Ánh Nắng Đời Tôi [Quỳnh Tú]

Chương 27

Chương 27: Em ấy đi rồi!
 



Đã hai ngày Quỳnh không tìm chị, Tú bình tâm lại, chợt cảm thấy một ngày lặng lờ trôi, không có Quỳnh mọi thứ thật vô vị. Tú đoán biết, dĩ nhiên chuyện ba Quỳnh đến tìm chị, Quỳnh không liên can. Nếu em ấy đã biết, thực tế ông Đồng không cần liên lạc riêng với chị, âm thầm như thế.

Chưa lần nào nó đủ kiên nhẫn để giận chị quá một buổi, Tú thừa hiểu, nếu mình tự nhiên nổi giận như vậy, Quỳnh sẽ theo năn nỉ cho được hoặc chạy khắp nơi tìm lý do, lần này chị mắng, Quỳnh cũng biến mất luôn.

Chiều hôm đó sau khi nói chuyện xong, Tú một mình đi đến nơi nào đó chị không rõ, chỉ biết rất uất ức, rất đau lòng, căm phẫn, đau đớn... Mọi thứ lẫn lộn lại với nhau, đồng loạt dày vò tâm can chị, chị đến một nơi vắng người qua lại, chị thả mắt vô hồn, để những giọt trong suốt mặt sức rơi, cho đến khi trời sẫm tối. Lòng ngực chị, giống như bị một con thú hoang gặm ngắm, trái tim cuộn vào nhau, như có thanh dao nung đỏ ra, sắc nhỏ từng mảnh. Chị cần bình tâm, nhưng mãi không thể bình tâm.

Trở về kí túc xá, lập tức nhìn thấy Quỳnh, bộ dáng hớt hãi, chạy đến nắm tay chị. Tỏng khoảnh khắc đó, những lời lẽ bạn Quỳnh bàn tán trong thư viện ùa về, cảnh Quỳnh và Linh hôn nhau hiện ra trong đầu chị, những từ ngữ của ba Quỳnh vang vang bên tai... Mọi thứ dậy sóng, trong lúc ấy, chị đã không còn kiềm nén được mình, bật hẳn ra những lời gay gắt mà chính bản thân còn thấy đau lòng, trút hết lên đầu Quỳnh. Vậy em ấy là người nghe, còn đau đến thế nào?

Tại chị giận quá, chị giận ba Quỳnh xúc phạm mình, giận Quỳnh qua mặt chị thân mật cùng người khác, nhưng chị giận bản thân chị hơn... Vì ngay chính giây phúc ấy, chị cũng chưa có ý định sẽ chia tay Quỳnh!

Cay đắng quá!

...

Tú đứng trước lớp công nghệ thông tin vào buổi chiều ngày thứ ba, nhóm bạn hôm trước gặp ở thư viện thấy chị đứng bỗng nhiên giật mình hoảng hồn. Hình như đã có chuyện kinh thiên động địa.

- Chị Tú.

Gương mặt Tú trông ảm đạm, nhưng giọng chị vẫn nhẹ nhàng, hiền khô:

- Quỳnh tan học chưa?

Cả đám bỗng nhiên sững sờ.

- Chị Tú, Quỳnh không đi học, ba ngày nay rồi. - Thiên Nga méo mó trả lời, lẽ nào chị Tú không biết, từ buổi sáng gặp chị ở thư viện là không thấy Quỳnh luôn, cả đám thấp thỏm cứ nghĩ chị và Quỳnh có chuyện lớn do mình nhiều chuyện.

Tú điếng hồn, như không tin vào tai mình, đôi mắt rơi xuống một tầng nào đó xa xôi, im lặng không nói. Mọi người nán lại, nhận ra gương mặt biến sắc của chị, không ai nói gì thêm.

Thở gắt một hơi, hàng mi chị rũ xuống như nén cái gì đó dưới đáy mắt sâu thẳm.

- Tôi về phòng cùng mọi người được không?

...

...

- Chị Tú, kia là giường của Quỳnh.

Chị gật đầu, ngồi xuống đó, nhìn quanh giường, chiếc giường rất ngăn nấp, trong chiếc họp để trang trọng cuối giường... Không biết điều gì đó khiến chị mở ra... Toàn bộ là ảnh của chị được rửa cẩn thận, những góc trộm, phía sau còn ghi rõ ngày giờ chụp.

Tú cầm một tấm ảnh bất kì lên xem, tim chị thắt nghẹn, mắt đỏ hoe nhưng không khóc.

...

11h đêm.

Kí túc xá tắt đèn đóng cửa, cả phòng Quỳnh phải đi ngủ, chị vẫn ngồi đó, Tú Hảo ái ngại đứng ở công tắc đèn do dự không dám tắt vì Tú vẫn ngồi, nhưng nếu không tắt đèn nữa giám thị đến thì phiền lắm.

- Em cứ tắt điện, tôi ngồi đây đợi Quỳnh!

Tú lên tiếng, mọi người nhìn nhau im bặt, Tú Hảo thở dài tắt điện, vài ánh đèn ngủ loe lói.

Minh Tú vẫn ngồi đó, tay chị cầm một bức hình Quỳnh chụp, hai ba chiếc máy ảnh đủ loại vẫn nằm im trong góc giường, vật Quỳnh luôn đem bên người nhưng lần này không.

Chắc có lẽ em không đi xa, chỉ rong ruổi đâu đó đúng không? - Chị nhủ lòng.

Cả phòng chìm trong màn đêm tĩnh lặng, ai nấy im thinh thít, cảm thấy xót xa giùm cho chị, sao Quỳnh không về? Đi đâu chứ? ở xa như vậy vào Sài Gòn học, ngoài trường lớp Quỳnh có quen ai đâu.

Mọi người nghe không gian chùn xuống, đêm nay ai cũng khó ngủ, phải chăng sự hiện diện của chị? Trong đêm tối khẽ khàng vang vài tiếng sụt sùi, chị Tú khóc ư? Lúc nãy chị đâu có khóc?!

Khánh Linh khẽ trở mình, hơi nhỏm dậy nhìn sang giường Quỳnh, chị Tú vẫn ngồi đó, trong đêm tối mắt chị càng tăm tối, phảng phất nét nhẫn nại, phẳng lặng!

Đêm càng lúc càng già cỏi.

...

Những ngày sau đó, Tú đi khắp nơi tìm trong tường, những chỗ Quỳnh hay đến, chỗ cả hai hay đến, mọi ngóc ngách trong trường, kể cả những chỗ Quỳnh chưa bao giờ đến. Chị thơ thẩn như người mất hồn, chẳng chút sức sống, đôi mắt đờ đẫn, nhạt nhoà... Như một kẻ khờ!

Và rồi vài ngày sau nữa, khi chắc chắn không còn ngóc ngách nào chưa đến, khi chắc rằng... Quỳnh sẽ chẳng có ở đâu, chẳng tìm được, cuối cùng chị lặng lẽ đến phòng Quỳnh... đợi!

Nếu đã không tìm thấy, vậy đợi được không? Có điều, mỗi lần nghe tiếng mở cửa phòng, trong chị loé lên một tia hy vọng thoảng qua, dù sau đó chỉ vài giây liền tát ngủm.

Lịch trình của Tú sau đó là: lớp học - nhà ăn - giường Quỳnh, và ngược lại. Hôm nay đã là ngày thứ bảy Quỳnh không về phòng, cũng là đêm thứ tư chị không ngủ.

- Chị Tú...

Khánh Linh bỗng đến bên cạnh Tú ngồi, chị không bất ngờ, nhưng những người còn lại trong phòng đều tròn mắt. Mấy hôm nay không phải trước sự hiện diện này của chị, Linh đều giữ thái độ im lặng ư?

Hôm qua Linh hỏi gay gắt quá, mọi người đành kể sự tình, đang nhiều chuyện thì gặp Tú trên thư viện hôm đó, Khánh Linh nghe xong không có thái độ gì, hôm nay muốn nói rõ sao?

Tất cả nín thở...

- Có chuyện gì? - Tú ngẩng lên, gương mặt vẫn như trước, không dao động thanh sắc, không quan tâm lắm. Có lẽ, tất cả những gì chị quan tâm bây giờ chỉ có Quỳnh.

Một sự thinh lặng chen giữa cả hai, có lẽ phải mất thêm một khoảng thời gian, Linh mới sắp xếp được câu chuyện trong đầu.

- Hôm đó, Quỳnh đang ngủ trưa, là em tự ý hôn bạn ấy, Quỳnh bịt mắt không biết gì cả.

Tú im lặng, vẫn không có biểu tình gì, một lúc... Tiếng chị êm đềm bình thản nhưng xa xôi, đợm buồn mà tin tưởng lạ thường:

- Tôi chỉ quan tâm điều Quỳnh thể hiện trước mặt mình, còn sau lưng, tuỳ thuộc vào tình yêu của em ấy bao nhiêu.

Sau đó, Tú không nóng không lạnh, chỉ nói bấy nhiêu, môi chị như khô cứng, dường như tim chị cũng khô theo...

Khánh Linh biết Tú không muốn nói nữa, thở dài đứng lên. Rốt cuộc, không nhịn được, quay đầu nói với chị thêm một câu trước khi rời khỏi phòng tìm một nơi khác yên tĩnh:

- Từ đầu, có mỗi em thích Quỳnh, bạn ấy... Chỉ có mỗi chị.

Có nỗi chua xót, nhưng rồi, tận sâu có lẽ nhận ra, mình yêu Quỳnh bao nhiêu?... Mãi mãi không sánh bằng chị... Để đến khi mình yêu Quỳnh như chị, thì có lẽ tình yêu của chị đã vượt đến một ngưỡng khác...

...

- Hay chúng ta đi tìm Quỳnh, hoặc báo cảnh sát. - Tú Hảo ngồi xuống cạnh chị Tú.

Tú ngẩng lên, hôm nay không những chỉ có bạn cùng phòng Quỳnh, còn có cả ba bạn cùng phòng chị. Lan Khuê ngồi xuống, nhẹ đặt một bàn tay lên tay Tú.

- Phải đó, chúng ta chia nhau đi tìm Quỳnh. Được không? Ha! - Lan Khuê dỗ dành, dĩ nhiên đây là ngữ điệu Đại Thần hay dỗ mình, trong trường hợp này quả thật không đúng, nhưng biết phải dỗ sao đây?

Nhìn Tú như vậy, bất kì ai cũng phải chạnh lòng, đừng nói là bạn bè.

Tú nuốt khan, cụp hàng mi. Chị mím môi toang đứng lên thì từ ngoài cửa có tiếng động xì xào của nhiều người khác, cùng giám thị kí túc xá.

- Đây là giường của Đồng Ánh Quỳnh. - Cô giám thị chỉ cho bảy, tám người đàn ông lạ mặt chiếc giường Tú đang ngồi.

Họ đến thu xếp.

- Cô, có chuyện gì ạ? - Thiên Nga vội hỏi.

Ánh mắt của mọi người trở nên hoang mang cực độ, không một tiếng thở. Người đàn ông dẫn đầu mặt bộ âu phục lịch lãm, dáng vẻ sang trọng, từ tốn thông báo:

- Tôi là trợ lý của ông Đồng, ba cô Đồng Ánh Quỳnh, đến dọn đồ của tiểu thư.

Mọi người có mặt sững sờ.

- Vậy còn Quỳnh đâu? - Thiên Nga sốt sắn hỏi trước hết.

- Tuần trước, cả đình ông Đồng đã đi hết sang London định cư, tiểu thư cũng sang đó học tiếp. Có lẽ không bao giờ trở về nữa.

Anh ta trả lời rất nhanh, nhanh đến mức không ai có mặt định hình nổi, bọn họ thu dọn trong chớp nhoáng, bởi đồ của Quỳnh cũng không quá nhiều, mà họ thì đông người.

Tất cả đứng yên bất động hồi lâu, Tú chơi vơi lùi vài bước nhường đường cho họ khiêng mấy thùng đồ đi khỏi.

Sau khi họ đi khuất, chiếc giường trống không, bây giờ dường như tất cả lờ mờ vỡ lẽ.

Mọi người nhìn nhau, chưa dám tin... Bao nhiêu con mắt tập trung về một điểm, nhìn Tú.

Dáng vẻ của chị bây giờ thật đáng sợ, chẳng ai dám nhìn thẳng vào, như một người bị rơi xuống vực thẳm, gương mặt ảm đạm tối tăm, đôi mắt tuyệt vọng, sâu thẳm không còn thấy đáy. Cả người Tú run rẩy, từ khoé mắt đỏ lừ một dòng nước mưa tuôn dài tựa thác lũ, lăn qua khuôn má xinh đẹp nhưng đã đóng băng.

Em ấy đi rồi!

Chị nhếch đôi môi khô khốc một nụ cười khổ, xoay người bước khỏi phòng, những bước chân vô lực, lướt rất nhanh... Đôi mắt vô định, chông chênh, lạc loài.

Mọi người chết sững, bất động nhìn theo chị từ sau lưng. Minh Tú y hệt một người đang nhón từng bước chân trần trên nền cát sa mạc rát bỏng, càng đi về phía trước càng mịt mù gió cát, nhưng nếu đứng lại sẽ đau đớn gấp ngàn gấp vạn lần... Còn sau lưng, tuyệt nhiên không một giây dám quay đầu nhìn lại.

Sa mạc không có ốc đảo!

Không khí tĩnh lặng nặng nề bao trùm căn phòng, rất nhiều ánh mắt thương tâm, đau lòng tuyệt vọng thay một người.

Người cao ngạo như Minh Tú, cũng có lúc thế này ư? Chắc chỉ mỗi Quỳnh làm được! Sao Quỳnh có thể nhẫn tâm như vậy?

 

...