Hoàn Mỹ Phù Hợp

Chương 7: Đâm thủng màng trinh, chơi đến miệng Đáy Huyệt (H thật)

"Dám ghét bỏ ông chủ..." Xem tôi có chơi chết em không!

Tịch tổng đen mặt dừng lại tất cả động tác, dứt khoát rút dương v*t lớn ra, mặc kệ thịt non kẹp chặt cỡ nào cũng không ngăn được sự kiên quyết của hắn.

Tịch Chu thì vẫn ổn, chỉ có Lê Đan là khó chịu nhất, cậu không nhịn được chà xát cặp chân dài trơn mịn, cảnh tượng dưới người lại càng kinh diễm, hai mép thịt ướt đẫm nước da^ʍ thèm khát co rút lại, mấp máy như một con sò biển diễm lệ.

Đại điểu đã cắm được một phần ba, suýt chút nữa sẽ phá thân thì đột nhiên dừng lại, xin hỏi sao có thể nhịn được?

Người khác thì không biết sao, chứ Lê Đan thì cảm thấy trống rỗng muốn chết, cậu chưa bao giờ biết rằng hoá ra bên trong thân thể có thể ngứa đến vậy, ngứa đến muốn ăn sâu tận xương tuỷ.

Lê Đan hơi nâng người lên, đôi mắt mê mang nhìn hai cây dương v*t thô to tím đen dưới háng Tịch Chu, hai chân lập tức run lẩy bẩy, bướm da^ʍ chưa từng bị chơi qua bỗng mấp máy co giật như chuẩn bị phun nước!

"Đừng rút... A... Đút vào đi... Tịch tổng, ngài không muốn chơi tôi... không muốn đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của tôi sao?" Gương mặt Lê Đan ửng đỏ, con ngươi đen láy ánh lên vệt nước lonh lanh, hệt như một con yêu tinh chuyên mê hoặc lòng người.

Khoé miệng Tịch Chu câu lên một nụ cười tà mị, cho dù hai cây dương v*t dưới háng cứng rắn phát đau ra sao, hắn cũng đứng im không làm bất kì hành động nào. Tịch Chu từ trên cao nhìn xuống bảo vật mình nhìn trúng, chế nhạo nói: "Cái bướm n*ng rồi? Nhưng Lê kiến trúc sư vừa mới ghét bỏ đại điểu tôi quá lớn nên đã làm đau em mà, em không muốn nói gì sao?"

Tịch Chu vốn là một người lòng dạ hẹp hòi, kỹ thuật bị nghi ngờ thì tất nhiên hắn phải nghiêm túc chấn chỉnh, trừng phạt tiểu dâʍ đãиɠ này!

Lê Đan nghe thấy âm thanh khàn khàn mập mờ của Tịch Chu, nửa người liền tê dại không tự chủ được, miệng bướm liên tục mấp máy mở cửa đẩy nước da^ʍ tuôn ra như suối, chất lỏng trong suốt chảy dọc xuống c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào khiến nó cũng ướt đẫm sáng bóng, chẳng thể phân biệt nổi đâu nước là của miệng nào.

"Ưʍ... A... Đau cũng không sợ... Chỉ cần ngài bằng lòng thưởng cho tôi dương v*t lớn thôi... Hãy hung hăng chơi mạnh vào... A a a... Để tôi trở thành người của ngài đi..." Khoé mắt Lê Đan đỏ lên, hàm răng trắng tinh cắn cắn đôi môi đỏ mọng, khiến nó càng thêm đỏ tươi da^ʍ mỹ.

Nhưng ông chủ của chúng ta đâu dễ đầu hàng, Tịch Chu vẫn quyết tâm chờ cậu bày tỏ. Cuối cùng Lê Đan bị cái bướm ngứa ngáy hành hạ nên dứt khoát hành động, cậu đặt hai tay lên hai bắp đùi của mình, run rẩy banh ra hai bên, cho đến khi hai chân bị banh hết cỡ thì mới dừng lại.

Bản thân tự tay banh hai chân, lộ ra bướm da^ʍ dưới háng, tư thế này còn xấu hổ hơn lúc trước bị Tịch Chu bế đi tiểu. Bên cạnh đó, động tác này càng khiến cái bướm ướt đẫm hiện ra rõ ràng trước mắt nam nhân, lỗ nhỏ hồng hào chưa rộng bằng ngón út hơi bị kéo căng ra, mị thịt mấp máy phun ra nuốt vào tao thuỷ, da^ʍ mỹ mà xinh đẹp.

Cây dương v*t phía trên của Tịch Chu lập tức phồng lớn một vòng, càng thêm thâm đen dữ tợn như một con rồng có sừng đang ngủ đông. Tịch Chu "ực" một tiếng, hầu kết lăn lộn lên xuống, Lê Đan tự mình mở chân ra càng khiến Tịch Chu hưng phấn hơn so với việc bị hắn cưỡng ép. Dưới háng đã ứ đọng một luồng hoả khí cháy bỏng, nhưng nam nhân vẫn cắn răng đè nén, hắn muốn nhìn xem Lê Đan có thể dâʍ đãиɠ đến mức nào.

Lê kiến trúc sư mị nhãn như tơ nhìn cấp trên của mình, cuối cùng cậu cũng hiểu ra tính xấu của Tịch Chu, mông thịt càng run rẩy, hai tay cậu buông bắp đùi ra bắt đầu lần mò đến vị trí của bướm da^ʍ, hai đùi tự dùng sức banh ra thành chữ M, ngón giữa chậm rãi cọ cọ âm đế, vừa mài vừa rêи ɾỉ: "Ân a... Sướиɠ quá... Ngài hãy chơi vậy đi... Tôi nghĩ... tôi sẽ sướиɠ đến phun nước... A a..."

Âm đế rất nhanh liền sưng tấy dựng thẳng, Lê kiến trúc sư như chơi đến phát nghiện, liên tục đổi góc độ dùng lực ma sát. Ngón tay Lê Đan vừa tinh tế vừa thon dài, móng tay được cắt gọn sạch sẽ, cọ cọ đùa nghịch cái bướm đỏ bừng như đang múa may trên từng phím đàn, ưu nhã lại tình sắc.

"A a a... Nhanh chút nữa... Sắp bắn... Cái bướm muốn phun nước a... A..." Cậu "ưm" một tiếng cao vυ't, một bãi nước da^ʍ trong suốt liền phun ra như suối, làm ướt cả bàn tay ngọc ngà. Đôi chân thon dài không ngừng run lẩy bẩy, mặc dù Lê Đan đã lêи đỉиɦ nhưng cậu vẫn cảm thấy trống rỗng, lỗ nhỏ không ngừng thèm khát dương v*t.

Ngón tay Lê Đan lại chậm rãi nhấc lên, nhưng lần này cậu không chơi âm đế, mà là dùng sức tách hai mép thịt ra, mị thịt non đỏ lập tức như ẩn như hiện lộ ra sâu trong lỗ nhỏ, cậu liếʍ liếʍ đôi môi mọng đỏ, đè thấp âm thanh nói: "Chủ tịch... tôi đã tách bướm ra cho ngài *** này..."

Bướm da^ʍ vừa nộn vừa nhiều nước, như một cây thuốc phiện cao cấp, khiến dương v*t lớn của Tịch Chu lập tức cương cứng cuồn cuộn gân xanh, nếu còn nhịn nữa thì hắn không phải là người!

Tịch Chu mạnh mẽ cưỡi lên trước, hai cây côn th*t dưới háng cứng rắn phát đau, hắn tiện tay cầm chiếc gối đệm đầu đặt dưới thân Lê Đan, sau đó đè lên người cậu, hài lòng nhìn cái mông của cậu được nâng lên không ít, hắn ác độc nói: "Thằng đĩ ti tiện, đúng là dâʍ đãиɠ đến tận xương tuỷ, trời sinh chính là bị chơi, lát nữa tôi sẽ dùng dương v*t bự đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của em! Em có đau cũng là do tự chuốc lấy! Đĩ da^ʍ, tôi sẽ *** tung bướm em!" Tịch Chu như bị Lê Đan kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hoàn toàn bộc lộ tính cách biếи ŧɦái của bản thân, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời thô tục.

"Ô... Đừng... Chậm một chút, cầu ngài a... A... Ông chủ... Mau tới chơi chết tôi... Đâm thủng màng... *** hỏng cái bướm đi..." Lý trí Lê Đan đã bị du͙© vọиɠ bao phủ, cậu chưa bao giờ nói ra những từ ngữ dâʍ đãиɠ như vậy, nhưng hiện tại lại có thể không xấu hổ mà bộc phát ra, càng nói thân thể càng da^ʍ hơn, sung sướиɠ tăng gấp bội.

Tịch Chu đặt cây côn th*t đầu tiên trước miệng bướm, nơi đó đã lầy lội ướt đẫm không chịu nổi, tất cả đều là nước da^ʍ của Lê Đan. Hắn còn chưa kịp động thân thì đại qυყ đầυ bị trơn liền trượt vào bên trong một chút. Tịch Chu cầm một chân của Lê Đan đặt lên vai mình, dùng lực đút qυყ đầυ to béo vào, dù mị thịt trong bướm nỗ lực ngăn cản cũng không cản được, côn th*t lập tức đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ Lê Đan, chơi một phát ghim sâu hoa tâm!

"A... Đau quá... Ư... Chậm một chút... Ân a a a... Đυ.ng vào rồi... Đυ.ng trúng chỗ ngứa nhất rồi... Ô ưm a a, dương v*t của ông chủ thật giỏi quá..."

Ban đầu lúc bị phá thân, Lê Đan còn cảm thấy hạ thân bị xé rách đến đau đớn, nhưng dương v*t lớn lại dũng mãnh đút vào, trực tiếp chơi một phát ghim mạnh hoa tâm, nơi ngứa ngáy đói khát nhất bị qυყ đầυ to béo nghiền nát, trong nháy mắt một luồng điện lập tức chạy dọc tê dại khắp cơ thể, mị thịt trong bướm co quắp giật giật không dừng, quấn chặt côn th*t không tha, như hận không thể xoắn luôn vào dũng đạo của bản thân.

Hung khí to lớn của Tịch Chu bị mị thịt giật giật mυ'ŧ mát, cảm giác phê như đang lạc vào thiên đường, cái bướm như là một đoá hoa có hàng nghìn cánh hoa xếp tầng tầng, thịt non bên trong chồng chất cùng nhau bao lấy dương v*t to lớn, quả thật khiến Tịch Chu sướиɠ không chịu nổi, hơn nữa trong bướm còn vừa trơn vừa nóng, đại điểu vốn đã cứng lại càng phồng to cứng rắn hơn.

Lẽ ra vừa mới phá thân Lê Đan thì hắn nên ôn nhu một chút, nhưng bên trong bướm thật sự quá sướиɠ quá đã, Tịch Chu bỗng nhớ tới chuyện cậu nói mình "kỹ thuật kém", trong nháy mắt thú tính liền đập nát ôn nhu.

Hắn bóp chặt thắt lưng Lê Đan, hung bạo nắc mạnh háng như một con ngựa không ngừng thảo phạt, dương v*t lớn mỗi một lần chơi càng dùng sức *** mạnh, tần suất *** nhanh kinh khủng, bướm da^ʍ bị móc khuấy đến run rẩy không ngừng, hoa tâm bị qυყ đầυ to béo liên tục nghiền nát, thân thể cậu như bị hỏng mất mà thường xuyên co quắp run rẩy, cái bướm hút chặt dương v*t không biết đã bắn biết bao nhiêu lần.

"A... Chậm một chút... A a... dương v*t bự *** chết cái bướm rồi... Ân a... Không muốn..."

Lôиɠ ʍυ cứng rắn dưới háng Tịch Chu không ngừng đâm âm hạch, khiến nó tê tê dại dại lêи đỉиɦ lần nữa, đồng thời cây côn th*t thứ hai của Tịch Chu cũng nóng rực doạ người, qυყ đầυ to béo dán đến c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng, cây trên kịch liệt chơi bướm kéo theo cây còn lại không ngừng ma sát lỗ nhỏ, gần như muốn đâm vào bên trong!

Cú© Ꮒσα Lê Đan bị cọ đến nóng lên, dịch ruột non im lặng tuôn chảy, cậu thậm chí còn hy vọng rằng cây dương v*t ấy có thể thật sự đâm vào, hai cây... nếu hai cây cùng cắm vào hai cái lỗ, hẳn là sẽ rất sướиɠ đi...

Tầng tầng mị thịt non đỏ mυ'ŧ liếʍ dương v*t to bự không ngớt, biếи ŧɦái Tịch tổng nhận thấy rằng đại điểu của mình có còn có thể đút sâu nữa, hắn liền dùng lực đâm xuyên đẩy ra thịt non đang hút chặt, tập trung hướng đến nơi bí mật ẩn sâu bên trong.

Lê Đan nhận thấy đại điểu Tịch Chu đút càng thêm sâu, trong cơn kɧoáı ©ảʍ dần dần hiện lên đau đớn nhè nhẹ. Cậu không nhịn được lỡ cào một vết lên lưng nam nhân, đau đớn đột kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham mê biếи ŧɦái của Tịch Chu, hắn rút cả căn dương v*t ra, một luồng nước da^ʍ xen lẫn máu xử nữ bị kéo theo chen lấn chảy ra ngoài, hắn hít sâu một hơi, lần nữa nắc háng *** mạnh vào, chiều dài của cây dương v*t đầu tiên có hơi quá khổ, nguyên một cây to dài thẳng tắp nện sâu vào nơi bí mật khó tìm!

"A... Đau quá... A a... Ra ngoài... dương v*t đυ.ng vào rồi... Đυ.ng trúng miệng... Ô ô... Không muốn... Đau quá... Ra ngoài đi..." Lê Đan có bướm như nữ nhân, tất nhiên cũng sẽ có tử ©υиɠ có thể thụ tinh hài tử, suy ra nơi bị Tịch Chu đυ.ng vào chính là miệng tử ©υиɠ nhỏ hẹp.

Chỗ đó vừa chật hẹp vừa chặt khít, kích thước dương v*t của Tịch Chu so với tiêu chuẩn thì có hơi quá khổ, chỉ có thể miễn cưỡng chen vào miệng nhỏ, nhưng muốn lúc này mà muốn Tịch Chu rời khỏi là không thể nào. Nam nhân cúi cúi người, há miệng "bẹp" một phát ngậm lấy thịt vυ' hồng hào của Lê Đan, không ngừng dùng răng lưỡi nghiền mài gặm mυ'ŧ nó, chơi đến mức hai quả thịt vυ' vừa đỏ vừa phồng lớn, lực chú ý của Lê Đan cũng bị dời đi không ít.

Đại điểu nằm lặng yên mấy phút trong cổ tử ©υиɠ, miệng nhỏ chặt dồn dần thoáng buông lỏng ra, Tịch Chu lúc này đã nhịn đến cực hạn, hắn thừa dịp nắc mạnh háng đút "phụt" dương v*t bự xuyên vô cái miệng nhỏ, trong phút chốc hai người đều sướиɠ đến thăng thiên.

"A a a... Vào rồi... Chơi tôi... Cầu ngài chơi nát chỗ đó..." Lê Đan đưa tay ôm lấy eo Tịch Chu, thắt lưng không ngừng xoay lắc, bên trong tử ©υиɠ thật trướng, đau đớn nhè nhẹ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ tê dại, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác trống rỗng, cậu muốn bị người đàn ông trước mặt này *** chết, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn bắn hết vào trong bụng mình.

Tịch Chu không nói hai lời, hắn banh hai chân Lê Đan ra hết cỡ, sau đó điên cuồng đóng cọc như mưa rền gió dữ, miệng tử ©υиɠ thật sự rất chặt, phê vô cùng, hắn chỉ biết cắm rút điên cuồng, như muốn *** tung bướm Lê Đan, *** đến sưng đỏ nát bấy, hắn hung ác nói: "Đĩ da^ʍ, thích ông chủ chơi sưng bướm em không? Tôi sẽ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai cây dương v*t đều bắn hết vào bên trong, bắt em ngậm cả đêm nhé? Hửm? Thằng đĩ dâʍ đãиɠ thiếu thao!"

Cho dù là cái bướm bị *** hay c̠úc̠ Ꮒσα bị ma sát đều bị chơi đến đỏ bừng sưng lên, âm hạch cùng hai mép thịt phồng lớn, đỏ đến mê người...

Tịch Chu điên cuồng nắc mấy trăm phát, hắn cảm thấy miệng tử ©υиɠ của Lê Đan bắt đầu co quắp run rẩy, tự động mυ'ŧ cắn côn th*t của hắn, đoán chắc là cậu sắp lêи đỉиɦ. Nam nhân mạnh mẽ *** một phát lút cán, tinh quan mở ra, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun thẳng vào trong bướm, Lê Đan bị bắn phỏng đến run rẩy co giật, thân thể căng thẳng buột chặt, cuối cùng sướиɠ quá khóc không ngừng, nước da^ʍ liền "phụt phụt" phun bắn theo.

Cả căn phòng đều tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước da^ʍ, máu xử nử và thậm chí cả nướ© ŧıểυ đều làm chiếc sô pha ướt đẫm lộn xộn, trong đó có hai thân thể hoàn toàn đắm chìm trong bể dục, ngay cả lần đầu phá thân cũng không biết tiết chế.