Dạy Vợ Từ Thuở Còn Thơ

Chương 10: Người quen gặp lại

Tiêu Tiêu hoảng sợ vùng vẫy, nhưng cả đêm qua mới hoạt động kịch liệt xong nên giờ chỉ chống cự được mấy cái đã bị chế trụ. Tiêu Tiêu bật khóc khi thấy mắt lại bị bịt kín.

“Tiểu mỹ nhân, lâu rồi không gặp.” Giọng nói thô thô rất lâu trước kia chợt vang lên. Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người.

“Tối nay thấy em cùng tên người yêu kia ở nhà hàng ăn uống no say, rồi còn nắm tay ôm chân tình tứ. Mất công theo ra đây thật không uổng công. Tùy tiện du lịch một chuyến là hội ngộ ái nhân, đúng là duyên phận.”

Tiêu Tiêu không đáp lời dù miệng không bị bịt nhưng cũng không kêu lên, chỉ lẳng lặng bị hắn ôm. Cậu đang bồi hồi nghĩ tới nhúm lông kia, cũng không hẳn là ghét gã, chỉ là thật có lỗi với Liêu Minh.

Tên kia nói chán chê, cái tay lại bắt đầu lần sờ. Váy bị vén lên, bàn tay to luồn vào vuốt ve bờ mông mẩy, ngón tay đẩy quần lo̶t̶"̶ ra sờ vào hậu huyệt rồi lại mò lên dờ bướm nộn.

“Bị người khai bao rồi? Tên người yêu kia hay lại dã nam nhân nào?”

“Là Liêu Minh ca… tối qua vừa mới…”

“À, ra mới mất trinh thôi. Tiếc là ta gặp em hơi muộn không là cái hoa huyệt này phải là ta chọc mới đúng.” Nói mà tay cứ day day âm đế nhỏ.

Tiêu Tiêu kẹp chặt hai chân không trả lời, tay gã mò lên trên nhào nặn hai bầu nhũ hoa. Cậu cũng không phản kháng, chỉ dựa vào người gã thở hổn hển.

Sao gã lại không nhận ra phản ứng của cậu chứ, tà tà tiến đến gần thổi khí vào tai cậu rồi nói:

“Muốn qua khách sạn của ta không?”

“Liêu Minh sẽ quay lại.” Tiêu Tiêu muốn từ chối.

“Khánh sạn em ở tên gì?”

“The Men Fck.”

“Ta cũng ở đấy. Tên kia mà hỏi cứ bảo em mệt nên về khách sạn trước là được.”

Nói rồi bế ngang Tiêu Tiêu lên, tiến thẳng về phía khách sạn, còn kín đáo chọn những nơi ít người, ánh sáng yếu để đi.

Tiêu Tiêu bị bịt mắt, đến khi cảm giác được gã thả cậu xuống, leng keng lôi chùm chìa khóa ra thì cậu biết đã đến nơi rồi.

Bị kéo vào trong, sau đó là tiếng dập cửa, khóa lại. Giờ muốn đổi ý cũng hết đường chạy.

Hắn túm lấy cậu tham lam hôn lấy, váy bị tụt xuống, cả người chỉ còn lại bộ quần áo lo̶t̶"̶.

Gã kia hôn như ăn luôn môi cậu, như người chết đói gặm cắm môi dưới, tóm được đầu lưỡi là điên cuồng hôn hít. Nơi môi lưỡi giao thoa nhơ nháp nước bọt. Gã thở phì phò buông môi cậu ra bắt đầu dịu dàng hơn, nhẹ nhàng nhay cắn.

“Nhớ em muốn chết! Đêm nào cũng nằm mơ thấy em. Ta còn tưởng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi chứ. Đúng là duyên phận, duyên phận mà. Muốn em chết mất, đêm nay không thao không cho về.”

Tiêu Tiêu mặc gã nói linh tinh gì đó, tiếp nhận nụ hôn và cả bàn tay đang sờ lần khắp người.

“Bữa trước nhũ hoa được yêu thương rồi để công bằng, hôm nay sẽ chơi dưới này trước.”

Vỗ vỗ lên xương mu phán một câu như vậy, rồi trực tiếp tụt quần lo̶t̶"̶.

quần lo̶t̶"̶ vừa trượt xuống đầu gối, gã đã không nhịn được chồm xuống vồ lấy mầm nhỏ của cậu bú ɭϊếʍ, ngậm cắn đủ kiểu. Đến mức cậu phải đưa tay cản:

“Đã không còn bắn được gì nữa rồi. Đêm qua cuồng nhiệt quá. ”

Gã chép miệng tiếc rẻ, nhả mộng thịt nhỏ ra, chuyển hướng sang hoa huyệt.

Mυ'ŧ liếʍ một lúc hắn cau mày:

“Có gì đó bên trong bướm nộn.”

“A ừm… là côn ŧᏂịŧ giả, Liêu Minh dùng để tắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cho Tiêu Tiêu hoài thai.”

Gã híp mắt suy tính một chút rồi bắt đầu dụ dỗ:

“Vậy à? Thế Tiêu Tiêu đùn cái đấy ra cho đại côn ŧᏂịŧ của gia cắm vào nhé. Sẽ đút cho Tiêu Tiêu nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ để hoài thai hơn.”

Tiêu Tiêu giãy nảy:

“Không được, Tiêu Tiêu sẽ chỉ hoài con của Liêu Minh thôi, không bao giờ hoài con cho tên xấu xí nhà ngươi.”

Gã nam nhân vội vàng vỗ vỗ mông trấn an:

“Rồi rồi. Không hoài con ta được chưa? Từ đêm qua tới giờ chắc cũng đậu rồi, Tiêu Tiêu cho gia chơi để gia phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho bé con trong bụng ăn mau chóng lớn nhé.”

Nói rồi đỡ Tiêu Tiêu ngồi xổm trên giường, một bàn tay to thò xuống tách môi lớn lộ ra lỗ huyệt.

“Ngoan! Đẩy ra nào.”

Tiêu Tiêu nín thở cố rặn ra, cơ hoành đè xuống ép côn ŧᏂịŧ giả bên trong bướm nộn ra.

Cảm giác côn ŧᏂịŧ giả nhích ra được một chút mà cậu đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi. Mới nghỉ một lát đã bị gã đó đét mông, đồ vật mới chui ra được một chút lại bị đánh cho thụt vào. Tiêu Tiêu bất lực muốn bỏ cuộc, nhưng gã kia sao chịu để cho như vậy. Hai ngón tay vẫn bạnh môi lớn ra, hai ngón tay bên tay kia đi tới nắm âm đế dùng sức.

“Á buông ra! Không được, âm đế không có tội, đừng phạt nó. A! Chịu không nổi.” Tiêu Tiêu muốn đứng dậy tránh đi nhưng hai ngón tay kia vẫn bấu chặt, bị ăn đau lại ngồi xuống nức nở. Gã kia bấu một cái thật mạnh đến mức trên tiểu âm đế đáng thương hằn cả dấu móng tay.

“Tiếp tục đi. Còn lười biếng ta cấu rớt hạt đậu này luôn.”

Tiêu Tiêu thút thít hối hận vì đã theo gã về đây, nhưng vẫn phải cố sức rặn ra.

Lúc côn ŧᏂịŧ giả rời khỏi cơ thể là lúc Tiêu Tiêu vô lực gục vào trong l*иg ngực gã.

Gã khà khà cười da^ʍ nhìn lỗ hoa huyệt đỏ thấu kia không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Rồi lập tức đút chim vào thao trăm hiệp.

Tiêu Tiêu bị bịt mắt hưởng thụ từng cú thúc, bị triều phun hai lần.

.

.

Mơ màng tỉnh lại, sờ soạng người bên cạnh, thấy trống không, muốn kêu hắn tắm rửa đưa mình về.

“Da^ʍ tặc, ngươi đâu rồi?”

“Đây, đây. Có chuyện gì thế mỹ nhân?” Gã xun xoe chạy đến.

“Mau tắm rửa rồi đưa ta về.”

Hai người đỡ nhau loạng choạng vào phòng tắm.

Gã đàn ông lấy vòi phun nước tắm sạch cho cậu.

Tiêu Tiêu trong lòng luôn tò mò về thân phận gã biếи ŧɦái này, nhân lúc gã đang mải mê kì cọ bướm nhỏ, cậu lặng lẽ đưa tay lên kéo bịt mắt ra…

“Á! Liêu Minh! Đồ khốn khϊếp, lừa tôi lâu như vậy!”

Mọi chuyện sáng tỏ, Liêu Minh vì thoả mãn sở thích biếи ŧɦái của hắn đã đóng vai một gã thô tục hϊếp dâ̶m̶ Tiêu Tiêu. Chẳng có nhân vật thứ 3 nào ở đây cả.

——–

Kết thúc chuyến du lịch tại suối nước nóng, hai người bắt đầu tới bãi biển riêng của gia đình. Mùa này các bãi biển đông như kiến, đến đấy chỉ tổ chen chúc, sao thấy lãng mạn được. Điều kiện kinh tế gia đình cho phép nên hai vị kia cũng chẳng xoắn xuýt gì, thẳng tiến tới bãi biển nhỏ.

Biển xanh, cát vàng khá bắt mắt, Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc xe gia đình loại nhỏ, nhoài người ra ngắm cảnh. Liêu Minh cũng nhàn hạ vừa lái xe vừa thỉnh thoảng đưa mắt ngắm cảnh.

Ô tô đỗ trước cửa một biệt thự ven biển nhỏ xinh. Tiêu Tiêu phụ Liêu Minh khuân đồ đạc xuống, sắp xếp vào biệt thự.

Bận rộn cả buổi chiều, lúc xong thì cũng đã tối. Hai người làm một bữa tối đơn giản, kê một chiếc bàn nhỏ ngoài bãi vừa ăn vừa hóng gió mát vừa ngắm biển đêm.

Đêm đến thì bắt đầu tú ân tú ái, mây mưa đến tận nửa đêm.



Sáng sớm, Liêu Minh giúp Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ khá sεメy, dù sao thì cả bãi biển cũng chỉ có hai người.

Tiêu Tiêu bị ép mặc quần sooc chỉ dài có 5 cm, và một áo ngắn tay được thiết kế sεメy theo hướng đồ bơi

Lúc mặc quần áo, Liêu Minh sớm đã thấy bất thường, ngực Tiêu Tiêu hình như tròn hơn, căng hơn lúc trước nữa, đầu nhũ hoa thì sắp bằng quả vải luôn rồi. Nhưng hắn cũng rất vui lòng với thay đổi này, chủ trương là càng to càng thích.

Hai người trọn một chỗ nước cao ngang bụng, chơi bóng chuyền dưới đó, và tất nhiên là Tiêu Tiêu thua thảm hại.

Liêu Minh chơi rất xấu, toàn nhằm ngực cậu mà ném tới. nhũ hoa được bao bọc bởi cái áo ngoài mỏng, ngắn cũn cỡn, nay cũng đã ướt, đầu nhũ hoa tròn tròn lồi ra. Điều này càng tạo thuận lợi cho Liêu Minh làm xấu. Hắn cứ nhằm chỗ áo ướt lộ trọn vẹn núm nhũ hoa ném vào. Bầu nhũ hoa bị bóng đập đàn hồi, lắc lư tạo sóng.

Chơi chán lại kéo nhau vào rừng dừa làʍ t̠ìиɦ.

Tiêu Tiêu ôm thân cây nhận lấy từng cái thúc của người phía sau. Hai nhũ hoa không có vật cản, lắc lư điên cuồng trong không khí.

Liêu Minh thao đầy khí thế, vươn tay lên phía trước nắm nhũ hoa Tiêu Tiêu bóp nặn. Nhịp thao vẫn đều đặn chín nông một sâu thao vào.

Liêu Minh với tay bứt một cái lá dừa, tuốt sạch chỉ còn sống lá dài, mảnh, nhọn nhọn trong tay.

Chim lớn vẫn cắm trong cơ thể Tiêu Tiêu, nắm eo cậu xoay 180° đối mặt với hắn.

Vẫn duy trì tốc độ thao làm, nhìn hai bầu nhũ hoa dao động không ngừng trước mắt càng thêm nổi máu cầm thú. Hắn tóm lấy một bên, cầm sống lá từ từ đâm đầu nhọn vào nhũ khổng (cái lỗ sữa chảy ra đó).

Đâm vào độ gần 1cm, thấy Tiêu Tiêu kêu đau liền dừng lại, chuyển qua cái bên cạnh, dùng đầu còn lại cắm xuống.

Hai đầu nhũ hoa được liên kết bằng một sống lá dừa dài mảnh, càng nhìn càng thấy thích.

Quá trưa, bắn tinh đầy bướm nộn của Tiêu Tiêu rồi rút chim ra, ấn đầu cậu xuống bắt liếʍ sạch sẽ. Tiêu Tiêu cũng ngoan ngoãn hầu hạ.

Lúc về đến biệt thự, cái sống lá kia vẫn chưa được rút ra, nguyên nhân vì Liêu Minh không cho rút.



Ăn xong bữa trưa, Liêu Minh nhàm chán kéo Tiêu Tiêu nằm trên đùi mình, còn tay thì đùa nghịch hai nhũ hoa đáng thương kia.

Hắn thử rút ra một đầu sống lá, thấy phần ngọn bị dính chút chất lỏng màu trắng. Hắn hơi nghi ngờ, lè lười liếʍ thử.

… ôi mẹ nó, thế mà lại có sữa.

Rút tiếp bên kia ra, quả nhiên cũng vậy.

Hắn đỏ lừ mắt chồm xuống mυ'ŧ vυ' Tiêu Tiêu khí thế.

Tiêu Tiêu đang ngủ trưa cũng bị làm giật mình tỉnh dậy, đẩy cái đầu chôn trong ngực mình ra, bị đôi mắt đỏ lừ của Liêu Minh dọa sợ.

“Anh làm sao vậy?” Tiêu Tiêu dè dặt hỏi.

“Sao mυ'ŧ không ra, rõ ràng là có…” Liêu Minh như bị mất trí lẩm bẩm.