Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 45: Ba đường kỵ binh

Nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ áo đen, Hách Minh bỗng nhiên bình tĩnh lại, tâm tình thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cười cười.

Nhưng tay phải của hắn vẫn giơ lên không trung, chuẩn bị nắm thành một quả đấm cực kỳ rắn chắc bất cứ lúc nào, hai nghìn huyền giáp trọng kỵ sẽ phát động công kích.

Hắc y thiếu nữ dời tầm mắt, nhìn về đám kỵ binh có chút hỗn loạn, không biết nghĩ tới chuyện gì, đầu lông mày cau lại.

Gió nổi lên, thân ảnh của nàng biến mất ngay lúc đó.

Gió nhẹ lần nữa cuộn lên bụi mù do Ma sơn hóa thành, hướng đám kỵ binh nhẹ nhàng thổi tới.

Bụi mù bị gió thổi tán loạn khắp nơi, căn bản không có bất kỳ hình dáng nào cả.

Đột nhiên, vô số đạo ánh sáng màu trắng nhũ bạch xuyên thấu ra ngoài, đem bụi mù chiếu rọi trở thành như cát trắng.

Ánh sáng mang theo thần thánh khí tức, đến từ cung tên trong tay của bọn kỵ binh.

So với thần nỏ loại lớn ẩn sâu nhất trong trận doanh, thánh quang tiễn mới là vũ khí đáng sợ nhất của huyền giáp kỵ binh.

Vị hắc y thiếu nữ kia bởi vì cảm nhận được sự tồn tại của thánh quang tiễn, mới lựa chọn rời đi ư?

Một gã phó tướng đi tới bên cạnh Hách Minh, nhìn phương hướng thiếu nữ biến mất, tay đè chuôi kiếm nói: "Cảnh giác thật là nhanh."

Những lời này rõ ràng là ẩn chứa sự không cam lòng trong đó.

Vị hắc y thiếu nữ kia xuất hiện quá mức đột nhiên, đáp xuống quá nhanh, vô luận là cường giả trong huyền giáp trọng kỵ hay là các trận sư, cũng phản ứng không kịp nữa.

Trong mắt của vị phó tướng này, nếu như hắc y thiếu nữ mới vừa rồi rời đi chậm chút ít, hoặc là tình hình tương tự tái xuất hiện một lần, huyền giáp trọng kỵ tuyệt đối sẽ có cơ hội đem đối phương lưu lại.

Cho dù hắc y thiếu nữ kia biểu hiện ra lực phá hủy đáng sợ đến như thế.

Hách Minh nhìn phương hướng hắc y thiếu nữ biến mất, không nói gì.

Hắn không đồng ý với cách nhìn của vị phó tướng này.

Huyền giáp trọng kỵ tung hoành thiên hạ hiếm thấy một trận thất bại, tự nhiên có thủ đoạn để đối phó với cường giả như vậy, cho dù hôm nay đối mặt với một vị cường giả thần thánh cảnh giới, hắn vẫn có lòng tin cùng đối phương chu toàn một thời gian ngắn, nhưng vấn đề là nếu như hắn không đoán sai, mới vừa rồi vị hắc y thiếu nữ kia cũng không phải là một gã cường giả bình thường, mà là một con rồng...

"Cái gì? Đó là một con rồng ư?"

Nghe xong lời nói của Hách Minh thần tướng, tên phó tướng kia cùng với mấy vị tướng quân quanh mình cũng khϊếp sợ không cách nào nói thành lời .

Hách Minh thanh âm hơi chua chát nói: "Đúng vậy, hơn nữa hẳn là một con huyền sương cự long."

Tên phó tướng kia càng thêm khϊếp sợ, sau đó im lặng, trong vô thức gãi gãi đầu.

Nếu như hắc y thiếu nữ thật sự là tồn tại như vậy, như vậy nàng rút đi không còn là sợ hãi, mà là hạ thủ lưu tình...

Đúng vậy, từ thời điểm ban đầu nàng đáp xuống đỉnh Ma sơn, mà không phải trực tiếp hướng huyền giáp trọng kỵ phát động công kích, đã có thể đoán được —— nếu như nàng để cho huyền giáp trọng kỵ vào Ma sơn trước, sau đó mới phát động công kích, hơn nữa nàng có uy áp trời sinh đối với long tương mã, huyền giáp trọng kỵ không nói toàn bộ bị diệt, cũng tất nhiên sẽ chịu khổ gánh chịu thương nặng.

Từ xưa tới nay, khắc chế huyền giáp kỵ binh nhất vốn không phải là thần thánh cường giả ngồi mây mà bay không nhiễm chút địa khí nào, mà là Long tộc.

Nghe nói ngàn năm lúc trước, Thái Tông Hoàng Đế sáng chế huyền giáp kỵ binh, đã từng chuyên môn thiết kế cùng với huấn luyện làm sao ứng đối công kích của cường giả Long tộc.

Sau đó bởi vì tồn tại tinh không khế ước, Long tộc không đi lên đại lục nữa, thế giới dần dần quên lãng sinh vật cao cấp kinh khủng này, huyền giáp kỵ binh cũng phát triển đến đời thứ tư, huấn luyện ngày xưa còn có các thủ đoạn đã được thiết kế rõ ràng, không biết đã bị biến thành giấy lộn nhét tới nơi nào rồi.

Một gã tướng quân bỗng nhiên đã tỉnh hồn, nói: "Long tộc lại đến đại lục, chẳng lẽ nàng không sợ bị các cường giả thần thánh khác liên thủ tru diệt ư?"

"Hôm nay các cường giả thần thánh tâm tư khác nhau, làm sao đồng tâm tới thi hành khế ước khi xưa nữa?"

Hách Minh thần tướng nói: "Hơn nữa thời điểm ban đầu song phương ký kết khế ước, đều quên sự tồn tại của nàng, cho nên phía trên không có tên của nàng."

Tên phó tướng kia hỏi: "Hắc y thiếu nữ kia đến tột cùng là ai?"

"Các ngươi hẳn là đã nghĩ tới, nàng chính là vị long sử kia của Giáo Hoàng đại nhân."

Hách Minh trầm mặc một lát, nói: "Cũng chính là cấm kỵ trong hoàng cung năm đó."

Theo Thiên Hải Thánh Hậu trở về Tinh hải, rất nhiều bí mật ban đầu, đang từ từ hiển lộ dưới ánh mặt trời, tự nhiên cũng bao gồm cả truyền thuyết hắc long.

Mặt đất bình nguyên không ngừng đội lên, nhìn tựa như sóng lúa, huyền giáp trọng kỵ đứng nơi đó không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Bỗng nhiên, Hách Minh nở nụ cười tự giễu, ánh mắt trở nên kiên định , nói: "Kết Vô Song Trọc Lãng trận."

Huyền giáp kỵ binh lấy kỷ luật nghiêm minh trứ danh, vào giờ khắc này biểu hiện có chút khác thường.

Các sĩ quan tham mưu cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mà không lập tức truyền xuống quân lệnh.

Bởi vì Hách Minh thần tướng nói chính là Vô Song Trọc Lãng trận.

Loại trận pháp này nổi danh bền bỉ, thích hợp để nghỉ ngơi và hồi phục tránh bị đánh lén.

Ở trong điều kiện Ma sơn bị hủy, lòng quân dao động, cái lệnh này của Hách Minh thần tướng thật ra rất có đạo lý.

Vấn đề là tốc độ di động của Vô Song Trọc Lãng trận ... thật sự rất chậm.

Nếu như lấy loại trận pháp này để di chuyển, có lẽ thời điểm hoàng hôn nhuộm đỏ thiên không, bọn họ còn không cách nào chạy tới Thiên Thư lăng, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

Vị phó tướng kia nhìn Hách Minh thần tướng, muốn đưa ra ý kiến phản đối của bản thân, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, không nói thêm gì nữa.

...

...

Thời điểm Ma sơn bị phá hủy, cả kinh đô đều cảm giác được.

Trạch viện hai bờ Lạc Thủy lay động không ngừng, không có phòng ốc sụp đổ, trên xà cùng mặt đất sinh ra vô số đạo tro bụi, để cho toàn bộ thế giới trở nên có chút mơ hồ.

Đồ án phiền phức khắc trên cột đá trở nên có chút mơ hồ, gian phòng từng đủ loại hoa mai, cũng sớm đã bị tro bụi bao phủ.

Hàng phong phía ngoài Giáo Khu xử đã gãy rất nhiều nhánh cây, nhìn như hỗn độn chồng chất tại trên đường phố, trên thực tế nếu như cẩn thận nhìn lại, liền có thể thấy dấu vết trận pháp ở bên trong.

Cành phong cùng trận pháp ẩn giấu trong đó, đem nhóm kỵ binh áo đen trực thuộc Giáo Khu xử chắn phía ngoài.

Bởi vì đại triêu thí, ba vị hồng y giáo chủ cùng giáo sĩ của Giáo Khu xử cũng tiến vào Thanh Diệp thế giới, hiện tại đang bị một vị hắc y thiếu nữ ôm vào trong ngực.

Giáo Khu xử hiện tại căn bản không có bất kỳ lực lượng nào để đối kháng với ý chí của Ly cung.

Trong thời gian ngắn nhất, kỵ binh Ly cung hoàn thành chiếm lĩnh đối với tràng kiến trúc nổi tiếng này.

Giáo Khu xử kỵ binh bên ngoài rừng phong có chút bất đắc dĩ cũng có chút may mắn buông xuống binh khí trong tay.

...

...

Giáo Khu xử là đại bản doanh của thế lực Quốc Giáo cựu phái, hạ hạt Thanh Đằng Lục Viện nổi tiếng, nhưng hiện tại chính thức cần giải quyết chỉ có Thiên Đạo viện.

Đồng thời, Thiên Đạo viện cũng là một chỗ phiền toái nhất.

Bởi vì quan hệ với Mao Thu Vũ, cũng bởi vì danh dự của Thiên Đạo viện, Ly cung không thể nào lựa chọn cường công.

Lăng Hải chi vương thân thể khẽ nghiêng về phía trước, quan sát trong Thiên Đạo viện chút ít thầy trò khuôn mặt đầy kiên nghị, vẻ mặt ghét cay ghét đắng.

Ban đầu hắn có thể được Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thiên Hải Thánh Hậu đồng thời coi trọng, cũng bởi vì hắn cho tới bây giờ đều không ngây thơ, cho dù lúc ấy hắn còn là một thiếu niên.

Hắn đời này ghét nhất chính là ngây thơ, nhiệt huyết, kí©ɧ ŧìиɧ, nhưng hắn biết những tính chất đặc biệt này rất phiền toái, bởi vì nó sẽ trực tiếp chỉ hướng hai chữ hy sinh.

Hắn dĩ nhiên không thèm để ý Thiên Đạo viện thầy trò biến thành vô số cỗ thi thể.

Vấn đề là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của Giáo Hoàng Bệ Hạ, hơn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Mao Thu Vũ cùng Ly cung.

Rất rõ ràng, Trang Chi Hoán rất rõ điều này, cho nên biết động tĩnh Giáo Khu xử bên kia, vẫn không chịu đầu hàng.

Hắn hi vọng đám học sinh tuổi trẻ Thiên Đạo viện đầy cõi lòng lý tưởng, tình nguyện hy sinh, có thể giúp hắn kiên trì đến khi Thiên Thư lăng bên kia truyền đến tin tức tốt.

Lăng Hải chi vương liếc mắt nhìn vị lão đạo bên cạnh, nói: "Ngươi cũng là phó viện trưởng, tại sao không có học sinh nào chịu nghe lời ngươi?"

Vị lão đạo này là Thụ Tâm đ*o nhân, thở dài không có nói tiếp.

Ban đầu Mao Thu Vũ ở Ly cung bế quan phá cảnh, do sư đệ Trang Chi Hoán tự mình hộ pháp, Thiên Đạo viện lại là do Thụ Tâm đ*o nhân xử lý.

Lúc ấy Lăng Hải chi vương nói lên đề nghị này, vốn là hi vọng Thụ Tâm đ*o nhân có thể lợi dụng khoảng thời gian này để tăng cường khống chế với Thiên Đạo viện, chuẩn bị cho chuyện hôm nay.

Ai có thể nghĩ đến, danh vọng của Trang Chi Hoán ở Thiên Đạo viện lại là cao như thế.

Tiếng thống mạ của các học sinh trẻ tuổi càng lúc càng lớn.

Lăng Hải chi vương sắc mặt trở nên càng ngày càng âm trầm, nói: "Đếm ngược năm tiếng, chuẩn bị gϊếŧ người."

Thụ Tâm đ*o nhân nghe vậy kinh hãi, cố gắng khuyên nhủ: "Vạn lần không được!"

Lăng Hải chi vương không để ý tới hắn.

Theo tiếng kim khí ma sát rõ ràng, Quốc Giáo kỵ binh chậm rãi rút ra giáo kiếm mang theo quang huy thần thánh.

Các chấp sự áo đen của Thiên Tài điện, tựa như mấy chục con quỷ hồn, lặng yên không một tiếng động lẻn về phía Thiên Đạo viện.