Lục Bảo Ngọc khổ tận cam lai. Không có ai mãi đứng một chổ để chờ một người.
Hôm nay là lễ tình nhân mười bốn tháng hai, là lễ tình nhân thứ hai mà Lục Bảo Ngọc theo đuổi người cậu yêu, em trai của cha cậu, Trương Chấn Đào.
Lục Bảo Ngọc thích Trương Chấn Đào từ rất lâu, năm cậu mười sáu tuổi thì lần đầu tỏ tình với hắn. Trương Chấn Đào nói Lục Bảo Ngọc còn nhỏ không hiểu chuyện, bọn họ là chú cháu, không thể đến với nhau được. Năm mười bảy tuổi, Lục Bảo Ngọc lần thứ hai bày tỏ; Trương Chấn Đào không những cự tuyệt mà còn nói ra lời làm tổn thương đến Lục Bảo Ngọc.
"Lục Bảo Ngọc, bỏ ngay suy nghĩ lσạи ɭυâи ghê tởm trong đầu cháu. Đừng để tôi ngay cả nhìn mặt cháu cũng không muốn. Đúng là cha nào con nấy, đều ghê tởm như nhau." Lục Bảo Ngọc vĩnh viễn nhớ ba câu này, cậu biết mối quan hệ phức tạm trong nhà mình, nhưng cậu yêu cha và ba ba, bọn họ là thân nhân của cậu.
"Cháu sẽ không bỏ cuộc. Cháu nhất định làm cho chú yêu cháu." Lục Bảo Ngọc hốc mắt rớm nước lại quật cường không khóc, mĩm cười nói rồi xoay người đi, lúc này cậu mới tùy ý để nước mắt rơi xuống, yên lặng khóc. Lục Bảo Ngọc mỗi ngày nhắn tin chúc ngày mới, chúc ngủ ngon, dặn phải ăn trưa không được bỏ bữa; sinh nhật, lễ tình nhân, ngày thất tịch, ngày giáng sinh, chỉ cần có cơ hội cậu sẽ tặng quà. Mặc kệ Trương Chấn Đào mắng cậu quấn người, mắng cậu doạ chạy bạn trai bạn gái của hắn, mắng cậu ghê tởm; Lục Bảo Ngọc trước mặt Trương Chấn Đào luôn là lớn mật và nụ cười trên môi.
Hôm nay là lễ tình nhân thứ hai Lục Bảo Ngọc theo đuổi Trương Chấn Đào. Lục Bảo Ngọc hẹn Trương Chấn Đào ở công viên thành phố, năm rồi cậu cũng hẹn hắn ở đây, chẳng qua là đến tận mười hai giờ đêm cũng không thấy hắn đến. Lục Bảo Ngọc thấp thỏm ngồi ở băng ghế đá chờ Trương Chấn Đào, mười giờ bốn mươi phút, Trương Chấn Đào thong dong đến muộn, lạnh nhạt đứng trước mặt Lục Bảo Ngọc.
"Chú..." Lục Bảo Ngọc kích động nhảy dựng lên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc chói mắt, cậu đưa hộp quà hình trái tim màu đỏ do mình chuẩn bị lên, mềm mềm nói "Chú chấp nhận tình cảm của cháu rồi sao?"
"Chấp nhận?" Trương Chấn Đào nhàn nhạt nhướng mày, cầm lấy hộp quà tinh xảo trước mặt ngắm nghía một lúc, trước nụ cười hạnh phúc của Lục Bảo Ngọc mà bất chợt trên mặt hiện lên vẻ ghê tởm và chán ghét. Trương Chấn Đào hung hăng ném hộp quà xuống trước chân Lục Bảo Ngọc, hộp quà màu đỏ do Lục Bảo Ngọc tự mình làm ra bị ném văng nắp, chocolate hình trái tim đầy đặn bằng ngón chân cái cũng là tự cậu làm, lúc này chúng nó bị ném rơi vươn vãi đầy đất, vỡ nát. Lục Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn hết thảy, cậu nghe được trái tim mình lại một lần nữa vỡ nát. Trái tim cậu đã bao nhiêu lần bị người này đập vỡ rồi? Mỗi lần như vậy cậu đều tự mình nhặt lên những mảnh vỡ, dán lại rồi hèn mọn dâng lên. Nhưng mà lần này, thật sự không thể dán nữa rồi, chúng đã nát vụn đến mức không có một góc nguyên vẹn nào.
"Lục Bảo Ngọc, tôi đã sớm nói cho cậu biết không cần đánh chủ ý ghê tởm kia lên người tôi. Cút xa tôi ra." Trương Chấn Đào khẽ quát một tiếng rồi rời đi, bỏ lại Lục Bảo Ngọc phía sau, không nhìn đến một cái.
Lục Bảo Ngọc yên lặng rơi nước mắt, cậu khẽ hấp mũi cuối xuống nhặt lên những mãnh chocolate vỡ nát, giống như đang nhặt lên những mãnh vụn trái tim mình. Lục Bảo Ngọc ôm hộp chocolate hỏng trong lòng, ngồi bệt xuống đất nức nở khóc. Cậu có làm gì sai chứ? Cậu chỉ yêu một người, người kia trùng hợp là chú của cậu mà thôi.
"Khóc cái gì?" Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu, nam nhân tây trang giày da còn đeo caravat bước đến gần, nam nhân tuấn mĩ ngồi một chân trước mặt Lục Bảo Ngọc, nhìn cậu chằm chằm.
"Hội nghị xong rồi sao? Ba tôi đã về chưa?" Lục Bảo Ngọc hấp hấp mũi nức nở nói, cậu lung tung lau nước mắt trên mặt mình, nghẹn ngào nói "Anh đừng nói cho cha và ba ba tôi chuyện này được không?" Người này không phải ai khác mà là Tiêu Minh Quyết, anh ta thay ba mình đến C thị thị sát, vẫn luôn ở lại nhà cậu.
"Tôi thích đồ ngọt." Tiêu Minh Quyết không trả lời mà nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của thanh niên trước mặt, trái tim như con nai chạy loạn, ngoài mặt vẫn không chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng bổ sung "Chổ chocolate em làm rất hợp khẩu vị của tôi. Có thể cho tôi không?"
"Cái này sao?" Lục Bảo Ngọc cuối đầu nhìn hộp chocolate trong lòng, hốc mắt lại rơm rớm nước, cậu nức nở nghẹn ngào nói "Chúng nó rơi trên đất, đã bẩn rồi. Nếu anh thích, ngày mai tôi lại làm cho anh."
"Tôi thích cái này." Tiêu Minh Quyết tùy hứng nói, vói tay cầm lên một viên chocolate bị vỡ chỉ còn một nữa, cho vào miệng nghiêm túc nhai, nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng "Hương vị rất tuyệt." Nói xong lại giằng lấy hộp chocolate của cậu, nghiêm túc nói "Tịch thu." Anh vừa dứt lời liền đứng dậy rời đi. Lục Bảo Ngọc ngây người nhìn một lúc mới chạy vội theo, mặt dày leo lên xe anh, đi ké về nhà.
★-★
"Nghĩ cái gì?" Tiêu Minh Quyết nhéo mũi vợ yêu, kéo cậu từ trong thất thần trở về. Bọn họ mới kết hôn ba ngày trước, và đang trong kỳ tuần trăng mật tại Maldives. Trùng hợp hơn là hôm nay cũng chính là ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân. Ngày này năm năm trước cậu bị mối tình đầu hung hăng dẫm nát dưới chân, rồi lại được chồng cậu bây giờ ôm lên chữa thương.
"Em nhớ chuyện năm năm trước." Năm năm trước, Tiêu Minh Quyết ăn toàn bộ chổ chocolate bị rơi dưới đất kia, từ sau hôm đó lại triển khai theo đuổi cậu, không dồn dập mà từ từ từng chút thâm nhập vào cuộc sống của cậu, cho đến ba năm sau khi cậu chấp nhận tình yêu của anh, cũng là lúc cậu quên được mỗi tình đầu, là lúc cậu rung động trước Tiêu Minh Quyết.
"Nhớ chuyện năm năm trước làm gì." Tiêu Minh Quyết sủng nịnh nhéo má Lục Bảo Ngọc "Có nhớ cũng phải là chuyện hai năm trước." Hai năm trước, ngày lễ tình nhân đó Lục Bảo Ngọc nhận hộp quà hình trái tim đại diện cho tình yêu của anh, mà không phải hộp quà hình tròn đại diện cho tình bạn như mọi năm. Ngày đó Trương Chấn Đào như phát điên mà chạy ra, hắn siết cổ tay Lục Bảo Ngọc đến bầm tím, mắng cậu là tiện nhân, mắng cậu bội tình bạc nghĩa. Lục Bảo Ngọc hôm đó, ngay tại chổ vùi vào ngực Tiêu Minh Quyết khóc lớn, nói ra tất cả tâm sự trong lòng cậu. Tiêu Minh Quyết lần đầu rơi nước mắt từ khi tự có suy nghĩ đến nay cũng là ngày đó. Anh đau lòng cậu chịu khổ, căm hận Trương Chấn Đào vô tình, nhưng nhiều hơn là đau xót. Bảo bối anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt lại bị người ta đối xử như vậy.
Ba ngày trước, vào ngày hôn lễ của Tiêu Minh Quyết và Lục Bảo Ngọc, Trương Chấn Đào bắt gặp Lục Bảo Ngọc một mình ở hoa viên, nhịn không được liền chạy qua cản đường cậu. Tiêu Minh Quyết vẫn ở ban công sau tán cây mộc lan nhìn xuống, chân mày anh cau chặt, quen thuộc nhảy lên tán cây mộc lan trèo xuống.
"Bảo Ngọc, tôi biết cháu vẫn còn yêu tôi. Chúng ta bỏ trốn có được không?" Tiêu Minh Quyết ngồi một chân trên tán cây cách mặt đất mấy met, nương theo cành lá mà che dấu mình, anh nghe Trương Chấn Đào nói như vậy, nắm tay siết chặt đầy phẩn nộ.
"Chú Chấn Đào." Lục Bảo Ngọc hờ hửng nói "Chú đừng tự mình đa tình, tôi chuẩn bị kết hôn, và tôi sẽ gả cho người mà tôi yêu. Không có ai vẫn luôn đứng một chổ chờ chú, và tôi cũng không." Cậu nhìn ra thống khổ hối hận của Trương Chấn Đào, nhịn không được cười nhạo, trào phúng nói "Chú cho rằng chú là ai? Tại sao trước đây tôi lại yêu phải một người khốn nạn ích kỷ như chú? Chú xé nát trái tim tôi, tôi hèn mọn nhặt lên chắp vá lại đưa cho chú..." Lục Bảo Ngọc ngẫn mặt lên trời, hít sâu một hơi, lúc nhìn bào mắt Trương Chấn Đào chỉ còn lại lạnh nhạt "Một thứ khi đã vỡ rồi thì không thể nào lành lại như cũ được đâu." Cậu nói xong thì xoay người rời đi, cậu vừa đi mấy bước đã thấy Tiêu Minh Quyết đứng dưới tán cây mộc lan, khẽ cười ôn nhu nhìn mình.
"Sao lại ra đây? Anh tưởng em có chứng sợ hãi tiền hôn nhân, muốn chạy trốn." Tiêu Minh Quyết không nhìn Trương Chấn Đào, tiêu sái cắm một tay trong túi quần tây đi qua, vươn tay ra trước mặt người yêu.
"Em là ai chứ." Lục Bảo Ngọc rạng rỡ cười hạnh phúc, đặt tay mình vào lòng bàn tay dày rộng ấm áp kia, cùng anh đi vào nhà "Lục Bảo Ngọc em cái gì cũng không sợ."
Tiêu Minh Quyết nhớ đến lời nói của Lục Bảo Ngọc hôm đó, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không bỏ lỡ cậu lần thứ hai. Anh cuối đầu hôn lên môi vợ yêu, hai người điên cuồng tìm kiếm môi lưỡi của đối phương, tay cũng lần mò đem quần áo của đối phương cởi xuống, trần trụi cùng nhau ngã lên giường.
Tiêu Minh Quyết hôn mυ'ŧ lên cái cổ thiên nga của người dưới thân, lại dời xuống xương quai xanh tinh xảo, hút ra những dấu ô mai đỏ tươi. Chưa dừng lại, Tiêu Minh Quyết liếʍ lên nhũ tiêm đứng thẳng, đầu lưỡi đảo vòng lên quần vυ' làm Lục Bảo Ngọc khẽ rên lên, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Tiêu Minh Quyết lại càng khó nhịn hơn, mυ'ŧ liếʍ lên nhũ tiêm đỏ tươi đứng thẳng, nhẹ nhàng day cắn, một tay cũng nhẹ khảy nhũ tiêm còn lại
"A... Chồng ơi... A a... Đừng mà... A a a..." Lục Bảo Ngọc lớn tiếng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ đan xen một chút đau đớn làm cậu càng thêm run rẩy. Tiêu Minh Quyết một tay chen xuống cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của người dưới thân, nhẹ nhàng tuốt lộng. Tiếng rêи ɾỉ của Lục Bảo Ngọc trở nên cao vυ't, không đến mười lăm phút đã buông vũ khí đầu hàng. Trước mắt loé lên bạch quang, tiểu côn ŧᏂịŧ phun ra bạch trọc đầy bụng hai người. Lục Bảo Ngọc hỗn hển thở dốc, chợt hậu huyệt bị đâm vào một lóng tay làm cậu rên lên một tiếng, cơ thể căng chặt làm tiểu huyệt càng thít chặt hơn.
"Tiểu Ngọc, thả lỏng... Thả lỏng một chút." Tiêu Minh Quyết trước mặt Lục Bảo Ngọc hoàn toàn không có vẻ kiệm lời, anh ôn nhu dụ hống, thấy Lục Bảo Ngọc đã thả lỏng cơ thể thì đâm vào một ngón tay, nhẹ nhàng khều khều tìm điểm mẫn cảm của cậu.
"Ưʍ... A..." Lục Bảo Ngọc giật nảy người, tuyến tiền liệt bị khều lên làm cậu run rẩy rêи ɾỉ "Chồng ơi... A a ha... Chồng ơi... A..." Tiếng rêи ɾỉ chợt cao vυ't, cửa sắt đã đóng lại, cửa sản đạo cũng đã mở ra. Tiêu Minh Quyết duỗi thẳng ngón tay, quả nhiên cọ được lên cửa sắt, ngón tay anh đâm vào sản đạo, nhẹ nhàng khuếch trương.
"Tiểu Ngọc... Anh muốn vào..." Tiêu Minh Quyết thô tiếng thở dốc, rút bốn ngón tay bên trong sản đạo ra, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cọ lên huyệt khẩu, đâm vào qυყ đầυ nhẹ nghiền ép vách tường thịt.
"A a... Vào đi... Chồng ơi... Mau vào đi... A..." Bên trong hư không làm cho Lục Bảo Ngọc nức nở cầu xin, được như nguyện ăn đến đại côn ŧᏂịŧ quen thuộc thì hét to một tiếng, sản đạo cao trào phun ra một cột dâʍ ŧᏂủy̠ xối lên qυყ đầυ của Tiêu Minh Quyết. Sản đạo co rút kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của mình làm Tiêu Minh Quyết thiếu chút tiết sớm, anh hít sâu một hơi nắm mông Lục Bảo Ngọc, trừu sáp đâm thọc.
"Nhanh lên... A a... Ông xã... Nhanh nữa... Ha a... A a a..." Lục Bảo Ngọc lớn tiếng rêи ɾỉ, Tiêu Minh Quyết hữu cầu tất ứng, thắt lưng đưa đẩy càng lúc càng nhanh, âm thanh da thịt va chạm vang *ba ba ba* hoà cùng tiếng rêи ɾỉ ư a vô nghĩa và tiếng thở dốc nặng nề, mọi âm thanh kết hợp lại với nhau kèm theo mùi xạ hương, giống như trong phòng đang bật một bản nhạc đầy da^ʍ mỹ và sắc tình.
Qua hơn mười phút, Tiêu Minh Quyết ôm mông vợ yêu lên ngồi dậy, để cậu ngồi trong lòng mình, cả quá trình mà hai người cũng không tách ra. Lục Bảo Ngọc cảm nhận côn ŧᏂịŧ đi càng sâu vào sản đạo của minh, cả người sung sướиɠ đến tê dại ngữa ra sau, lộ ra cái cổ thiên nga xinh đẹp. Tiêu Minh Quyết vừa đỉnh mông thao lên vừa cuối đầu ngậm vào một bên nhũ tiêm.
"A a... Chồng ơi... Ha a... A a a..." Lục Bảo Ngọc hoàn toàn không nói được gì khác, qυყ đầυ thao mở cửa ngoài cắm vào trong nữa cái qυყ đầυ làm cậu sướиɠ muốn bay, nhũ tiêm còn một bên được mυ'ŧ một bên được sờ. Lục Bảo Ngọc ôm cổ Tiêu Minh Quyết, tiếng rên rĩ kéo dài không dứt.
Tiêu Minh Quyết lại đổi qua vài tư thế, khi thì ôm Lục Bảo Ngọc vừa đi vừa thao khắp phòng nghĩ, khi thì để một chân Lục Bảo Ngọc đứng trên bàn trà thấp rồi từ phía sau thao cậu, khi lại để cậu quỳ bò trên giường làm tư thế cẩu giao. Tối hôm đó bọn họ làm ba lần, cơ hồ dùng qua mười tám loại tư thế; cho đến cuối cùng Lục Bảo Ngọc thoát lực, chỉ biết mặc cho Tiêu Minh Quyết giúp mình tắm rữa, sau đó là ôm cậu đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Lục Bảo Ngọc đến gần chín giờ mới dậy, cậu mệt đến mức ngay cả ngồi dậy cũng lười, vẫn là Tiêu Minh Quyết ôm cậu vào toilet giúp cậu nặn kem đánh răng. Gần mười giờ, Lục Bảo Ngọc lúc này mới có tinh thần mà theo Tiêu Minh Quyết rời khỏi phòng, bắt đầu chuyến hành trình tuần trăng mật của hai người. Đi lặn, tắm biển, ăn hải sản... Sau một tuần thì bọn họ mới kết thúc tuần trăng mật, đặt vé máy bay trở về nhà.
Tác giả trưng cầu ý kiến: mọi người có muốn đọc h nam nữ không? Tui đã viết xong h nam nữ rồi nhưng không biết mọi người có muốn đọc hay không.