[Editor: tặng nàng @harushito cho giảm cơn hóng của nàng nhé]
Mạc Hoa Khôi nhất định cảm thấy mình rất gần gũi với Thu Tiểu Quân, nhất định có thể chạm đến tim của cô, nhưng Thu Tiểu Quân lại không cảm thấy như vậy, trong mắt cô, trong lòng cô đều biết, mình ngủ cùng giường với hắn kỳ thật lòng mình cách rất xa, bởi vì cái chết của em gái mà phải tuyệt đối duy trì khoảng cách với hắn, không thể đem nhiệt tình của mình giao phó cho hắn.
Nam nhân trong thiện hạ tìm ra được bao nhiêu Liễu Hạ Huệ?
* Liễu Hạ Huệ: Sĩ sư thời Xuân Thu, nổi tiếng chính nhân quân tử, có khả năng chống lại cám dỗ sắc dục.
Ôm cô, dựa vào cô, giờ này khắc này như thế thân mật mềm ấm trong ngực, hơn nữa lại là nữ nhân mình yêu, Mạc Hoa Khôi thật sự khó mà kiềm chế tâm tư.
Hắn là một người đàn ông thập phần bình thường, gắt gao ôm cô, ngửi mùi thơm say lòng từ cơ thể cô, không đến hai phút, nơi nào đó liền nóng, sưng trướng lên. Dưới chăn hơi hơi động động, mỗi lần đều tưởng đến với tay vào trong váy mỏng của cô mà vuốt ve thân thể xinh đẹp, nhưng mỗi một lần hắn đều kiệt lực nhịn xuống loại xúc động ngứa ngáy khó nhịn này, ẩn ẩn cười cười, tự mình an ủi, tự tin tưởng cô đã là bạn gái của mình, thân thể của cô sớm hay muộn cũng sẽ thuộc về hắn, không cần phải nhất thời nóng lòng, về sau nhật định sẽ còn nhiều thời gian thân thiết.
Buổi tối hôm nay tự chủ của hắn thật tốt, ý tưởng này rốt cuộc dần dần ngăn chặn được dục hỏa bốc lên trong lòng hắn, không bao lâu đã nhắm mắt lại quy quy củ củ ngũ rồi.
Thu Tiểu Quân cũng không có ngủ, cô có thể cảm giác được nơi nào đó của hắn biến hóa, khởi điểm cô rất đề phòng, sau thấy hắn hồi lâu không có xằng bậy thì yên tâm một ít, nghe được tiếng hít thở đều đặn khi hắn đã ngủ thì tâm cầm lòng không được mà trở nên hảo hảo nhu nhu... Mạc Hoa Khôi, kỳ thật ta cảm thấy ngươi cũng không hoàn toàn là một nam nhân hư đốn nha!
Nghĩ đến đó cô lại đột nhiên nghĩ tới em gái, nghĩ đến những điều em gái viết về hắn trong nhật ký, nhu hòa trong tim lại không tránh khỏi trở lại thành ưu thương...
Mạc Hoa Khôi, vì sao lại đùa bỡn tình cảm em gái ta, tại sao lại là người khiến em gái tự sát? Cùng ngươi quen biết đã một thời gian, ta cảm thấy ngươi kỳ thật không hư hỏng đến như thế, ta thật sự không muốn thương tổn ngươi, nhưng mà ngươi lại là người hại em ta phải tự sát, ta không thể không trả thù ngươi, ta tuyệt đối không thể mềm lòng với ngươi.
Cô suy nghĩ thật nhiều thật nhiều, đương nhiên mọi việc đều quay chung quanh em gái cùng với hắn chi gian ân oán tình thù, tâm càng thêm buồn rầu, càng thêm mâu thuẫn, cứ thế cho đến hơn 5 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
...
Buổi sáng 8 giờ, Mạc Hoa Khôi tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy cô gái mình yêu thương đang ngủ trong lòng ngực mình, trong lòng ấm áp, cả người phảng phất như có ánh thái dương bao phủ.
Thu Tiểu Quân rơi vào giấc ngủ rất muộn, lúc này vẫn còn ngủ say.
Mạc Hoa Khôi đương nhiên luyến tiếc không muốn đánh thức cô, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, qua hơn nửa tiếng đồng hồ mới lưu luyến mà rời khỏi giường.
Đi ra đến phòng khách, đầu tiên hắn kéo ra bức màn dày nặng, thấy bên ngoài không trung âm u, mưa đang rơi tí tách, khóe miệng cong lên một chút, chậm rãi đi đến ban công nhìn màn mưa lạnh băng, nội tâm cảm thán phát ra một câu, "Bạch Trục Nguyệt, có em, đó là trời nắng."
Đúng vậy, khi có cô, không trung đen nghìn nghịt, cuồng phong mạnh mẽ, mưa cho dù có to, trong lòng hắn cũng là một ngày đầy ánh mặt trời sáng lạng.
Không thể nghi ngờ, sức mạnh tình yêu thật là vô hạn thần bí.
Tình yêu thật đẹp, nó có thể thay đổi toàn bộ thế giới, làm người mê man tìm ra phương hướng, làm người tai điếc mắt mù nhìn thấy được ánh mặt trời, nghe được tiếng ca, cũng có thể làm nơi sa mạc tràn ngập hoa thơm chim hót.
Ở thời khắc như vậy, Mạc Hoa Khôi cảm thấy trước mắt đều là mỹ lệ, thật là rực rỡ.
Nhìn trời mưa một hồi, hắn rời ban công đi vào đại sảnh, bởi vì đêm qua vội vã đi tìm Thu Tiểu Quân, toàn bộ tâm tư đều ở trên người cô nên hắn chưa kịp ăn chiều, tới lúc này bụng không tránh được cảm giác đói đói. Hắn nghĩ nghĩ rồi đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh trong bếp ra, hắn phát hiện bên trong không có nhiều đồ ăn, chỉ có một hộp thịt cùng hai hộp rau dưa, ánh mắt ẩn ẩn nhíu nhíu, nhìn thời gian bỗng nhiên nổi lên một chủ ý, khóe miệng gợi lên một nụ cười thần bí, đi ra khỏi bếp, sau đó đi tới tủ giày kế bên rồi thay giày ra cửa.
Hắn muốn đi đâu đây? Có vẻ bí mật, nhưng dù sao không phải đi công ty.
Hơn mười phút sau, thấy hắn đi bộ xuất hiện ở siêu thị gần chung cư, đẩy xe mua sắm, giống như một nam nhân nội trợ đi mua sắm.
Trên kệ để hàng bày đủ loại rau dưa thịt rực rỡ muôn màu, hoa hòe lòe loẹt. Hắn chưa bao giờ nấu cơm, cũng không bao giờ đẩy xe mua sắm ở siêu thị, bây giờ tại khu vực thịt phẩm rau dưa này, mọi thứ thật hoa cả mắt.
Ách, mua đồ ăn gì thì được đây?
Hắn có chút lưỡng lự, nhấp nhấp môi, bỗng nhiên nghĩ tới một người, lập tức lấy di động ra hớn hở gọi, đối phương vừa mới tiếp điện thoại, hắn liền mở miệng ngọt ngào kêu lên, "Chào mẹ, buổi sáng tốt lành!"
"Con ngoan, ta là ba con, không phải mẹ." Không ngờ, người tiếp điện thoại không phải là mẹ hắn Hạ Tiểu Thỏ mà là ba hắn Mạc Mê, "Chúng ta bên này lúc này đã là buổi chiều, con nên chào ba buổi chiều đi."
"......" Hắn kinh ngạc vài giây, "Ba, như thế nào là ba tiếp điện thoại? Mẹ con đâu?"
"Mẹ con sáng nay đi theo ba Âu Dương Nặc đi phỏng vấn XX quốc, lúc đi thì quên mang theo di động."
"A?" Nghe vậy, hắn có chút thất vọng.
"A cái gì a? Con tìm mẹ con có gì đặc biệt quan trọng sao?" Nghe được tiếng "a" của hắn, Mạc Mê thập phần nghi hoặc.
"Ba, là như vầy, con muốn hỏi mẹ, nữ nhân bình thường thích ăn cái gì." Hắn đúng sự thật nói.
"Ha ha, loại vấn đề này, con trực tiếp hỏi ba con không được sao?" Mạc Mê đầu bên kia điện thoại tự tin nói, "Phụ nữ hả, không phải thích ăn cay, thì là ăn không cay, hoặc thích ăn chua chua ngọt ngọt, hoặc là thích ăn cay vừa vừa."
"......" Mạc Hoa Khôi một trận vô ngữ, trong lòng nghĩ, nói vậy cũng coi như chưa nói.
"A, con ngoan, tại sao đột nhiên hỏi cái này? A ha, mấy hôm trước ba nghe mẹ con nói con yêu một cô gái, không phải là vì cô ấy học làm đồ ăn lấy lòng cô ấy sao?"
Mặt hắn ẩn ẩn đỏ, trước mặt ba thật sự có điểm ngượng ngùng thừa nhận, "Ba, cũng không hẳn, con trong khoảng thời gian này thích nấu đồ ăn mà."
"Ha ha, đừng phủ nhận, càng phủ nhận thì càng chứng minh là có thật." Mạc Mê không hổ là ba hắn.
Nghĩ nghĩ, hắn cũng không phủ nhận cái gì, cười hỏi: "Ba, ba có nấu ăn không?"
"Đương nhiên." Mạc Mê đắc ý khẳng định trả lời, "Vì lấy lòng mẹ ngươi, ta, ba Giang Hạo, ba Âu Dương Nặc, cùng với Đông Phương thúc thúc của con đều nấu ăn, không để cho mẹ con quá mệt nhọc, mặt khác việc nhà chúng ta cũng chia sẻ."
[Tác giả: chỗ này nói một câu, Hạ Tiểu Thỏ, ngươi thật hạnh phúc a, ta thật hâm mộ ghen tị a!]
"Ba, nếu là như vậy, hôm nay ba dạy con làm vài món đồ ăn ngon đi."
"OK, không thành vấn đề."
...
Ngoài trời mưa triền miên, tí tách tí tách không ngừng.
"Tí tách" tiếng mưa thanh thúy dễ nghe, giống như bài hát ru ngủ làm Thu Tiểu Quân ngủ tới giữa trưa mười một giờ mới tỉnh lại.
Tuy đầu lưỡi cô không nếm ra hương vị, nhưng mũi lại có thể ngửi được khí vị, bên ngoài trời mưa, ngủ một giấc ngon, tỉnh lại ngửi được một trận mưa ngọt ngào, tâm tình cô thật tốt, xuống giường đi ra phòng ngủ, thẳng bước tò mò đi vào phòng bếp.
Đi đến cửa phòng bếp, cô thấy bóng dáng Mạc Hoa Khôi đang bận rộn, đeo tạp dề, một tay bưng nồi, một tay cầm nồi chiên xào đồ ăn. Kẹp giữa đầu và bả vai là điện thoại di động, không biết cùng ai đang nói chuyện.
Hắn bận rộn, chân tay bộ dáng luống cuống, nhưng không biết vì cái gì, từ góc độ cô nhìn lại có cảm giác bộ dáng hắn thật hảo soái.
"Ba, nấm hương con đã nấu trong nồi 3 phút, còn phải để bao lâu nữa?" Lúc này Mạc Hoa Khôi đang tập trung tinh thần, một chút cũng không chú ý tới cô gái đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình vừa xào rau, vừa điện thoại, "Nước tương bỏ nhiều hay ít? Hồ tiêu và hoa tiêu đều phải cho vào sao? A, lại bỏ thêm gia vị gà à..."
Thấy một màn như vậy, nghe được hắn cùng đầu bên kia đang nói nội dung gì, Thu Tiểu Quân bừng tỉnh, trong lòng không kịp phòng ngừa một tia ấm áp, nhịn không được phì cười ra tiếng, sau đó từng bước đi về hướng hắn.
Mạc Hoa Khôi quay đầu, nhìn thấy cô trong lòng lại có phần khẩn trương, "Ba, con không nói với ba nữa." Vội vàng buông nồi, cúp điện thoại, xoay người, liếc mắt đưa tình nhìn cô, "Ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon." Cô cũng nhìn hắn, cười gật gật đầu.
"Có đói bụng không?"
"Không có." Từ lúc thành quỷ tới giờ, cô chưa bao giờ nếm qua tư vị đói.
"Hôm nay anh tự mình xuống bếp, em có muốn nếm thử tay nghề của anh?" Hắn mạo hiểm nhìn vào trong nồi đầy thức ăn, đầy mặt mong chờ.
"...Có." Cô đối với đồ ăn thật sự không hứng thú, do dự hai giây mới cười gật đầu.
Thời điểm ăn cơm, hai người ngồi thật sự gần.
Mạc Hoa Khôi vô cùng ân cần, mới vừa ngồi trên bàn liền không ngừng gắp đồ ăn cho cô, hy vọng cô thích ăn đồ ăn chính mình làm cho cô, khích lệ trù nghệ chính mình, "Trục Nguyệt, em nếm thử món này, món này, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, nếu ăn không được thì nói anh biết."
Thu Tiểu Quân không muốn ăn, nhưng thấy hắn trong bếp thành ý như vậy, không đành lòng cự tuyệt, nghĩ nghĩ, khóe môi cười cười, âm thầm căng da đầu ăn vào đồ ăn hắn gắp vào chén.
"Ăn ngon sao?"
"Ăn ngon." Cô vừa ăn vừa gật gật đầu, giả bộ bộ dáng ăn đồ ăn ngon.
Mình làm đồ ăn lần đầu tiên, thật sự ăn rất ngon sao?
Thấy vẻ cô ăn ngon đến như vậy, Mạc Hoa Khôi nội tâm thật vui vẻ, "Ha ha, ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Hắn như là sợ cô bị đói, gắp cho cô không ít đồ ăn.
Hắn ân cần phục vụ như vậy, Thu Tiểu Quân ăn đã được hai chén, ẩn ẩn cảm thấy bụng mình có cảm giác no căng, nhíu nhíu mày, cố gắng mỉm cười, lễ thượng vãng lai đút lại cho hắn, "Hoa Khôi, anh vất vả rồi, anh cũng ăn chút đồ đi."
"Được, được." Cô nói như vậy, Mạc Hoa Khôi mới biết chính mình chỉ lo gắp đồ ăn cho cô, nhìn cô ăn, còn mình thì chưa ăn miếng nào. Tâm tình thật tốt, hắn gật gật đầu, cầm lấy đũa ăn một miếng gà nấm hương, nào biết vừa bỏ vào miệng liền chịu không nổi phun ra, "Khụ, khụ... a, khụ, khụ, Trục Nguyệt, anh nhất định đã đem muối ăn bỏ vào thay cho bột ngọt."
A, thật vậy sao?
Thu Tiểu Quân xem biểu tình hắn không nuốt xuống được, lại nhìn đồ ăn trong chén của mình, phân vân không biết mình có nên tiếp tục ăn hay không.
"Trục Nguyệt, anh làm đồ ăn rõ ràng không thể ăn, mà vừa rồi hỏi em ăn có ngon không, sao em lại nói đồ ăn ngon?" Điểm này Mạc Hoa Khôi không thể lý giải, hai tay quàng qua vai cô, nhăn nhăn mày hỏi.
Cô hơi sửng sốt, sợ sẽ lộ ra cái gì, vội vàng chỉnh thanh âm nói: "Bởi vì đó là đồ ăn chính anh làm, anh làm cho em ăn, không thể ăn cũng là ngon."
Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi trong lòng tức khắc nhộn nhạo cảm động, đôi mắt ẩn ẩn ướŧ áŧ trong nháy mắt, "Trục Nguyệt, tâm ý của em anh hiểu, nhưng đáp ứng với anh, về sau anh làm đồ ăn không thể ăn, em nhất định phải nói thật, không cần nói dối. Không cần anh làm không thể ăn mà vẫn cứ ăn vào, em như vậy nếu ăn vào đau bụng, anh sẽ tự trách, còn sẽ thật lo lắng, rất khổ sở."
Cô chỉ cười không nói, lúc này không biết nói cái gì đó mới hợp.
Nghe hắn nói ra những lời này, cô mạc danh cảm thấy mình đang nếm hương vị hạnh phúc, loại hương vị nhàn nhạt này lại có thể cô một ảo giác thật tốt đẹp. Cô chớp chớp mắt, chậm rãi rúc vào l*иg ngực hắn, sau đó cầm lòng không được nhắm mắt lại, im ắng hưởng thụ ấm áp trong ngực hắn.
Mạc Hoa Khôi ôn nhu ôm cô, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu, trong lòng thật thỏa mãn. Khóe miệng gợi cảm dần dần tràn ra vẻ hạnh phúc, mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, cúi đầu di di cái trán của cô, kích động nói: "Trục Nguyệt, mẹ anh rất muốn gặp em, cuối tuần anh dẫn em đi đảo Dương quốc gặp mẹ."
Đảo Dương quốc?
Quốc gia đó chính là nơi cô đi học, cũng chính là nơi cô làm thư ký cho Âu Dương Kiện Vũ, ở đảo quốc đó làm việc rất nhiều năm.
"Hoa Khôi, cho em suy nghĩ hai ngày." Cô suy nghĩ một lát, hơi hơi mỉm cười nói.
"Được." Hắn cười đáp ứng, một bàn tay nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống ôn nhu hôn lên môi cô.
...
Buổi tối, Thu Tiểu Quân đi làm ở Yến Vĩ Điệp. Nhớ tới ngày hôm ấy vì cứu Lâm An An, thiếu chút nữa ở bãi đậu xe bị lão nhân tóc trắng dùng đạo phù cùng âm dương bát quái đồ làm cho hồn phi phách tán thì trong lòng nhiều ít có điểm còn sợ hãi.
"Giám đốc, Lâm An An có đi làm không?" Cô tìm vài vòng đều không thấy Lâm An An, vừa thấy giám đốc vội vàng lo lắng hỏi.
"Hắn đêm đó ở bãi đậu xe bị người Cao Bát Đạt đánh đến thê thảm như vậy, nào còn có thể đi làm, hai ngày nay vẫn luôn nằm bệnh viện." Giám đốc đầu trọc vẻ mặt đồng tình nói.
Cô lo lắng nhíu mày, "Ngươi biết hắn ở bệnh viện nào không?"
"Biết, ở bệnh viện đường Vạn Đông."
"Giám đốc, ta đi thăm hắn, chấp thuận cho ta tối hôm nay được nghỉ."
"Này..." Giám đốc vẻ mặt khó xử, nghĩ đến quan hệ của cô cùng ông chủ Jack có cái gì đó không bình thương cho nên cũng không dám nói lời nặng với cô.
"Đừng này này này nữa, ta đi đây." Cô cũng không sợ loại sự tình trừ tiền lương hay gì, nói xong quay đầu đi ngay, không tưởng vừa đi ra quán bar liền thấy ngay một chiếc xe quen mắt màu đen.
Mạc Thiếu Đình đứng dựa vào thân xe, đầu hơi hơi thấp, một tay cắm túi quần, một tay kẹp thuốc lá, như suy tư cái gì, chậm rãi ưu nhã hút thuốc.
Nhìn đến hắn, cô có điểm kinh ngạc, vốn định coi hắn như không khí, không để ý tới hắn, nhưng nghĩ lại như vậy cô cảm không lễ phép, cho nên hướng về phía hắn, "Học trưởng, tại sao anh lại ở đây? Không phải là cố ý đứng chỗ này chờ em chứ?"
Đột ngột nghe tiếng cô, Mạc Thiếu Đình nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vừa tới, hút một hơi thuốc, ưu nhã chậm phun khói ra, giữa đám khói nhàn nhạt lộ ra nụ cười mê người, "Học muội, anh đêm nay chính là ở đây chờ em."
Hắn nói xong câu đó, cô đã đến gần hắn, đầu nghiêng nghiên, đôi tay ôm ngực nhìn khuôn mặt mị hoặc nhân tâm của hắn, "Ha ha, em nói, anh làm Hoàng thái tử cũng quá nhàn đi?"
Mạc Thiếu Đình không cho là đúng, "Hoàng thái tử cũng cần đi tìm người yêu." Nói đến đây, thân sĩ vì cô mở cửa xe, "Lên xe đi."
"Không được, em có việc, muốn đi bệnh viện một chuyến." Cô nhíu nhíu mi, đứng đắn nói.
"Bệnh viện?"
"Đừng la to như vậy, không phải em có vấn đề gì, chỉ là đi bệnh viện thăm một đồng nghiệp thôi." Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc lo lắng của hắn, vội vàng giải thích.
Nghe cô giải thích, Mạc Thiếu Đình cảm giác nhẹ nhõm hẳn, lộ ra một nụ cười, "Anh đưa em đi."
Cô hơi hơi nghĩ lại, gật đầu, ngồi lên xe hắn trong lòng tự nói, có tài xế miễn phí, tại sao lại không cần.
...
Phụ cận bệnh viện có một tiệm bán trái cây, Thu Tiểu Quân cảm thấy tới bệnh viện thăm bạn, như thế nào cũng nên mua một phần quà, cô xuống xe đi tới tiệm, "Ông chủ, cho ta mấy cân táo và chuối."
Mạc Thiếu Đình đi đến bên cô, nhìn xem cách đó không xa một cửa hàng bán hoa, hảo tâm hỏi: "Muốn mua một bó hoa không?"
"Mua một bó đi." Cô nghĩ nghĩ, đạm cười nói.
"Anh đi mua." Mạc Thiếu Đình lập tức bước nhanh tới cửa hàng bán hoa.
"Tiểu thư, trái cây cô mua đều rất ngon, tổng cộng là 78 đồng." Ông chủ tiệm cười nói.
Cô sờ sờ túi, phát hiện trong người cái gì cũng không có, xấu hổ cười cười, quay đầu nhìn về phía Mạc Thiếu Đình đang mua hoa, không chút do dự lớn tiếng nói: "Học trưởng, nhanh lên lại đây trả tiền."
Mạc Thiếu Đình nghe thanh âm cô làm càn như vậy lại cười cười, lấy hoa xong đi về cạnh cô, lấy một trăm đồng ra, "Không cần thối lại."
"Ha hả, cảm ơn cảm ơn." Gặp được người khách hào phóng như vậy, chủ tiệm trái cây cười híp cả mắt.
Đối với hành vi này của hắn, Thu Tiểu Quân cũng không ý kiến gì, tay cầm trái cây hướng đến cửa bệnh viện.
Mạc Thiếu Đình nhìn theo bóng dáng cô, lập tức đuổi theo, nhìn trên tay cô hai túi trái cây nặng thì duỗi tay ra, ân cần cầm lấy, "Để anh cầm."
Nói thật, có một nam nhân ưu tú anh tuấn đối với mình thật ân cần, cảm giác như vậy thật tốt, đặc biệt nam nhân này lại là Vụ quốc đương kim Hoàng thái tử điện hạ.
Tâm tính hư vinh của Thu Tiểu Quân không thể nghi ngờ thật thỏa mãn, thấy hắn đi theo mình, một bên ôm hoa, một bên cầm trái cây, rất giống người phục vụ cho mình, cô cầm lòng không được cười ra vài tiếng, "A~ ha ha~"
"Em cười cái gì?" Mạc Thiếu Đình có điểm buồn bực.
Cô kiệt lực nghẹn lại cười, lắc đầu, "Không cười cái gì hết."
Không cười cái gì mới là lạ.
Mạc Thiếu Đình mới là không tin, đạm cười nói: "Không có người vô duyên vô cớ cười, vô duyên vô cớ khóc, trừ phi người đó là kẻ điên."
Cô không sao cả nhún nhún vai, "A, vậy anh cứ cho em là kẻ điên đi, ách..." Không tưởng vừa nói xong câu đó đã bị hắn cực nhanh kéo đến bên cạnh cửa cầu thang lầu chổ rẽ, hơn nữa còn bị hắn đè lên vách tường lạnh lẽo.
Chỗ này ánh sáng hơi ảm đạm, hơn nữa lại là buổi tối nên không có người đi trên hành lang, sợ là hắn ở nơi này làm chuyện gì với cô cũng không có người biết đến.
"Mạc Thiếu Đình, anh làm gì đây?" Cô nhìn xem hành lang bên ngoài sáng trưng, liếc mặt hắn nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
Mạc Thiếu Đình lộ ra bộ dáng nghiêm túc, "Anh muốn em thành thật nói cho anh, vừa rồi em rốt cuộc cười cái gì." Vừa nói vừa âm thầm chơi xấu, đem bộ ngực rộng lớn của mình gắt gao đè nặng lên bộ ngực mềm mại của cô.
Thu Tiểu Quân thiếu điều khóc không ra nước mắt, "A~" thở dài, buột miệng thốt ra: "Em vừa rồi sở dĩ cười là bởi vì đường đường Hoàng thái tử điện hạ giúp em cầm trái cây làm em cảm thấy thật hạnh phúc."
"A, chỉ cần vậy là em liền cảm thấy hạnh phúc?" Hắn cười cười, đôi mắt mê người gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô.
"Đúng vậy." Cô gật gật đầu, đẩy đẩy ngực hắn ra, dùng ngón tay chỉ vào trái tim mình, "Trái tim em nơi này thật dễ dàng thỏa mãn."
"Ha ha, phải không?" Hắn lại cười cười, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, đôi mắt trở nên có chút sâu xa mà nóng rực lên, "Nói như vậy, nếu là cùng Hoàng thái tử ta lên giường, chẳng phải em sẽ hạnh phúc đến chết sao?"
Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, "Cái này đương nhiên không......"
"Chia tay với Mạc Hoa Khôi, ở bên cạnh anh, em thấy thế nào?" Hắn biết cô nhất định sẽ phủ nhận, vội ngắt lời cô đang nói, nhìn chằm chằm mặt cô nói thật trịnh trọng. Một tay giơ lên vén tóc cô sang một bên, sau đó nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tình ý của mình, "Trục Nguyệt, anh nghiêm túc." Nói xong hắn cúi đầu đầy du͙© vọиɠ hôn lên đôi môi mọng đỏ gợi cảm, tràn đầy thủy mật của cô.
Hành vi này giống như đang đùa giỡn làm cô thấy thật phản cảm, lúc hắn sắp hôn lên môi mình, cô lập tức đẩy hắn ra, hạ giọng lạnh lùng nói: "Dừng lại, nơi này là bệnh viện, anh làm chuyện nghiêm túc đi."
Nghe cô nói vậy, hắn hơi ngẩn ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hỉ cười, "A, Trục Nguyệt, ý của em là, ra khỏi bệnh viện chúng ta có thể hôn và làm chuyện không nghiêm túc?"
Cô thật là phục hắn mặt dày, trừng lớn mắt, nhếch môi làm mặt quỷ với hắn rồi nói: "Ra khỏi bệnh viện cũng phải làm chuyện nghiêm túc." Nói xong thì tức giận bước mạnh trở về hành lang chính.
"Ha ha~" Mạc Thiếu Đình cười, cười đến tà mị mà cũng thật ôn nhu, dư vị cô làm mặt quỷ, dư vị khuôn mặt tức giận của cô làm cho hắn cảm thấy thật ngọt ngào, vừa cầm trái cây vừa ôm hoa, vội vàng chạy theo cô, "Khoan đã, đợi anh..."
...
Lâm An An nằm ở một phòng bệnh bình thường, trên người không ít băng gạc, bộ mặt bầm tím đến đáng sợ, không nhìn kỹ thật đúng là nhận không ra hắn là ai.
Lúc Thu Tiểu Quân cùng Mạc Thiếu Đình đi vào phòng, hắn đã ngủ rồi. Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã là cô nhi, trưởng thành lại gặp nhiều việc khó khăn như vậy, lọt trúng vào đòn hiểm của đám người Cao Bát Đạt làm cho hắn càng bất hạnh, cho nên ngay cả trong lúc ngủ cũng có thể nhìn thấy trên mặt hắn tràn đầy áp lực cùng ưu thương.
Đứng ở đầu giường nhìn đến hắn khắp nơi bầm tím, khuôn mặt ưu thương, trong lòng Thu Tiểu Quân lại cảm thấy khổ sở... An An, thật xin lỗi, buổi tối hôm đó là ta xuất hiện quá trễ. Cậu yên tâm, ta sẽ nhất định hung hăng giáo huấn Cao Bát Đạt báo thù cho cậu, vì cậu mà phải đòi lại công đạo.
"Hắn ngủ rồi, chúng ta đi thôi." Mạc Thiếu Đình đem trái cây cùng hoa đặt ở tủ cạnh giường, nhìn Lâm An An nằm trên giường, hai tay ôm vai cô nhỏ giọng nói. Trên mặt cô tràn đầy sắc thái âm trầm khổ sở, một hồi lâu mới gật gật đầu, tùy ý để hắn ôm vai mình, nhẹ bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời điểm cô cùng Mạc Thiếu Đình sắp đi ra cửa phòng, Lâm An An đã tỉnh, mở mắt ra nhìn đến bóng dáng mỹ lệ của cô, đôi mắt hắn liền ướt, sâu trong tâm khảm dâng lên một trận thương cảm rung động.
Hắn định há miệng gọi lại cô, nhưng nhìn đến thân hình cao lớn thân mật ôm cô rời đi, liền biết nhất định đó là một người đàn ông vừa ưu tú vừa anh tuấn, hắn lại cắn môi, gắt gao ngậm miệng lại.
Giờ khắc này, hắn cực kỳ tự ti, trong lòng minh bạch chính mình vĩnh viễn cũng không xứng với cô.
...
"Thời gian còn sớm, anh mang em đi chỗ này ăn khuya." Lên xe, Mạc Thiếu Đình nhìn mặt cô, vừa khởi động xe vừa như suy tư gì đó, nói.
Từ bệnh viện ra, Thu Tiểu Quân vẫn luôn biểu tình ngưng trọng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lắc đầu, "Không cần, em không muốn ăn gì cả, anh đưa em về nhà đi."
Môi Mạc Thiếu Đình giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, thấy bộ dáng cô không muốn phản ứng gì cuối cùng cũng không nói gì nữa. Hắn nghiêm túc chạy xe, không lâu lắm đã đến chung cư của cô.
Thu Tiểu Quân trên mặt vẫn không có biểu tình gì, xe dừng lại, nói cảm tạ một tiếng rồi nhanh chóng xuống xe.
"Học muội, anh đưa em đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, lại đưa em về nhà, em chỉ nói một tiếng cảm ơn là thôi sao?" Mạc Thiếu Đình vội vàng gọi cô lại, nhíu nhíu mày giống như bất mãn. Cô dừng chân, có điểm không kiên nhẫn nhìn mặt hắn, "Vậy anh muốn em thế nào? Chẳng lẽ muốn em lấy thân báo đáp sao?"
"Ha ha, nếu em nguyện ý cảm ơn anh như vậy, anh nhất định sẽ không cự tuyệt." Ánh mắt hắn chợt lóe, thập phần sung sướиɠ.
Sắc mặt cô đen thui, "Đừng tưởng bở." Nói xong lập tức đi về hướng cửa chung cư.
Nhìn theo bóng dáng cô, nụ cười của Mạc Thiếu Đình trở nên có chút cứng đờ, trong lòng ẩn ẩn như mất mát, quay đầu nhìn lại hộp lễ vật trên ghế sau, thở dài. Hắn chưa từ bỏ ý định nói với theo bóng dáng cô: "Bạch Trục Nguyệt, anh không cần em lấy thân báo đáp, mời anh lên uống trà đi."
Đột ngột, Thu Tiểu Quân nện bước càng nhanh, giống như sợ hắn sẽ đuổi theo, "Hoàng thái tử điện hạ, lúc này đã sau 9 giờ, anh sớm về nhà nghỉ ngơi đi, nhà em không có trà."
Ách, Bạch Trục Nguyệt, từ khi nào em không còn muốn chiêu đãi Mạc Thiếu Đình ta? Tim em chẳng lẽ đã hoàn toàn cho Mạc Hoa Khôi sao?
Mạc Thiếu Đình ngồi trong xe, hai tay gắt gao nắm tay lái, nhăn mặt mất mát. Ở trong xe một hồi, lấy ra một bao thuốc từ từ hút, nhìn lên tầng lầu của cô, tiêu sái mà lại thất thần nhả khói.
Hút một hồi, hắn hướng cửa sổ hít sâu một hơi, tựa như cổ vũ chính mình, sau cầm lên hộp lễ vật chữ nhật có đính nơ đem xuống xe, hướng tới chung cư ưỡn ngực bước đi...
...
Tối nay Mạc Hoa Khôi đang ở căn hộ đối diện với chung cư Thu Tiểu Quân.
Hắn nghĩ ở gần Thu Tiểu Quân như vậy, về sau có thể cùng đi công ty, cùng về nhà, hắn chờ mong mỗi ngày đều có thể cùng cô ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Nghĩ vậy trong tim hắn thấy ấm áp, nhưng tựu trung vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không được như mong muốn.
Thu Tiểu Quân đã là bạn gái hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy có nhiều thời điểm cô giống như một điều bí ẩn, làm hắn như thế nào cũng đoán không ra. Cho nên hắn chưa tính đem việc mình ở tại chung cư kế bên nói cho cô biết.
Người ai cũng hiếu kỳ, có đôi khi còn sẽ có điểm biếи ŧɦái trong lòng, mặc kệ là nam hay là nữ, mặc kệ là tiểu nhân hay cao phú soái đều giống nhau.
Đêm nay tại nơi này, hắn đem bộ kính viễn vọng loại mới nhất để tới sát cửa sổ. Từ đây hắn có thể nhìn thấy ban công phòng Thu Tiểu Quân cũng như thấy tình huống bên trong một ít, cũng có thể thấy tình hình những lầu dưới.
Hắn ẩn ẩn hưng phấn, đùa nghịch kính viễn vọng, một hồi quan sát ban công nhà cô, một hồi quan sát những căn hộ bên dưới, đang hưởng thụ loại cảm giác trộm thăm dò người khác, bỗng nhiên hắn thấy được...