Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 93: Điên cuồng đoạt đàn ông

"Tối hôm qua em đi tìm Âu Dương Kiện Vũ, tối hôm qua em cùng anh ấy... cùng anh ấy..." Ách, cô vẫn ngượng ngùng nha, khuôn mặt lại đỏ thêm một phần.

"Cùng cậu ta cái gì?" Jack nhíu mày, tựa hồ rất muốn biết, mà cũng rất sợ biết được.

"Cùng anh ấy... làm... tình." Cô đỏ mặt nhìn hắn, lời nói thập phần cẩn thận.

Khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Jack tái hơn, trong lòng chua vô cùng, "Làm vài lần?"

"Ưm, một lần."

"Nói thật đi." Hắn mới không tin đâu, tin tưởng cô, cũng không tin Âu Dương Kiện Vũ.

"Hai lần."

"Phải không?" Hắn vẫn là vẻ mặt không tin, đôi mắt mở to, tựa hồ nếu cô lại không nói lời nói thật, liền sẽ đem cô một ngụm ăn luôn.

Bộ dáng hắn như vậy, thật hung hăng, làm cô ả não nói, "Ai nha, em không biết làm bao nhiêu lần, em đâu có đếm." Nói đến đây, cũng không sợ mình nói ra sẽ làm hắn tức giận, "Dù sao thì cũng là làm một đêm."

"Cái gì? Làm một đêm?" Mặt Jack khó coi đến mức tận cùng.

"Uy uy uy, biểu tình anh là sao?" Nhìn thấy biểu tình của hắn còn muốn đen hơn đáy nồi, cô có điểm hơi sợ, "Anh đáp ứng với em, anh sẽ không tức giận."

"Anh không phải giận, anh là ghen, hơn nữa, phi thường, phi thường, thật ghen." Hắn cắn cắn hàm răng trắng tinh, lời lẽ chính đáng thốt ra. Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên chặn ngang người cô bế lên, bước nhanh tới phòng ngủ.

"Jack, anh, anh muốn làm gì?" Bị hắn đột nhiên bế lên, cô lập tức có cảm giác thật không ổn.

"Anh hôm nay muốn cùng em làm một ngày một đêm, làm đến khi em không xuống giường được." Hắn âm thầm cả giận nói, chân bước đặc biệt nhanh, chỉ chốc lát đem cô tới phòng ngủ, đè cô thật sát trên giường...

Tình cảm mãnh liệt của quỷ hút máu một khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuyệt đối không phải chuyện đùa, cho nên nữ nhân nào đó thật thảm, không bao lâu đã bị làm cho tới liên tục xin tha.

"Ách ~ Jack...... Đủ rồi, không, dừng lại......"

"Mới ba lần mà thôi, như thế nào sẽ đủ?" Mỗ nam tiếp tục yêu thương, cúi đầu xuống hôn môi, không cho cô cơ hội nói chuyện tiếp...

"......" Cô không phát ra được âm thanh kháng nghị, cuối cùng đành cam tâm tình nguyện chìm đắm trong sự yêu thương của hắn.

...

Trời xanh thẳm đã dần chuyển tối, thế gian vạn vật phảng phất bị bao phủ dưới tấm lưới lớn màu đen.

Mạc Thiếu Đình ngồi ở thư phòng chuyên chú đọc một quyển sách. Từ khi quyết định chia tay đoạn tình cảm sâu đậm với Thu Tiểu Quân, hắn ngoài việc lao đầu vô làm việc sẽ nhốt mình ở thư phòng đọc sách.

Bỗng nhiên, vang lên tiếng đập cửa.

"Thùng thùng ~"

"Vào đi." Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói.

Tiểu Ngô kính cẩn đi vào, đứng cạnh bàn, cong lưng hướng đến hắn, "Điện hạ, cha mẹ tiểu thư Mạc Thanh Nhã đến bệnh viện tâm thần thăm cô ấy, bọn họ cho rằng tiểu thư Mạc Thanh Nhã tinh thần không có vấn đề gì lớn, muốn đem cô ấy xuất viện."

"Vậy để họ đem cô ấy xuất viện đi." Hắn lật một trang giấy, nhàn nhạt nói.

Mình đã chia tay với Thu Tiểu Quân, cũng quyết định không dây dưa với cô nữa, hắn nghĩ, Mạc Thanh Nhã hẳn là sẽ không đi làm khó dễ Thu Tiểu Quân, cho nên không cần thiết đem nhốt cô ấy lại nữa.

"Điện hạ, tôi đã biết nên làm như thế nào." Tiểu Ngô gật gật đầu nói, "Thời gian không còn sớm, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, liền rời khỏi thư phòng.

Đã khuya rồi sao?

Tiểu Ngô đi rồi, hắn giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện đã là 11 giờ. "Ách ~" Hắn sâu kín nặng nề thở dài, lúc này mới khép lại sách vở, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Bầu trời đêm hôm nay cực kỳ tối, không có ánh trăng, cũng không có một ngôi sao, thật giống tâm tình của hắn, nặng nề như trời sắp mưa.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời nặng nề không chút mỹ cảm nào, hắn không cầm lòng được lại nghĩ tới Thu Tiểu Quân. Lý trí nhắc nhở hắn thường xuyên, hắn đã chia tay với cô, không cần nhớ tới cô, nhưng, con tim hắn lại không làm được.

Trục Nguyệt, buổi tối nặng nề này, em đang làm gì? Chúng ta chia tay, em có cảm thấy chút tiếc hận nào không? Từ lần đó rời nhà em, anh liền không đi tìm em, em có nhớ tới anh không? Em có hy vọng anh đi tìm anh không?

Lúc hắn nhìn bầu trời đêm nhớ tới Thu Tiểu Quân, có người cũng nhớ tới hắn nhiều như vậy, người này chính là Bạch Trục Nguyệt chân chính.

Cô quá nhớ hắn, ẩn thân tới bên trong hoàng cung, tìm được vị trí của hắn, xuyên cửa mà đi vào thư phòng, thần bí đứng sau lưng hắn, ánh mắt thâm tình đến mức tận cùng, nhìn bóng dáng đĩnh đạc hoàn mỹ của hắn.

Học trưởng, anh là của em, anh là của em. Thu Tiểu Quân chiếm hữu dung mạo của em, em lý giải ra được, kỳ thật người anh yêu chân thành là em mới đúng.

Cô cứ ẩn thân như vậy đi theo hắn tả hữu, theo hắn rời thư phòng, lại theo hắn đi vào gian phòng ngủ to lớn trang trí đặc biệt xa hoa, sau đó cũng theo hắn tiến vào phòng tắm, tim đập mạnh nhìn hắn tắm rửa dưới vòi sen.

Dáng người hắn cực đẹp, sợ là những người mẫu nam trên sàn trình diễn cũng không có được thân người đẹp như thế.

Nhìn hắn như vậy, tình yêu đối với hắn tất nhiên lại nhiều thêm một phân, cô cong cong khóe môi, vẻ mặt tà mị nhìn thân thể hoàn mỹ đó.

Học trưởng, đêm nay anh sẽ là của em, em cũng sẽ là của anh, nếu ai dám tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta, cô ta liền phải chết.

Mười phút sau, Mạc Thiếu Đình quây cái khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, giống như chưa muốn ngủ, cầm lấy điều khiển từ xa, ngồi trên sô pha xem TV.

Trong TV, đang thông báo tin tức thời sự.

"Buổi sáng hôm nay, một người dọn vệ sinh ở đoạn đường XX phát hiện trong một cái mương một thi thể đàn ông, pháp y giám định, nguyên nhân chết của người này giống với những thi thể nam trước đây, thân thể hoàn toàn bị rút cạn nước..."

Nhìn đến tin tức này, như gãi đến đúng chỗ ngứa, tuấn mi hắn thâm trầm nhíu lại.

Bạch Trục Nguyệt ẩn thân ngồi gần bên cạnh hắn, tự nhiên cũng thấy tin tức này, thấy bộ dáng thâm trầm nhíu mày của hắn, biểu tình trên mặt cô trở nên thật mất tự nhiên, tựa hồ như đang làm chuyện trái lương tâm. Suy tư một chút, cô nhíu mày rồi nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.

Thật mau, Mạc Thiếu Đình bắt đầu mệt rã rời, mí mắt đánh nhau, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ luôn trên sô pha.

Thấy hắn đã ngủ say, Bạch Trục Nguyệt lập tức lấy điều khiển tắt TV, sau đó hiện thân, khóe miệng gợi lên, ánh mắt đầy say đắm nhìn khuôn mặt tuấn tú, "Học trưởng, em rất yêu anh, rất yêu, rất yêu, vì anh, mặc kệ em làm cái gì cũng đều đáng giá, một ngày nào đó em sẽ biến thành người, cùng anh quanh minh chính đại ở bên nhau." Cô vừa khàn khàn khẽ nói, vừa đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, chỉ chốc lát, tay kia chậm rãi đi xuống tuần tra...

...

Trong phòng ngủ nhà Jack, vẫn luôn tràn ngập hương vị ái dục, đương nhiên tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ, cũng không gián đoạn...

"Ách ~ a nha ~, Jack, dừng lại, em cầu anh, mau, mau dừng lại, còn tiếp tục nữa, ách a~ em, em sẽ chết..."

"Ha hả a......" Cô van xin khó chịu như vậy, người đàn ông lại cười khàn khàn, "Tiểu yêu tinh của anh, em là một con quỷ hút máu không bình thường, làm sao dễ dàng chết như vậy?" Càng nói, hắn càng thúc đẩy mạnh mẽ.

"Ách a ~ uy, thật sự dừng lại đi, em buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, thật buồn ngủ mà." Cô có chút buồn bực làm nũng nói, "Chúng ta...... A ~ a a, đau quá......" Bỗng nhiên, ngực cô như là bị kim đâm thật đau đớn, ấn đường nhăn đến gắt gao, trên trán tràn đầy mồ hôi.

"Làm sao vậy?" Jack nhìn đến cô thật khác thường, lúc này mới dừng động tác, lo lắng nhìn mặt Thu Tiểu Quân, "Bảo bối, là anh làm đau em sao?"

"Không phải." Cô ngồi dậy, lắc đầu thấp thỏm bất an nói, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng tập trung tinh thần nhắm mắt lại......

Chỉ chốc lát, trong đầu Thu Tiểu Quân hiện ra tình cảnh làm cô thật khẩn trương, đó là Bạch Trục Nguyệt đang hôn môi Mạc Thiếu Đình, đôi tay kéo khăn tắm hắn xuống, vuốt ve thân thể gợi cảm của hắn...

"Ách, không, không, không thể." Cô bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt tức giận cùng sốt ruột.

"Trục Nguyệt, em nhìn thấy gì? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Lúc này bộ dáng của cô làm Jack lo lắng cực kỳ.

"Mạc Thiếu Đình có nguy hiểm." Cô gấp giọng nói, vội vàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xoay người xuống giường, quần áo cũng không mặc liền lập tức biến mất ở phòng ngủ.

"Mạc Thiếu Đình có nguy hiểm?" Jack vẻ mặt buồn bực, Mạc Thiếu Đình hắn có thể có cái gì nguy hiểm?

...

Tại phòng ngủ siêu lớn của Mạc Thiếu Đình...

"Học trưởng, học trưởng của em, em đã sớm tưởng tượng trở thành người phụ nữ của anh, đêm nay, em nhất định mang lại cho anh một đêm mất hồn nhất trên đời." Bạch Trục Nguyệt vuốt ve thân thể Mạc Thiếu Đình, cắn cắn lỗ tai hắn, ở bên tai hắn quyến rũ kiều mị nói, "Em mới là người phụ nữ gợi cảm nhất trên thế giới này, là người mỹ lệ nhất, chỉ có em mới xứng đôi với anh..." Nói đến đây, cô cởϊ qυầи áo trên người ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi khóa trên đùi hắn.

Ai, thật đáng tiếc, làm việc tốt thường gian nan, cố tình ở thời khắc mấu chốt này, Thu Tiểu Quân kịp thời xuất hiện, phá hủy chuyện tốt mà cô tha thiết mơ ước.

"Bạch Trục Nguyệt, cô đi xuống cho tôi, anh ấy là đàn ông của tôi, cô vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc kéo lấy sự chú ý của anh ấy." Nhìn đến Bạch Trục Nguyệt thiếu chút nữa đem Mạc Thiếu Đình "ăn" sạch, Thu Tiểu Quân thật giận dữ, vừa tiến tới liền túm chặt tóc cô ta dùng sức đè xuống.

"Ách a......" Sau khi trở thành quỷ hút máu, sức lực Thu Tiểu Quân rất lớn, lập tức liền đem Bạch Trục Nguyệt túm ngã xuống trên mặt đất.

Thấy Bạch Trục Nguyệt bị mình túm ngã xuống đất, cô không một chút xin lỗi, nhìn Mạc Thiếu Đình trong trạng thái bị ngủ say, cô mở to hai mắt vô cùng tức giận nhìn cô ta.

Bạch Trục Nguyệt tức giận đến phát điên, gương mặt xinh đẹp thanh tú vặn vẹo lên, "Thu Tiểu Quân, ngươi cư nhiên lại lần nữa phá hư chuyện tốt của ta và anh ấy." Phẫn nộ nói xong, đột nhiên từ trên mặt đất chồm lên, đôi tay duỗi ra, mười ngón tay lập tức xuất hiện mười móng tay sắc bén như dao, giương nanh múa vuốt nhào tới, "A, ta muốn gϊếŧ ngươi."

Lúc này đây, Thu Tiểu Quân thật sự bị cô ta chọc giận, mày liễu vừa nhíu, nhanh chạy trốn, sau đó không hề khách khí, miệng lộ ra răng nanh của quỷ hút máu.

Nhìn đến bộ dáng này của Thu Tiểu Quân, Bạch Trục Nguyệt cũng không sợ, chỉ là trên mặt lộ ra kinh ngạc, "Ngươi tại sao lại biến thành quỷ hút máu?"

"Hừ, cô không cần biết." Âm thanh cô lạnh lùng nói.

Bạch Trục Nguyệt tức giận đến trầm mặc hai giây, ngay sau đó lộ ra nụ cười lạnh, "Ha hả, ta cũng không muốn biết." Nói xong, bắt lấy một bình hoa cổ bên cạnh, hướng tới Thu Tiểu Quân ra sức ném tới.

Thu Tiểu Quân dám cam đoan, đặt ở trong phòng ngủ Mạc Thiếu Đình, cái bình hoa cổ này tuyệt đối là giá trị liên thành.

Cô vốn định né tránh, nhưng nghĩ đến bình hoa giá trị liên thành, nếu nó nát, Mạc Thiếu Đình nói không chừng sẽ đau lòng. Cho nên cô không né mà vươn hai tay, vẻ mặt khẩn trương cẩn thận tiếp lấy bình hoa.

Bạch Trục Nguyệt nhìn đến nhất cử nhất động của cô, ngẩn người, bất quá cô ta lại quỷ dị cười, cảm thấy mình đã tìm ra nhược điểm của Thu Tiểu Quân, thân mình bay lên trời, đu trên chùm đèn thủy tinh, sau đó dùng chưởng lực hút đồ trang trí trong phòng ngủ, ném tới hướng Thu Tiểu Quân.

"A......" Cứ như vậy, Thu Tiểu Quân lòng có dư mà lực không đủ, tiếp được cái này lại không có thể tiếp được cái kia, tiếp được cái kia, rồi lại không thể tiếp được cái kia nữa, cuối cùng, bình hoa cổ bị nát, mặt khác đồ cổ trang trí cũng thất thất bát bát nát đầy đất.

"Ách, Bạch Trục Nguyệt, cô thật quá đáng giận, cô có biết hay không, mấy thứ này đều thực quý giá." Cô tức giận đến dậm chân, nhìn xem bột phấn đầy đất, thực phẫn nộ quát to.

"Ha hả a, ngươi đau lòng mấy thứ này sao? Mấy thứ này, ở trong mắt ta đều là bột phấn mà thôi." Bạch Trục Nguyệt nhìn đồ nát bét trên đất, không cho là đúng, lãnh ngạo cười nói, "Thu Tiểu Quân, ngươi giống như tiểu nhân xem trọng tiền tài, thật không xứng với Hoàng thái tử học trưởng của ta, chỉ có ta mới xứng đôi với hắn, ngươi hả, xách giày cho hắn cũng không xứng."

"Ta không xứng với anh ấy thì sao?" Cô khẽ cắn môi tức khí hỏi lại, "Bạch Trục Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cô hay ai đó có xứng đôi với anh ấy, anh ấy cũng không yêu các người, anh ấy chính là yêu người phụ nữ không xứng này. Hừ."

Không quan tâm xứng hay không xứng, Mạc Thiếu Đình yêu cô, thích cô, chính là sức mạnh lớn nhất mà cô có.

Cũng không thể nghi ngờ, tình yêu của Mạc Thiếu Đình đối với cô, chính là sự kiêu ngạo lớn nhất mà cô có.

"Thu Tiểu Quân, người phụ nữ vô sỉ này, thật không biết xấu hổ." Bạch Trục Nguyệt giống như bị cô nói chạm đến chỗ đau, bộ mặt lại vặn vẹo lên, "Ngươi nếu không có dung mạo của ta, Thiếu Đình sẽ không yêu ngươi, đàn ông khác cũng đều sẽ không yêu ngươi."

"Làm ơn, Thiếu Đình cùng những người đàn ông khác yêu ta đều không phải người nông cạn, bọn họ khi yêu người phụ nữ tuyệt đối không đơn giản là dung mạo xinh đẹp của cô ấy, bọn họ yêu cô ấy bởi vì người phụ nữ có nội tâm chân thiện mỹ." Cô nhíu nhíu mày, cực lực phản bác. "Cô bề ngoài tuy rằng thật xinh đẹp, nhưng nội tâm cô lại mười phần tà ác cùng dơ bẩn, trách không được Thiếu Đình hơn hai năm trước cự tuyệt cô."

"Ách, Thu Tiểu Quân, ngươi, ngươi câm miệng cho ta." Nghe được câu đó, Bạch Trục Nguyệt tức giận không tưởng, đôi tay dùng sức kéo chùm đèn thủy tinh xuống, ném tới phía Thu Tiểu Quân, "Ngươi đi tìm chết đi."

Ngay sau đó, cả người cũng nhào về hướng cô.

Thu Tiểu Quân cấp tốc né tránh, lúc Bạch Trục Nguyệt hướng mình đánh tới, thân mình Thu Tiểu Quân bay lên, một chân đá tới bụng Bạch Trục Nguyệt.

"A ~" Bạch Trục Nguyệt chưa kịp trốn tránh, bụng bị đá trúng, cả người đều té lăn quay trên mặt đất.

Đã tới mức này, Thu Tiểu Quân cảm thấy không cần đối xử nhân từ với Bạch Trục Nguyệt nữa, một tay ấn xuống bả vai, một tay bóp vào cổ Bạch Trục Nguyệt.

Cho dù bị Thu Tiểu Quân chế phục, trên mặt Bạch Trục Nguyệt cũng chẳng hiện một chút sợ hãi, nhìn mặt Thu Tiểu Quân, lạnh giọng cười, oán hận hỏi: "Ha ha, ngươi chuẩn bị gϊếŧ ta sao?"

"Trong khoảng thời gian này, tin tức trên báo nói những người đàn ông bị chết, có phải cô gϊếŧ hay không?" Thu Tiểu Quân trầm trọng mà nghiêm túc hỏi Bạch Trục Nguyệt.

"Phải." Bạch Trục Nguyệt không chút do dự thừa nhận, khóe môi dương giương lên, lộ ra vài phần đắc ý.

"Cô tại sao lại có thể lạm sát kẻ vô tội?" Cô không thể tưởng tượng được, đương nhiên tức giận đến cùng cực, vì những người bị chết đó mà cảm thấy phẫn hận bất bình, "Nếu là như thế này, tôi không thể để cô lưu lại trên thế giới này nữa." Nói đến đây, cô dùng sức lên cổ Bạch Trục Nguyệt.

Bạch Trục Nguyệt như cũ không hề sợ hãi, giơ lên khóe miệng cười: "Chậc chậc chậc, người yêu quỷ hút máu kia của ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, nếu ta chết, em gái ngươi cũng sẽ chết sao?"

"Em gái?" Tâm Thu Tiểu Quân đột nhiên run lên, "Em gái tôi ở đâu?"

"A ha ha ha, Thu Tiểu Quân, ngươi cũng thật ngốc a, a ha ha ha......"

"Ách, cô cười cái gì?" Tiếng cười Bạch Trục Nguyệt làm Thu Tiểu Quân cảm thấy chói tai cực kỳ, trong lòng trở nên thật hoảng loạn, "Mau nói, em gái tôi rốt cuộc ở đâu."

"Ha hả a ha, em gái ngươi ở chỗ này." Bạch Trục Nguyệt giơ tay chỉ chỉ vào chính trái tim mình, thực càn rỡ cười nói, "A ha ha a ha ha, em gái ngươi chính là ta, ta chính là em gái của ngươi, a ha ha ha...... Ngươi gϊếŧ ta, chẳng khác nào là gϊếŧ em gái ngươi."

"......" Thu Tiểu Quân ngốc, ngẩn ra, nghĩ trăm lần cũng không ra, hơn nửa ngày mới nói ra lời, "Tại sao lại như vậy? Cô vì sao ở trong thân thể em gái tôi?"

"Ha hả a ha ha, cái này ngươi phải đi hỏi người biến ngươi thành quỷ, đem mặt ta đổi cho ngươi, là cha của ta, a ha ha a ha ha..."

"Bạch Hoa?" Đầu óc Thu Tiểu Quân đột nhiên một mảnh mờ mịt.

Bạch Trục Nguyệt tìm đúng thời cơ, ở thời khắc Thu Tiểu Quân thất thần, mãnh lực đẩy cô ra, trong chớp mắt biến mất trước mắt Thu Tiểu Quân.

Bạch Trục Nguyệt trốn bỏ chạy đi.

Lúc này, Thu Tiểu Quân đã không có tinh lực đi bắt Bạch Trục Nguyệt, trong lòng lại nghĩ đến tất cả mọi việc của em gái, đôi mắt ướt lại ướt.

Bạch Hoa, ông rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao con gái ông có được thân hình của em gái tôi? Ngày đó tôi về quê nhìn thấy tử thi kia, cùng với nhật ký của em gái cố ý viết làm tôi hiểu lầm Mạc Hoa Khôi, đều là do cha con hai người giở trò quỷ hay sao? Các người vì cái gì phải làm ra những việc này? Vì cái gì, vì cái gì?

"Ách ~ ách ~" Bỗng nhiên, Mạc Thiếu Đình ngủ trên sô pha phát ra vài tiếng rên khó chịu. Đột ngột nghe thấy, bi thương của Thu Tiểu Quân mới có thể tạm thời đình chỉ, cô đứng dậy nhanh chóng tới bên người hắn, phát hiện lúc mình cùng Bạch Trục Nguyệt đánh nhau, mảnh thủy tinh vỡ cắt trên cánh tay hắn một vết thương dài, máu chảy thật nhiều. Trong lòng cô khẩn trương lên, vội tìm một mảnh vải sạch, băng bó cẩn thận cho hắn.

"Ách ~" Mạc Thiếu Đình giống như cảm thấy có chút đau, mi nhíu lại, lộ ra một vẻ khó chịu.

"Thiếu Đình, rất đau sao?" Lúc này, cô thật đau lòng hắn, quên mất chính mình còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi ở bên cạnh hắn, ôm lấy thân thể cũng trần trụi của hắn, nhẹ nhàng lo lắng gọi, "Thiếu Đình, Thiếu Đình......"

Ai? Là ai kêu mình? Thanh âm, nghe rất quen thuộc, là cô ấy sao?

Mơ mơ màng màng, Mạc Thiếu Đình có thể nghe được thanh âm Thu Tiểu Quân, mở to mắt nhìn xem có phải hay không. Lông mi run một hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một thân thể quen thuộc, không biết từ khi nào, đã yêu thật sâu, như thế nào quên cũng không được. Hắn cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, sợ hãi nếu mình mở miệng nói chuyện, người trong mộng liền sẽ biến mất.

Thấy hắn cái gì cũng không nói, chỉ nhìn nhìn mình, Thu Tiểu Quân không thể không lo lắng, cho rằng hắn bị Bạch Trục Nguyệt dùng phép biến thành ngốc tử, quên mất mình là ai, trên mặt cô lập tức lộ ra vẻ khổ sở lại nôn nóng, nâng tay lên run rẩy vuốt ve khuôn mặt hắn, "Thiếu Đình, anh làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào? Đừng nhìn em như vậy, nói chuyện với em được không?"

A, nguyên lai, trong mộng cô ấy muốn mình nói chuyện với cô ấy.

Hắn như bừng tỉnh, ngẩn người ra, sau đó cười cười, "Trục Nguyệt, kỳ thật anh rất muốn nói chuyện với em, anh muốn nói cho em biết, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."

Hắn nhìn cô, nói thật nhiều thật nhiều anh yêu em.

"Anh yêu em", câu nói thật giản dị, Thu Tiểu Quân nghe xong, trong lòng lại dâng lên từng đợt, từng đợt sóng, từng đợt cảm động, đôi mắt ướt ướt, "Thiếu Đình, em cũng... yêu anh."

"A...... Ha hả......" Thời điểm nghe Thu Tiểu Quân nói ra cô cũng yêu mình, Mạc Thiếu Đình thật kích động, trên mặt tràn đầy tươi cười, giơ tay ra dùng sức ôm cô thật chặt, "Trục Nguyệt..."

"Thiếu Đình, kêu em Tiểu Quân." Lúc này, cô hy vọng hắn gọi đúng tên mình, càng muốn cho hắn biết, người hắn yêu là Thu Tiểu Quân, không phải là Bạch Trục Nguyệt.

"Tiểu Quân?" Hắn ngẩn người, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ đến nhà cô, tự xưng là em gái, nói cho mình nghe tên thật của cô là Thu Tiểu Quân, liền không nghi ngờ, lập tức bên tai cô tràn ngập yêu thương kêu lên, "Tiểu Quân, Tiểu Quân, Tiểu Quân..."

"Em đây." Cô giơ lên khóe miệng, rưng rưng, ôn nhu trả lời.

"Đừng rời khỏi anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm thái tử phi, làm vương hậu tương lai của anh, có được không?"

"......" Nghe những lời này, Thu Tiểu Quân trầm mặt, trong lòng thật khó xử, thật ưu thương, cũng thật rối rắm...

Thiếu Đình, thực xin lỗi, em không thể đáp ứng anh. Em là một người phụ nữ đa tình, không chuyên nhất, ngoài anh ra, trong lòng em còn có Jack cùng Hoa Khôi, còn có Âu Dương Kiện Vũ ba người đàn ông nữa.

"Vì sao không nói lời nào? Vì cái gì không trả lời anh?" Không thể nghi ngờ, lúc này Thu Tiểu Quân trầm mặc làm hắn thật bi thương, đôi mắt hiện lên một tia lệ quang, "Tiểu Quân, em không cần trầm mặc được không? Em chỉ cần nói một chữ "được" là tốt rồi, hoặc là, chỉ cần gật đầu cũng được."

Trong lòng Thu Tiểu Quân thật rõ ràng, cái gì mình nên nói, cái gì mình không nên nói, cô không nói "được", cũng không gật đầu, nhìn mặt hắn, thật hổ thẹn, "Thiếu Đình, em không xứng với anh." Nói xong, cô gỡ tay hắn đang ôm mình, chậm rãi đứng lên.

"Tiểu Quân, đừng đi." Thời khắc Thu Tiểu Quân đứng lên, hắn cũng đứng lên, lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, "Nói cho anh nghe, em muốn cái gì? Anh cái gì cũng có thể cho em." Cho dù, cô muốn bầu trời cùng sao, hắn cũng sẽ nghĩ ra mọi cách đem cho cô.

Chính mình rốt cuộc muốn gì?

Thu Tiểu Quân đột nhiên có chút mờ mịt, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn cái gì, trước kia, là muốn tình yêu của Âu Dương Kiện Vũ, hiện tại, giống như cái gì cũng không muốn, điều duy nhất muốn, có lẽ là điều tra mọi việc của em gái, hy vọng em gái còn sống thật tốt mà thôi.

"Thiếu Đình, đây không phải là vấn đề muốn hay không, có cho hay không." Suy nghĩ một hồi, cô ưu thương nặng nề nói với hắn, "Buông em ra đi, anh đã nói, anh sẽ không dây dưa với em nữa."

"Anh thu hồi lại câu nói đó." Hắn vội vàng gấp giọng nói, "Tiểu Quân, anh hối hận – biết không, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều muốn đi tìm em."

"Thiếu Đình, trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận." Cô xin lỗi nói, lại một lần gỡ cánh tay hắn ra, xoay người muốn đi.

"Tiểu Quân......" Hắn sẽ không cho cô đi, cánh tay dài duỗi ra, dùng lực đạo lớn nhất giữ chặt, đột nhiên đem cô áp đến trên sô pha. "Ách a ~" Dùng sức nhiều quá, miệng vết thương trên cánh tay hắn tràn máu ra, đem mảnh vải màu trắng nhiễm đỏ, làm hắn đau đến cắn răng.

"Thiếu Đình......" Nhìn đến chỗ băng bị nhiễm đỏ, tâm cô thật đau, "Thế nào? Rất đau có phải không?" Thời điểm như thế này, cô cũng không đi vội, chỉ nghĩ làm giảm bớt đau đớn cho hắn, đôi môi kiều diễm tiến đến gần chỗ hắn bị thương, không chút do dự thổi lên, "Hô ~ hô ~ Thiếu Đình, như vậy có đỡ hơn chút nào không? Hô ~ hô ~ có còn rất đau hay không? Hô ~ hô ~..."

"Tiểu Quân......" Lúc này tình yêu làm hắn đau muốn chết như biến mất hoàn toàn, trong lòng hắn chỉ có ấm áp ngọt ngào, cảm giác mỹ diệu, đôi mắt chớp chớp cảm động, đột nhiên đem cô áp đảo xuống dưới, không nói lời thứ hai liền cuồng dã hôn lên môi của cô...

Chất lỏng ngọt ngào trong miệng cô bị hắn chiếm hữu, thanh âm của cô cũng bị hắn nuốt hết.

Thu Tiểu Quân cảm thấy mình chẳng mấy chốc không thể hô hấp, tay hắn châm ngòi thổi khí trên thân thể mình, cô trở nên khẩn trương, lúc này mới dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt khàn khàn nói, "Thiếu Đình, không thể... Cánh tay anh còn bị thương, chúng ta... Ách ~..." Lời nói còn chưa xong, hắn một lần nữa lại hôn lấp kín môi cô.

Cánh tay bị thương thì tính gì?

Giờ khắc này, tìиɧ ɖu͙© Mạc Thiếu Đình tăng vọt, chỉ nghĩ muốn Thu Tiểu Quân, tận tình, ra sức lực yêu cô thật mạnh, thật nhiều......