Vợ Của Ba Ba Phải Là Ta

Chương 21: Phiên ngoại 4

Đổi thê phone sεメ play. Mẹ kế con chồng và chuẩn cha chồng chuẩn con dâu. Lần gặp gỡ diệu kỳ và trận 419 kinh điển trong đời. (H nam nữ)

"Mẹ." Từ Minh Châu đang tắm thì cửa phòng tắm bị mở ra, nam nhân từ phía sau ôm lấy cô, nhào nặn xoa bóp cặρ √υ' căng tròn, còn liếʍ lên vành tai khàn khàn gọi cô.

"Ba cậu ở nhà." Từ Minh Châu thong thả tựa vào cơ ngực săn chắc nam nhân, tùy ý hắn xoa bóp nhào nặn vυ' mình, thở dốc hỏi "Cậu không sợ ba cậu và bạn gái cậu phát hiện?"

"Có sợ." Phó Thần thì thào nói "Cho nên con đã nói Nhã Mi ra ngoài mua bia và trái cây, còn ba nhận cuộc điện thoại xong thì đi rồi." Hôm nay là sinh nhật hắn, cũng là khoảng nữa năm Từ Minh Châu bước vào Phó gia. Từ Minh Châu học nấu ăn chuyên nghiệp, vậy nên sinh nhật năm nay của Phó Thần liền đãi ở nhà, chỉ mời mấy người bạn thân đến mà thôi. Ba tháng trước khi ba ra ngoài công tác, Phó Thần nhịn không được mê gian mẹ kế, một lần liền nghiện hương vị của mẹ kế này, hơn nữa mẹ kế cũng không từ chối hắn cầu yêu. Hai người liền cứ như vậy quấn lấy nhau nữa tháng, khi Phó Hằng về cũng không hề thu liễm, cho đến nay vẫn cứ vụиɠ ŧяộʍ làʍ t̠ìиɦ.

"Bên trong còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba cậu chưa rữa..." Từ Minh Châu thở hỗn hển lắc mông cọ côn ŧᏂịŧ của con chồng "Mau vào đi."

"Hiếu kính mẹ là chuyện con phải làm." Phó Thần kéo quần móc ra côn ŧᏂịŧ, để Từ Minh Châu chống hai tay lên tường mông vểnh cao, hắn cầm côn ŧᏂịŧ đặt trước hoa huyệt của mẹ kế, trầm eo đi vào.

"Hô..." Hai người đều phát ra tiếng thở dài thoả mãn. Phó Thần ôm eo Từ Minh Châu, đưa đẩy thắt lưng nói "Chặt quá... Kẹp ta sướиɠ muốn chết... Mẹ... Ra ngoài đi... Chúng ta đi."

"Ưʍ... Sướиɠ chết..." Từ Minh Châu khẽ rên rĩ, hai người dùng tư thế kết hợp, vừa đi vừa thao đi ra khỏi phòng tắm. Từ Minh Châu vừa bò lên giường thì có tiếng chuông điện thoại, hai người đồng loạt dừng lại. Là điện thoại của Phó Hằng gọi cho Từ Minh Châu.

"Mẹ nghe điện thoại đi." Phó Thần lấy điện thoại trên giường, ấn nút kết nối rồi đưa cho Từ Minh Châu.

"Chồng... Ưʍ..." Từ Minh Châu hít sâu một hơi, khẽ gọi một tiếng lại bị Phó Thần đỉnh hông nhẹ nhàng thao làm cô phát ra tiếng rêи ɾỉ sắc tình. Từ Minh Châu hung hăng trừng cái mặt cười của Phó Thần một cái, cắn răng mới không để mình phát ra âm thanh.

"Minh Châu? Làm sao vậy?" Phó Hằng kỳ quái hỏi, giọng của y lại mang theo thở dốc "Anh có việc gấp phải đi công tác. Hai ngày nữa sẽ về."

"Vâng... Ư... Anh đi cẩn thận... Ưʍ... Yêu anh..." Từ Minh Châu vừa bị con chồng thao lộng vừa nói chuyện với chồng "A... Nhã Mi mới ra ngoài... Ưʍ... Anh gọi cô ta theo... A a..." Hứa Nhã Mi là thư ký sinh hoạt của Phó Hằng, Từ Minh Châu tin chắc Phó Hằng sẽ lên giường với Hứa Nhã Mi, nhưng cô tin tưởng mình có được tình yêu thật sự của chồng; y đã từng quỳ gối trước mặt cha chỉ để có thể cưới cô. Mà cô cũng yêu chồng mình.

Cả Từ Minh Châu và Phó Hằng đều biết, bọn họ không hề hôn môi bạn giường, nụ hôn chỉ có đối phương mới có được. Hơn nữa, bọn cũng chưa từng "yêu bằng miệng" với bạn giường.

"Minh Châu... Em... Lại dùng giả dương cụ tự chơi mình à?" Hơi thở của Phó Hằng càng nặng nề hơi, ồ ồ thở dốc.

"Ưʍ... Đúng vậy... A a... Chồng ơi..." Đã bị phát hiện thì Từ Minh Châu cũng không kiên dè gì, lớn tiếng rêи ɾỉ "Chồng ơi... A a a... Nhanh quá... A ha... Anh đang làm gì... A a a..." Phó Thần hai mắt đỏ sậm, cuồng dã đưa đẩy thắt lưng đâm thọc vào hoa huyệt căng chặt của mẹ kế. Nữ nhân dâʍ đãиɠ này, cùng con chồng nɠɵạı ŧìиɧ cũng có thể bình tĩnh như vậy. Hắn không ít lần cưỡиɠ ɖâʍ bạn gái của bạn thân, mấy nữ nhân kia khi nhận được điện thoại của bạn trai thì chỉ mong mau mau ngắt kết nối thôi.

"Anh... Đang thủ da^ʍ... Minh Châu, kêu lên đi em." Phó Hằng cuối đầu nhìn bạn gái của con trai đang khẩu giao cho mình, hỗn hển thở dốc. Trước khi quen Từ Minh Châu thì y đã đem toàn bộ nữ và song nhi nhân viên trong công ty, cũng như các nữ nghệ sĩ và các song nhi nghệ sĩ trong công ty đặt dưới thân. Phó Hằng là thật sự yêu Từ Minh Châu, yêu đến mức cam nguyện quỳ trước mặt Từ Khả Khải, người mà y cực kỳ chán ghét kia để cậu ta đồng ý cho Từ Minh Châu kết hôn với mình, nhưng y cũng không nhịn được nɠɵạı ŧìиɧ.

"A a... Chồng ơi... To quá... A a ha... Thao chết em rồi... Ha a a... Thao em sướиɠ muốn chết... Chồng ơi... A a ha... Em kẹp chồng có sướиɠ không... A a a..." Từ Minh Châu lớn tiếng rêи ɾỉ. Phó Thần nắm mông mẹ kế điên cuồng dã lộng, tiếng da thịt va chạm vang *ba ba ba* cũng bị tiếng rêи ɾỉ không kiên dè của Từ Minh Châu át đi.

"Sướиɠ... Bà xã thật giỏi..." Phó Hằng đỏ mắt kéo Hứa Nhã Mi lên bàn, thô lỗ kéo qυầи ɭóŧ dưới váy con dâu tương lai ra, cầm côn ŧᏂịŧ đâm vào hoa huyệt của cô, ồ ồ thở dốc "Kẹp anh sướиɠ muốn chết... Anh có đâm đến tử ©υиɠ của em chưa?"

"Đâm đến... A a... Chồng ơi... Đâm đến rồi... Ha a a..." Từ Minh Châu phối hợp kêu lên, nói thì nói vậy thôi chứ chiều dài của ba con nhà này làm sao mà đâm đến tử ©υиɠ được, cho dù mười bảy thì cũng không đâm đến được.

"Bà xã nước thật nhiều... Kẹp anh thật chặt..." Phó Hằng cuồng dã đưa đẩy thắt lưng, ồ ồ thở gấp nói "Thao chết em... Bà xã dâʍ đãиɠ..." Hai bên đều có tiếng da thịt vang chạm đặc biệt chói tai, chẳng qua hai người đều ăn ý lơ đi mà thôi. Bọn họ chỉ quen biết mới hơn một năm nhưng giống như sinh ra đã là của nhau, hiểu nhau rất rõ ràng.

"Ưʍ... Chồng ơi... A a a... Em đến... Em đến... A..." Từ Minh Châu hét to một tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ phun mạnh lên qυყ đầυ của Phó Thần làm hắn hưng phấn mà càng dùng sức đỉnh lộng. Từ Minh Châu lại không hề sợ hãi mà rêи ɾỉ nói "Chồng ơi... A a... Hoa tâm bị nghiền nát... Ha a... Hoa tâm bị côn ŧᏂịŧ thao nát... A a a..."

"Bà xã dâʍ đãиɠ... thao chết em..." Phó Hằng đưa đẩy thắt lưng mới chậm lại thì động tác càng nhanh hơn, y nhét qυầи ɭóŧ ren trên chân Hứa Nhã Mi vào miệng cô không cho cô lên tiếng, động tác điên cuồng đỉnh lộng. "Bà xã... Có nghe tiếng anh thao em hay không?"

"Có... A a... Có nghe... Ông xã... A a... Chồng ơi... Mạnh quá... Ha a a... A a a... Ông xã..." Từ Minh Châu lớn tiếng kêu da^ʍ, cô nghe được Phó Hằng đang thao ai đó, cũng cảm nhận được Phó Thần đâm mạnh, miệng kêu ra đều là suy nghĩ trong lòng.

Suốt nữa giờ đồng hồ, Từ Minh Châu và Phó Hằng phone sεメ, cô được con chồng thao đến cao trào vài lần, y lại thao chuẩn con dâu cao trào vài lần. Phó Thần bắt đầu chạy nước rút, nhanh chóng đâm thọc gần trăm cái thì gầm nhẹ bắn ra.

"A a... Chồng ơi... Nóng quá... A..." Từ Minh Châu vội vàng cắt cuộc gọi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người xụi lơ vùi mặt vào gối.

Phó Hằng nghe tiếng cuộc gọi kết thúc, không để ý mà để điện thoại sang một bên, hai tay nắm mông Hứa Nhã Mi mà đỉnh lộng, rút qυầи ɭóŧ trong miệng chuẩn con dâu ra.

"Thế nào? Như nguyện của ngươi rồi?" Phó Hẳng thở dốc đưa đẩy thắt lưng "Tao cɧó ©áϊ câu dẫn đàn ông... Ngươi cho con ta đội bao nhiêu nón xanh rồi? Nói!"

"Không có... A a... Ha a... Sướиɠ quá... Con không có... A a a... Con chỉ cho Phó tổng thao... A a..." Hứa Nhã Mi lớn tiếng rêи ɾỉ, cô lớn hơn Phó Thần ba tuổi, cũng có cơ sở tình cảm với bạn trai, nhưng cô cũng không biết tại sao hôm nay mình vừa gặp Phó Hằng liền quỳ giữa hai chân y, dùng gò má cọ cho đũng quần nam nhân phồng lên.

"Tao hoá..." Phó Hằng thở dốc đưa đẩy đâm thọc thêm mấy chục cái rồi gầm khẽ bắn ra. Phó Hằng hỗn hển thở dốc mấy hơi, cầm lên qυầи ɭóŧ của Hứa Nhã Mi chặn bên dưới, vừa rút côn ŧᏂịŧ ra thì nhét qυầи ɭóŧ vào tao huyệt chưa khép lại, nghe tiếng rên khẽ của nữ nhân cũng không làm y có phản ứng. "Nằm yên đó." Phó Hằng ra lệnh một tiếng rồi đi vào phòng nghĩ lấy ra một cái khăn tay, nhét vào hoa huyệt đang ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ và qυầи ɭóŧ của Hứa Nhã Mi.

"Trở về thu dọn chuẩn bị cho chuyến công tác hai ngày. Tối nay ta muốn nhìn tao huyệt của ngươi còn nguyên trạng." Phó Hằng nói xong thì bắt đầu vùi đầu bận rộn. Bà xã muốn y mang theo nữ nhân này, y cũng phần nào đoán được nguyên nhân.

★—★

Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của Từ Minh Châu và Phó Hằng, từ sáng sớm y đã ôm vợ yêu còn ngái ngủ lên xe. Y ôm vợ yêu trong lòng, sủng nịnh hôn lên trán cô, là người này cho y biết tình yêu là gì.

Phó Hằng trước kia sau khi chia tay Lục Nhiên, lại không lừa được cậu ta đến Tân Nguyệt thì cũng bắt đầu giao du bạn gái bạn trai. Cái ngày mà Phó gia phá sản, người bạn gái vẫn luôn nói rằng về quê có việc lại xuất hiện trước mặt y, bỏ lại cho y một đứa trẻ vừa ra đời được hai tháng. Phó gia gặp tình cảnh nước sôi lữa bỏng này lại còn bị nữ nhân kia dậu đổ bìm leo, không ít người bỏ đá xuống giếng. Phó Hằng nhận ra, nữ nhân mà y đang giao du là cố ý để có thai rồi lén lút sinh con, chủ yếu là muốn bước vào Phó gia; nhưng Phó gia sụp đổ làm cô ta phải phá bỏ kế hoạch của mình.

Không ai biết Phó Hằng đặc biệt yêu trẻ con, nhìn đứa trẻ mang huyết thống của mình mà không nở vứt bỏ, chật vật hơn mười năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng mà Phó Hằng lúc này đã không còn là thằng nhóc bồng bột ngày trước, y đi 419 mà không bao tình nhân, không đi hội quán chơi đùa theo nhóm như trước; và y cũng không hôn môi không yêu bằng miệng với bất cứ ai.

Khoảng một năm rưỡi trước, mẹ ruột của Phó Thần khi sinh hắn là một là một diễn viên tuyến mười tám, cho đến nay cũng chỉ là một diễn viên hạng ba hết thời, cô ả lần thứ n tìm đến khóc nói nhớ con muốn gặp con. Từ Minh Châu vốn là được mời đến, làm thế thân những cảnh quay nữ đầu bếp chuyên nghiệp thay nữ chính; bộ phim kia là công ty của Phó Hằng đầu tư, lần đó cũng là lần bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.

Trong góc khuất, mẹ ruột của Phó Thần không ngừng khóc nói nhớ con nói xin lỗi, Từ Minh Châu lạc đường đi qua đi lại vài lần, rốt cuộc nhịn không được chen vào hỏi đường. Phó Hằng lần đầu tiên gặp một người xinh đẹp đến mức có thể so sánh với Lục Nhiên, lại nghĩ chắc cô ta cố tình, nhưng y vẫn thuận theo dẫn Từ Minh Châu ra khỏi công ty.

"Tình một đêm chứ?" Phó Hằng cảm thấy nữ nhân này cũng không phải đang cố tình tiếp cận mình, hỏi mới biết nguyên nhân cô đến đây, còn biết cô bị chứng mù đường. Vì vậy trước khi tạm biệt lại thốt ra một câu như vậy.

"Ồ!" Từ Minh Châu nhướng mày đảo mắt đánh giá nam nhân trước mặt lên xuống vài lần mới nói "Khách sạn Rosaly tám giờ tối, nói cho lễ tân tên tôi là được." Vừa dứt lời liền xoay người đi. Khách sạn Rosaly này không thuộc Biên Tự, lại không liên quan đến Việt Hải tập đoàn, hơn nữa đây là một khách sạn bốn sao bình thường, cô thường hẹn tình một đêm ở đây.

Phó Hằng nhướng mày nhìn bóng lưng thước tha của nữ nhân, cảm thấy hứng thú tăng vọt. Bảy giờ bốn mươi tám phút y lái xe đến Rosaly, giao chìa khoá cho bảo vệ rồi đi vào đại sảnh.

"Kính chào quý khách." Lễ tân tiểu thư nở nụ cười tươi tắn.

"Ta tìm Từ Minh Ngọc tiểu thư." Phó Hằng nhàn nhạt nói.

"A... Vâng..." Lễ tân tiểu thư hơi kinh ngạc một chút rồi cười nói "Từ tiểu thư ở tầng sáu phòng 607." Phó Hằng nghi hoặc nhưng không nói gì, lên phòng 607 gõ cửa, nghe giọng nói lười biếng của nữ nhân mới mở cửa đi vào. Từ Minh Châu nữa nằm nữa ngồi trên giường, thân hình trần trụi chỉ khoác một cái áo chào tắm bằng voan đỏ, voan đỏ nổi trên làn da trắng nõn làm bất kỳ thằng đàn ông nào đều mê mẫn.

"Tôi chỉ có vài quy tắc nhỏ." Từ Minh Châu bỏ cái ipad trên tay lên tủ đầu giường, nhàn nhạt nói "Tôi sẽ không yêu bằng miệng, tức là sẽ không hầu hạ anh. Tôi cũng sẽ không cùng anh hôn môi."

"Thật trùng hợp. Tôi cũng vậy." Phó Hằng cười nhạt bắt đầu cởϊ qυầи áo, vừa đi về phía giường vừa nhìn Từ Minh Châu để tuốt lộng côn ŧᏂịŧ. Chỉ ba giây thì côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, y thản nhiên nói "Nói như vậy cô cũng đã làm chuẩn bị rồi đi."

Trận làʍ t̠ìиɦ kinh điển nhất trong đời hai người cứ vậy diễn ra, không có tiền hí, không có yêu bằng miệng, không có hôn. Từ Minh Châu ngồi dậy cởϊ áσ choàng tắm ném xuống sàn, mở hai chân rút giả dương cụ trong hoa huyệt ra ném sang một bên. Phó Hằng nhướng mày huýt sáo một tiếng, lên giường đặt qυყ đầυ lên tiểu huyệt đầy nước, trầm eo đỉnh lộng. Không có bất kỳ động tác nào khác nhưng độ hứng tình của hai người đạt đến đỉnh điểm. Bọn họ giống như giúp nhau giải quyết du͙© vọиɠ, ấy vậy mà có thể làm đến bốn lần.

Mười giờ ba mươi phút, hai người sảng khoái rời khỏi khách sạn. Phó Hằng nhét cho Từ Minh Châu danh thϊếp của mình, nói cô nếu muốn có thể liên hệ với mình. Từ Minh Châu không nhận lấy mà muốn đổ một ván cược, nói ai là người gọi cho người kia trước là người thua. Hai người trao đổi số điện thoại, năm ngày sau, Phó Hằng nhịn không được mà nhận thua, hai người bắt đầu nói chuyện qua lại từ đó.

Bọn họ giống như sinh ra là để dành cho nhau, tính cách có nhiều điểm tương đồng, sở thích lại không thiếu điểm tương đồng. Vì vậy mà chỉ trong nữa năm đã quyết định đi đến hôn nhân. Nữa năm trước, sau màn phone sεメ đặc biệt phấn khích kia, trở về từ chuyến đi công tác thì y đã thẳng thắng nói chuyện với vợ. Từ Minh Châu cũng rất tự nhiên kể cho y nghe chuyện giữa cô và con trai mình. Bọn họ quyết định cho mối quan hệ hôn nhân của mình là open marriage.