Sao có thể?
Âu Dương Kiện Vũ không trả lời, hơi hơi nhíu mày, không thể tưởng tượng nhìn cô.
"Lúc ấy anh kêu tên của em." Vì để làm hắn tin, cô nói tiếp.
"Anh kêu tên của em?"
"Đúng rồi." Cô gật đầu, cười thật mỹ lệ, "Anh nói, Tiểu Quân, đừng đi, đừng rời anh."
"Trục Nguyệt, anh kêu tên Tiểu Quân, không phải tên em." Hắn cảm thấy có chút buồn cười, cô như thế nào lại đem tên của cô và Tiểu Quân nhập lại làm một.
"Không, anh kêu chính là tên của em." Lúc này, cô muốn cho hắn biết thân phận thật sự của mình, "Biết không, em chính là Thu Tiểu Quân của anh."
"Ha ha, Trục Nguyệt, loại vui đùa này không buồn cười, một chút cũng không buồn cười." Hắn cười rộ lên, lại nghĩ đến Thu Tiểu Quân kia, cười nhưng trong lòng có chút thương cảm.
Thấy hắn cười rộ lên, cô đột nhiên không có tự tin làm hắn tin tưởng chính mình là Thu Tiểu Quân, trong lòng minh bạch, xác thật đây là một sự kiện rất khó làm người khác tin được, nếu đem mọi sự chính mình là quỷ nói cho hắn nghe, hắn nhất định sẽ bị dọa hư, nói không chừng, còn sẽ cho rằng đầu óc mình đã bị hỏng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định lúc này vẫn là không nói cho hắn sự tình chân tướng cho thỏa đáng, cô cười một cái, nói theo hắn: "Kiện Vũ, đúng vậy, loại vui đùa này không buồn cười."
"Ha hả, biết loại vui đùa này không buồn cười, em còn nói? Ha hả......" Âu Dương Kiện Vũ có chút trách cứ cười nói.
"Kiện Vũ, đáp ứng em, đừng cho cô gái kia tự xưng là em gái Thu Tiểu Quân tới gần anh, cô ấy rất nguy hiểm, cô ấy tới gần anh là có mục đích khác." Trầm mặc một hồi, cô nhìn mặt hắn, thật nghiêm túc nói.
"Trục Nguyệt, em suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy tới gần anh chỉ là muốn nghe tin tức của chị cô ấy mà thôi." Hắn không thể lý giải cô vì cái gì mà bài xích Thu Tiểu Hi, "Anh không có nói với cô ấy là chị cô ấy đã không còn ở trên thế giới này."
Đối với Thu Tiểu Hi, hắn không tránh được áy náy. Cảm thấy chị cô ấy đã không còn trên thế giới này, chính mình lại yêu chị cô ấy, cho nên hắn cũng nên chiếu cố Thu Tiểu Hi.
"Trục Nguyệt, em rốt cuộc đang sợ cái gì?" Hắn có thể cảm giác được trong lòng cô có cất giấu việc gì đó.
Thu Tiểu Quân có thể đoán được, nếu thành thật nói cho hắn biết, người kia có tướng mạo em gái mình, nói dối là Thu Tiểu Hi, rằng Bạch Trục Nguyệt là quỷ, hắn khẳng định sẽ cho rằng mình đang nói giỡn. Cô cau mày, bất an nói: "Kiện Vũ, em nhìn ra được, cô ấy đối với anh có hứng thú, em sợ cô ấy sẽ cướp anh đi."
"A, Trục Nguyệt, em thật sự suy nghĩ nhiều quá." Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, nâng tay lên ôn nhu vuốt ve mặt cô, "Hiện tại, trong lòng anh chỉ có em, mặc kệ là người phụ nữ nào cũng không cướp anh đi được."
Nghe cô bất an nói ra những lời này, hắn cảm thấy rất cao hứng, cảm thấy, nguyên nhân nhất định là bởi vì cô thật để ý đến mình, mình có địa vị ở trong lòng cô ấy, cũng giống như Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi.
Đương nhiên, nghĩ đến đây, hắn tất nhiên không thể tránh được nghĩ đến em trai của mình Mạc Hoa Khôi cùng bạn tốt Mạc Thiếu Đình đều cùng kết giao với cô, tạo thành đoạn tình yêu rối rắm như vậy, đến phiên hắn cảm thấy bất an, "Trục Nguyệt, em cùng Mạc Thiếu Đình hiện tại quan hệ là gì? Chúng ta hiện tại quan hệ là gì?"
"Em cùng Thiếu Đình đã chia tay." Cô trầm mặc hai giây, có chút chua xót rồi nói, "Nếu anh nguyện ý nói, như vậy chúng ta hiện tại chính là quan hệ tình lữ."
Ách, không thể không nói, cảm tình của cô hiện tại thật sự rất phức tạp, cơ hồ cả cô cùng bọn họ đều cảm thấy thật đau đầu.
Hắn Âu Dương Kiện Vũ có thể nói không muốn sao?
Đương nhiên có thể, chính là, hắn không nghĩ tới sẽ nói không muốn. Ở trên giường, hắn cùng cô ăn ý như vậy, ở trong lòng hắn cũng có hảo cảm với cô, thích cô, nếu cô đã chia tay với Mạc Thiếu Đình, hắn vì cái gì lại không muốn cô?
Có thể nói nguyện ý sao?
A, cũng có thể, nhưng là, hắn lại nghĩ tới cô đã từng cùng chính em trai cùng mẹ khác cha của mình Mạc Hoa Khôi có quan hệ, trong lòng trước sau có băn khoăn. Nếu cùng cô lấy quan hệ tình lữ, hắn dám khẳng định trong lòng Mạc Hoa Khôi không dễ chịu, người trong nhà cũng nhất định sẽ không đồng ý. Rốt cuộc, hắn nên lắc đầu nói không muốn, hay là nên gật đầu nói nguyện ý đây?
Hắn bất đắc dĩ mà chua xót, lần đầu tiên lâm vào loại tình thế khó xử này, nhìn khuôn mặt gợi cảm mỹ lệ của cô, thật lâu nói không ra lời.
Lúc này hắn trầm mặc như vậy, Thu Tiểu Quân tất nhiên là biết hắn có ý tứ gì.
Cô hiểu hắn băn khoăn cái gì, lý giải được tâm tình của hắn, cũng không muốn làm khó hắn.
Nhìn hắn cười ưu thương một cái, cô xoay người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, ngay trước mặt hắn ưu nhã mặc quần áo vào, sau đó ưu nhã đi ra khỏi phòng ngủ.
"Trục Nguyệt......" Thời khắc cô đi ra khỏi phòng ngủ, hắn có chút nóng nảy, nhanh chóng xuống giường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đuổi theo, bắt lấy cánh tay cô.
Cô cũng không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng bước chân dừng lại, để hắn tùy ý bắt lấy cánh tay mình, tựa hồ muốn nghe hắn nói cái gì với mình.
"Thực xin lỗi." Lặng im hai giây, hắn nhăn chặt mi, gian nan nói, "Hãy cho anh một ít thời gian."
Cô bất luận cái gì cũng không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, lúc tay hắn hơi hơi buông ra thì rút nhanh tay ra bước ra phía cửa.
...
Đi ra khỏi căn phòng xa hoa của Âu Dương Kiện Vũ, Thu Tiểu Quân trong đầu loạn loạn lộn xộn, không biết mình nên đi nơi nào, cũng không biết mình nên suy nghĩ cái gì, làm cái gì.
Lúc này, phảng phất cô nhớ tới ngày cô thổ lộ với hắn, lại bị hắn cự tuyệt, bây giờ thân thể đã không có linh hồn, chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.
Cho nên, cô không biết chính mình là như thế nào đi ra khỏi khách sạn, trên mặt không có bất luận một tia vui sướиɠ nào, đôi mắt đẹp cũng ảm đạm, đầu hơi hơi cúi xuống, lang thang không có mục tiêu đi giữa đám đông trên đường.
Không biết đi được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng, chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ngày hôm nay trời thật trong xanh, từng đám mây trắng như kẹo bông gòn trôi lững lờ, dường như không trung sắc thái sáng ngời cùng hương vị thật ngọt ngào.
Nhìn không trung mỹ lệ đến như vậy, cô cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười tươi tắn, chỉ là, đang cười, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nụ cười như cứng lại, trên mặt hiện ra biểu tình không thể tưởng tượng được, vội vàng nhìn trái phải, xác định chính mình thật sự đang đi trên đường cái, lại ngẩng đầu nhìn trời, xác định đích xác không trung thật sáng sủa, hơn nữa chính mình cả người đều tắm trong ánh mặt trời chiếu rọi sáng lạng. Chính là, xác định mọi sự tốt đẹp như vậy lại làm cô kinh ngạc cùng khẩn trương, thậm chí còn có chút hoảng loạn, cùng với kích động không cách nào hình dung ra được.
A, trên người ta hôm nay không có bôi kem chống nắng của Jack, vì cái gì ở trên phố đi lâu như vậy, phơi ánh mặt trời lâu như vậy mà chẳng những không có chuyện gì mà một chút cảm giác khó chịu cũng không có?
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ta là quỷ, hơn nữa vẫn là quỷ hút máu, hai thân phận đều sợ hãi ánh mặt trời, vì sao hôm nay ta lại không sợ nữa?
Cô không biết tột cùng chuyện này là sao, nghĩ nghĩ, sau đó lập tức bắt taxi trực tiếp trở lại chung cư.
"Jack...... Jack......" Cô không về nhà mình mà lại tới nhà Jack.
Jack cầm hút một hộp sữa chua ngồi trên sô pha ở đại sảnh, nhìn thấy biểu tình dị thường của cô, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
"Em, em, em có thể tự do tự tại ở bên ngoài đi dạo phố, ở bên ngoài phơi nắng." Cô đi đến trước mặt hắn, nhìn mặt hắn, có chút nói lắp.
"Ha hả." Jack nhịn không được muốn cười, "Anh còn tưởng rằng là chuyện gì đâu."
"Như thế nào? Anh không cảm thấy như vậy thực không bình thường sao?" Hắn nói như vậy, cô cảm giác như bị hắn tưới cho một chậu nước lạnh.
"Anh trên người mỗi ngày thoa kem bảo vệ, đều có thể tự do tự tại đi dạo phố bên ngoài, còn có phơi nắng." Hắn buông sữa chua trong tay ra, vươn đầu lưỡi liếʍ một giọt máu rớt chảy ra khóe miệng, nhìn cô mê người cười nói.
"Ai, Jack, em nói không phải ý này." Cô vội vàng nói, "Ý em là, em không thoa kem của anh, cũng có thể không hề kiêng kị mà phơi nắng."
"Cái gì?"
"Em nói, em không bôi kem bảo vệ của anh, cũng có thể không hề kiêng kị phơi nắng." Cô nói lại lần nữa, thanh âm lớn hơn rất nhiều, bộ dáng tuyệt đối không có nói giỡn.
"Không thể nào?" Jack nửa tin nửa ngờ.
"Là sự thật, em không lừa anh, anh nếu không tin, em lập tức chứng minh cho anh xem." Cô cấp bách muốn chứng minh mình không nói dối, nói xong lập tức đi ra đến cửa sổ sát đất, mạnh mẽ kéo bức màn ra, làm ánh nắng chói mắt nóng rực chiếu vào người và mặt mình.
"......" Jack trợn tròn mắt.
Cô quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng hắn há hốc mồm, lại buồn cười, lộ ra gương mặt tươi cười còn muốn sáng lạng hơn ánh mặt trời, "Ha ha, Jack, cái này anh tin chưa?"
Sự thật đều ở trước mắt, hắn có thể không tin sao?
Hắn tin, cô cũng không cần phơi nắng nữa. Biết hắn sợ hãi ánh mặt trời, cô kéo bức màn lại, sau đó giống chim nhỏ hướng về phía hắn, ôm eo hắn, giơ mặt lên kích động cùng hưng phấn, lại vô cùng vui sướиɠ nhìn mặt hắn, "Ha ha, quỷ hút máu của em, giúp em giải thích chuyện này đi."
Hắn cười cười, nhíu nhíu mi, "Quỷ hút máu bảo bối của anh, chuyện này anh không giải thích được. Anh chỉ có thể nói, đây là một kỳ tích, kỳ tích phát sinh trên người em."
"Ha hả, kỳ tích?"
"Đúng vậy, là kỳ tích." Hắn gật gật đầu, nghĩ tới cái gì, đôi mắt gắt gao nhìn khuôn mặt cô có vẻ có chút hồng nhuận, "Tối hôm qua em không về nhà, là qua đêm ở đâu?"
Nghĩ đến tối hôm qua tình ái kịch liệt cùng Âu Dương Kiện Vũ, cô có điểm ngượng ngùng đỏ mặt, "Anh rất muốn biết ư?"
"Ừ, rất muốn biết."
Cô dám khẳng định, nếu mình nói sự thật, trong lòng hắn nhất định khó chịu, nghĩ nghĩ, cô thương lượng, "Đồng ý với em, em nói, anh cũng không được giận."
"Được." Hắn dùng sức gật gậtđầu.