Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1052: Nghiêm trị đạo phỉ (bảy)

Đang!

Đang đang!

Đại đao bổ xuống từng nhát, lại vẫn giống như dừng ở trên cương thiết như trước, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Thậm chí ngay cả y phục của đối phương cũng chưa từng tổn hại!

"Không! Không có khả năng!"

Rốt cục đầu lĩnh đạo tặc cũng rơi vào bên bờ vực sụp đổ, y lui về sau mấy bước, đao trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, điên cuồng rống lớn nói: "Ngươi là quái vật, ngươi nhất định là quái vật! Làm sao nhân loại có thể không bị đao kiếm thương đến? Ta không tin, ta không tin!"

Giờ khắc này, đừng nói là bọn đạo tặc, ngay cả nhóm thôn dân thôn Phong Lạc cũng bị dọa đến.

Rốt cục da thịt của nàng làm từ cái gì? Vì sao ngay cả đao kiếm cũng không gây thương tổn nàng? Khó trách nàng giống tự tin mãnh liệt như này, lại là bởi vì thân thể nàng đặc thù.... .....

Không sai, ở trong mắt thôn dân, thân thể Cố Nhược Vân khẳng định có chỗ đặc thù, nếu không mà nói, lqđ đao kiếm cũng không có khả năng làm cho nàng lông tóc không tổn hại.

"Muốn biết vì sao?"

Cố Nhược Vân cười cười, đi qua phía đầu lĩnh đạo tặc, giờ phút này tươi cười của nàng rơi vào trong mắt đầu lĩnh đạo tặc, làm cho trái tim của y đều không tự chủ được run lên.

"Ngươi…... Rốt cục ngươi là loại người nào? Vì sao đao thương bất nhập?"

"Trên đời này không ai có thể đao thương bất nhập, về phần ngươi không gây thương tổn được ta, nguyên nhân rất đơn giản.... ...."

Ầm!

Một luồng lực lượng cường đại bắt đầu khởi động ra từ trên người Cố Nhược Vân, phô thiên cái địa đè ép qua phía đầu lĩnh đạo tặc.

Ở dưới áp lực kia, đầu lĩnh đạo tặc cảm thấy trên thân thể giống như bị đè nặng một tảng đá, ép tới y thiếu chút muốn hộc máu, mà luồng lực lượng này, y rất quen thuộc! Chỉ có ở người trên Võ Hoàng, mới có thể có được áp lực cường hãn như thế!

Cường giả phía trên Võ Hoàng, tại sao lại xuất hiện ở loại thôn nhỏ lụi bại này?

Không!

Y không tin vận khí của mình có thể kém đến loại trình độ này!

Nhưng mà tình huống trước mắt, cũng không cho phép y không tin!

Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, như cười như không nhìn về phía đầu lĩnh đạo tặc hoảng sợ trước mắt: "Bởi vì thực lực của ngươi kém ta không chỉ một hai thứ bậc, cho nên, ngay cả phòng ngự của ta ngươi cũng phá không tan, cũng muốn thương đến ta?"

Thân thể của đầu lĩnh đạo tặc không ngừng run lên, ánh mắt vô cùng kinh hoảng, y há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện trong cổ họng không cách nào phát ra một chút âm thanh.

"Hiện giờ trên đại lục, cường đại nhất chỉ có Võ Vương?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Vì sao ta đến từ thế giới ngoài thôn, lại chưa từng nghe nói hiện tại đại lục do Võ Vương làm chủ? Ở phía trên Đông Nhạc đại lục, Võ Vương chỉ tính là tồn tại tầng dưới chót, ngay cả cảnh giới Võ Đế cũng có không ít! Mà thật không khéo, lee~lqđ ta đã gặp qua rất nhiều cường giả phía trên Võ Đế, một kẻ tồn tại ở tầng dưới chót như ngươi, lại ở chỗ này thổi phồng bản thân vô địch?"

"Đương nhiên, bất luận ngươi thổi phồng như thế nào, kia đều là chuyện của ngươi, nhưng mà, lúc này đây, ngươi lại phạm đến ta."

Cố Nhược Vân chậm rãi nâng tay lên, ở dưới ánh mắt hoảng sợ kia của đầu lĩnh đạo tặc, ‘ầm’ một tiếng, áp lực cường hãn giống như Thái Sơn đè xuống từ đỉnh đầu.

Lúc này đây, đầu lĩnh đạo tặc còn chưa kịp cầu xin tha thứ, ngay tại dưới áp lực của Thái Sơn kia, bị áp thành….... Bánh thịt!

Mọi người kinh sợ.

Nhất là thôn dân thôn Phong Lạc này, cho tới bây giờ bọn họ cũng thật không ngờ, nữ tử có diện mạo cực kì thanh lệ xuất trần, vẫn luôn cười tủm tỉm này sẽ có lực lượng cường đại như thế!

Bọn họ đều không nhìn thấy nàng ra tay, đầu lĩnh đạo tặc thân là Võ Vương kia đã bị mất mạng?

Hoa thẩm cười khổ một tiếng: "Niệm Dạ, ngươi che giấu thật sâu, vừa rồi chúng ta đều thiếu chút bị hù chết, cũng may ngươi không có gặp phải nguy hiểm gì."