Thiên Sư, Giảm Giá Không?

Chương 59

Editor: tiểu mao

Beta: Linh Phương

Đĩa được đẩy tới trước mặt Trần Hi,



cúi đầu nhìn miếng bò bít tết

đã

được cắt đâu ra đấy.

“Đây cũng là quy tắc khi ăn đồ Tây ạ?”



tò mò hỏi.

cô... đọc

không

ít sách, nhưng bỗng thấy kiến thức của mình

thật

hạn hẹp.

“Đúng vậy.” Lục Chinh lạnh lùng dừng

một

chút, rồi chậm rãi

nói

tiếp, “Sau này

đi

ăn đồ Tây, đều

không

được tự mình cắt.”

anh

im lặng

một

lát, dưới ánh mắt càng thêm kinh ngạc của Trần Hi mà bổ sung thêm chút uy hϊếp, “Nếu tự mình cắt... Chứng tỏ bạn của em

không

phải là

một

người bạn chân chính. Bạn chân chính nên cắt bò bít tết cho em, hiểu chưa?” (thím cũng lươn lẹo lắm)

Bộ dạng

anh

lạnh lùng như đá, Trần Hi hình như

đã

nghe hiểu, gật đầu theo bản năng: “Hiểu ạ.”

Hóa ra ăn đồ Tây, con

gái

không

được động tay cắt bò bít tết.



nhớ rồi.

thì

ra phim truyền hình toàn lừa

cô!

“Ngon

không?” Thấy Trần Hi dùng nĩa xiên đồ ăn đưa vào miệng, ăn trông rất ngon, Lục Chinh cũng

không

quay về ngồi đối diện mà vẫn ngồi cạnh



từ tốn hỏi.

“Ngon lắm.” Trần Hi cảm thấy món bò bít tết này ăn siêu ngon, gật đầu nhìn Lục Chinh

nói.

“Lục Chinh,

anh

không

ăn à?”

Lục Chinh

không

ăn, chỉ nhìn



ăn uống thả cửa, làm Trần Hi thấy

thật

ngại ngùng.

Người khác bỏ tiền mà mình lại ăn nhiều nhất, ăn nhiều

không

tốt mà.

“anh

không

đói.” Lục Chinh thuận miệng ăn hai miếng rồi đặt đồ ăn qua

một

bên, chỉ

nhẹ

lắc ly rượu vang đỏ. Sườn mặt

anh

dưới ánh đèn đẹp đến mức như phát sáng, Trần Hi ngơ ngẩn nhìn

một

lúc, nghĩ tới chuyện Khương Noãn từng hỏi mình, cảm thấy chắc mình đúng rồi.

Lục Chinh

thật

sự

rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn Tưởng Dịch nhiều.



chớp chớp mắt, cúi đầu ăn món Tây trước mặt, đừng có nhìn



bé này người

nhỏ

gầy, nhưng mà khả năng ăn

thì... Chỉ chớp mắt



đã

ăn sạch bít tết

trên

đĩa, Lục Chinh lặng lẽ kéo cái đĩa bò bít tết mà mình mới chỉ ăn được

một

bông súp lơ qua bên này, nghiêm túc cắt.

“Lục tổng?” Đúng ngay lúc này, Trần Hi nghe thấy

một

giọng

nói

vui mừng, vừa quay đầu

đã

thấy

một

người đàn ông trung niên sắc mặt có hơi tối tăm,

đi

bên cạnh là

một



gái

hai mươi trẻ tuổi xinh đẹp nhanh chóng

đi

tới, ánh mắt

hắn

ta vô cùng nhiệt tình, còn chưa bước tới trước mặt Lục Chinh

đã

cười ha ha

nói, “thật

không

ngờ hôm nay lại gặp được ngài.”

Khi

hắn

ta

đi

tới, Lục Chinh chỉ hơi nghiêng mặt liếc nhìn tên kia

một

cái,

không

đáp lại, ngược lại còn dùng dao nĩa trong tay tiếp tục cắt bò bít tết, bình tĩnh đẩy đến trước mặt Trần Hi, xoa xoa đầu



nói, “Ăn tiếp

đi.”

Biểu cảm

anh

rất lạnh lùng, nhưng mà có ai từng thấy Lục Chinh cắt bò bít tết cho người khác chưa?

Người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Hi

đang

mặc đồng phục, gương mặt ngây thơ, rồi rơi vào trầm tư.

“Lục tổng, vị này là...”



gái

có thể khiến cho Lục tổng cắt bò bít tết đúng là lợi hại.

“Bạn.” Lục Chinh nhíu mày,

không

nói

thêm gì, thấy Trần Hi vội liếc nhìn người đàn ông trung niên kia

một

cái rồi thu hồi ánh mắt, rồi càng sát lại gần mình,

anh

liền trầm tư liếc nhìn

hắn

ta

một

cái,

không

mời

hắn

ta ngồi chung bàn, ngược lại càng lạnh lùng hơn.

Hiển nhiên là

anh

không

vui khi có người tới quấy rầy mình, người đàn ông trung niên cũng rất có mắt nhìn, cười

một

cái, cũng

không

thấy xấu hổ, ôm lấy



gái

đang

có chút thèm muốn Lục Chinh nhưng lại

không

dám làm gì, hai người xoay người tới

một

cái bàn gần đó ăn cơm. Tuy là cách khá xa, nhưng Trần Hi vẫn cảm thấy ánh mắt

hắn

ta cứ đảo quanh người



và Lục Chinh.

Loại ánh mắt như này khiến Trần Hi thấy có phần khó chịu.

“Em

không

thích

hắn?”

“Ánh mắt ông ta

không

tốt?” Tuy Lục Chinh

không

đề cập tới thân phận của người đàn ông trung niên, nhưng có thể

đi

tới nhà hàng xa hoa như này để dùng bữa chứng tỏ đây cũng là người có thân phận. Có điều đôi mắt kia lại vô cùng vẩn đυ.c, còn chất chứa du͙© vọиɠ lẫn thứ thô tục kỳ lạ.

Trần Hi

không

thích ánh mắt kiểu này, nhưng



cũng biết mình

không

nên đánh giá người khác,



chỉ

nhỏ

giọng

nói

thầm bên tai Lục Chinh: “Em cảm thấy ông ta cứ nhìn hai chúng ta suốt thôi.” Cảm giác suy đoán lẫn kỳ lạ này khiến



khó chịu nổi, Lục Chinh lại quay sang nhìn



một

cái, cười lạnh

một

tiếng.

“Vậy mai khiến

hắn

phá sản luôn?”

anh

nhướng mày hỏi.

“Thôi ạ.” Trần Hi

không

biết đây là câu

nói

đùa, rất có nề nếp

nói, “Người

không

liên quan đến mình, vẫn nên mặc kệ người ta

đi.”



ngốc như vậy, quả đúng là khiến người ta nhọc lòng hơn cả Lục Cảnh.

Lục Chinh vươn tay

nhẹ

nhàng xoa đầu

cô, thấy



cười với mình

một

cái rồi cúi đầu ăn bò bít tết, giọng

anh

khàn khàn

nói, “anh

chỉ muốn đưa em

đi

ăn đồ ngon thôi.”

anh

thì

thầm, Trần Hi ngậm

một

miếng thịt trong miệng, nhìn

anh

thắc mắc, người đàn ông

anh

tuấn lắc đầu, bình đạm

nói, “Lần sau chúng ta tìm nhà hàng có phòng riêng.”

anh

không

phải

không

biết mang Trần Hi

đi

ăn cơm

sẽ

bị người khác nhìn.

Nhưng

anh

lại muốn thấy dáng vẻ hạnh phúc của



khi được ăn ngon.

“thật

sự

không

cần vậy đâu.” Trần Hi lắc đầu

nói.

Tuy là



thấy hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng

không

cáu kỉnh đến độ cần

một

không

gian riêng.

Thấy Lục Chinh vẫn còn nhìn mình,



chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi mang theo chút thần bí, lấy tay che miệng

thì

thầm bên tai Lục Chinh, “anh

đừng

đi

quá gần ông ta.

trên

người ông ta có nghiệt duyên.”

Câu

nói

này rất kỳ quái, nhưng Lục Chinh

không

thèm để ý, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, thấy

hắn

ta vội nở nụ cười thăm hỏi với mình, cái này làm

anh

thấy hơi phản cảm, chậm rãi thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn chăm chú vào Trần Hi hỏi; “Em thấy cái gì?” Nếu Trần Hi

nói

có nghiệt duyên, Lục Chinh

sẽ

tin tưởng tuyệt đối.

Bảo vệ

nhỏ

nhà mình có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường

không

thấy.

“Em thấy

anh

linh.” Trần Hi im lặng

một

lúc, ánh mắt rơi vào góc bàn của người đàn ông,

nhẹ

giọng

nói, “Vài đứa.”

Vài bóng dáng nho

nhỏ

quái dị vặn vẹo, lúc người đàn ông trung niên vừa vào cửa, chúng nó bám

trên

đầu

trên

vai ra sức cắn xé, nhưng khi người đàn ông này lại gần Lục Chinh, mấy cái bóng

nhỏ

ấy lập tức trốn sang

một

bên, run như cầy sấy.

Bóng dáng nho

nhỏ

vặn vẹo ấy trông có phần quái đản, nhưng Trần Hi lại

không

thấy sợ, ngược lại còn thêm vài phần thương hại, cầm dao nĩa

trên

tay cả nửa ngày cũng

không

động tiếp,

một

lúc lâu sau mới

nhỏ

giọng

nói, “Chúng nó thực

sự

rất đáng thương.”

Lục Chinh im lặng nhìn vẻ mất mát của Trần Hi.

“anh

linh là gì?”

“Là hồn ma do trẻ con hóa thành.” Trần Hi vất vả tìm từ ngữ hợp lý để giải thích

một

chút cho Lục Chinh, thấy Lục Chinh khẽ gật đầu,



mới

nói

tiếp, “Nếu là

anh

linh được sinh ra nhưng bị chết non

sẽ

nhanh chóng được đầu thai, bọn nó cũng rất dễ thương. Nhưng còn có

một

loại

anh

linh nữa, chúng nó còn chưa lớn lên

đã

bị cướp

đi

cơ hội được sinh ra,

anh

linh này

sẽ

mang theo oán khí,

sẽ

đi

gϊếŧ chết người mà mình

đi

theo.”

trên

người đàn ông trung niên kia có vài

anh

linh, hơn nữa đều là màu đen tuyền, đó là hồn ma mang oán khí, xem ra người đàn ông này chẳng phải hạng tốt đẹp gì.



nhìn ra mấy

anh

linh kia hình như còn vươn tay

nhỏ

giữ chặt chân người đàn ông, giống như còn chút lưu luyến, dù lòng mang oán hận vẫn còn quyến luyến.

Có lẽ mấy

anh

linh là con của

hắn?

Nhưng nếu

đã

là con mình, sao lại muốn làm tổn thương chúng?

Trần Hi là đứa trẻ được mẹ dùng hết sức lực để sinh ra, cho nên

không

biết

trên

đời này hóa ra lại có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến vậy.



giải thích ngắn gọn, hơi mơ hồ

một

chút, Lục Chinh chỉ hừ

một

tiếng.

“Đừng để ý đến

hắn.”

“Em chỉ

đang

thương xót cho mấy

anh

linh kia thôi. Nếu oán hận

không

thể tan được, vậy

không

thể

đi

đầu thai lần nữa, có được sinh mạng mới.”

Trần Hi vừa

nói

vừa nhìn về phía người đàn ông trung niên, mấy

anh

linh dưới chân

hắn

ta hình như cảm nhận được ánh mắt của

cô, chúng quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhánh đáng sợ kia nhìn



một

lát, thấy Trần Hi

đang

nghiêng đầu nhìn mình, chúng lần lượt nở nụ cười tuy méo mó nhưng lại rất đỗi ngây thơ.

Chúng nó có vẻ rất thân thiện với Trần Hi, còn mang theo chút tò mò muốn lại gần, nhưng khi nhìn thấy Lục Chinh vẻ mặt bình tĩnh

đang

ngồi cạnh Trần Hi, chúng nó lại ôm đầu, rầm rì dựa lại gần nhau, trông vô cùng đáng thương.

Trần Hi cong mắt cười.

Lục Chinh thấy Trần Hi bỗng mỉm cười, híp mắt, nhìn theo ánh mắt



nhưng lại chẳng thấy được gì.

“Em

đang

cười gì vậy?”

“Bọn nó sợ

anh. Sợ vô cùng,

đang

xin cứu mạng đấy.” Trần Hi lộ tính trẻ con, cười rộ lên, có vẻ cảm thấy gặp được

anh

linh là

một

chuyện rất thú vị. Nhưng Lục Chinh lại im lặng

một

chút, bất lực bóp mặt Trần Hi

một

phen,

nhẹ

nhàng

nói, “không

được

nói

cho người khác rằng em cảm thấy gặp được ma là chuyện rất thú vị.”

anh

biết con người thường sợ hãi và bài xích những kẻ khác loại, nếu Trần Hi thể

hiện

bản thân khác với người thường,

sẽ

bị mọi người xa lánh, hơn nữa còn là xa lánh vì sợ dính phiền phức, thậm chí còn cảm thấy Trần Hi là

một

kẻ đáng sợ.

trên

mặt bị Lục Chinh mạnh mẽ giày vò

một

phen, Trần Hi bất giác ôm lấy mặt.



không

kêu đau, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lục Chinh.

“Em biết chứ.”



cúi đầu lẩm bẩm, “Nhưng vì

anh

là Lục Chinh, cho nên em mới

nói

ra.”

Nếu là người khác,



sẽ

không

nói.

Bởi vì Lục Chinh nhắc nhở,



đã

dùng thời gian thơ ấu ảm đạm để chứng minh mọi người

sẽ

chán ghét, gạt bỏ những người khác biệt với bọn họ. Từ lúc còn bé



đã

bắt đầu hiểu ra, hóa ra mình

không

thể trò chuyện với



bạn

nhỏ

hay chơi bóng cao su màu đỏ với mình trước mặt mọi người, bởi vì như vậy

sẽ

khiến



trở nên rất quái lạ,

sẽ

bị người khác coi thành

yêu

quái.



cũng bắt đầu hiểu, mỗi lần



tham dự lễ tang, lúc thấy có người đứng cạnh quan tài, đừng thể

hiện

bộ dạng tò mò.

Cho nên,



dần dần trở thành

một

người bình thường.

Dù có thấy thứ gì khác lạ, cũng tuyệt đối

không

được

nói

ra trước mặt người thường.

Nhưng



không

có gì phải giấu giếm Lục Chinh.

“Bởi vì là

anh?” Giọng Lục Chinh trở nên trầm thấp,

anh

hạ người xuống, lại gần Trần Hi, cong môi hỏi, “Đơn giản là

anh?”

“Em cảm thấy ở trước mặt

anh, em

không

cần phải che giấu điều gì.” Trần Hi cảm thấy ý nghĩ này của mình có phần là lạ,

không

nghĩ cũng

không

muốn giấu Lục Chinh,



hơi do dự rồi

nhẹ

giọng

nói, “anh

không

giống những người kia.”