Âm nhạc kích động dường như có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ, bị Bạch Trục Nguyệt ôm sát người khiêu vũ, Âu Dương Kiện Vũ thế mà luyến tiếc đẩy cô ra, hắn cảm thấy thân thể nóng lên, nơi nào đó cũng bắt đầu nóng lên.
"Âu Dương tiên sinh, em có thể kêu anh Kiện Vũ được không?" Bạch Trục Nguyệt đôi tay lướt dọc theo thân thể hắn, chớp chớp mắt nhìn hắn, ôm cổ hắn phong tình vạn chủng, hỏi.
Trên trán hắn đã toát ra một chút mồ hôi, giống như bị cô mê hoặc, thần sắc mê ly gật đầu, "... Có thể."
Cô thực vừa lòng câu trả lời của hắn, nhìn mặt hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười yêu mị, "Nơi này nóng quá, chúng ta đi nơi khác mà..."
"Kiện Vũ." Ngay lúc này, Thu Tiểu Quân chen vào sàn nhảy, bước nhanh đi tới trước mặt bọn họ, chen vào giữa, trừng mắt cảnh cáo Bạch Trục Nguyệt, sau đó kéo Âu Dương Kiện Vũ nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy.
Cử động này của Thu Tiểu Quân không thể nghi ngờ làm Bạch Trục Nguyệt thật tức giận, sắc mặt trầm xuống, lập tức đi theo sau, "Thật đáng giận, ngươi đứng lại đó cho ta."
"Chào, tiểu thư xinh đẹp." Không ngời, cô vừa bước đi hai bước, Jack liền từ một bên xuất hiện ngăn cản đường cô đang đi, tay cầm một ly rượu hướng cô tà mị mỉm cười, "Cô hôm nay thật xinh đẹp, rất mong cô nhảy cùng ta một điệu."
Bạch Trục Nguyệt ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt tái nhợt dị thường, cũng tuấn mỹ dị thường, trong lòng cả kinh, ngẩn người một lúc mới ác độc quát: "Cút ngay, ta không có hứng thú khiêu vũ với ngươi." Nói xong, liền đẩy hắn ra để đuổi theo Thu Tiểu Quân cùng Âu Dương Kiện Vũ, nào biết vừa vươn tay đã bị bàn tay lạnh băng của hắn gắt gao bắt trụ lại.
"Anh thật thích em loại phụ nữ đanh đá như vậy, thật quá có hương vị." Jack cũng không phải không giống những nam nhân khác, vừa nắm chặt tay cô, thâm ý nói vậy, vừa để ly rượu trên tay xuống, sau đó kéo cô đến giữa sàn nhảy, mặc kệ cô có bao nhiêu phản đối cũng mạnh mẽ lôi kéo cô bắt đầu khiêu vũ.
"Ách, ngươi buông ta ra." Sức lực hắn mạnh đến kinh người, cô căn bản vô pháp thoát ra, trong lòng vừa gấp vừa tức lại cực kỳ nghi hoặc, "Ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi cùng Thu Tiểu Quân có quan hệ gì?"
Lời nói của cô, Jack ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ ẩn ẩn cười nói: "Nghiêm túc đi, lúc khiêu vũ không nên nói chuyện."
...
Thu Tiểu Quân kéo Âu Dương Kiện Vũ đến hoa viên nhỏ phía sau quán bar mới buông tay hắn ra, ngẩng đầu, nôn nóng mà bất đắc dĩ nhìn hắn, "Kiện Vũ, đừng ở bên cạnh người phụ nữ kia, cách xa cô ấy ra."
Bị Thu Tiểu Quân kéo đến nơi phong cảnh u tĩnh mỹ lệ, không khí tươi mát, thân thể Âu Dương Kiện Vũ không nóng như trước nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh một chút, nghi hoặc nhìn cô, tóc dài đã biến thành trắng, đôi mắt thành màu hổ phách, hắn thập phần khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì cô ta... Cô ta là một người phụ nữ hư hỏng, trước kia em có biết cô ấy." Cô nghĩ nghĩ rồi nói như vậy, "Em biết rõ cô ấy, tâm địa cô ấy như rắn rết."
"Trục Nguyệt, khẳng định em là nhận sai người, hoặc là, em hiểu lầm cô ấy." Hắn nhíu nhíu mi, không ủng hộ, "Cô ấy là Thu Tiểu Hi em gái Thu Tiểu Quân, anh tin tưởng em gái Tiểu Quân không phải là người hư hỏng, cho dù hư cũng không đến nỗi nào."
"Vì sao anh cho rằng em gái Thu Tiểu Quân không phải là người hư hỏng?" Câu nói của hắn vừa làm cô có một loại an ủi, mà cũng là một loại bi ai.
"Bởi vì Thu Tiểu Quân là người tốt, là người phụ nữ rất tốt, rất tốt." Hắn khẳng định.
"......" Cô nghẹn lời, nghe câu đó trong lòng tức khắc thật cảm động.
Nhắc tới người thư ký hơn 5 năm của mình, trong lòng Âu Dương Kiện Vũ lại không thể tránh khỏi ưu thương, trầm mặt mấy giây, nhàn nhạt cười nói: "Em cũng không quen biết Thu Tiểu Quân, nói chuyện của cô ấy với em, em cũng không hiểu." Nói xong câu đó, hắn thâm trầm nhìn cô vài giây, sau đó từ từ bước đi.
Thu Tiểu Quân không đuổi theo, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng có chút êm ẩm, đôi mắt cũng không nhịn được trở nên ẩm ướt...
Âu Dương Kiện Vũ, tổng tài của em, anh trước kia đối với em, rốt cuộc có cảm tình gì không? Vì sao từ trong lời anh nói, em cảm giác được, kỳ thật anh cũng yêu em?
Lúc này, cạnh cô vang lên tiếng bước chân, suy nghĩ ưu thương bị quấy rầy, lập tức trở nên cảnh giác, lập tức quay đầu nhìn lại, "Ai?"
"Là anh." Một người đàn ông từ sau một gốc cây tươi tốt đi ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ như yêu.
"Hoa Khôi?" Thấy rõ khuôn mặt hắn, cô vừa kinh hãi hỉ lại nghi hoặc, tâm mãnh liệt nhảy dựng lên, "Hoa Khôi, sao anh lại ở đây?"
"Đêm nay tâm tình anh đặc biệt tốt nên tới nơi này ngắm cảnh." Mạc Hoa Khôi đi đến trước mặt cô, nhìn cô đầu đầy tóc bạc như có phong cách mới, cười nhạt nói.
Trên mặt hắn tươi cười mê người, nhìn như thật cao hứng, kỳ thật trong lòng lại tương phản với biểu tình trên mặt.
Rời khỏi phòng thuê, hắn định đi đến nơi này hít thở không khí, hoài niệm một chút tình cảm của mình và cô trước đây, nhưng không nghĩ tới lại thấy cô lôi lôi kéo kéo tay Âu Dương Kiện Vũ đến đây, khoảnh khắc thấy hình ảnh đó, trong lòng hắn tràn đầy chua xót, cơ hồ kinh ngạc muốn thất hồn lạc phách.
"Hôm nay thế nào lại không ở cùng với Mạc Thiếu Đình?" Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm mặt cô, trầm mặc hai giây, lại hàm chứa ý cười hỏi, "Vừa rồi nhìn thấy em kéo Âu Dương Kiện Vũ đến đây, thế nào, em hiện tại không hứng thú với Mạc Thiếu Đình mà lại có hứng thú với anh ấy sao?"
Nghe vậy, trong lòng cô có điểm gấp gáp, "Hoa Khôi, anh hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Hắn cảm thấy thực buồn cười, khóe miệng dương cao một chút, "Em để ý anh hiểu lầm em sao?"
"......" Cô không biết nên trả lời như thế nào.
Bạch Trục Nguyệt, em vì sao không trả lời? Ý là, em căn bản không thèm để ý anh hiểu lầm em, căn bản không thèm để ý cảm thụ của anh, phải không? Cho nên, em mới lựa chọn không nói lời nào?
Cô lúc này trầm mặc tức khắc làm hắn cảm thấy như bị thương, trong chớp mắt, ngụy trang trên mặt kia đã không thèm để ý, vẻ tươi cười không sao cả đã không còn, gương mặt tuấn tú chảy dài ra, tràn ngập tức giận nhìn mặt cô, "Bạch Trục Nguyệt, em thật là người phụ nữ vô lương tâm, chúng ta ít nhất cũng đã ở bên nhau một thời gian, giờ biết anh đã tỉnh, xuất viện, cũng không tới nhìn anh." Hắn để ý chuyện này, hơn nữa lại thập phần để ý, "Cùng Mạc Thiếu Đình cặp với nhau, giờ không dám đối mặt với anh sao? Em như vậy sợ hắn nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, như vậy để ý cảm thụ của hắn, sợ hắn hiểu lầm chúng ta còn dây dưa?"
"......" Cô vẫn không nói chuyện, trong lòng rất khó chịu, thật sợ chính mình càng biện giải, hắn càng tức giận, cho nên, lựa chọn cái gì cũng không nói.
Hắn đem sự trầm mặc của cô trở thành cam chịu, trong lòng tức giận, thực sự hụt hẫng, "Anh nói cho em biết, hiện tai anh đối với em không còn cảm giác gì, ngay cả em cho không anh, anh cũng sẽ không muốn em nữa. Hừ." Giận dỗi nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Cảm tình đối với hắn, cô nên làm như thế nào mới tốt đây?
Thu Tiểu Quân thật bối rối, đôi mắt màu hổ phách, so với trước kia càng đẹp càng long lanh dần dần lại đẫm lệ.
...
Rời khỏi hoa viên nhỏ không khí tươi mát, đi trở về gần sàn nhảy kín người, Âu Dương Kiện Vũ lại cảm thấy thân thể nóng lên, thấy Bạch Trục Nguyệt đang cùng Jack khiêu vũ, hắn nghĩ nghĩ, chen vào giữa, lớn tiếng nói với Bạch Trục Nguyệt: "Tiểu Hi, em chơi cho vui đi, anh có chút việc đi trước."
Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi quán bar.
Bạch Trục Nguyệt rất muốn đuổi theo hắn, nhưng Jack kéo cô lại thật chặt, vô pháp tránh thoát, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời khỏi, tức giận đến sắc mặt vừa trắng lại chuyển đen.
Mạc Hoa Khôi trong lòng buồn và giận, rời khỏi hoa viên nhỏ cũng không trở về phòng thuê mà đi tới đại sảnh ồn ào của quán, dựa vào quầy bar, gọi một chai rượu rầu rĩ uống.
Hắn diện mạo tuấn mỹ, dáng người cao thon, xuất sắc như thế như hạc trong bầy gà, xuất hiện ở đại sảnh, tất nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt phụ nữ. Không đến một phút, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc nóng bỏng liền hướng về phía hắn, vũ mị chào hỏi, "Chào soái ca, mời em uống ly rượu được không?"
Hắn trong lòng phiền muộn, banh mặt liếc nhìn cô gái một cái, chuẩn bị hét lên tiếng "cút", nhưng lơ đãng nhìn thấy Thu Tiểu Quân đang đi tới, nghĩ nghĩ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười không ai cự tuyệt được, "Cùng khiêu vũ với anh, anh mời em uống rượu." Vừa nói vừa kéo tay cô gái bước nhanh vào sàn nhảy, ôm vòng eo nhỏ thật thân mật.
Thời điểm nhảy, trên mặt hắn biểu tình thật sung sướиɠ, giống như thập phần hưởng thụ, nhưng cặp mắt phượng mê người lại chỉ chú ý tới hướng Thu Tiểu Quân, xem cô có nhìn tới mình hay không, tựa hồ rất muốn biết cô thấy mình ôm phụ nữ khác thân mật khiêu vũ thì có lộ ra dáng ghen tuông hay không.
Trong tiếng nhạc kinh bạo, Thu Tiểu Quân bước tới đại sảnh, nhìn lên sàn nhày thấy Jack đang giữ lấy Bạch Trục Nguyệt, cũng thấy được một dáng người bốc lửa đang ôm sát Mạc Hoa Khôi khiêu vũ.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt cô ảm đạm đi vài phân, thật muốn tiến lên tách hắn và người con gái kia ra, vì thế bước nhanh tiến tới sàn nhảy. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến mình đã thật sự chia tay với hắn, vừa rồi hắn nói với mình đã không còn cảm giác gì, ngay cả mình cho không, hắn cũng không cần. Hơn nữa lại lo lắng Bạch Trục Nguyệt có thể làm thương tổn Âu Dương Kiện Vũ, cô liền lập tức bình tĩnh lại, nhìn chung quanh một vòng không thấy Âu Dương Kiện Vũ đâu, lại nhìn thấy Bạch Trục Nguyệt bị Jack cuốn lấy, cô bỗng nhiên xoay người cấp tốc đi ra khỏi quán bar.
Ách, thật đáng giận, cô cứ như thế mà đi sao?
Thời khắc cô xoay người đi, Mạc Hoa Khôi tức chết rồi, lập tức đẩy cô gái đang nương trong lòng ngực mình ra, bước nhanh ra khỏi sàn nhảy.
"Soái ca, anh đi đâu thế, đừng đi, đừng đi, chúng ta còn chưa nhảy xong mà." Bị hắn bỗng nhiên đẩy ra, cô gái kia cảm thấy cực kỳ mất mát. Thấy hắn rời đi, cô ở phía sau nôn nóng lớn tiếng nói.
Giọng cô gái kia vang lên, hắn mắt điếc tai ngơ, không quan tâm đuổi theo ra ngoài quán bar, hy vọng có thể bắt lấy Thu Tiểu Quân, có thể nhìn xem bộ dáng, nhìn xem biểu tình của cô, chẳng sợ cô nói cái gì làm mình buồn bã cũng không sao cả.
Tình yêu chính là như vậy, lâm trận đi vào, liền rất khó tự kềm chế.
Mặc kệ Thu Tiểu Quân đả thương hắn như thế nào, trong mắt hắn, trong lòng hắn như cũ chỉ có Thu Tiểu Quân, hắn gạt được người khác, gạt được Thu Tiểu Quân, cũng không gạt được chính hắn, phụ nữ khác hắn căn bản không để trong mắt.
Ách, kết quả, vẫn là chậm một bước, hắn đuổi theo ra tới cửa quán bar, đã không nhìn thấy thân ảnh của Thu Tiểu Quân. Một người quạnh quẽ đứng trong bóng đêm, tràn ngập mất mát cùng ưu thương nhìn chung quanh, hy vọng cỡ nào cô có thể xuất hiện trong tầm mắt mình, chỉ cần một giây đồng hồ cũng là quá tốt.
Trục Nguyệt, vì sao em rời đi nhanh như vậy? Là bởi vì nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác nên trong lòng khó chịu sao?
Trục Nguyệt, em thật sự một chút cũng không để ý đến anh sao? Nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, em rốt cuộc có ghen không? Có chút nào không?
...
Âu Dương Kiện Vũ về tới khách sạn, thân mình nóng đến chịu không được, nơi nào đó càng trướng đến đau chịu không được.
Ách, ta đây là làm sao vậy? Vô duyên vô cớ, như thế nào lại muốn làm loại chuyện này?
Hắn không hiểu được đây là vì cái gì, về đến phòng khách sạn liền cởϊ qυầи áo trên người ra, sau đó bước nhanh đi vào phòng tắm.
"Leng keng ~ leng keng ~ leng keng leng keng leng keng......"
Nào biết, vừa mới ở dưới vòi sen xối được một chút nước, chuông cửa lại vang lên.
Dưới tình huống như vậy, hắn cũng không muốn để ý tới, nhưng lý trí lại nói cho hắn không thể làm như vậy. Cuối cùng, chịu đựng loại cảm giác khó lòng giải thích này, hắn vây một cái khăn tắm màu trắng đi ra ngoài, xuyên qua lỗ tò vò ở cửa mà thấy bên ngoài là Thu Tiểu Quân. Tuy trong lòng nghi hoặc tại sao cô đến tìm mình, nhưng hắn một chút cũng không do dự liền mở cửa.
"Sao em lại tới đây?" Hắn kiệt lực chịu đựng cảm giác vô cùng khó chịu trên người, nhìn gương mặt cô so trước kia càng thêm gợi cảm, cố gắng trấn tĩnh hỏi.
Thu Tiểu Quân trên mặt đầy lo lắng, nhìn thấy hắn vây khăn tắm quanh người, trên thân thể và trên tóc còn treo vài bọt nước, bộ dáng thật gợi cảm, mạc danh cô có điểm đỏ mặt, tim đập nhanh, "Em có lời nói với anh."
Vào phòng, Thu Tiểu Quân ngồi ở trên sô pha, mà hắn lại đứng ngồi không yên, một hồi đứng, một hồi ngồi, tựa hồ trong lòng có việc gấp khác, cũng không muốn cùng cô nói chuyện gì nhiều.
Thu Tiểu Quân cảm thấy được sự dị thường, nhìn sắc mặt phiếm hồng của hắn, đã lo lắng lại thêm nghi hoặc hỏi: "Kiện Vũ, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao? Mặt anh thật hồng."
"Anh... Khả năng anh có điểm phát sốt." Hắn nghĩ nghĩ, tâm thần không chừng nói, "Em ngồi đây trước, anh đi tắm rửa một cái, tắm rửa xong sẽ tốt hơn." Nói xong lập tức gấp không chờ nổi đi vào phòng tắm.
Cô hy vọng hắn thật sự chỉ phát sốt mà thôi, đôi mắt màu hổ phách lo lắng chớp chớp, thâm tình nhìn hắn đi vào phòng tắm.
Thực mau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Tiếng động từ nơi đó truyền ra tới, không thể nghi ngờ có thể mang đến cho người ta mơ màng. Nghe thanh âm này, mặt cô nhịn không được đỏ hồng lên, nghĩ tới mình ngày trước khi có thể ẩn thân, ở trong phòng tắm kia nhìn lén hắn tắm rửa.
Trong phòng tắm, Âu Dương Kiện Vũ điều chỉnh nhiệt độ thấp nhất, hy vọng có thể mượn nước lạnh giúp thân thể hạ nhiệt độ, làm giảm độ cứng của nơi nào đó. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, nước lạnh dội lên người có thể hạ cơn nóng trên thân thể một chút, nhưng độ nóng tâm lý lại chẳng thay đổi được gì mà còn đột nhiên tăng lên cao hơn nhiều.
Ách, đáng chết, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?
Trong hoàn cảnh này, hắn cảm thấy cực kỳ thống khổ, cúi đầu nhìn xem, hàm răng cắn lại, một bàn tay chậm rãi đi xuống...
Thính lực Thu Tiểu Quân người thường không thể so sánh được, ngồi trong đại sảnh, cô có thể nghe được tiếng nước chảy, cũng nghe được tiếng hắn rêи ɾỉ.
Nghe được tiếng rêи ɾỉ của hắn, cô lập tức nghĩ tới hắn nói có khả năng phát sốt, thân thể không thoải mái. Trong lúc nhất thời, lo lắng chi tình chứa đầy tâm tư, cô vội vàng từ trên sô pha đứng lên, bay như tia chớp tới cạnh cửa phòng tắm, không chút nghĩ ngợi liền duỗi tay vặn cửa ra, "Kiện Vũ, phát sinh chuyện gì, anh..."
Câu nói kế tiếp, cô ngượng ngùng. Bởi vì, cô thấy được nơi nào đó của hắn, cũng thấy được tay hắn đến tột cùng đang làm cái gì.
"Ách a ~" Cô xuất hiện đến quá đột nhiên, cửa cũng không gõ đã mở ra, làm Âu Dương Kiện Vũ khϊếp sợ, động tác trong tay dừng dừng, cấp tốc quay người nhìn về phía cô, không ngờ tốc độ quá gấp quá mạnh, dưới chân trơn trợt đi, chật vật, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngã xuống mặt đất đầy nước.
"Kiện Vũ...... Kiện Vũ......" Nháy mắt hắn té xuống đất, tim cô nhảy lên tới cổ họng, kêu tên của hắn, cực nhanh ngồi quỳ xuống trước mặt, vươn tay dìu hắn lên. Vừa tiếp xúc da thịt, phát hiện da thịt hắn nóng bỏng đến kinh người, trong lòng khẩn trương cực kỳ.
"Em sao lại vào đây, lập tức đi ra ngoài." Hắn khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cô, mặt tức giận quát.
Kỳ thật, hắn một chút cũng không muốn cô đi, lúc đôi tay lạnh lẽo kia chạm vào thân thể, hắn hận không thể đem cô đè dưới thân, không quan tâm mà hung hăng chiếm hữu.
"Kiện Vũ, bộ dáng của anh nhìn thực không bình thường." Thân thể hắn vừa hồng vừa nóng, cô làm sao mặc kệ hắn được. Cô làm không được, cho dù tại đây xấu hổ đến cực điểm, thẹn thùng cực điểm, cũng không bỏ đi được.
"Đàn ông như thế này thật bình thường, em, em mau đi ra, không cần tiến vào gây trở ngại cho anh." Hắn kiệt lực chịu đựng thú tính dần dần dâng lên trong thân thể, gân xanh hiện lên, hét lớn với cô, "Bằng không, bằng không...."
"Bằng không cái gì?" Bộ dáng hắn lúc này thật hung dữ, như là có thể ăn thịt người, nhưng cô một chút cũng không sợ, cô nghĩ đến trợ giúp hắn.
"Ách ~" Hắn chịu thua, khẽ cắn môi, từ kẽ răng thoát ra một câu đã từng muốn hỏi, nhưng chưa bao giờ dám hỏi tới, "Có phải em thích anh hay không?"
Hắn như thế nào đột nhiên hỏi cái này?
"......" Vấn đề hắn hỏi đến quá đột nhiên, cô sửng sốt.
"Có đôi khi, anh cảm thấy em thích anh." Nếu điều không dám hỏi cũng đã hỏi ra, như vậy cảm giác chôn dấu trong lòng có nói ra cũng không sao.
Cô gắt gao nhìn khuôn mặt hắn hiện ra đầy thú tính, "Kiện Vũ, em... em... em thích anh... Ách ~" Do dự một hồi, cô nói ra lời nói thật với hắn, không tưởng, giọng nói còn chưa dứt, hắn đã hôn lên tới.
Đôi môi lửa nóng của hắn phong bế môi cô, không đợi cô phản ứng lại, đầu lưỡi liền chui vào trong miệng cô, điên cuồng thổi quét khắp khoang miệng...
Kỳ thật, cô không chỉ muốn nói thích, còn muốn nói yêu, nhưng suy xét đến chính mình trong khoảng thời gian này cùng có quan hệ với Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, cùng với Jack, cuối cùng cô liền chịu đựng không nói ra.
Lúc này hắn là một ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt cô, hòa tan cô.
Mà lúc này, cô đối với hắn lại là dòng nước mát lạnh, an ủi hắn, giải cứu hắn. Vòi hoa sen lại mở ra, dòng nước lạnh lùng chảy xuống nhưng như thế nào cũng không dập tắt nổi nhiệt tình hai người bọn họ. Dưới dòng nước lạnh lẽo, bọn họ ôm đến càng chặt, hôn đến càng sâu, dây dưa đến càng kịch liệt, tiếng rêи ɾỉ, âm thanh thở dốc, thật lâu không ngừng.
...
Buổi tối mười hai giờ, sàn nhảy quán bar Yến Vĩ Điệp vẫn thập phần náo nhiệt.
"Không được tìm Thu Tiểu Quân gây phiền toái nữa, bằng không tôi sẽ làm cho cô vĩnh viễn biến mất trên thế giới này."
Jack vẫn như cũ lôi kéo Bạch Trục Nguyệt không bỏ, một bên lôi kéo cô khiêu vũ cùng mình, một bên khóe môi gợi lên, tà lãnh bên tai cô mà cảnh cáo.
"Hừ, ngươi là cái thứ gì, cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?" Mặt Bạch Trục Nguyệt đen thui, không cho là đúng nói, "Ta nói cho ngươi, ta không chỉ muốn tìm Thu Tiểu Quân gây phiền toái, ta còn muốn cho cô ta hồn phi phách tán luôn."
Jack trong lòng căng thẳng, vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm mặt Bạch Trục Nguyệt, "Tôi sẽ không cho cô có cơ hội này."
Nói xong giữ chặt tay cô nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy.
Hắn đem cô đưa tới một căn hẻm cách xa quán bar một chút, xác định nơi này không có người đi qua, lúc này mới hiện nguyên hình, không e dè lộ ra răng nanh sắc bén của quỷ hút máu.
"Ngươi là quỷ hút máu?" Bạch Trục Nguyệt trong lòng cả kinh.
"Đúng vậy." Hắn lạnh giọng thừa nhận, trong mắt như phóng ra tia lửa, "Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cô ở nhân gian."
Bạch Trục Nguyệt có thể khẳng định, sức mạnh của hắn là cao hơn mình, trong lòng không tránh có chút kiêng kị, bất quá nghĩ tới một sự việc có thể làm mình nắm chắc thành công chạy thoát, trên mặt lộ ra tươi cười, khẳng định nói: "Ta mà chết, em gái Thu Tiểu Quân cũng sẽ chết."
Cô đánh đố, hắn để ý tới sự sống chết của Thu Tiểu Quân như vậy, cũng sẽ để ý sự sống chết của em gái Thu Tiểu Quân.
Nghe được lời này, Jack đang chuẩn bị xuống tay đành phải tạm dừng động tác, mở to hai mắt tức giận lại bất đắc dĩ nhìn Bạch Trục Nguyệt.
Vẻ mặt của hắn làm cô hài lòng, khóe miệng giương lên càng cao, "Ta cùng em gái cô ta đã hợp hai làm một, vận mệnh chúng ta là ở bên nhau." Nói xong, lợi dụng lúc hắn phân tâm, cô rút đôi tay vẫn bị hắn mãnh liệt giữ chặt, bay lên không trung biến mất trong bóng đêm.
...
Đó là một hồi yêu đương kịch liệt xưa nay chưa từng có, hai giờ sau, Âu Dương Kiện Vũ mới buông lỏng Thu Tiểu Quân ra, phóng túng cùng tư vị cuồng dã kia làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được, đương nhiên, cũng chưa đã thèm.
Thu Tiểu Quân mặt thực hồng, nói vậy, cũng có cùng cảm giác tương đồng.
"Trục Nguyệt, thực xin lỗi." Tình cảm mãnh liệt qua đi, lý trí hắn quay trở lại, trở về là con người nho nhã cơ trí, nhìn khuôn mặt hồng đến ngon miệng cũng cô, nói lời xin lỗi.
Đã làm loại chuyện này, hơn nữa còn làm lâu như vậy, kịch liệt như vậy, còn ngượng ngùng xoắn xít sao?
"Kiện Vũ, anh không cần phải nói xin lỗi, là em nguyện ý." Trầm mặc vài giây, Thu Tiểu Quân thong dong đối diện đôi mắt đẹp của hắn, bình tĩnh nghiêm túc nói, "Em thích anh, thân thể của em, em nguyện ý cho anh, anh muốn bao nhiêu lần đều có thể."
Không thể nghi ngờ, lời cô nói, là một loại cổ vũ không tưởng.
Hắn kích động không thôi, trong phút chốc, lý trí biến thành tình cảm mãnh liệt, trong lòng lại khắc chế không được dục hỏa bốc cháy, hai con mắt nóng rực nhìn cô, khàn khàn cùng vội vàng nói ra bốn chữ, "Trục Nguyệt, anh muốn."
Nghe vậy, Thu Tiểu Quân cười, cười đến hạnh phúc, đôi môi đỏ kiều diễm lại cùng hắn như lửa nóng triền miên hôn nhau...
Ở trên giường, trong thế giới hai người, nam nhân hạnh phúc là cái gì? Nữ nhân hạnh phúc lại là cái gì?
Có người nói, loại thời điểm này, nam nhân hạnh phúc chính là, "Anh muốn." Nữ nhân hạnh phúc chính là, "Anh ấy muốn."
Buổi tối hôm nay, tình cảm mãnh liệt của hai người bọn họ chưa bao giờ giảm đi, làm từ trong phòng tắm, làm ở đại sảnh, trên sô pha, trên sàn nhà, sau đó lại làm trong phòng tắm, cuối cùng không biết khi nào lại làm trong phòng ngủ, trên giường lớn...
Này, quả thực là vô pháp hình dung gọi là thịnh yến, nếu có thể gọi tên, chỉ có thể nói bọn họ khẳng định đã điên rồi.
Mãi hai người mới ngừng lại tình cảm mãnh liệt, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ngủ tận đến buổi chiều.
Bọn họ thật ăn ý, cơ hồ là cùng thời khắc đó tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy được mặt nhau, cảm giác tốt đẹp kia không biết nên hình dung như thế nào mới đúng.
"Ngủ ngon không?" Âu Dương Kiện Vũ giương khóe môi hạnh phúc cười, nhìn mặt cô, thập phần ôn nhu hỏi.
"Ngủ ngon." Cô gật đầu, cũng cười thật hạnh phúc, "Anh thì sao?"
"Anh cũng ngủ ngon, có lẽ đây là giấc ngủ đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay." Dư vị tối hôm qua phát sinh tình ái với cô, thật không tưởng tượng nổi. Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, mày nhíu nhíu, thật khẩn trương nhìn cô, "Anh không phải đang nằm mơ chứ?"
Cô cười lắc đầu, "Không phải, tối hôm qua chúng ta phát sinh hết thảy mọi thứ, mọi việc anh nhìn, anh cảm nhận, đều là sự thật." Thời điểm đó, cô nâng tay lên ôn nhu vuốt ve mặt hắn.
Tay cô lạnh lạnh, hắn có thể cảm thụ thật chân thật, lúc này mới xác định mình không phải nằm mơ, lòng nghi hoặc cuối cùng biến mất. Mi giãn ra, hạnh phúc cười, nụ cười không chỉ treo ở khóe miệng, còn treo ở khóe mắt, "Hơn một tháng trước anh đã có một giấc mộng xuân."
"Ha hả, phải không? Nói cho em nghe một chút đi." Cô muốn biết hắn sẽ nói như thế nào tới cái không phải là mộng xuân kia.
"Đó là một buổi tối, anh uống say, mơ thấy một người phụ nữ ngồi ở mép giường, cô ấy không chỉ vuốt ve mặt anh, còn nói một ít chuyện với anh. Giọng cô ấy rất nhỏ, anh không nghe thấy cô ấy nói gì, lúc cô ấy muốn rời đi, anh nắm được tay cô ấy, đem cô ấy lên giường, sau đó anh ôm lấy thân thể cô ấy, cùng cô ấy triền miên."
Hắn tuy rằng nói đây là một giấc mộng, nhưng trong lòng cho đến nay vẫn có chút hoài nghi mộng xuân này rốt cuộc là chân thật hay hư ảo.
Cô có thể nhìn ra trong lòng hắn nghi ngờ sự chân thật của giấc mộng xuân này, nghĩ đến nữ nhân trong "mộng" kia là mình, trong lòng một chút cũng không ăn giấm, ngược lại thập phần vui sướиɠ, nhịn không được, hỏi: "Kiện Vũ, nếu em nói cho anh biết đó không phải là giấc mộng, anh tin không?"