Lén lút nɠɵạı ŧìиɧ, lσạи ɭυâи với ba chồng tương lai. Gọi ba chồng bằng ông xã, còn muốn ba chồng gọi bằng bà xã. Thẳng thắng thành khẩn với chồng trước khi cưới.
Từ Gia Bảo quen Mộ Trầm đã tám năm, quan hệ người yêu có sáu năm. Mộ gia tổ trạch là một toà tứ hợp viện cửu tiến, nghe nói của vị vương gia nào đó thời xưa, vô cùng xa hoa.
Đây không phải lần đầu Từ Gia Bảo đến Mộ gia, ba và cha của Mộ Trầm cũng rất quý cậu. Mộ gia mặc dù là thế gia lâu năm nhưng gia đình rất hài hoà, lão gia tử đã ở nước ngoài nghĩ dưỡng. Trong nhà ngoại trừ Mộ Trầm ra cũng chỉ có gia chủ Mộ Tuyên, năm nay bốn mươi sáu tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi và dẻo dai sung sức; phu nhân Lý Anh là một song nhi bốn mươi hai tuổi, nhưng nhìn qua chỉ khoảng ba mươi còn khá trẻ khá đẹp; cuối cùng là biểu tiểu thư Lý Tuệ, năm nay hai mươi hai tuổi đã lấy chồng, là cháu gái của phu nhân, xinh đẹp như hoa như ngọc. Ngoại trừ bốn chủ nhân, trong nhà còn có rất nhiều người giúp việc.
Hôm nay Từ Gia Bảo đi suối nước nóng với bốn người Mộ gia, còn có chồng của Lý Tuệ gọi Lăng Trác Thành. Mộ Tuyên nói chờ sau khi trở về sẽ chọn ngày, chính thức đến C thị đi gặp ba và cha Từ Gia Bảo làm cậu sửng sốt kinh ngạc, trong lòng vui vẻ vội gật đầu nói cảm ơn.
Suối nước nóng Quyết Minh uyển là một lựa chọn rất tuyệt, Mộ Tuyên đã thuê một căn tứ hợp viện nhất tiến lớn nhất, không gian vô cùng thoải mái. Nhưng Từ Gia Bảo không ngờ được chuyện phía sau làm cho cậu hoảng không thôi. Như lời thú tội của nguyên chủ, Từ Gia Bảo là một ngụy thiếu niên bề ngoài hay thẹn thùng nhưng bên trong đen tối.
Tám giờ mười lăm phút, thấy ngâm nhiệt trì đã hơn một giờ đồng hồ, Từ Gia Bảo nói với mọi người một tiếng rồi khoác áo choàng tắm trở về phòng. Cậu vừa trở về phòng không lâu, chỉ mới đem quần áo ướt cởi xuống thì nghe có tiếng mở cửa, cậu cho rằng Mộ Trầm về nên không để ý, chợt eo bị người ôm lấy làm cậu nhảy dựng lên. Hơi thở và mùi hương này không phải của Mộ Trầm.
"Chú... Chú Mộ..." Từ Gia Bảo run rẩy hốt hoảng gọi một tiếng, chỉ có cậu mới biết mình không có sợ mà còn có chút chờ mong. Như đã nói, Từ Gia Bảo không hề thuần khiết.
"Bảo Bảo..." Nam nhân thổi một hơi vào ốc tai Từ Gia Bảo, bắt chước cách gọi của con trai để gọi con dâu, ngậm lấy vành tai cậu mυ'ŧ một cái "Con thật đẹp."
"Con... Con... Chú Mộ... Chú thả con ra đi." Từ Gia Bảo thật ra muốn nói "Con đương nhiên là đẹp, cũng không nhìn Huyền Nữ nhan sắc ra sao. Thân là tiểu song nhi của cha, con có thể xấu được sao!?!" Nhưng câu này thì lộ liễu quá, cậu phải giả vờ mình đang sợ hãi gỡ tay cha chồng xuống khỏi eo mình.
"Ba chỉ muốn nhìn song nhi khuyết tật là như thế nào." Mộ Tuyên hôn lên má Từ Gia Bảo, khàn khàn nói, tay lại không yên phận đưa lên bóp bóp xoa bắn hai cái vυ' mềm mềm hơi nhô lên của cậu, cầm lấy nhũ tiêm mà xe xe kéo kéo.
"Ưʍ... Chú Mộ... Đừng..." Từ Gia Bảo nức nở khẽ kêu lên, hai chân mềm nhũng thiếu chút ngã xuống lại được nam nhân ôm eo kéo lại mới không quỳ rạp. Từ Gia Bảo lại không ngừng nức nở rêи ɾỉ "Đừng mà... Chú Mộ... Ưʍ... Đừng xoa vυ'... A... Ngứa quá... Vυ' ngứa quá... Đừng bóp mà..."
"Bảo Bảo, có muốn hết ngứa không?" Mộ Tuyên khàn khàn hỏi, ôm Từ Gia Bảo như ôm công chúa ra khỏi phòng tắm, ném lên giường.
"Chú Mộ..." Từ Gia Bảo sợ hãi co người vào góc tường "Con... Con là con dâu của chú mà."
"Con dâu phải hiếu kính cha chồng..." Mộ Tuyên cởϊ qυầи áo bò lên giường, không có hành động gì khác mà chỉ ôm Từ Gia Bảo vào lòng, để cậu ngồi lên chân đối mặt mình, thổi một hơi vào ốc tai cậu rồi nói "Con nói có phải không?"
"Ưʍ..." Từ Gia Bảo dáng vẻ ngây thơ khẽ gật đầu, cậu có một khuông mặt trẻ con nên khi giả vờ thẹn thùng ngây thơ rất khó bị nghi ngờ. Cậu ngây thơ nói "Nhưng mà hiếu kính... Cũng không thể... Không thể như vậy chứ."
"Có thể..." Mộ Tuyên hôn lên má con dâu, giọng nói từ tính đầy dụ hoặc "Con nhìn xem, nhị đệ của ba cũng đang chào con. Con không vui sao?"
"Con... Con... Ba chồng... Đây là không đúng." Từ Gia Bảo vẫn kiên trì một chút, nhưng tiểu hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ cọ đến chảy nước, cậu biết Mộ Tuyên cũng nhận ra điều này. "Ba chồng... Con... Chúng ta như vậy... Trầm sẽ thấy..." Từ Gia Bảo nói rồi muốn bò xuống lại bị Mộ Tuyên ôm chặt eo không động được.
"Bảo Bảo... Sẽ không bị phát hiện." Mộ Tuyên ôn nhu nói, cuối đầu hôn lên môi Từ Gia Bảo một cái, nhìn cậu dụ hống nói "Ba biết con cũng muốn... Chỉ cần con vẫn yêu Tiểu Trầm thì không có gì cả."
"Thật không ba?" Từ Gia Bảo mở to mắt đơn thuần hỏi lại, giống như một con thỏ con bị sói dụ dỗ mở cửa vậy. Từ Gia Bảo biết ý ba chồng nói là open marriage, cậu nghĩ ba chồng và cha chồng cũng là thuộc cộng đồng swinging, nhưng có thể xuống tay với con dâu thì thật rất hiếm thấy.
"Ừ, con cũng khó chịu rồi phải không?" Mộ Tuyên khàn khàn nói "Nằm xuống đi. Mở chân ra." Từ Gia Bảo đỏ mặt leo xuống nằm lên giường, đem hai chân mở thật to chờ ba chồng đến hái hoa. Cái giường này mới lúc trưa cậu và bạn trai mới làm qua, bây giờ lại là cậu và ba chồng.
Mộ Tuyên cuối đầu nhìn hạ thân của Từ Gia Bảo, chỉ cảm thấy đây là kiệt tác đẹp nhất của ông trời, y vùi mặt vào hạ thân con dâu liếʍ lên hoa môi xinh đẹp rồi chen đầu lưỡi vào mị thịt mềm mại, thoả thích liếʍ láp.
"Ưʍ... Ha... Ba ơi..." Từ Gia Bảo khẽ rêи ɾỉ, hai chân được nâng lên mở lớn tạo thành hình chữ M, cậu cuối đầu nhìn ba chồng đang vùi mặt vào giữa hai chân mình, hai tay cầm lên đùi đem đùi cậu mở lớn... Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cấm kỵ làm cả người Từ Gia Bảo hưng phấn đến đỏ bừng, đột nhiên hoa hạch ẩn dấu bên trong hai tiểu đản đản bị nam nhân mυ'ŧ lấy day cắm làm cậu chịu không nổi mà lớn tiếng rêи ɾỉ "Ba ơi... A a a... Đừng mυ'ŧ.... A a... Đừng cắn mà... Ba ơi... A a... Muốn bắn... Ba ơi con muốn bắn... A..." Từ Gia Bảo chưa từng có được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chỉ mυ'ŧ cắn hoa hạch cũng làm cậu bắn ra. Từ Gia Bảo hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, hỗn hển thở dốc.
"Bảo bảo... Nếu phòng không cách âm thì Tiểu Trầm đã nghe được rồi." Mộ Tuyên nằm đè lên người con dâu, khàn khàn nói rồi cuối đầu hôn lên môi cậu, cạy mở khớp hàm chen cái lưỡi đỏ vào miệng cậu liếʍ mυ'ŧ mọi ngóc ngách bên trong. Tận đến khi Từ Gia Bảo thở không nổi mà phản kháng thì Mộ Tuyên mới buông ra đôi môi hồng mềm mại kia.
"Ba ơi..." Từ Gia Bảo thở dốc nói "Sẽ không sao thật chứ?"
"Không sao." Mộ Tuyên đảm bảo nói, cuối đầu ngậm lấy nhũ tiêm bên phải của con dâu, một tay ôm eo cậu, một tay chen xuống dưới đâm một ngón tay vào tiểu hoa huyệt đỏ hồng. Mộ Tuyên hưng phấn nghe con dâu rêи ɾỉ, động tác ở miệng và tay càng thêm ra sức.
Mộ Tuyên biết hiện tại vợ mình đang mở chân cho con trai thao; y biết bọn họ có mối quan hệ lσạи ɭυâи này từ chín năm trước, Mộ Trầm và Lý Anh cũng biết y đã biết; ba người bọn họ đều biết nhưng lại không chọc thủng bức màng này, hơn nữa vợ chồng y là hình thức hôn nhân open marriage, để vợ dạy con trai làʍ t̠ìиɦ cũng không có gì sai. Mộ Tuyên nghĩ: Anh Anh chỉ là thay mình dạy con trai chuyện tìиɧ ɖu͙© mà thôi.
"Bảo Bảo, ba muốn đi vào." Mộ Tuyên khàn giọng nói, hôn lên môi Từ Gia Bảo một cái rồi cầm côn ŧᏂịŧ cọ cọ qυყ đầυ lên mị thịt ẩn bên trong hoa môi, cọ sát lên tiểu huyệt huyệt, nhìn con dâu nức nở vặn vẹo mông mà hài lòng cười nói "Bảo Bảo có muốn đại côn ŧᏂịŧ không?"
"Ưʍ... Ngứa quá... Ba ơi... Bên trong ngứa..." Từ Gia Bảo nức nở, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống "Ba ơi..."
"Bảo Bảo, có muốn đại côn ŧᏂịŧ đâm đâm chữa ngứa không?" Mộ Tuyên không tha hỏi, đem nữa cái qυყ đầυ cắm vào huyệt huyệt giảo lộng "Bảo Bảo gọi ông xã đi. Bảo bảo gọi ba là ông xã thì ba mới thưởng."
"... Ba ơi... Ông xã... Ông xã... A..." Từ Gia Bảo như nguyện ăn được đại côn ŧᏂịŧ, cậu câu tay ôm cổ nam nhân, nức nở lên án "Ba khi dễ người ta... Ba không gọi bà xã..."
"... Bảo bảo ngoan." Mộ Tuyên hơi kinh ngạc một chút, cả người hưng phấn đến côn ŧᏂịŧ trướng lên một vòng "Bảo Bảo ngoan, bà xã ngoan..." Mộ Tuyên nói xong thì đưa đẩy thắt lưng, nhẹ nhàng trừu sáp.
"Ưʍ... Ha a... Ba ba... Ông xã..." Từ Gia Bảo thích đến kêu loạn, mặc dù căn côn ŧᏂịŧ này cũng không to hơn côn ŧᏂịŧ của Mộ Trầm là bao, nhưng lại dài hơn hẳn nữa cái qυყ đầυ, phần đỉnh còn hơi cong xuống, bởi vậy mỗi lần thao vào đều móc vào hoa tâm làm cho Từ Gia Bảo sướиɠ đến kêu to.
"Bà xã sướиɠ không? Bà xã thích ba thao chứ?" Mộ Tuyên thở hồng hộc hỏi, thắt lưng lại càng thêm ra sức trừu cắm.
"A ha... Sướиɠ... Sướиɠ lắm... A a a... Ông xã... Ông xã thao con dâu sướиɠ quá... Ha a... A a... Con dâu thích ông xã thao... A a... Thao con..." Từ Gia Bảo hai mắt tan rã rêи ɾỉ nói lời dâʍ đãиɠ. Mộ Tuyên hai mắt sung huyết điên cuồng đưa đẩy thắt lưng, âm thanh da thịt va chạm vang *ba ba ba* đầy da^ʍ mỹ.
Thao hơn mười phút tư thế này, Mộ Tuyên nắm đùi và mông con dâu xoay lật làm cậu quỳ bò trên giường, côn ŧᏂịŧ xoay một vòng trong hoa huyệt nghiền ép hoa tâm làm Từ Gia Bảo hét một tiếng chói tai
"A... Ông xã... Ông xã... Hoa tâm bị thao nát... Con dâu bị ông xã nghềng nát hoa tâm... A a a..." Từ Gia Bảo sảng đến miệng chảy ra nước bọt không kịp nuốt, mông bị nam nhân nắm lấy không ngừng va chạm. Tư thế này làm côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu hơn, qυყ đầυ cong cong mài qua cửa tử ©υиɠ, cảm giác vừa đau vừa sướиɠ làm Từ Gia Bảo rêи ɾỉ kêu to "Thao đến... A a... Thao đến tử ©υиɠ... Ha a... Tử ©υиɠ ngứa quá... A a... Đau... Sướиɠ quá... A a a..."
Mộ Tuyên lấy tiếng rêи ɾỉ của con dâu làm động lực, cả người càng thêm sung sức mà thao lộng, lại đổi qua mấy tư thế, đến khi dùng tư thế quan âm toạ đài sen thì qυყ đầυ hoàn toàn chống lên cửa tử ©υиɠ. Từ Gia Bảo cả người giật nảy run rẩy, cậu hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào ngoài tiếng rêи ɾỉ ư a vô nghĩa. Mộ Tuyên mυ'ŧ lên nhũ tiêm của con dâu mấy cái, nghe tiếng cậu rêи ɾỉ cao vυ't lại càng khó nhịn hơn, y biết mình sắp không chịu được thì đè Từ Gia Bảo xuống giường, ở tư thế truyền thống cuồng dã cắm rút trừu sáp mấy chục cái rồi gầm nhẹ bắn ra.
"A a... Nóng quá... Muốn bắn... A a a... Bắn..." Từ Gia Bảo hét to một tiếng, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn lên bụng hai người đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt.
Mộ Tuyên ôm Từ Gia Bảo lật nằm trên người mình, hai người ôm nhau thở dốc, hạ thể cũng luyến tiếc tách rời.
★—★
Từ Gia Bảo cảm thấy ánh mắt của Lăng Trác Thành có chút cổ quái, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cậu không để ý.
Ngày hôm đó cùng ba chồng làʍ t̠ìиɦ ba lần làm Từ Gia Bảo giống như bị nghiện, trên người cậu nhiều dấu vết như vậy nhưng Mộ Trầm giống như không nhìn thấy, mặc kệ cậu thấp thỏm bất an mà vẫn ôn nhu sủng nịnh cậu. Thời điểm rời khỏi khu suối nước nóng thì Mộ Tuyên nói muốn đến Từ gia bàn chuyện cưới hỏi. Mộ Trầm đã hai mươi tám tuổi rồi, cũng nên lập gia đình.
Mộ Trầm nói được, Từ Gia Bảo cũng không ý kiến. Nhưng trên đường Mộ Trầm chở Từ Gia Bảo về nhà, hai người rốt cuộc nói chuyện thẳng thắng.
"Bảo Bảo..." Mộ Trầm dừng xe lại bên đường, nắm tay Từ Gia Bảo do dự nói "Anh có chuyện muốn nói rõ với em."
"Anh nói đi." Từ Gia Bảo khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến mình phải chiếm tiên cơ nên vội nói "Em cũng có chuyện muốn nói với anh... Em... Em..." Cậu không biết phải nói thế nào, trong lòng có chút hỗ thẹn, xấu hỗ rũ mi mắt.
"Em nói trước đi." Mộ Trầm ôn nhu nói, nắm tay người yêu an ủi.
"Em... Em nɠɵạı ŧìиɧ... Một lần..." Từ Gia Bảo quả thật thích cùng Mộ Tuyên làʍ t̠ìиɦ nhưng như vậy cậu lại càng hỗ thẹn. Từ Gia Bảo hai mắt đỏ hồng chực khóc nói "Em không biết mình làm sao... Em... Em... Em vẫn yêu anh như cũ... Nhưng mà... Nhưng em thích làʍ t̠ìиɦ với người kia..." Đã nói hết rồi, sau này cũng đừng hòng vu oan cậu.
"Nɠɵạı ŧìиɧ... Với ba sao?" Mộ Trầm trừng mắt không thể tin "Chỉ có một lần mà em lại thích làʍ t̠ìиɦ với ba? Hôm đó làm mấy lần? Còn anh thì sao?"
"Em... Em với ba làm ba lần..." Từ Gia Bảo đỏ mặt cuối đầu "Em cũng thích làm với anh, nhưng thích làm với ba hơn."
"Bảo Bảo..." Mộ Trầm thở dài ôm Từ Gia Bảo ngồi vào lòng, hôn lên môi cậu một cái mới nói "Chúng ta sắp cưới, anh cũng không thể dấu em. Anh từ năm mười chín tuổi đã làʍ t̠ìиɦ với cha, hai mươi hai tuổi đã làʍ t̠ìиɦ với Tuệ Tuệ. Cho đến nay anh vẫn cùng hai người họ làm... Em, có chấp nhận anh như vậy không?"
"Anh..." Từ Gia Bảo kinh ngạc đến ngây người, mờ mịt hỏi "Anh sẽ vẫn yêu em chứ?"
"Ở hiện tại này anh thật sự rất yêu rất yêu em." Mộ Trầm nghiêm túc cho ra đáp án, anh không biết được chuyện tương lai nhưng anh đảm bảo ở hiện tại này, người mà anh yêu chỉ có Từ Gia Bảo, Bảo Bảo của anh.