Chương 5
#baduatre#chap5
Mọi người trong nhà đều đứng trân trân trước cái xác của thằng Bình, tại sao nó lại di chuyển đến trước cửa nhà được chứ?
Mẹ của nó nắm chặt lấy tay ba nó mà khóc òa cả lên:" Huhu, con ơi là con, chắc con chết oan uổng lắm, nên hồn linh thiêng về đây mà di dời cái xác như vậy, mẹ... lỗi tại mẹ mà ra..huuhu"
Ông Ba gắt gỏng:" Mày im đi, nói bậy nói bạ, bề trên họ quở cho thi khổ !!" Nói đoạn, nhờ người đặt cái xác nó về vị trí cũ. Dường như ai cũng như ai, không dám dặt tay vào chuyện này dù cho đó là người thân của mình. Ông Sáu la lên:" Tụi mày còn đứng làm gì, phụ tao một tay đi, thằng Tâm xuống dưới nhà lấy cho tao con dao sét với 1 chai rượu đi" - Chú Tâm nghe ông Sáu nói, lau vội nước mắt còn vương trên khuôn mặt lắm lem, người đàn ông chịu nỗi đau rất lớn này lê từng bước chân xuống bếp lấy một cây dao đã rỉ sét trong nhà và một chai rượu gạo đầu lên.
Điện đã có lại, những bóng đèn lại soi sáng cho một góc sân của ba căn nhà có đám tang, ông Sáu bắt đầu đặt con dao trước bàn thờ tổ tiên, đốt một nắm nhang và khấn:" Cầu cửu huyền thất tổ về đây phù hộ cho gia đình, tai ương không ngừng ập đến thật lòng con và những đứa cháu chẳng biết làm gì cả, đành phó mặt cho tổ tiên chỉ dẫn". Ông Sáu lạy bốn lạy, xong cắm nhang lên bàn thờ tổ và tiến đến cái xác của thằng Bình đang nằm ở đó...
" Vợ thằng Tâm, lấy tao 1 bộ đồ của thằng Bình và cái chiếu khác đi, ở đó mà khóc lóc hoài" - Mẹ của thằng Bình lật đật đi lấy những thứ mà ông Sáu dặn dò. Phần mình, ông Sáu bắt đầu dùng rượu uống vào một ngụm cho nóng người, tỉnh táo hơn trước những chuyện vô cùng kỳ bí này, hớp một ngụm lớn, ông phun đều lên thi thể của thằng Bình, vừa phun vừa dùng tay vuốt sạch hết những chất cặn bã trên người nó, một dòng nước đen xì chảy xuống không biết xuất phát từ đâu nữa, ông ngó lên phía trên trần nhà, dường như có vật gì đen đúa ngự lên đó. Nhanh tay, ông lấy con dao trên bàn thờ tổ phóng lên trần nhà, cơn gió lạ nổi lên cuốn mịt mù tất cả mọi thứ trên đường đi của bóng đen đó, nó từ hướng trần nhà của chú Tâm bay về hướng nhà thằng An.
" Tụi mày ở đây canh xác thằng nhỏ, nhớ niệm Nam mô A Di Đà Phật nhiều vào, tao đuổi theo nó mới được. Đừng xê dịch hay động vào xác của nó nhé"- ông Sáu nhặt con dao lên, và chạy về hướng nhà của thăng An. Mẹ thằng Bình chỉ biết khóc bên cạnh ba nó, bà Út, ông Ba chỉ biết đi im lặng nhìn cùng dòng họ của thằng Bình mà thôi. Bài kinh Tây phương cực lạc lại được vang lên cùng với tiếng niệm Phật. Tất cả mọi người bây giờ chỉ mong rằng sẽ nhanh chóng vượt qua đêm kinh hoàng này.
Ông Sáu nhanh chân chạy sang nhà của thăng An xem tình hình, dường như chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Ông dặn dò gia đình nó chăm đọc kinh Phật và hương khói cho tổ tiên và bàn cầu nguyện của nó. Ông lại qua nhà của con bé Nhung, cũng không có gì to lớn diễn ra, ông tặc lưỡi:" Hình như chỉ có mỗi nhà thằng Tâm là có chuyện" - ông lại dặn dò cho gia đình con bé niệm kinh phật và chăm đốt hương có gì phải la lên cho người khác qua tiếp ứng.
Ông Sáu lủi thủi trở về với cây dao trên tay, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến ông cảm thấy hụt hơi vì tuổi cao. Ông bước đến nhà của chú Tâm và làm nốt cồn việc còn lại, chắc do mệt quá nên vừa đến trước cửa ông đã ngã xuống.
" Chú Sáu, có sao không?" - chú Tâm chạy đến đỡ ông Sáu dậy, mấy cô chú trong nhà cũng chạy đến giúp, ông Sáu lắc đầu:" Không sao đâu, chắc tại tao già rồi nên chạy mệt, mày lấy ít nước trà nóng bỏ thêm miếng đường, tao uống là khổi ngay" - Nghe lời ông, dì của thằng Bình vội vã xuống bếp châm một ly trà nóng thêm đường. Uống và nghỉ một chút, ông Sáu thấy trong mình khỏe hơn rồi nên tiếp tục bắt tay vào công việc dang dở.
Lấy cây dao trên tay, ông cạ nhiều lần vào chiêc chiếu khác, ông phun rượu lên mặt chiếu và rửa sạch xác cho thằng Bình, mặc đồ cho nó và yên vị tại một chỗ. Ông ra hiệu cho cả gia đình nghỉ đi, ngày mai sẽ mệt lắm, tối nay để ông, ông Ba và bà Út canh được rồi, dù gì ngày mai cũng không bận gì. Ông Ba đồng ý, bà Út không phản đối:" Dù gì cũng hàng xóm, giúp nhau được gì thì giúp cho trọn vẹn nghĩa tình, thôi các con ngủ đi sáng bà sẽ kêu sớm."
Chú Tâm ra hiệu cho những người trong nhà tìm chỗ nghỉ ngơi xíu, ông Sáu không cho ai ở gian trước nơi đặt xác thằng nhỏ. Riêng chú Tâm, xin ở lại cùng ba người, không tìm được lý do gì để xua đuổi ba thằng bé, ông Sáu đồng ý và nhờ chú Tâm pha cho bình trà nóng.
Bà Út bắt đầu tâm sự:" Lúc nãy, trước khi tao đến nhà thằng Tâm, tao đã gặp con nó và hai đứa nhỏ vừa mất"
Ông Ba nhìn bà Út:" Sao lúc nãy chị không nói sớm, chuyện là thế nào?" - Bà Út mới phân bua:" Mày không thấy nãy giờ xảy ra chuyện gì à? Còn ở đó hỏi tao nữa?" - Ông Sáu nói vào:" Thế câu chuyện là thế nào hả chị Út?"
Bà Út, sau khi tìm được xác tụi nhỏ đã quay về nhà chuẩn bị buổi tối cho thằng cháu nội, lúc ấy trong cơn mưa, bà nghe phía trước nhà có tiếng động lạ liền kéo tấm mủ ra xem, giật bắn mình lên khi phía trước là hai đứa trẻ hồi chiều, bà đứng chôn chăn mặc cho mưa tạt vào mình ướt lạnh. Hai đứa nhỏ nói với bà Út rằng chúng nó rất đói và xin bà đến gia đình thăng Bình cầu cứu vì thằng Bình bị rất nhiều con ma dữ bắt hồn hành hạ dưới con kênh.
Ông Sáu sực nhớ ra dường như hai nhà bên kia chưa nấu cơm cúng cho tụi nhỏ, ông liền nhờ ông Ba sang kêu hai nhà ấy nấu cơm cúng gấp, mọi việc ở đây để ông Sáu lo. Bây giờ cũng đã hơn 10h đêm rồi...