Dạy Vợ Từ Thuở Còn Thơ

Chương 6: Nữ trang lăng nhục.

Khi chạy về, Tiêu Tiêu vẫn nằm trên giường hai mắt đờ đẫn. Liêu Minh vuốt vuốt mũi, hình như mình làm hơi quá.

Mặc lại cái quần đã bẩn cho Tiêu Tiêu, kéo cậu đến khu sinh hoạt tắm rửa của ký túc xá của trường. Tắm qua loa, tẩy rửa bướm nộn rồi nhanh chóng mặc bộ đồng phục mới cho cậu. Tiêu Tiêu vẫn vô lực mặc kệ người vật lộn. Cởϊ áσ len ra, tròng cái áo cộc tay kiểu nữ vào, cái nhũ hoa ngạo nhân lập tức phô bày đường cong đầy hãnh diện. Liêu Minh tiếp tục mặc cái quần lo̶t̶"̶ còn lại cho cậu, có đóng băng đàng hoàng nhưng phía dưới có giấu gì không thì ta không biết.

Đồng phục của nữ mặc vào người cậu có chút ngắn. Áo bị đôi bồng đào kéo lên lộ ra cái rốn nhỏ xinh trên cái bụng phẳng lì. Váy đáng lẽ qua đầu gối bị cậu mặc vào lại đến ngang đùi.

Liêu Minh ôm eo cậu để cậu tựa vào người mình, ngón tay hư đốn lại đi trêu chọc lỗ rốn nhỏ xinh kia.

Choàng áo khoác lên cho cậu. Tay xách lách mang quần áo bẩn đi ra khỏi cổng trường. Đáng lẽ ra có thể vứt quách đi cho nhẹ nợ nhưng ai bảo trên đó lại dính máu của chuột con cơ chứ, không thể để kẻ khác thấy. Đó là suy nghĩ trong đầu con mèo cuồng chiếm hữu kia.

Đỡ Tiêu Tiêu về nhà mình. Hắn quên nói, hai đôi kia lại phải đi công tác rồi, bây giờ giang sơn là của ta, mỹ nhân là của ta.

Đặt Tiêu Tiêu lên ghế sôpha, tay bật điều khiển trứng rung lên rồi đi ra ngoài. Hắn phải tới trường để lấy cặp của hai người và nộp đơn xin nghỉ nữa.

Lúc trở về, Tiêu Tiêu nguyên bản vô lực thất thần nay lại lăn lộn trên sôpha, kêu thành tiếng, tóc tai, quần áo lộn xộn. Liêu Minh nổi lòng từ bi tắt điều khiển, ngồi xuống cạnh Tiêu Tiêu đỡ người dậy chỉnh trang lại đầu tóc, váy áo.

Rồi ôm người đi tắm, cho bộ đồng phục vào máy giặt, hong khô để tối mặc.

Tiêu Tiêu cũng đã khôi phục lại, băng vệ sinh cũng đã thay nhưng cậu không biết vẫn là cái quần lo̶t̶"̶ đó, chưa lấy trứng rung ra, không phòng bị mặc lên người đi chuẩn bị bữa trưa.

Ở nhà nếu chỉ có hai người, Liêu Minh sẽ không cho Tiêu Tiêu mặc quần áo đâu nhưng do cậu đang “bị” nên được châm chước cho mặc một cái quần lo̶t̶"̶ nhỏ.Liêu Minh nhìn chuột nhỏ mặc cái tạp dề, bên dưới chỉ độc một cái quần lo̶t̶"̶, lăng xăng chạy từ đầu này đến đầu kia, thật muốn túm lại đét mông mấy phát cho bõ ghét.(ghét này là ghét yêu)

Yên ổn ăn xong bữa cơm.

Hai người lên ghế sôpha nằm nghỉ ngơi xem tivi. Liêu Minh ngả đầu nằm lên đùi Tiêu Tiêu hưởng thụ xúc cảm mềm mịn ở má, liếc mắt lên trên là có thể nhìn thấy bầu nhũ hoa ngạo nghễ và hai khỏa hạt thành thục giương cao. Thiên đường là đây chứ đâu. Ngắm đủ rồi nên giờ hắn muốn nếm thử.

“Tiêu Tiêu!”

“Dạ.” Tiêu Tiêu cúi người nhìn xuống, hai bầu nhũ hoa cũng rủ xuống theo động tác của cậu. Hai khỏa hạt treo giữa không trung thoáng lắc lư, bầu ngực phập phồng theo nhịp hô hấp. Khỏa hạt chỉ cách mũi hắn độ 0.5 cm, Liêu Minh thè lưỡi ra liếʍ, rồi khoang miệng ôm trọn lấy một viên mυ'ŧ chùn chụt.

Tiêu Tiêu bị bất ngờ nhưng cũng không phản kháng, duy trì tư thế cho Liêu Minh mυ'ŧ đủ.

Đang liếʍ láp khí thế, chợt như nhớ ra cái gì, hắn dừng lại, buông nhũ hạt ra, chạy đi mất. Lát sau quay lại với bộ đồng phục ban sáng đã giặt khô.

Tiêu Tiêu hiểu ý cũng ngoan ngoãn tự động mặc vào. Liêu Minh đứng ngắm một lúc đắc ý nghĩ, quả nhiên là càng nhìn càng đẹp. Hắn lại nằm xuống sôpha, gối đầu lên đùi cậu, da thịt hai má chạm vào vải vóc mềm mại cũng thoải mái không ngớt. Tìm một tư thế nằm thư giãn, hắn ra lệnh cho Tiêu Tiêu.

Cậu dùng hai tay ôm lấy đầu Liêu Minh, nâng đầu hắn đến gần đầu nhũ hoa vừa nãy bị nước bọt thấm ướt chưa khô. Liêu Minh lè lưỡi cuốn lấy nhũ hạt ngậm vào trong miệng như trẻ con bú sữa, phát ra tiếng nước bọt “tắc tắc” rồi tiếng mυ'ŧ “chụt chụt”, hầu kết hắn di động lên xuống tưởng như đang nuốt được một cái gì ngon lắm. Tiêu Tiêu vẫn ôm đầu hắn càng nghĩ càng xấu hổ.

Lúc sau, Liêu Minh nhả khỏa hạt trong miệng ra, nói:

“Tối nay ta sẽ đi hẹn hò.”

Phải rồi, cậu và anh còn chưa có một cuộc hẹn nào, dù đã chính thức yêu nhau một năm rồi.

Tiêu Tiêu có chút bất ngờ nhưng cũng bẽn lẽn đồng ý.

Nói xong chuyện cần nói, Liêu Minh lại tiếp tục công việc dang dở của mình. Tiêu Tiêu đỡ đầu hắn một lúc lâu, tay đã tê rần, nhưng hiển nhiên tên khốn kia không có ý định dừng lại, hắn đang chơi vui thế kia cơ mà. Nhưng tay cậu thật sự rất đau, rất mỏi, thử liều mà cầu xin.

Ánh mắt Liêu Minh thâm trầm nhìn cậu, hàm răng cắn mạnh lên đầu nhũ hoa rồi kéo nó dài ra. Tiêu Tiêu đau đến muốn khóc, ôm lấy bầu ngực sữa nhưng không dám cản. Liêu Minh kéo hết cỡ rồi buông ra, đầu nhũ hoa lập tức bắn về đập lên quầng nhũ hoa hồng hồng, cùng lúc đó hoa huyệt lại phụt ra một bãi nước thấm lên băng vệ sinh. Ô ô, cậu bị khi dễ tới thảm rồi.

Liêu Minh ngồi dậy, tựa lưng vào sôpha, để cậu ngồi lên đùi mình, cặp nhũ hoa đối diện với mặt hắn. Sắp xếp xong xuôi lại tiếp tục thưởng thức “món tráng miệng sau bữa trưa”. Tay thò vào túi áo gạt nút điều khiển lên cỡ trung, lập tức thân thể bên trên chấn động. Tiêu Tiêu vẫn chưa hết sợ kɧoáı ©ảʍ nó mang đến lúc ở trường. Khóc lóc thảm thiết cầu xin Liêu Minh, nhưng hiển nhiên là phí công vô ích. Bởi vì Liêu Minh đang rất hưởng thụ được trứng rung mát xa côn ŧᏂịŧ lớn với lại cái mông mẩy bên trên xoay tao quá. Thật muốn thao vào. Nghĩ rồi muốn làm thật. Hạ bộ đỉnh lên thúc vào bướm nộn của Tiêu Tiêu. Dù cách quần lo̶t̶"̶ nhưng Tiêu Tiêu cũng cảm giác được, người nảy lên muốn trốn tránh. Hắn ghì chặt eo cậu không cho chạy, tay lại chỉnh điều khiển lên cỡ cao nhất, chừng nửa tiếng sau hắn bắn. Tinh đặc phun lên quần lo̶t̶"̶ của Tiêu Tiêu làm hạ thân vừa mới được tẩy rửa lại nhầy nhụa. Trong khi đó thì Tiêu Tiêu cũng đã cao trào hai lần, cả bướm nộn hay chim nhỏ đều bắn qua. Mềm nhũn như người không xương, đầu oặt ra sau mặc kệ cái tên kia vẫn đang làm càn trước ngực.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ trêu đùa núm nhũ hoa bên này mặc kệ bên kia cô đơn lẻ bóng không ai đoái hoài.

Tiêu Tiêu dần tỉnh lại, cảm thấy trên ngực có chỗ không ổn. Rõ ràng núm nhũ hoa bên phải được đối đãi chu đáo, nhưng núm nhũ hoa bên trái lại bị lẻ loi. Cảm giác càng ngứa thêm, bàn tay đưa lên muốn gãi gãi an ủi đầu nhũ hoa bị bỏ rơi.

Liêu Minh nhanh chóng đoán ra ý đồ của cậu, đập rớt tay nhỏ kia, cảnh cáo:

“Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa, cả thân thể này là của anh không cho tự ý sờ soạng. Muốn thì nói ra.”

Tiêu Tiêu bị đánh, ôm tay, ánh mắt đáng thương hề hề, nũng nịu:

“Anh yêu, bên này của người ta ngứa, gãi gãi cho em đi.”

Liêu Minh cười cười không phản ứng lại, quay ra thưởng thức bộ ngực tuyệt mĩ kia. Một bên đầu nhũ hoa óng ánh ánh nước, sưng to đỏ tấy, ngạnh lên rung rinh trong không khí. Bên nhũ hoa kia, đầu nhũ hoa còn lại cũng không chịu thua kém, ngẩng đầu cứng rắn, tuy nhiên có điều so với bên kia kích thước chỉ bằng một nửa, màu sắc lại non nớt, đáng yêu, một trời một vực mà.

Liêu Minh đưa miệng đến gần núm nhũ hoa đáng thương kia, hà hơi một cái. Núm nhũ hoa bị hơi nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy trước mắt anh. Liêu Minh ngứa tay búng mạnh lên núm nhũ hoa lẻ loi kia, rồi sốc Tiêu Tiêu đang thở dốc dậy. Ngắm lại một lượt rồi chỉnh lại váy, kéo lại áo cho cậu. Bị vải bao bọc ngược lại làm cho hai khỏa núm nhũ hoa càng nổi bật hơn. Hai đầu nhũ hoa vẫn trong tư thế ngạnh lên cứng rắn, làm chỗ áo trước ngực gồ lên hai khối to nhỏ bất đồng. Liêu Minh túm cái núm nhũ hoa to hơn kia kéo cậu lên lầu.

Ác bá này thế mà lại làm vậy, thay vì dắt tay hay ôm eo, hắn lại làm hành động da^ʍ dật này.

Tiêu Tiêu nhịn đau, thở dốc theo gã lên phòng.

————–

Hắn bận rộn chuẩn bị phục trang cho buổi tối hẹn hò.

Anh bị yêu thích bộ đồng phục kia nên quyết định cho cậu mặc luôn, còn về vụ quần áo lo̶t̶"̶… ừm, để xem nào. Tiêu Tiêu đang đến ngày, không thể mặc quần lo̶t̶"̶ thủng đáy được, quần lo̶t̶"̶ dây hay quần chữ T thì càng không, quần lưới cũng không thích hợp lắm… vậy thì đồng bộ ren với áo nhũ hoa đi. Vậy là hắn tìm ra được một cái quần lo̶t̶"̶ ren đen, họa tiết thêu mấy bông hoa nhỏ, nhét trứng rung vào rồi dán băng vệ sinh lên. Áo nhũ hoa là dạng ren đen nửa quả.

Xong xuôi mới kéo Tiêu Tiêu ra ngoài bắt đầu buổi hẹn hò.