Sau khi điện thoại xong, Mạc Hoa Khôi vẫn luôn lo lắng cho Thu Tiểu Quân, cả ngày cho tới buổi tối hắn thật sự không ngừng nghĩ đến cô, cơm chiều vẫn chưa ăn, hắn liền lái xe tới chung cư.
"Leng keng ~ leng keng......'
Không nghĩ tới đứng ở cửa phòng Thu Tiểu Quân ấn chuông hồi lâu cô cũng không mở cửa, hắn nghi hoặc, lo lắng cũng nhiều, vội vàng lấy di động ra nhanh chóng gọi cho cô, nào biết gọi vô số lần cũng không có người nghe điện thoại.
Trục Nguyệt, em có ở nhà không? Vì sao không trả lời điện thoại của anh?
Hắn nghi hoặc khó hiểu, trong lòng có chút bất an, bỗng nhiên nghĩ đến một chỗ thì chuyển mình, bước nhanh ra hướng thang máy.
9 giờ hắn tới Yến Vĩ Điệp, vào quán bar hắn không hướng tới phòng VIP hay tới mà đi ra đại sảnh, xen giữa đám người đang kích động nhảy nhót trong tiếng nhạc điên cuồng mà cẩn thận tìm kiếm hình bóng Thu Tiểu Quân, khi một nữ phục vụ đi ngang qua, hắn vội vàng hỏi: "Ngươi có biết Bạch Trục Nguyệt ở đâu không?"
"Không biết." Nữ phục vụ lắc lắc đầu, hai mắt tràn ngập ái mộ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Cô ấy hôm nay không có đi làm."
Cô ấy cũng không tới quán bar vậy thì cô ấy đang ở đâu?
Đầu óc hắn lúc này tràn đầy nghi hoặc, cả tinh thần đều là lo lắng, nhìn tới đám người đang đong đưa trong đại sảnh liền xoay người đi.
Thật mau hắn lại quay về chung cư Thu Tiểu Quân, đứng bên ngoài cửa phòng cô, vừa gõ cửa vừa gọi điện thoại.
Qua nửa giờ, bên trong vẫn là không ai mở cửa, cũng không ai tiếp điện thoại, hắn liên tưởng đến ban ngày trong điện thoại có nói thân thể không thoải mái, trong lòng hắn càng khẩn trương.
Trục Nguyệt, chẳng lẽ em té xỉu ở trong phòng?
Ách, hắn không dám suy nghĩ thêm, mày thâm trầm nhăn lại, lập tức dùng sức toàn thân tông cửa, cho dù thân thể đau thế nào cũng chịu đựng. Một lần lại một lần dùng sức va chạm, ước gì có thể lập tức phá cửa mà vào.
Không phụ lòng người, trải qua một hồi nỗ lực, rốt cuộc hắn thành công phá được cửa, người đầy mồ hôi, vừa kêu tên cô vừa cấp tốc đi vào phòng, "Trục Nguyệt, Trục Nguyệt..."
Tiến vào đại sảnh, hắn liếc mắt một cái liền thấy một cái váy rơi trên mặt đất, tâm bất an nhảy dựng, lập tức chạy vào phòng ngủ, thấy trong giường rỗng tuếch thì trong lòng tuy rằng yên tâm không ít, nhưng đồng thời cũng buồn bực cực điểm... Trục Nguyệt, em không ở Yến Vĩ Điệp, cũng không ở nhà, em rốt cuộc đã đi đâu?
...
Đêm đã khuya, người đã ngủ, hoa hở hoa tàn, mộng lại tan.
Buổi tối hôm nay Thu Tiểu Quân tựa như không khí yên lặng chờ đợi ở bên người Âu Dương Kiện Vũ.
Cô nhìn hắn tắm rửa, nhìn hắn xét duyệt văn kiện, nhìn hắn đọc sách, nhìn hắn đi đến cửa sổ phòng ngủ ưu thương phát ngốc một hồi, nhìn hắn lên giường ngủ.
Giống như chỉ cần có thể như vậy gần gũi nhìn hắn, không cần nói bất luận cái gì cô cũng liền cảm thấy thỏa mãn.
Đợi hắn nằm lên giường, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, dần dần phát ra tiếng hít thở đều đều, xác định hắn đã ngủ rồi, cô mới dám ngồi bên cạnh mép giường, khóe miệng mang theo một mạt chua xót, nhất vãng tình thâm nhìn dung nhan anh tuấn đang ngủ say.
Xem hắn một hồi, tình tố trong lòng cô càng thêm thâm trầm, không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, cái mũi cô thật lên men, nhịn không được chớp mắt vài cái, ẩn ẩn nước mắt mà nói lên lời yêu, "Âu Dương tổng tài, anh biết không, em thật sự rất yêu anh... Em không cầu xin xa xôi anh cũng yêu em, thích em, em, em chỉ hy vọng anh ngẫu nhiên nhớ tới em đã từng làm thư ký cho anh 5 năm, tim em đã thỏa mãn rồi..."
Thanh âm cô thật nhẹ thật nhu, mang theo một phần hèn mọn không thể miêu tả nổi.
Âu Dương Kiện Vũ tựa hồ cảm ứng được gì, đúng lúc đó lông mày giật giật.
"Ách..." Nhìn đến động tĩnh nho nhỏ này, cô vội vàng dùng tay che miệng lại, khẩn trương nhìn mặt hắn.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Kiện Vũ chậm rãi mở mắt, thấy chung quanh không có ai, cũng không có nghe được thanh âm gì, nhắm mắt lại rồi nặng nề ngủ.
Cô không dám nói thêm gì nữa, ngồi bên cạnh hắn, vẫn luôn lặng im nhìn chăm chú hắn, không biết qua bao lâu, lơ đãng quay đầu nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường phát hiện đã 3 giờ sáng. Trong lòng cả kinh, cô cúi đầu ấn một cái hôn trên đôi môi ấm áp của hắn rồi lặng yên không một tiếng động rời đi.
...
Hơn mười phút sau cô về tới chung cư, thấy cửa phòng mình là khép hờ, nghi hoặc tưởng tượng, không lẽ nhà mình có trộm? Nhíu nhíu mày, cô bước nhanh đẩy cửa đi vào.
Vào đại sảnh, cô thấy mọi thứ chỉnh chỉnh tề tề mà không có dấu hiệu bị tìm kiếm gì, trong lòng yên tâm rất nhiều, bất quá nghĩ tới mình giấu trong phòng ngủ bí mật của em gái, một lòng lại lo lắng lên lập tức đi về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ra, cô liếc mắt một cái liền thấy được Mạc Hoa Khôi đang ngủ trên giường của mình, trong lòng đột nhiên cả kinh, a, tại sao hắn lại ở nơi này?
Lúc này Mạc Hoa Khôi đã ngủ rồi, trong tay gắt gao cầm cái váy cô quăng ra lúc ẩn thân đi ra ngoài, hắn trông giống con tôm, thật chọc người trìu mến, lại đáng yêu đến cực điểm.
Cô nhìn tư thế hắn ngủ, nhẹ nhàng đi đến mép giường, mở ra ngăn kéo, thấy bên trong cũng không có bị người ta đυ.ng qua, lúc này mới hơi hơi yên tâm. Cô cầm lấy quyển sách bên trong, nhìn xem kẹp bên trong là tấm ảnh lưu niệm chụp với em gái, lại nhìn tới Mạc Hoa Khôi đang ngủ trên giường của mình, trong lòng cô lại đột nhiên rất hận hắn...
Mạc Hoa Khôi, ngươi vứt bỏ em gái ta, hại em ta tự sát, về sau đừng trách ta dùng phương thức ăn miếng trả miếng trả thù ngươi.
Nghĩ đến em gái đã chết, trong lòng cô lại chứa đầy cừu hận, lại đầy bi thương, đôi mắt ẩm ướt, kiệt lực thu hồi lại cảm xúc mới đưa cuốn sách thả lại trong ngăn kéo, tìm ra một cái váy nhanh chóng mặc vào, tập trung lực lượng chú niệm một câu hiện thân, sau đó ngồi vào mép giường dùng sức lắc lắc mỹ nam đang ngủ trên giường, "Hoa Khôi, Hoa Khôi, anh tỉnh dậy, tỉnh, tỉnh..."
Lông mi Mạc Hoa Khôi run rẩy, chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt nhìn đến cô, kích động cực kỳ, ngồi dậy đột nhiên ôm chặt lấy cô, ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở hỏi: "Trục Nguyệt, em đi đâu?"
Bị hắn ôm lấy như vậy, nội tâm cô bất chợt có cảm giác bị chấn động, sửng sốt một giây mới đạm cười nói: "Em không đi nơi nào cả, hôm nay ở nhà ngốc đến nhàm chán nên một mình ra ngoài đi dạo."
"Đi ra ngoài như thế nào cũng không mang theo di động?" Tay hắn ôm cô chưa từng buông lỏng chút nào, mặt đầy thâm tình nhìn cô, "Em chẳng lẽ không biết không thấy em, không liên lạc được với em, anh sẽ thực lo lắng sao?"
"Thật xin lỗi, em đã quên." Cô xin lỗi nói, "Anh tới khi nào? Anh không có chìa khóa, làm thế nào vào được?"
"Anh lo lắng cho em, chưa đến 8 giờ đã đến đây tìm... Em không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, đi Yến Vĩ Điệp lại không tìm được em, sau lại quay về chung cư, lo lắng em xảy ra chuyện gì liền phá cửa mà vào." Hắn theo đúng sự thực mà nói.
Cô đang vốn dĩ muốn trách cứ hắn vì cái gì không được mình đồng ý đã xông vào nhà mình, ngủ lên giường của mình, nhưng nghe tới lời này thì trách cứ, tức giận đều không có, tự nhiên cảm thấy trong nội tâm có một tia ấm áp, ma xui quỷ khiến nâng tay lên, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Hắn ngọt ngào cười cười, giơ tay phủ lên tay cô, "Trục Nguyệt, tay em thật lạnh."
Thấy trên người cô chỉ có cái váy hai dây đơn giản, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Ban đêm lạnh, lần sau đi ra ngoài thì nhớ mặc thêm quần áo."
Cô điềm đạm cười, đôi mắt mỹ lệ ôn nhu nhìn khuôn mặt còn buồn ngủ của hắn, "Còn không đi về ngủ?"
"Được." Hắn gật đầu, nhìn xem thời gian, chân mày cau lại, "Đã là rạng sáng bốn giờ rồi, Trục Nguyệt, em cũng nhanh lên giường ngủ đi." Vừa nói vừa dịch người sang một bên, để ra một khoảng trống cho cô, "Tới đây, mau lên ngủ."
Thấy dạng này của hắn, hẳn là tính toán không đi mà định ở trên giường cô cùng cô ngủ tới hừng đông đây.
Không biết vì sao, cô lại đối với hắn có phần tín nhiệm, một chút cũng không sợ hắn xâm phạm tới mình, không nghĩ nhiều cô liền lên giường, tắt đèn, lòng yên tĩnh như nước cùng hắn ngủ trên cùng một cái giường.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đã là sự tình ái muội, ở đây một nam một nữ lại cùng ngủ chung một giường, như thế nào cũng sẽ làm nhân tâm nhộn nhạo, tinh thần miên man bất định.
Không bao lâu, thân thể Mạc Hoa Khôi trong bóng đêm dựa hướng về phía cô, một bàn tay ở dưới chăn ôm lấy vòng eo của cô, tiếp xúc với thân nhiệt cơ thể khác thường của cô, trong lòng rất lo lắng, "Trục Nguyệt, thân thể của em thật lạnh." Lo lắng nói, hắn lại đưa tay kia ra, đôi tay gắt gao ôm lấy cô, tựa hồ đem tất cả nhiệt lượng trên người truyền đến thân thể cho cô, "Như vậy có khá hơn chút nào không? Có còn cảm thấy lạnh không?"
Hành vi này của hắn đột nhiên làm Thu Tiểu Quân thật cảm động, đôi mắt trong bóng tối ẩn ẩn hiện lên tia lệ, khóe miệng giương lên, chua xót lắc đầu, "Hoa Khôi, em không lạnh, anh ôm em như vậy em thấy thật ấm áp."
Bọn họ hai người cứ như thế tới gần nhau, đều có thể ngửi được mùi thơm vi diệu của đối phương.