kêu thành tiếng, kẹp chặt hai chân, cơ thể lùi ra sau, đưa tay đẩy đầu người nọ. Lại bởi vì cơ thể mềm yếu vô lực, bị người nọ dễ dàng nắm chặt hai cổ tay mảnh khảnh, đặt sang bên cạnh. Mà một cái tay khác của người kia thì khẽ vuốt qua phần đùi rung rung của nàng, hai ngón tay tách hoa thịt thấm ướt ra, tìm chuẩn xác viên tiểu châu hơi sưng ở giữa, gảy nhẹ chậm rãi vân vê.
"Vương gia.... ah... ưʍ... ah..." Trên người Thẩm Thất càng khô nóng, không chỉ khô nóng, nàng còn cảm thấy ngứa, nàng không rõ, tại sao Thẩm Trọng Hoa rõ ràng là ấn tiểu châu giữa hai chân nàng, lưỡi cũng chỉ trêu đùa ở cửa hang của nàng, mà sâu trong cửa hang lại ngứa ngáy từng cơn giống như thủy triều lên.
Tiếng hít thở của nàng trở nên gấp gáp, nàng cúi đầu xuống, lúc nhìn Thẩm Trọng Hoa đang ở giữa hai chân mình, còn có thể nhìn thấy hoa vυ' lõα ɭồ của mình nhấp nhô kịch liệt.
"Ah... ah... a... ưʍ... vương gia..." Động tác của Thẩm Trọng Hoa càng lúc càng mạnh, lực đạo ấn tiểu châu tăng thêm, đồng thời càng ngày càng nhanh, còn đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập lỗ nhỏ của nàng còn liếʍ lên trên, liếʍ từ trong ra ngoài. Lúc liếʍ đến cửa huyết bị cản lại, còn biết đá lưỡi, khiến cho bụng dưới Thẩm Thất càng thêm tê dại.
Đối mặt với Thẩm Thất cầu xin tha thứ, Thẩm Trọng Hoa không dừng động tác, chỉ nói với nàng: "Nàng gọi ta là gì?"
Thẩm Thất bị chàng làm cho chảy dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng, nhất thời không hiểu rõ ý của những lời này. Thế là lúc này Thẩm Trọng Hoa mới ngừng lại, ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Thẩm Thất, chuyển tới bên người Thẩm Thất, hai tay chống ở bên ngoài hai cánh tay của nàng, cúi người nhìn nàng: "Thất Thất, ta từng nói rồi, phải gọi ta là Trọng Hoa."
Thẩm Thất cảm thấy mình thật vô dụng, hé miệng, run rẩy nửa ngày cũng không nói được hai chữ kia ra.
Nàng sợ lỗ mãng, lại sợ mình không nghe theo.
Quả nhiên, đôi mắt của Thẩm Trọng Hoa trở nên u ám, giống như tức giận.
"Vì giúp Thất Thất nhớ lâu..." Thẩm Trọng Hoa cúi xuống, hố hấp phả vào tai Thẩm Thất, rất ngứa. Thẩm Trọng Hoa nói: "Lát nữa cắm vào Thất Thất không chịu được, cho dù Thất Thất kêu khóc xin tha, bổn vương cũng không buông tha cho Thất Thất đâu..."
Khi đang nói chuyện, vết chai trên ngón tay Thẩm Trọng Hoa còn xoa lên môi Thẩm Thất, thanh âm khàn khàn nhắc nhở nàng: "Không trừng phạt Thất Thất, Thất Thất không thể nhớ lâu được..."
Nói xong, không cho Thẩm Thất mở miệng tạ tội, Thẩm Trọng Hoa đã cúi đầu đè xuống, hôn môi Thẩm Thất.
"Ưm ưʍ..." Thẩm Trọng Hoa hôn Thẩm Thất cuồng nhiệt, bốn cánh môi kề sát, Thẩm Trọng Hoa vươn lưỡi đẩy răng ngà của Thẩm Thất ra, luồn lưỡi vào trong miệng Thẩm Thất khuấy đảo, mυ'ŧ lấy...