Hoàn Mỹ Phù Hợp

Chương 6: Bị ᗷiếи Ŧɦái phá thân, Ꮯôn Ŧhịt lớn đút vào trong bướm, thật đau quá...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa phòng họp đã bị khoá, cơ bản là Lê Đan không trốn thoát được, hay là hắn ta muốn cậu gọi 110 báo án? Gọi rồi không lẽ nói: "Chủ tịch của tôi ngoài mặt là một chính nhân quân tử, nhưng thực tế lại là một tên biếи ŧɦái vặn vẹo có ham mê đặc biệt, hắn ta còn vi phạm nhân quyền cưỡng ép tôi mặc nội y tình thú" sao?

Lê Đan liên tưởng đến hình ảnh "tốt đẹp cảm động" kia, lập tức rùng mình bác bỏ ngay. Cậu bất đắc dĩ ngồi lên chiếc sô pha mềm mại, im lặng đợi chờ tên cấp trên biếи ŧɦái đến "lăng nhục". Bộ nội y tình thú đã bị cậu ném ra xa, ánh mắt mỗi khi không cẩn thận nhìn đến nó, Lê Đan liền đỏ mặt tới mang tai, trong lòng vừa thẹn vừa giận.

Nhưng phần xấu hổ này càng làm thân thể cậu nổi lên những cảm giác kì lạ, chỉ cần trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh bản thân mặc áo yếm cùng qυầи ɭóŧ ren thì miệng lưỡi bắt đầu khô khốc, cả người liền tê dại ngứa ngáy, nhất là hai lỗ nhỏ dưới thân, liên tục thèm khát mấp máy co rút lại.

Nếu... Nếu như mình thật sự mặc vào bộ quần áo đó, Tịch Chu thấy được thì sẽ thế nào? Lê Đan không khỏi nhớ tới nam nhân anh khí tuấn lãng kia, thêm cả hình ảnh hai người trầm mê trong bể dục vào đêm đó, tay cậu đã nắm lấy dương v*t của hắn, nhiệt độ đại điểu nóng đến mức muốn làm phỏng cả bàn tay, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn cường tráng, cậu phải dùng hai tay mới có thể ôm trọn cây côn th*t.

Lê kiến trúc sư suy nghĩ nhập tâm đến nỗi vẻ mặt từ thản nhiên chuyển thành xuân ý dào dạt, thậm chí hai chân cũng bắt đầu khép lại ma sát nhau.

May mà Lê Đan không lún quá sâu vào trong tưởng tượng của mình, cậu bỗng nghĩ đến hai lỗ nhỏ dưới thân, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi không biết làm sao. Thân thể cậu rất khác người, thử hỏi một người đàn ông bình thường thì sao có thể có thêm một hoa huy*t không khác gì so với phụ nữ?

Ngay cả chính cậu cũng phải mất rất nhiều năm mới chấp nhận sự thật này, Tịch Chu dù biếи ŧɦái nhưng hắn vẫn là một người đàn ông bình thường, e rằng sẽ không tiếp nhận nổi loại người quái dị như mình. Lê Đan không hiểu sao lại thấy mất mát, rồi cậu phì cười tự giễu bản thân, như vậy thì không phải tốt hơn sao? Người nọ sẽ vì thế mà buông tha cho mình.

Lê Đan suy nghĩ quá mức chuyên tâm nên hoàn toàn quên mất chuyện Tịch Chu yêu cầu mình phải mặc bộ nội y tình thú kia. Chủ tịch của chúng ta vừa xử lý xong vụ việc khẩn cấp liền lập tức bỏ đi, nhanh bước đến văn phòng nơi Lê Đan đang ngồi.

Trên đường đi, khuôn mặt cùng thân thể cường tráng của nam nhân căng chặt, hắn muốn Lê Đan ngoan ngoãn mặc vào bộ đồ tình thú mà hắn đã vất vả tuyển chọn, nếu vậy thì hắn sẽ tha thứ cho việc Lê Đan nhìn lén lão già hói đầu trong phòng họp kia. Tịch Chu tưởng tượng hình dáng Lê Đan mặc qυầи ɭóŧ ren cùng cái áo yếm đỏ rượu, cự điểu dưới háng lập tức gồ lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị xen lẫn một chút cưng chiều hiếm có.

Ngoài cửa vang lên tiếng động

khiến Lê Đan giật mình thức tỉnh, thần thái tình sắc lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đoan trang xa lánh, lạnh lùng cao ngạo. Tịch Chu mở cửa nhìn thấy Lê Đan đang ngồi trên ghế sô pha, đối phương không những không mặc bộ nội y tình thú, mà còn bày ra tư thái quật cường lạnh buốt như vậy.

Tâm tình vốn tốt đẹp lập tức hạ xuống âm độ, Tịch Chu nhớ đến chuyện Lê Đan len lén nhìn lão già hói đầu, cơn ghen tuông cùng tức giận đồng thời dâng lên, khí áp càng ngày càng thấp.

Nam nhân bỗng im lặng không nói lời nào khiến Lê Đan cảm thấy nguy hiểm, cậu nỗ lực ngăn chặn sự sợ hãi rụt rè trong lòng, quyết định đánh đòn phủ đầu. Mặt mũi khẽ cau lại, con ngươi màu đen trong trẻo lạnh lùng, cậu ngửa đầu mở miệng: "Nếu như Tịch tổng không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước."

Tịch Chu bước đến, Lê Đan theo phản xạ đứng lên, cứ như vậy hai người liền va vào nhau, chỉ là vị trí đυ.ng chạm có hơi xấu hổ. Gương mặt đẹp đẽ không tỳ vết của Lê Đan đập vào háng của chủ tịch. Tịch Chu thấp giọng "hừ" một tiếng, Lê Đan không khống chế được mà thốt lên: "To quá..."

Thật sự rất to, dưới háng Tịch Chu gồ lên một một khúc lớn, Lê Đan âm thầm chửi mắng trong lòng: Tên cấp trên mới đến này thật đúng là không biết xấu hổ mà! Mọi lúc mọi nơi đều động dục, số lần động dục sắp vượt qua cả loài cún *Toy Poodle luôn rồi! Lần này thật sự là oan cho Tịch tổng, cũng vì trên đường đi cả đầu óc đều ý da^ʍ cậu, nên mới đặc biệt động dục như vậy thôi.

Tịch Chu đang tức giận thì nghe Lê Đan khen ngợi "thật to" theo bản năng, tâm tình lập tức khá hơn rất nhiều. Hắn dùng sức đỉnh cái háng, khiến cho khuôn mặt Lê Đan càng thêm dán sát vào dương v*t to bự. Tịch Chu giả bộ tức giận, đè thấp giọng lạnh lùng hỏi: "Tôi đã là nói đừng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi, tại sao không mặc bộ nội y tình thú?"

Tất nhiên Lê Đan sẽ không nói là vì mình tưởng tượng quá nhập tâm nên quên mất. Vành tai cậu xấu hổ ửng đỏ, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vững vẻ thản nhiên như trước, nghiêm trang trả lời: "Tịch tổng, ngài không có quyền ra lệnh cho tôi. Sao ngài không mặc vào cho tôi xem đi?"

Nếu như trước đây nghe thấy lời này của Lê Đan, Tịch Chu chắc chắc sẽ nổi giận, thế nhưng hiện tại hắn đang tỉ mỉ quan sát thì thấy vành tai ngượng ngùng đỏ lựng của cậu, lập tức hiểu rằng Lê Đan chỉ đang "nghiện mà ngại". Tịch Chu quyết định sẽ trừng phạt thật tốt tiểu dâʍ đãиɠ này.

"Muốn tôi mặc cho cậu xem đúng không? Hửm?" Tịch Chu hạ thấp hông, trong lời nói chất chứa sự đùa giỡn không dễ nhận ra.

Lê kiến trúc sư lỡ đâm lao thì phải theo lao, cậu có chút nghi hoặc thái độ của Tịch Chu, không lẽ hắn sẽ thật sự mặc vào sao? Má ơi, dù hắn mặc thật, cậu cũng chẳng muốn nhìn thấy!

"Không, không cần phiền toái ngài, Tịch tổng chỉ cần cho phép tôi rời đi là được. Tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm."

Tịch Chu nở một nụ cười quỷ quyệt, con ngươi âm trầm phát ra một tia sáng, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn thoáng lùi lại chừa ra một chút khoảng cách giữa hai người, bàn tay rộng lớn thân mật đặt lên bờ vai Lê Đan, môi mỏng khẽ câu lên, "Không cần vội, tôi nghĩ là không có việc nào quan trọng hơn việc này đâu."

Nam nhân dừng lại một chút, ngũ quan tuấn tú khí phách câu người, sau đó hung ác ném Lê Đan lên ghế sô pha, thanh âm âm trầm tràn ngập áp bức không thể cãi lại vang lên: "Được thôi, tôi liền giúp cậu mặc!"

Đôi chân thon dài của Lê Đan bị hai đùi nam nhân mãnh mẽ tách ra, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì áo sơ mi trên người đã bị Tịch Chu

hung bạo xé rách, cúc áo rơi tứ tung.

"Ngài... Dừng tay!" Lê Đan kinh hô một tiếng, nhưng tất nhiên là không còn kịp rồi, nửa người trên của cậu đã bị cởi không còn một mảnh, cả thân thể bị Tịch Chu ép sát vào trong sô pha mềm mại. L*иg ngực trần trụi ma sát với vải vóc của sô pha, rất nhanh trên ngực trắng nõn liền hiện ra từng vệt đỏ hồng. Nếu như Tịch Chu dừng tay thì hắn không phải là tên biếи ŧɦái ở nhà vệ sinh nữ rồi.

Lê Đan càng giãy dụa, nam nhân càng được nước làm tới, mãnh mẽ lột bỏ quần tây của Lê Đan, bàn tay to lớn lần mò đến qυầи ɭóŧ, vừa chạm liền dính một bãi nước da^ʍ. Tịch Chu rút lại, mở ra năm ngón tay, từng giọt nước da^ʍ chạy dọc khe hở "tí tách" nhỏ xuống, da^ʍ mỹ vô cùng, hắn cúi người nhẹ nhàng thổi khí bên tai Lê Đan, cười đùa nói: "Ướt đến như vậy, len lén tự chơi sao?"

Thật ra từ lúc Lê Đan xuất hiện trong tầm mắt hắn, Tịch Chu đã nhạy cảm phát hiện vết nước ẩm ướt dưới cặp mông tròn vểnh kia. Hắn còn đặc biệt nói trợ lý chuẩn bị bộ nội y tình thú mà hắn đã nhìn trúng, sau khi hội nghị kết thúc liền mang tới đưa Lê Đan.

Lê Đan không quên được đêm đó ở nhà vệ sinh, trùng hợp, Tịch Chu cũng không quên được cảm giác đêm đó. Lần đầu tiên hắn gặp được một người phù hợp như thế, từ đầu đến cuối giống như được tạo ra để dành riêng cho hắn vậy. Nhìn nước da^ʍ trong suốt trên tay nam nhân, Lê Đan không duy trì mặt lạnh nổi, gương mặt dần dần đỏ lựng phiếm hồng, thanh âm nhỏ như muỗi, lo lắng vang lên: "Tịch tổng đừng nói bậy..."

Tịch Chu trét nước da^ʍ lên mặt Lê Đan, đùa nói: "Nói bậy? Vậy cậu nói xem nước da^ʍ này này là từ đâu ra?"

Lê Đan khẽ nâng mắt, xoắn xuýt thật lâu mới nghẹn ra một câu: "Sinh lý có vấn đề..." Nói ra được lý do củ chuối như vậy, Lê kiến trúc sư cũng thật liều mạng.

Tịch Chu đi ra ngoài vài bước, nhặt bộ nội y tình thú lên rồi trở lại bên người Lê Đan, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Với tư cách là cấp trên trực tiếp của cậu, tôi sẽ giúp cậu trị bệnh vô sinh." Trị... vô sinh? Tịch tổng ngài đùa không vui chút nào đâu.

Lê Đan hiểu được ý tứ trong lời nói của Tịch Chu, cậu hoang mang cong người muốn trốn, nhưng vừa bò được vài bước thì đã bị chủ tịch chặn lại. Sau đó liền bị cưỡng ép tròng vào cái yếm đỏ rượu, Tịch Chu còn đặc biệt thắt một cái nơ hình con bướm sau lưng cậu. Thân trên bị chặn lại, rất nhanh nửa người dưới của Lê Đan cũng bị lột sạch, gò mông căng vểnh trắng nõn lập tức lộ ra.

Bàn tay Tịch Chu liền đặt lên nắn bóp chơi đùa, trong lòng thích muốn chết, nhưng vẻ mặt lại giả vờ âm trầm nói: "Cái mông vừa bự vừa mềm như vậy, có phải thường xuyên tự chơi nên mới da^ʍ như thế không?"

Lê Đan bị nói đến mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng dứt khát cãi lại, vứt bỏ rụt rè cùng ngượng ngùng, đôi mắt sáng tinh chuyển động, cắn cắn môi, miễn cưỡng rặn ra một câu, "Coi như là bị chơi lớn đi, nhưng không phải là bị Tịch tổng ngài chơi."

Lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân không nhỏ, tức là còn có người khác sao?! Tịch Chu lại nghĩ tới chuyện trong phòng họp, Lê Đan liên tục nhìn lén lão già hói đầu bên cạnh mình, cho dù hắn biết đây chỉ lời Lê Đan dùng để chọc giận hắn, nhưng hắn vẫn giận đến không kiềm chế được.

Bàn tay đặt lên mông mập bất chợt nâng lên, "bốp" một tiếng tát mạnh xuống! Mông thịt lập tức run run nảy sóng sánh, rất nhanh dấu tay đỏ hồng liền in lên gò mông trắng nõn, càng thêm tăng lên bầu không khí dâʍ đãиɠ.

"A..." Một tiếng rêи ɾỉ vang lên, toàn thân Lê kiến trúc sư đều là điểm nhạy cảm, cái mông càng là nơi nhạy cảm nhất, tất nhiên làm sao chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, cậu không khống chế được mà rêи ɾỉ ra. Tát xong, Tịch Chu tiếp tục nắn bóp chà đạp mông thịt, hắn nghe được tiếng rêи ɾỉ của Lê Đan, nháy mắt dương v*t liền cứng rắn phồng lớn, hơn nữa cũng không chỉ có một cây.

Tịch Chu nhịn xuống du͙© vọиɠ lấy tay ra, ép buộc Lê Đan mặc vào qυầи ɭóŧ ren hình chữ T, rồi dùng cách ôm trẻ con đi tiểu mà bế cậu đi tới cái gương lớn bên phải văn phòng. Cái mông đầy đặn của Lê Đan vểnh lên, dây ren siết chặt lấy mông thịt, Tịch Chu nhìn thấy liền dục hoả đốt người, hôm nay không chơi chết đối phương thì thật có lỗi với hai tiểu huynh đệ của bản thân!

Lê Đan chỉ cần mở một mắt thôi cũng nhìn rõ ràng dáng vẻ dâʍ đãиɠ của mình trong gương, cái yếm nội y lỏng lẻo treo trên cổ, cổ áo thì trễ sâu xuống đến nỗi suýt chút nữa là thấy hai quả thịt vυ' hồng hào, đầu v* cứng rắn nhô lên rõ ràng.

Nếu như nghiêng người thì không chừng còn thấy được một mảng da thịt trắng nõn sau lưng, đường cong nửa che nửa lộ câu dẫn đàn ông, quả thật chỉ cần nhìn thôi cũng cứng. Xấu hổ nhất chính là đôi chân thon dài bị Tịch Chu mạnh mẽ tách ra, bộ phận dưới háng được tấm lưới xen lẫn ren đỏ bao lấy, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.

Lê Đan nhắm chặt mắt lại, hiện tại cậu đã hiểu công dụng của cái gương rồi, cấp trên của mình đúng là một tên biếи ŧɦái chính hãng! Nhưng dù cho nhắm mắt lại Lê Đan cũng không ngăn cản được phản ứng của cơ thể mình, hai mảnh thịt bướm đã bắt đầu rục rịch, miếng màng giả mà Lê Đan dán lên để che giấu không chừng cũng sắp bị nước da^ʍ làm ướt thủng.

"Mở mắt ra, nhìn tôi." Tịch Chu thả Lê Đan xuống, chuyển tới trước mặt cậu. Tất nhiên Lê Đan sẽ không nghe theo, cậu càng nhắm chặt mắt hơn, lông mi mảnh dài run rẩy, mỏng manh như lông chim. Tịch Chu bật cười một tiếng, cầm điện thoại di động, bật camera nhắm ngay Lê Đan đang mặc nội y tình thú.

Lê Đan nghe thấy tiếng vang, cậu cảm thấy sai sai, đôi mắt khẽ hé mở, kết quả là thấy Tịch Chu đang cúi người xuống, tay cầm điện thoại không ngừng chụp hạ thân mình. Lê Đan mở to mắt, lập tức kẹp chặt hai đùi, chất vấn: "Ngài làm gì vậy!"

Tịch Chu giơ điện thoại lên, xoay ngược lại cho Lê Đan nhìn thoáng qua, trong ảnh là lúc cậu đang mặc qυầи ɭóŧ ren hình chữ T, xuyên thấu qua tấm lưới mỏng manh là c̠úc̠ Ꮒσα hồng phớt như ẩn như hiện.

"Cậu da^ʍ như vậy thì nhất định phải có ảnh lưu niệm chứ." Tịch Chu nói như đúng rồi, khí thế phi phàm, quả thật khiến người ta không thể phản bác. Lê Đan bị lời nói không xấu hổ của nam nhân hù đến sửng sốt, nhưng cậu lập tức hoàn hồn đưa tay muốn cướp lấy điện thoại, chẳng qua rất nhanh đã bị nam nhân dùng bạo lực trấn áp.

Bàn tay Tịch Chu trực tiếp mò vào giữa hai chân Lê Đan, vỗ về tính khí sạch sẽ thanh tú, dương v*t Lê Đan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nháy mắt liền đứng thẳng, quần ren vốn đã siết chặt giờ càng thêm chặt dồn.

"A..." Lê Đan cắn chặt môi cũng không thể ngăn cản tiếng rên của bản thân.

Hai mắt Tịch Chu nóng rực nhìn người dưới thân mình, cái yếm đỏ rượu càng thêm tôn lên màu da trắng nõn của cậu. Hắn còn chưa bắt đầu, tiểu lãng hoá này đã rên da^ʍ đến vậy, thật sự khiến hắn hận không thể lột sạch cái qυầи ɭóŧ ren, trực tiếp móc súng *** đến kêu cha gọi mẹ!

Nhưng mà Tịch tổng còn đang phân vân, lát nữa hắn nên dùng cây dương v*t nào chơi c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của Lê Đan đây? Lúc này Tịch Chu còn chưa biết là Lê Đan có tận hai cái miệng dưới háng.

Nam nhân vừa suy nghĩ vừa xé rách qυầи ɭóŧ Lê Đan, tay phải từ tính khí trượt dọc xuống dưới, Tịch Chu vốn là muốn tìm c̠úc̠ Ꮒσα mê hồn kia, nhưng khi trượt đến đáy chậu, ngón tay bỗng bị lõm vào một chút, chỗ đó rất kỳ quái, mềm mềm nhũn nhũn, Tịch Chu không thể không dừng lại xem sao.

"Đừng!" Lê Đan như bị điện giật mà kẹp chặt hai đùi, đồng thời cũng kẹp luôn bàn tay của Tịch Chu, cậu thậm chí còn cảm nhận được đầu ngón tay của nam nhân đã lún một chút vào miệng bướm.

Vừa rồi khi vàn tay Tịch Chu trượt ngang âm đế, cậu đã không nhịn được rồi, bây giờ ngón tay nam nhân còn cách tấm màng giả chạm vào miệng bướm, trong máy mắt Lê Đan liền đỏ mặt, bướm da^ʍ vừa ngứa vừa tê dại.

Tịch Chu chau may nhìn Lê Đan một cái, sau đó mạnh mẽ banh hai đùi cậu ra, đôi chân thon dài run rẩy, rất nhanh hắn liền phát hiện ra đầu mối. Tịch Chu thoáng lần mò tìm được tấm màng giả, lập tức xé bỏ.

Hạ thân của Lê Đan, dưới tính khí non nớt, trên c̠úc̠ Ꮒσα hồng phớt là một cái bướm mềm mại xinh xắn. Hai mảnh thịt nộn ướt đẫm lập loè nước da^ʍ, run rẩy co giật như một bông hoa hải đường chập chờn trong gió.

"Đây là..." Tịch Chu có chút khϊếp sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ là dưới thân Lê Đan có hai cái miệng, sau khi khϊếp sợ thì là kiêu ngạo đắc ý, hắn và người hắn nhìn trúng quả nhiên là trời sinh một cặp.

Lê Đan giãy dụa kịch liệt, tim đập nhanh "thình thịch", cậu cong người muốn đứng dậy, hoảng loạn nói: "Ngài thấy rồi đấy... Thân thể tôi không giống người thường... Hiện tại ngài có thể buông tha cho tôi không?" Từ trước đến nay Lê Đan luôn có chút tự ti về cơ thể kỳ lạ của mình.

"Em trời sinh chính là bảo vật của tôi." Ánh mắt Tịch Chu sâu xa, hắn cười đến tà tính mười phần.

"Ngài không cảm thấy kỳ quái sao?" Lê Đan cảm thấy phản ứng của nam nhân không đúng lắm, cậu chau mày hỏi.

Tịch Chu buông cậu ra rồi đứng lên, sau đó kéo mở khoá kéo dưới quần, cởϊ qυầи lót ra. Trong suốt quá trình ánh mắt nam nhân luôn khoá chặt Lê Đan, y cầm tay cậu đặt lên háng mình, "Em sờ một cái xem, giống như đêm đó ở nhà vệ sinh ấy."

Gương mặt Lê Đan càng thêm đỏ lựng, cây dương v*t bự của Tịch Chu hoàn toàn phơi bày trước mắt cậu, hai viên tinh hoàn to lớn hơn so vời người bình thường, dương v*t cũng cường trắng gân guốc tím đen.

Cậu như bị điều khiển mà chậm rãi chuyển động ma sát cây súng thô lớn, phía dưới căn dương v*t lớn vậy mà lại mọc ra thêm một cây côn th*t nữa, chiều dài và độ thô còn kinh khủng hơn cây đầu tiên. Cậu há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc nhìn hiện tượng kì lạ trước mắt.

Tịch Chu nhìn thần sắc kinh ngạc của Lê Đan, ngả ngớn đặt câu hỏi: "Thích không?" Hắn trời sinh là có hai cây dương v*t, chẳng qua là có một cây bị hắn ẩn giấu thôi.

Mặt mũi Lê Đan hoang mang, nhìn bộ dạng đắc ý của nam nhân, tâm tình tràn ngập phức tạp, "Tịch tổng, ngài thật sự là một tên biếи ŧɦái."

Nhưng rất nhanh cậu không có tâm tư suy nghĩ việc khác, Tịch Chu đã ngồi xổm xuống, giống như nghiên cứu khoa học mà trêu ghẹo cái bướm của Lê Đan. Ngón tay nam nhân banh hai mảnh thịt mập ra, đầu ngón trỏ cẩn thận chọc vào khe bướm như mở ra một cơ quan huyền bí, quậy đến bướm da^ʍ ngoạ nguậy không ngừng.

Tịch Chu cảm thấy thú vị, đầu ngón tay chọc vào một chút rồi rút ra, bướm da^ʍ như một cái miệng nhỏ đói khát run rẩy không dừng. Hai ngón tay Tịch Chu kẹp lấy hai mép thịt béo múp, dùng sức nghiền mài chơi đùa.

"A... Sướиɠ quá... Ân a... Mạnh lên chút nữa..." Lê Đan ném đi băn khoăn trong lòng, cậu không từ chối sự xâm phạm của nam nhân, nói chính xác hơn là thích nam nhân được chơi lộng, giống như đêm đó ở nhà vệ sinh cậu đã bị người đàn ông này hấp dẫn vậy.

Nghe được tiếng rêи ɾỉ của Lê Đan, hai cây dương v*t dưới háng Tịch Chu càng thêm căng cứng, hắn thoả mãn mong muốn của cậu, càng thêm dùng sức mài hai mép thịt mập, một cái tay khác thì chậm rãi lần mò tìm được vị trí của âm đế, rất nhanh đùa bỡn cọ cọ kéo lên. Âm đế bị đối xử thô bạo như vậy, lập tức sưng tấy như hạt lựu chín hồng hào.

Thắt lưng Lê Đan bắt đầu vặn vẹo xoay lắc, bướm da^ʍ thật ngứa quá, miệng bướm đỏ hỏn mấp máy co rút không ngừng, cậu muốn nam nhân dùng sức mạnh hơn nữa, càng muốn có một cây dương v*t *** vào để gãi ngứa.

Âm đế rất nhạy cảm, bị mài lộng mấy lần liền sưng tấy đứng thẳng, Lê Đan không chịu nổi da^ʍ kêu: "Dừng lại... Chậm một chút... A.... Muốn bắn!"

Cậu kẹp chặt hai chân, bướm da^ʍ run rẩy không dừng, Tịch Chu bỗng dùng sức vặn âm đế một phát, cậu sướиɠ đến khoé mắt ướŧ áŧ, thấp giọng "ư" một tiếng liền co giật lêи đỉиɦ, lỗ bướm phun ra một dòng suối ấm áp, hai mép thịt liền ướt đẫm, sô pha màu xám đen cũng bị nước da^ʍ tưới đến ướt nhẹp.

"Rên dễ nghe lắm, thật đúng là dâʍ đãиɠ, cây dương v*t lớn còn chưa đút vào đâu." Tịch Chu dùng gương mặt anh tuấn nói ra từng câu thô tục.

"Vào đi... A... Bên trong ngứa quá... Muốn dương v*t lớn chữa ngứa a..." Đôi mắt Lê Đan ướŧ áŧ, thân thể trắng nõn mềm nhũn nằm trên mặt đất, cặp chân thon dài run lẩy bẩy, nhưng cái bướm dưới háng vẫn còn rất đói khát, lỗ nhỏ liên tục mấp máy khép mở, mị thịt bên trong vừa ngứa vừa nhiều nước, chỉ muốn được cây dương v*t hung hăng *** vào.

Đại nhục bổng của Tịch Chu sưng phồng đến doạ người, hắn nắm cự vật đặt trước miệng bướm, không lập tức đút vào mà lặp đi lặp lại cọ cọ lỗ nhỏ, rồi nói: "Miệng nhỏ như vậy làm sao chứa nổi dương v*t to lớn?"

Mép thịt béo mập cảm nhận được qυყ đầυ nóng bỏng, lập tức muốn dán lên, mị thịt trong bướm nỗ lực co rút như muốn nuốt lấy qυყ đầυ to như trứng gà. Đại điểu đâm vào một nửa rồi rút ra, mỗi lần đâm vào càng sâu hơn, thịt non cũng càng ngày càng hút chặt hơn, ngàn lần không muốn rời xa dương v*t.

Hai chân Lê Đan vòng qua thắt lưng cường tráng của Tịch Chu, đầu v* hồng nộn ma sát lên người nam nhân, bướm da^ʍ chặt dồn chảy nước ròng ròng, bên trong ngứa ngáy khiến cậu càng thêm lộ vẻ da^ʍ mị.

"A... Chỗ đó... Đau quá..." Khuôn mặt tuấn tú của Lê Đan nháy mắt trắng bệnh, cây dương v*t to béo chỉ mới cắm được một phần ba liền đυ.ng trúng một cái màng chắn bên trong, đau đến mức khiến cậu chau mày.

Tường thịt trong bướm vừa nóng vừa chặt, liếʍ mυ'ŧ dương v*t sướиɠ muốn chết, trán Tịch Chu lấm tấm mồ hôi, nhìn qua liền biết hắn đang cật lực nhẫn nại. Tâm trí nam nhân đang gào thét không ngừng, hận không thể bóp lấy eo nhỏ, nắc mạnh háng một phát cắm thủng màиɠ ŧяiиɧ!

Nhưng nhìn thần sắc đau đớn của Lê Đan, nam nhân lại đau lòng cúi người hôn một cái lên má và môi cậu, sau đó chậm rãi rút cự long ra, thịt non bên trong của Lê Đan như muốn chết mà cắn chặt không buông.

"Ngài có cách nào để tôi không đau như vậy không?" Hai mắt Lê Đan mông lung ướt đẫm, trong lúc lơ đãng vô tình ghét bỏ "kỹ thuật" của Tịch tổng, mặt Tịch Chu nháy mắt biến đen phân nửa.

Chú thích:*Cún em Toy Poodle nè:v

———————————————————————

#Cá Heo: Mấy chương đầu tui để hai người xưng "ta - ngươi" là do chưa quen biết nhau, sau quen rồi thì để xưng "tôi - cậu" với "tôi - ngài", còn giữa chap này thì Tịch Chu đã thích Lê Đan + phát hiện ra bí mật ẻm là người song tính, nên tui sẽ để Tịch Chu xưng "tôi - em", còn Lê Đan thì vẫn vậy do ẻm chưa thích đâu =))))) Tui giải thích dị để mọi người biết là tui cố ý chớ hông phải là bị bug nha ("・ω・").