Chương 8
#baduatre#chap8
...
" Gượm đã nào, làm gì vội thế, anh bạn .. "
Ông anh rể của chú Tâm đứng chôn chân ở tại ví trí đó bởi cái vỗ vai nhẹ nhàng từ người lạ mặt ở nơi nào đó vừa mới đến. Chẳng ai biết ông này là ai? Nhìn dáng mạo bên ngoài chắc là người có tu đạo: mắt to long lanh đầy vẻ nhân từ, mày không cao lắm, lại có nụ cười vô cùng hiền hậu, những lời người này nói lại ấm áp lắm, hành động và cử chỉ dứt khoát không chút do dự.
" Anh ngồi xuống đây, để tôi lo liệu thằng bé xong sẽ đến hàn quyên cùng anh, tôi biết anh là ai, Miu tinh ạ" - người này cười hiền.
Tiếng ông Năm rơm rả:" Con không ngờ thấy đi nhanh vậy luôn, chắc con tuổi già rồi, không theo kịp nữa " - thì ra...đây là sư thầy mà ông Năm cất công lặn lội mời về giúp gia đình chú Tâm. Tất cả mọi người vẫn đang còn ngơ ngác thì Thầy ngồi xuống nơi cái xác của thằng Bình, móc trong tui ra 1 vật gì đó, nhìn như bùa nhưng không phải ( cái này em chịu nhé các bác ), để lên thi thể của nó, Thầy quay lại nói với tất cả mọi người:" Phàm những người sanh năm Dần, Thân, Tỵ hãy lánh khỏi đây một lát nhé, tôi có chút việc cần giải quyết ở nơi này, không chắc sẽ êm chuyện được nên sợ rằng sẽ liên lụy đến bà con, những ai không thuộc họ hàng thân thích cũng nên về an tọa ở tại gia, phòng chuyện không may"..
Từng dòng người trong đám đông lũ lượt ra về, ông Sáu và ông Ba hay tin ông Năm về liền chạy qua xem có việc gì tiếp ứng được không. Hiện tại, ba gia đình có tang chỉ còn những người trong dòng họ mà thôi. Ông Năm thấy ông Ba và ông Sáu liền lên tiếng gọi:" Vào đây, tao đợi hai đứa mày mãi !!" - ông Sáu trách móc ông Năm:" Sao anh đi mà không nói lời nào hết vậy, làm tụi tôi hôm qua suýt về chầu Diêm Vương rồi"
Thầy lại một lần nữa lại cười, nhìn ông Ba và Ông Sáu mà trìu mến nói:" Hai ông đã làm rất tốt công việc của mình, đã bảo vệ cả nhà của đứa trẻ tội nghiệp xấu số này và kể cả những gia đình lân cận nữa, hãy nghỉ ngơi đi, để tôi làm thay ông công việc hóa độ cho những vong hồn lạc lối" - Ông anh rể của chú Tâm vẫn ngồi bất động ở nơi đấy, không một chút cử động hay liếc mắt, dường như có sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản được mọi hành động xấu chuẩn bị diễn ra. Tại nơi cái xác của thằng Bình, những dòng nước xanh lá đổ ra ướt đẫm cả đôi chiếu, nhanh như cắt Thầy lấy cái bình hồ lô đặt ngay miệng của nó, một luồng hơi trắng bốc lên và đi vào trong bình hết. Chú Tâm định chạy đến giúp, Thầy biết chuyện nên ngăn lại :" Anh cứ ở đó, đừng chạm vào " ...
Những đám khói ngày càng bốc lên nhiều hơn và dữ dội hơn nữa, một mùi thối nồng nặc tỏa ra làm những người chứng kiến phải buồn nôn, ông Năm cùng ông Ba và ông Sáu nhanh chóng kéo những người còn đang bị chôn chân trước cảnh tượng ấy ra khỏi vùng nguy hiểm, chỉ có mỗi ông anh rễ và chú tâm vẫn còn ngồi ở đó. Chừng mươi phút, mọi việc trở lại bình thường, Thầy lấy cái nút đậy bình hồ lô lại, bắt ấn chú Như Lai vào chiếc bình và dán lên đó lá bùa điểm mật. Chẳng bị trong đó đựng thứ gì mà lâu lâu lại rung lên bên cạnh cái áo của Thầy.
Thầy đứng dậy, lấy 3 chân nhang nơi bàn thờ tổ tiên của chú Tâm, bẽ làm đôi rồi khấn cái gì đó không ai có thể hiểu được ( chắc là mật chú hay điểm chú gì ấy ), rồi quay lại vị trí cũ, cấm 2 đầu vào thái dương, 1 vào bách hội, 2 vào dũng tuyền và 1 vào nhũ căn. Mọi người đứng lặng lẽ nhìn Thầy, không ai nói với ai lời gì, mọi việc xảy ra quá nhanh...
Thầy quay mặt lại, nhìn ông anh rể của chú Tâm và chú Tâm mà nói:" Cả hai người có thể nói rồi, ta đã xong việc giữ cái thân thể của đứa nhỏ tội nghiệp này !! Nay ta cho phép hai người được nói !!"
Ông anh rể của chú Tâm, từ từ ngước mặt dậy, nhìn thẳng về hướng Thầy mà lý nhí:" Ngài quả là bậc cao tăng, có thể mời cả Địa Tạng Vương Bồ Tát ngự bên cạnh thì hương linh này có là chi, nay chỉ biết cúi đầu mà nhận tội lỗi do mình tạo ra mà thôi" - nói xong ông anh rể của chú Tâm cúi đầu xuống giữa hai lòng bàn tay. Thầy quay mặt sang cười hiền từ với chú Tâm:" Còn ông nữa, 1 trong 10 người năm xưa bị nhốt lại nơi bởi chiếc tĩnh đã cũ kỹ dưới con kênh kia bởi chính ông Nội của người này, nay thoát ra được, mang lòng oán giận đến trút giận lên cả nhà, cả dòng họ của đứa trẻ vô tội kia?"
Chú Tâm đột nhiên cười khanh khách:" Mày thì biết cái quái gì, cái lão già ấy thật độc ác, tụi tao chết rồi nó cũng chẳng tha, phải đuổi cùng gϊếŧ tận mang linh hồn bọn tao nhốt trong cái tĩnh chết tiệt kia cả trăm năm, nay tao ra được rồi phải tìm lão ấy tính sổ, nhưng thật khốn nạn, lão chết rồi mà cái oan nghiêm vẫn còn ngự ở đây, ngăn cản bọn tao hành động, phải vất vả lắm tao mới bắt được thằng nhỏ này đúng vào ngày hạn của nó, không may cho hai đứa kia, vì đi chơi chung nên sẵn dịp tao làm thịt luôn haha"
Thầy vẫn ngồi thiền định, lấy xâu chuỗi ngọc bấm độn, đọc chú, ung dung. Thầy mở mắt thật to rồi lớn tiếng hét:" Ngươi thật độc ác, đã mang danh đạo tặc bị người đời phỉ nhổ tìm diệt mà không sợ, mang cái vong đi ám hại người lành, không nhận tội nghiệp mà bản thân gây ra còn trách cứ người đã khuất, dùng mọi thủ đoạn chỉ để làm cho cái oán tâm thỏa mãn, không biết nhìn nhận mọi sự điều xuất phát từ cái lòng tham lam ích kỷ xấu xa. Không những thế, ngươi còn mượn dao gϊếŧ người, định dùng Thần trùng để đến bắt hết gia quyến người này, như thế há ta có thể nhẹ tay mà hóa độ ngươi?" - nói xong Thầy dùng xâu chuỗi đánh thẳng về hướng chú Tâm, à không phải, nói đúng hơn là oán vong nhập vào chú Tâm.
Bị trùng đòn trực diện, oán vong kêu lên thảm thiết, giày giụa, nước dãi chảy quanh bờ mép, mũi sòng sọc, mắt trợn lên rồi bắt tỉnh, dường như biết trước mọi chuyện,Thầy đón đường chạy của ác vong mà dùng pháp khí gϊếŧ nó ( các bác cứ hình dung cảnh Thầy dùng pháp khí đánh vào hư không ). Những cơn gió lạ nổi lên không ngừng, rung rinh cả căn nhà, trời bỗng nhiên u ám đi mặc dù đang nắng, sau ít phút đấu với oán vong, Thầy đứng yên , lắc đầu và niệm:" A di đà Phật, thiện tai, thiện tai, chỉ có cách này mới khiến ngươi tỉnh ngộ, hãy để Ngài Địa Tạng Vương mang ngươi về hóa độ, thần lực của ta có hạn." - Thầy cúi đầu nhẹ xuống như chào Ngài Địa Tạng Vương từ biệt.
Chú Tâm vẫn còn nằm bất động trên sàn nhà, riêng những người chứng kiến vẫn không hiểu sự việc gì đang diễn ra, phải chăng người phàm mắt thịt không thể thấy được cái cao siêu hơn chăng? Lấy chum nước trà nóng kèm theo viên linh đơn ( viên tròn tròn như trong phim ý ) cho chú Tâm uống, chưa được phút nữa chú đã tỉnh lại rồi. Thầy cười hiền bảo chú vào tịnh dưỡng, nhờ thím Tâm đến giúp. Thầy nhìn ông anh rễ của chú Tâm vẫn đang còn quỳ úp mặt lạy, Thầy đi đến dùng hai tay kéo ông ấy lên mà nói răng:" Nay, ta thấy ngươi biết ăn năn xám hối, hơn trăm năm trong tĩnh chịu nhiều đau khổ, hãy đến vào mang cái tĩnh ở dưới lòng kênh lên, để ta mang các ngươi về nhờ cửa Phật để giác ngộ các ngươi. Nếu khi xưa không làm điều ác thì bây giờ đâu chịu khổ đau như thế!!" - Ông anh rể của chú Tâm nói:" Tạ ơn Ngài đã mở rộng lòng tư bi mà cứu độ cho những vong hồn lầm lỗi, con chẳng cầu xin gì hơn mà chỉ cầu xin thầy giúp ba đứa nhỏ vô tội kia về miền cực lác"
Thầy ung dung, vẫn sắc thái bình thản mà đáp:" Người có lòng từ bi là Đức Phật vô cùng nhân ái, ngươi không cần phải cầu xin ta biết mình nên làm gì mà " !!
Thầy vừa dứt lời, ông anh rể chú Tâm đi một mạch đến bờ kênh, cách nhà chú Tâm chừng năm mươi thước, nhảy đùng xuống kênh, mọi người kéo nhau đến xem sự tình. A, cái chỗ này, hôm qua tìm được xác của ba đứa nhỏ nè...chừng ít phút, ông anh rễ của chú Tâm ngoi đầu lên với cái tĩnh cổ đã bị nứt một bên. Ông tiến đến chỗ Thầy thành tâm quỳ xuống và giao lại cái tĩnh cho Thầy. " Tốt, giờ ngươi có thể xuất ra rồi đấy". Thầy dùng tay bắt chú lần nữa và đầy nhẹ về người ông chú này, cái xác rùng lên ba cái rồi ngã nhào xuống bất động...
"Mọi người yến tâm, ông này sẽ không sao đâu, nhân tiện đây ta mang cái đồ vật này của tổ tiên đứa trẻ kia, mọi người thấy thế nào?" - tất cả đều đồng thanh đáp:" Được ạ, mời Thầy lấy", không ngớt lời cảm ơn thán phục Thầy, mọi người dành cho Thầy sự tôn kính bậc nhất....