Hai người tới rạp chiếu phim, buổi tối nhưng cũng không đông lắm, chọn một bộ phim tình cảm ướŧ áŧ, mua hai suất coca. Lúc này, trong rạp cũng chỉ có khoảng hơn 10 người mà đa phần là các cặp đôi. Liêu Minh chọn một góc khá tối, kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống.
Phim chiếu được khoảng 10 phút, mèo đại ca hoàn toàn không hứng thú theo dõi thứ đang trình chiếu trên màn ảnh, ngược lại Tiêu Tiêu xem chăm chú đến mức dường như quên cả nháy mắt.
Mèo đại lơ đãng đưa mắt nhìn mọi người trong rạp chiếu phim, tuy khá tối nhưng cũng đã thấy hai cặp đôi đang hôn hít nồng nhiệt, thêm một cặp nữa đã lục tục kéo nhau vào nhà vệ sinh. Thấy đũng quần tên kia, Liêu Minh thừa hiểu bọn họ sẽ làm gì tiếp theo. Quay đầu, thấy Tiêu Tiêu đang xem đến xuất thần, lại bắt đầu nhàm chán khuấy khuấy nghịch đá viên trong cốc coca. Khuấy khuấy một lúc như nghĩ ra cái gì, ánh mắt hắn sáng lên, cười tà liếc sang chuột nhỏ vẫn đang chăm chú bên cạnh.
Tiêu Tiêu đang mải mê theo dõi tình tiết trên phim, không chú ý tới Liêu Minh bên cạnh đang nghịch ngợm moi đá ra khỏi cốc coca. Một tay hắn đã bắt đầu luồn vào trong áo đồng phục, kẽ kéo áo lo̶t̶"̶ ra một khoảng chống rồi tuồn viên đá vào.
“Á á á!” Tiêu Tiêu hét lên bài hãi kéo tới sự chú ý của mọi người xung quanh. Thấy mình thành tâm điểm, cậu ngượng ngùng xin lỗi rồi cấu thật mạnh lên tay Liêu Minh ngồi cạnh. Liêu Minh “ái da” luôn mồm nhưng trên mặt cười đến là thấy ghét.
——————-
Cuối cùng phim cũng kết thúc, mèo lớn tha chuột nhỏ đang khóc sưng cả mắt vì thương cho mối tình của đôi trẻ trong phim. Miệng làu bàu phiền não nhưng vẫn rút khăn giấy lau mắt, lau mũi cho em.
Hai người rẽ vào một công viên gần đó, đi dạo quanh quẩn, tâm sự tỉ tê. Khung cảnh cũng khá lãng mạn thì đột nhiên Tiêu Tiêu kêu buồn đái, chắc vì khi nãy uống nhiều coca, vội vàng chạy vào WC trong công viên, bỏ rơi Liêu Minh bên ngoài.
—————-Trong WC—
Tiêu Tiêu chạy bừa vào một gian, nhanh chóng vén váy lên, kéo quần lo̶t̶"̶ nhỏ xuống. Một tay nâng váy, một tay cầm chim nhỏ chuẩn bị xả nước thì lại nghe “cạch” một tiếng, gian bên cạnh có người vào.
Tiêu Tiêu thoáng liếc mắt xuống chỗ khe nhỏ gần mặt đất thông hai gian. Cậu lập tức bị giật mình khi thấy đôi giày nam lấp ló. Quên mất! Trước nay toàn dùng WC nam, bữa nay mặc váy vội quá không để ý, theo thói quen cứ thế mà xông thẳng vào. Giờ thì xong rồi, phải ra ngoài kiểu gì đây?! Tiêu Tiêu khóc thầm trong lòng.
Nhưng đại sự vẫn phải giải quyết, u ám nghĩ ngợi chợt bụng dưới lại truyền tới cảm giác căng chướng. Tiêu Tiêu bất hạnh không kìm được nướ© ŧıểυ, chỉ có thể thả nhẹ tiếng nước. Đầu chim nhỏ run run phun ra từng tia nước mảnh, rốt cục cũng giải quyết xong việc bài tiết. Tiêu Tiêu cúi xuống tính kéo quần lo̶t̶"̶ lên, lại ủ rũ, quên mất là đang “đến ngày”. Ủy khuất lấy giấy xoa xoa vệt máu dính trên chim nhỏ vì ở cùng một chỗ nên bị “huyết” trên BVS dính lên.
Xong xuôi cũng không dám mở cửa đi ra, vì sợ chạm mặt với người gian bên cạnh. Đợi đợi một lúc không thấy người đó có ý định đi ra, chuột nhỏ càng xoắn xuýt. Liêu Minh vẫn đang đợi bên ngoài, phải làm sao đây?
Đang lúc tính liều một phen mở cửa, chạy ù ra thì gian bên cạnh lại có tiếng xả nước, đồng thời còn có tiếng mở cửa. Tiêu Tiêu mừng hết lớn cúi xuống ngó ngó, không thấy đôi giày ấy nữa. Yên tâm chờ thêm 3 phút cũng xả nước rồi đẩy cửa bước ra. Cậu vừa đi qua, cửa gian bên cạnh lại mở ra, một đôi cánh tay thò ra bịt miệng, ôm eo kéo cậu vào. Cậu vừa tính giãy giụa kêu cứu, đã bị con dao chĩa vào ngực dọa cho im re. Thì ra tên biếи ŧɦái này không đi ra mà hắn ngồi co chân lên thành bồn chờ chuột con sa lưới.
Một giọng nói thô thô, tục tĩu vang lên bên tai:
“Đĩ con lẻn vào chỗ đàn ông đi đái tìm côn ŧᏂịŧ đút hoa huyệt à?”
Tiêu Tiêu ư ư trong miệng muốn lên tiếng phủ nhận.
Biếи ŧɦái kia mới mặc kệ, đánh đánh mặt con dao sáng choang trên ngực cậu uy hϊếp:
“Không muốn chết thì ngoan ngoãn cho tao. Kêu một tiếng là ông vẽ rắn lên mặt mày.”
Tiêu Tiêu sợ đến sắp khóc gật gật đầu, tuyệt vọng nhìn cánh tay kia chốt cửa lại.
Miệng đã không bị bịt nữa nhưng mắt lại bị vật gì như miếng vải che lại. Cảm nhận được mũi nhọn của con dao vẫn đặt trên ngực mình, Tiêu Tiêu nuốt nước bọt, không dám kêu cứu.
Còn tên kia đã bắt đầu dò xét khắp người cậu. Ánh mắt da^ʍ tà chu du từ trên xuống rồi dừng lại ở bộ ngực hoàn hảo trước mặt.
Tiêu Tiêu có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực đầy ghê tởm.
Hắn đã bắt đầu lột áo cậu rồi.
Tiêu Tiêu đã muốn khóc lắm rồi, cố gắng van xin:
“Xin ông! Người yêu tôi vẫn đang đợi ở ngoài kia, xin ông thả tôi ra đi!”
Tên biếи ŧɦái phớt lờ lời cầu xin của cậu, tụt váy cậu xuống tật mắt cá chân. Tiêu Tiêu hoảng hồn muốn giãy giũa, lập tức ăn ngay một quả đấm lên bầu ngực bên phải. Cậu đau đến bật khóc tu tu. Gã gằn giọng:
“Nhẹ nhàng không thích phải ăn đau mới chịu ngoan. Khóc nhỏ tiếng thôi không ông lại rạch cho vài đường.”
Tiêu Tiêu biết sợ đưa tay kìm lại tiếng khóc, tủi nhục bị người lột quần lo̶t̶"̶ xuống.
“Ý! Cái gì đây? Đã có nhũ hoa lại còn có chim, có chim lại còn có bướm. Mắt tao không mờ chứ.”
Nói rồi muốn đưa tay xuống sờ nhưng mắt lại thấy BVS dính đầy kinh nguyệt. Gã chán ghét rụt tay lại, giọng như ban ơn lên tiếng:
“Thôi, thương bướm mày đang ra máu nên ông tha đấy.”
Tiêu Tiêu chưa kịp vui mừng vì được ân xá đã bị câu tiếp theo của gã chặn họng.
“Chơi bên trên cũng được.”
Nói rồi cũng mặc lại quần lo̶t̶"̶ cho cậu nhưng váy hiển nhiên vẫn không được kéo lên. Thủ pháp cách áo lo̶t̶"̶ xoa nắn hai bầu ngực như chưa đủ đã ghiền lại lột xuống, tiếp xúc da thịt trực tiếp.
“A! Ra là đĩ con này cũng bị chơi không ít đi, còn ra vẻ trinh tiết liệt phụ. nhũ hoa toàn dấu tay với dấu răng của nam nhân. Nghe mày nói là có bạn trai, xem ra thằng ấy hưởng cũng không ít nhỉ.”
Bàn tay to thay đổi thủ pháp nắn bóp liên tục, chơi cho hai bầu nhũ hoa đỏ lừ dấu tay. Hai viên anh đào kia cũng không thoát, bị bóp, hút, liếʍ đủ kiểu. Gã kia ôm cậu từ phía sau, để cậu ngồi lên đùi hắn, miệng lưỡi liếʍ láp khắp mặt cậu, cả dái tai xinh xinh cũng không bỏ qua. Gã đang cúi đầu nhay cắn đầu nhũ hoa cậu, lúng búng trong miệng:
“Con mẹ nó đầu nhũ hoa thực to, ngậm rất vừa miệng.”
Tiêu Tiêu ngửa đầu ra sau, tựa lên vai gã, thừa nhận đau đớn, thống khổ vì phản bội người yêu, lại bị kɧoáı ©ảʍ các nơi ùa về đánh úp. Nhả đầu nhũ hoa bị chơi đến phá da chảy máu, hắn đứng dậy để cậu ngồi trên nắp bồn cầu. Có tiếng kéo khóa quần, rồi tiếng nịt quần sịp bị bung ra. Bầu nhũ hoa lại bị hai bàn tay o ép, côn ŧᏂịŧ lớn chen vào khe rãnh được tạo ra bởi hai bầu thịt.
Gã bắt đầu đưa đẩy eo lớn, luận động lên xuống, kéo ra đút vào, lắm lúc qυყ đầυ còn chui qua chỗ giữa hai xương quai xanh chọc vào yết hầu cậu. Cậu khó chịu muốn tránh né nhưng vô lực, đành phải nằm im chịu trận, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
Mãi đến khi côn ŧᏂịŧ lớn của tên kia cương nóng sắp phát nổ, hắn mới ngừng chà đạp hai bầu nhũ hoa của cậu. Một ngón tay gã với vào miệng nhỏ, móc ngoáy, ra lệnh:
“Há to ra cho côn ŧᏂịŧ ông đây đi vào, dám để răng làm của quý của ông bị thương thì ông xẻo chim mày cho xuống bồn cầu xả nước ngay đấy.”
Tiêu Tiêu đau đớn nghĩ, miệng nhỏ bên trên còn chưa có ngậm côn ŧᏂịŧ của Liêu ca nữa mà
Đang tính cự tuyệt thì bị một vật nhọn thúc vào bướm nhỏ. Dù đã cách quần lo̶t̶"̶ và BVS dày nhưng vẫn thấy đau, thức thời ngoan ngoãn lại.
Côn ŧᏂịŧ mùi khá nồng đặt ngay trước môi Tiêu Tiêu, ma sát cánh môi đỏ hồng.
“Lè lưỡi ra liếʍ ướt nó đi. Liếʍ qυყ đầυ trước, cẩn thận vào! Rồi, liếʍ xuống cán đi…”
Được hầu hạ thoải mái, gã hừ hừ vài tiếng, thò tay xuống vân vê nhũ hoa cậu. Tiêu Tiêu lần mò trúc trắc liếʍ xuống tận gốc, bị lông cứng đâm cho rụt lui lại.
“Được rồi, nuốt vào đi.”
Kĩ thuật non nớt, biết đây là lần đầu cậu khẩu giao nên gã cũng dịu hơn được một chút.
Cố nhịn, nuốt từ từ thiết côn nóng bỏng tay của hắn vào miệng nhưng chỉ được có nửa cây đã căng với mỏi miệng lắm rồi. Cậu bắt đầu phun ra nuốt vào, theo hướng dẫn của gã lưỡi thỉnh thoảng đảo qua qυყ đầυ. Đến lúc cậu tưởng như muốn gãy quai hàm thì gã túm tóc cậu tự đưa đẩy mạnh bạo xuống tận họng, bất chấp cậu kháng cự phun hết tinh đặc vào họng cậu.
Phun xong gã còn ngửa cổ cậu lên ép cậu phải nuốt hết rồi mới thả ra.
“Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙! Rất biết hầu hạ nam nhân.” Vỗ vỗ mặt cậu như khen thưởng.
Tiêu Tiêu vẫn chưa hồi thần chỉ loáng thoáng nghe được vài tiếng “tách tách”. Gã muốn chụp hình sao? Hoảng hốt muốn ngăn cản nhưng cậu hết sức rồi.
Chụp chán chê, hắn lại lột quần lo̶t̶"̶ cậu ra, nói cái gì mà lưu lại vật kỉ niệm, cầm con dao bén xén vài cọng lông chim (của gã, Tiêu Tiêu không có lông), vạch cúc hoa cậu ra cắm vào. Gã mặc lại áo lo̶t̶"̶ với quần lo̶t̶"̶ cho cậu còn cái khác thì mặc kệ, đạp cửa ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên tát vài cái lên nhũ hoa cậu, mũi giày nghiền ép lên chim nhỏ và bướm nộn. Vũ nhục cậu chán chê mới đẩy cửa ra ngoài.
Tiêu Tiêu kéo bịt mắt xuống, chán ghét ném cái tất chân vừa bịt trên mặt mình đi. Tủi thân thút thít một lát mới mò lại quần áo mặc vào.
Ra cửa thấy Liêu Minh đã chờ đến sốt ruột thì càng áy náy, mắt lại đỏ lên.
Liêu Minh đang tính trách mắng nhưng thấy chuột nhỏ đáng thương quá lại kéo qua xoa đầu, dỗ:
“Vẫn khóc vì bộ phim ban nãy à? Lần sau không cho em xem mấy tựa phim ấy nữa.”
Người yêu dịu dàng càng làm Tiêu Tiêu thấy áy náy hơn, nghẹn ngào nói:
“Không sao. Trong kia bị táo bón thôi…”
“Vậy sao? Thế mà anh cứ sợ em bị tên biếи ŧɦái nào hϊếp dâ̶m̶ trong ấy nữa chứ?” Liêu Minh trêu ghẹo hoàn toàn không thấy biểu tình chột dạ của cậu.