Lúc này đây, nhưng là nhóm đạo phỉ thất sách.
Bọn họ cho rằng ở dưới da^ʍ uy của Võ Vương nhóm người này không có lá gan phản kháng, cũng không có lục soát thân thể bọn họ. Nhưng mà, ở trên người nhóm thôn dân thôn Phong Lạc, làm sao có thể không mang theo theo lợi khí tùy thân?
Chỉ là nhìn thấy nhóm thôn dân này giãy dụa sắp chết, đầu lĩnh đạo phỉ cũng không có để ý, y cao ngạo ‘hừ’ một tiếng, l giọng điệu khinh thường nói: "Một đám thôn dân không hiểu biết, bằng các ngươi cũng dám phản kháng lão tử? Quả thực là đang tìm cái chết! Chỉ là hiện tại ta không để ý tới các ngươi! Chờ ta cho nữ tử này nếm thử một chút dạy dỗ trước, rồi lại chơi đùa với các ngươi!"
Không sai, đối với đầu lĩnh đạo phỉ thân là Võ Vương mà nói, không cần để những người thường này vào mắt.
Y chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết bọn họ!
Cố Nhược Vân thấy hành động của đám người Tần Hạo, trong lòng ngược lại có chút cảm động, chỉ là cái gì nàng cũng không có nói, con ngươi thanh lãnh kia lại rơi xuống trên người đầu lĩnh đạo phỉ.
"Ta đang chờ, hay là nói, ngươi phát huy không ra lực lượng của Võ Vương?"
"Muốn chết!"
Đầu lĩnh đạo phỉ biến sắc, trên nắm tay bao vây lấy một tầng ánh sáng màu vàng, hung hăng đánh về phía ngực của Cố Nhược Vân.
Phanh!
Mãnh quyền (nắm tay mạnh mẽ) của y không có bất kỳ dấu hiệu gì đánh vào trên người Cố Nhược Vân, sau đó.... ...... ...
Đầu lĩnh đạo phỉ lúc trước còn vẻ mặt đắc ý, sau khi thấy thân thể nữ tử trước mắt kiên cố như thường, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Điều này sao có thể?
Một kích toàn lực của mình, nàng vậy mà —— không dịch chuyển một chút nào?
Toàn bộ quảng trường, yên lặng không tiếng động.
Nhóm thôn dân vốn oanh động cũng dừng huyên náo, như chớp như không nhìn sắc mặt đại biến của đầu lĩnh đạo phỉ, cùng…….... Vẻ mặt lạnh nhạt của nữ tử áo xanh.
Cố Nhược Vân nhìn nắm tay dừng ở trước ngực mình, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía đầu lĩnh đạo tặc, l^q"đ cười yếu ớt mở miệng: "Đây là toàn bộ thực lực của ngươi? Ta thấy.... .... Cũng không gì hơn cái này."
Khuôn mặt của đầu lĩnh đạo tặc xanh mét, y đã có thể cảm thụ được ánh mắt trào phúng chung quanh, thậm chí, ngay cả tiểu đệ trong tay y cũng dùng ánh mắt theo chất vấn nhìn y.
Đối với đầu lĩnh đạo tặc bá đạo nhiều năm này mà nói, như thế nào thừa nhận được chuyện này?
"Vừa rồi ta chỉ dùng lực lượng bình thường mà thôi, căn bản không có xuất ra thực lực thân là Võ Vương, hiện tại, ta sẽ không nhường nữa, ngươi đi chịu chết cho ta!"
Bá!
Đầu lĩnh đạo tặc bỗng nhiên rút ra đại đao trong tay, đao phong sắc bén bắn về phía bả vai của Cố Nhược Vân, sát khí ở đáy mắt cực kỳ nồng đậm, trong mắt của y, một đao này của mình, hoàn toàn có thể chém thân thể của nữ tử này thành hai nửa.
Đám người Tần Hạo mới phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, thì thấy Cố Nhược Vân thân ở dưới đao phong, ánh mắt đều đại biến.
Có một số người đã không đành lòng nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy tình cảnh nữ tử thanh lệ như thế ngã vào bên trong vũng máu.
Keng!
Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy thản nhiên truyền đến.
Giống như là một thanh lợi khí va chạm ở phía trên cương thiết, làm cho mọi người vốn không đành lòng liếc mắt xem nhiều một cái mở hai mắt.
Dưới gió nhẹ, nữ tử cười yếu ớt thản nhiên.
Phía trên bả vai gầy kia của nàng, gác một đại đao sắc bén, mà nàng lại vẫn là sắc mặt không thay đổi, trong mắt trong veo hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Thế nào? Ngươi cũng chỉ có chút thực lực ấy sao?"
Âm thanh thanh lãnh của Cố Nhược Vân làm cho đầu lĩnh đạo tặc phục hồi tinh thần lại, đôi mắt ban đầu lộ ra dữ tợn giờ lại tràn ngập khủng hoảng, sợ hãi mãnh liệt trong lòng khiến y lại nâng lên đại đao trong tay, hung hăng bổ về phía Cố Nhược Vân.
"Ngươi đi tìm chết cho ta!"
Nữ tử này phải chết!
Nếu không mà nói, cả đời này y đều sẽ bị vây trong sợ hãi!