Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 36: Đại Lý Phủ – Bao Đại nhân điều tra án

Nha môn Đại Lý, Bao đại nhân đi ra đi vào, không ngớt thở dài nhìn lên bầu trời đầy u ám.

– Đại nhân!

– Sao rồi Công Tôn tiên sinh? Tình hình vết thương của họ ra sao?

– Bẩm đại nhân, tên Đường Hùng đó quả là không có ý gϊếŧ người, độc của Triển hộ vệ và Vương Triều, Mã Hán đã được giải, nội trong đêm nay sẽ bình phục. Nhưng còn Trúc Linh cô nương …

– Con bé thế nào?

– Chưởng vào ngực tuy cường lực không cao, không gây nguy hiểm tính mạng. Nhưng có điều…

– Công Tôn tiên sinh cứ nói.

– Thuộc hạ e rằng, nếu không có một đại phu cực giỏi thì một bên nhũ hoa, sẽ không sử dụng để nuôi con được.

– Haizz!! Ta tưởng gặp được con bé, đưa nó về đây bác cháu gặp nhau, ân tình chưa kể hết thì ta đã mang họa cho nó rồi. Bao Chửng ơi Bao Chửng.

– Đại nhân đừng quá u sầu. Việc bây giờ là bắt giữ bọn Đường Hùng cùng hung thủ về quy án.

– Đại nhân, chúng thuộc hạ đã đưa Lưu Hồ Vinh về.

– Mời ông ta vào! Trương Long, ngươi hãy mau đến khách điếm cùng với Triệu Hổ bắt giữ bằng được bọn người Đường Hùng về cho ta.

– Thuộc hạ tuân lệnh!

Bao đại nhân bước tới, ông ngồi xuống ghế, đưa tay mời và nhìn Lưu Hồ Vinh.

– Lưu đường chủ, mời ngồi!

– Bao đại nhân khách khí rồi, không biết đại nhân cho gọi tại hạ đến đây là có việc gì?

– Bổn phủ hôm nay mời Lưu đường chủ đến đây là vì danh tính một người.

– Phải chăng là Đường công tử – Đường Hùng?

– Bổn phủ có nghe nói rằng Lưu đường chủ đây có quen biết Đường Hùng. Tối qua, hắn có đến đây làm náo loạn phủ nha. Mong Lưu đường chủ giúp bổn phủ và triều đình về thông tin kẻ này.

– Bao đại nhân! Thiên Vương bang và triều đình xưa nay không đội trời chung, ngài nghĩ rằng tại hạ sẽ giúp ngài sao?

– Bổn phủ nghĩ rằng, việc rõ ràng minh bạch và minh oan cho Đường Hùng quan trọng hơn. Nếu như đã muốn từ chối, ắt hẳn Lưu đường chủ đã không đến đây.

– Quả không hổ danh là Bao Thanh Thiên. Vậy ngài hỏi đi.

– Mối quan hệ giữa Đường Hùng và Thiên Vương bang là gì?

– Đường công tử cùng Dương bang chủ và các vị hộ pháp, tả hữu tiền sứ là những người có công lập bang. Nhưng Đường công tử không công nhận mình là người Thiên vương bang. Cách đây gần một năm, ngài ấy rời Thiên Vương đảo ra hành tẩu giang hồ.

– Lưu đường chủ biết vì sao anh ta rời Thiên Vương đảo hay không?

– Tại hạ chỉ nghe Vương tiền sứ nói lại rằng vì di nguyện của người cha.

– Đường Hùng khi ở Thiên Vương đảo là người như thế nào?

– Uy tín và tiếng nói của huynh ấy chỉ đứng sau Dương bang chủ, có một số việc, hai vị hộ pháp luôn hỏi ý kiến huynh ấy. Thảo dược mà Thiên Vương bang đang bào chế bán tại Ba Lăng và mới đây mở rộng ra thất đại thành thị là do Đường công tử trước khi đi để lại.

– Võ công của anh ta thì sao?

– Điều này Hồ Vinh không thể nói, đó là bí mật trấn phái của Thiên vương bang. Nếu không còn gì nữa, Hồ Vinh xin cáo lui.

Lưu Hồ Vinh lui ra ngoài, Công Tôn Sách nhìn Bao đại nhân vẻ mặt khá là căng thẳng.

– Đại nhân! Xem ra tên Đường Hùng này không thể liên quan đến vụ án.

– Công Tôn tiên sinh cứ nói.

– Lưu Hồ Vinh là một đường chủ của Thiên Vương bang, nhưng xem ra rất coi trọng Đường Hùng, hơn thế nữa võ công và thân thế của Đường Hùng liên quan mật thiết đến sự tồn vong của Thiên Vương bang. Một kẻ như vậy không dễ gì gϊếŧ người vô cớ được. Thuộc hạ nghĩ hắn chỉ muốn điều tra vụ án mà thôi.

– Không lẽ, người bằng hữu hắn nói là Hà Thanh Hường?

– Nếu đúng như vậy, thì thuộc hạ nghĩ rằng sự xuất hiện của Hà Thanh Hường đêm qua chỉ là đánh lạc hướng Triển hộ vệ để xâm nhập phủ nha điều tra án.

– Vậy có thể điều hắn nói đêm qua là thật. Và bí mật trấn phái của Thiên Vương bang bấy lâu chắc chắn là vô số cơ quan trùng điệp trên đường vào khiến cho triều đình bấy lâu nay không thể tiến quân vào Thiên Vương đảo.

– Đại nhân sáng suốt!

– Dù sao hắn cũng là một hảo hán. Nếu đã muốn giúp Hà Thanh Hường, chắc chắn hắn phải có chứng cứ ngoại phạm của cô ta, tin tưởng cô ta không phải là hung thủ.

– Đại nhân, thuộc hạ nghĩ, chúng ta nên hoãn dán cáo thị truy bắt hắn. Thay vào đó mời hắn đến phủ nha để nói chuyện. Lúc nãy Lưu Hồ Vinh có nói các dược điếm tại thất đại thành thị đều có công của Đường Hùng, thêm vào đó hắn có khả năng dụng độc, chữa động hơn người. Có thể hắn có cách chữa trị cho Trúc Linh cô nương.

– Hãy mau cho người gọi Trương Long, Triệu Hổ về. Ngay sáng mai khi Triển hộ vệ bình phục, hãy lệnh cho anh ta tìm và mời Đường Hùng đến gặp ta.

– Thuộc hạ tuân lệnh.