Song Diện Thục Nữ

Chương 7

“‘Cá tính của ‘anh’ thật tệ, thật là giống người Nhật Bản, tuy bất hòa nhưng lễ phép, nói tới nói lui đều rất văn vẻ lịch sự, một chút ý vị cũng không có.” Đỗ Tuyết Hội sớm đã có thói quen tất cả đàn ông đối với cô vừa nâng niu lại dỗ dành, khi nào thì gặp qua đối đáp lãnh đạm như thế?

“Cô hẳn là may mắn vì có thể nhận được sự lễ phép của tôi.” An Nhàn mỉm cười nói, liếc mắt nhìn Đỗ Phong Thần bên cạnh một cái.

Đỗ Phong Thần cao lớn lại ném đậu phộng vào miệng, ăn đến phát ra tiếng răng rắc.“Nói như vậy, tôi là cái người ngay cả lễ phép của ‘Mạc lão đệ’ cũng không nhận được?”

Mạc An Nhàn chỉ cười lạnh, không trả lời.

“Quá đau lòng, tôi còn là ông chủ của ‘cậu’, làm ơn tôn trọng một chút.”

Thanh âm cô cười lạnh rõ ràng hơn, lúc này ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn anh.

Thương Trất Phong một bên tán thưởng lắc đầu, tầm mắt thay phiên nhìn hai người, vẻ mặt là biểu tình khâm phục. “Đối thoại phấn khích như vậy quả thực cho tớ xem thế là đủ rồi, đại khai nhãn giới. Con trai của Mạc lão cha quả nhiên cũng không phải loại người tầm thường, tớ không cần lại lo lắng cậu sẽ dạy hư ‘cậu ta’, xem ra ‘cậu ta’ thật sự thông minh, nói không chừng còn có thể một chiêu quật trở lại, đem cậu ăn gắt gao.”

Đỗ Phong Thần quay đầu nhìn bạn tốt liếc mắt một cái, rõ ràng nhìn thấy trên mặt đối phương chính là biểu tình cười trên nỗi đau của người khác. Anh khẽ nhíu mày, lần đầu bị người mỉa mai như vậy.

An Nhàn dọn dẹp mặt bàn lại sạch sẽ, các loại tư liệu đều bị bỏ vào trong bàn, hoặc là cái tủ sau lưng, đảo mắt cái bàn trở nên trống rỗng, chỉ đặt vài cây bút bi.

Lôi Đình thuận tay cầm lấy bút bi trên bàn, một bên xoay tròn bút trên ngón tay, một bên đánh giá “An Hiền”. Ánh mắt lợi hại nhìn kỹ, sau đó mày rậm thong thả nhăn lại.“Tôi chưa từng nghe Mạc lão cha đề cập qua, ông ấy còn có người thân ở Nhật Bản. Ông ấy ở Đường gia mấy năm, chưa từng tiết lộ chuyện này.” Anh phụ trách an toàn của Đường gia, nhưng lại để sót tình hình gia đình của quản gia, điều này làm cho anh có chút không vui.

“Tôi chỉ biết ông ấy hình như hàng tháng đều đến Nhật một chuyến, còn tưởng rằng ổng tới đó là để theo đuổi con gái Nhật Bản, không nghĩ tới là bởi vì con trai đang đi học ở Nhật.” Đỗ Phong Thần nói, nâng mắt nhìn “Mạc An Hiền”, trong mắt có một chút đăm chiêu.

“Tôi từ nhỏ cùng với mẹ định cư ở Kyoto, trong khoãng thời gian đó chưa từng trở về Đài Loan.” Cô tránh đi tầm mắt của anh, cúi đầu tùy ý dọn dẹp.

“ ‘Anh’ là con lai?” Đỗ Tuyết Hội tò mò, vẫn còn nhớ rõ sáng nay anh trai một bên xem trận bóng, một bên cười giễu cợt lẩm bẩm tự nói, hình như là nói cái gì tiểu giặc Oa.

An Nhàn gật gật đầu, phủi cái ghế đệm đầy bụi, thong dong ngồi xuống, kéo cái ngăn tủ củ kỹ gỉ sắt, thình lình một con gián bò ra, cô khϊếp sợ buông tay, nhịn xuống không thét chói tai.

“Sợ gián sao? Sao lại giống con gái vậy?” Đỗ Phong Thần châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nâng cằm ‘cậu’ lên.

“Nói đến ‘cậu’ ngay cả khuôn mặt này cũng giống hệt như con gái, xinh đẹp đến kỳ quái.”

An Nhàn kinh hoảng xoay đầu, tránh né sự tiếp xúc của anh, liên tục lui về phía sau vài bước, còn vấp chân vào cái hòm đựng giấy tờ trên đất, nếu không được Thương Trất Phong đỡ, cô chắc đã ngã rầm xuống đất.

Anh như thế nào lại chạm vào cô? Cô hiện tại còn là nam trang mà! Chẳng lẽ cô hoàn toàn tính sai, kỳ thật anh căn bản là biếи ŧɦái đến ngay cả thiếu niên cũng muốn nhúng chàm? Ngay cả một thân nam trang này cũng không bảo hộ cho cô được?

“Bị dọa thành như vậy sao? Sợ tôi ăn ‘cậu’ ?” Đỗ Phong Thần lộ ra tươi cười có chút đăm chiêu, nhìn “An Hiền” Cơ hồ muốn trốn vào sau lưng Thương Trất Phong. Anh vuốt nhẹ đầu ngón tay, nhớ lại cảm giác khi nãy chạm đến da thịt, có bao nhiêu mịn màng bóng loáng.

Có một dự cảm kỳ dị làm anh nheo mắt lại, con ngươi đen nhánh lợi hại nhìn chằm chằm ‘cậu’, không bỏ sót một chi tiết nào.

“Sợ anh đem cái bệnh kỳ quái lây sang cho tôi.” Cô nhe răng trợn mắt nói.

Thương Trất Phong cười khẽ vài tiếng, cúi đầu nhìn ‘cậu’ . “may mà ‘cậu’ đủ nhanh mồm nhanh miệng, bằng không người thường sớm đã bị Đỗ Phong Thần khi dễ gắt gao. Mạc lão cha an tâm đem ‘cậu’ đến cái văn phòng thám tử này, cũng là đối với năng lực phản ứng của ‘cậu’ có vài phần hiểu biết đi!”

“Một năm chỉ gặp mặt vài lần, nói gì đến hiểu biết.” An Nhàn thản nhiên nói, nhẹ nhàng tránh khỏi hai tay Thương Trất Phong, không hề nhận lấy sự giúp đỡ của anh.

Đỗ Phong Thần đến gần vài bước. “Mạc lão cha luôn trốn trong một góc ở Đường gia, cầm ảnh chụp lầm bầm lầu bầu, như là đang nói chuyện. Tuy rằng các người ở tại Nhật Bản, nhưng Mạc lão cha vẫn luôn thường xuyên nhớ đến ‘cậu’, chưa bao giờ từng quên.”

Tiếng nói thuần hậu nam tính của anh làm cho An Nhàn nghĩ đến mùi rượu nồng nặc, ấm áp như vừa lấy ra từ trong suối nước nóng, mùi rượu cùng với hương thơm độc đáo của suối nước nóng, làm cho người ta say mê……

“Ông ấy thường nhắc tới tôi?” Những lời này là hỏi Đỗ Phong Thần, An Nhàn dù sao cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, xem cha đã nói về mình với anh ta như thế nào, mới có thể an bài biện pháp ứng đối cho ba tháng sắp tới.

“Dường như không có.” Đỗ Phong Thần hai tay bỏ trong túi, dương dương tự đắc ngồi trên mép bàn, từ trên cao nhìn xuống “An Hiền”.

Lôi Đình tiếp theo trả lời. “Những năm gần đây ông ấy chỉ là thường xuyên lấy tấm hình ố vàng kia ra nhìn, hàng tháng đều bay đến Nhật báo danh một lần, ngoài ra chưa từng nhắc tới chuyện của ‘cậu’ với chúng tôi, tôi chỉ biết ổng ở Nhật có người thân. Thẳng đến ngày đó ổng gọi điện thoại đến, muốn chúng tôi chiếu cố ‘cậu’, chúng tôi mới biết được sự tồn tại của ‘cậu’.”

Mấy người bọn họ là đồng nghiệp nhiều năm kiêm bạn tốt, đều biết tình yêu xuyên biên giới của Mạc lão cha ở Nhật Bản.

An Nhàn gật gật đầu. Cô biết Đường gia, có tài phú cùng với quyền thế kinh người, thế nhưng ngược lại có nguy cơ đáng sợ ẩn núp. Căn cứ vào lập trường bảo hộ người nhà, Mạc Dã Đê đối với người ngoài đều giữ bí mật, sẽ không dễ dàng nhắc tới người nhà. Còn nữa, Nam chủ nhân của Đường gia tuy rằng rất ít qua lại với phụ nữ, thế nhưng vài cán bộ cao cấp đều là phụ nữ lão luyện, nếu không cần thiết, ông cũng không hy vọng con gái mình tiếp xúc với những người phụ nữ này.

“Mặt khác, ông chủ cũng nhắc tới, muốn gặp các người.” Thương Trất Phong thong thả nói.

“Đường Phách Vũ? Anh ta muốn gặp tôi làm cái gì?” An Nhàn kinh ngạc trong nháy mắt. Cái người đàn ông danh tiếng lan xa trong thương giới tiểu sử kể ra đến mấy ngày liền, thần bí mà lãnh khốc, quyền thế trong tay kinh người; Anh ta tại sao lại rãnh rổi để ý đến nhân vật nhỏ như cô? Chẳng lẽ địa vị của cha già ở Đường gia thực sự cao như vậy?

“Có thể chính là quan tâm, Mạc lão cha ở Đường gia nhiều năm, cũng không bằng lòng để ‘cậu’ lộ diện, Đường gia có rất nhiều người tò mò về ‘cậu’, bao gồm Đường Tâm, con bé thực kiên trì muốn gặp ‘cậu’.” Nhớ tới cô gái bốc đồng của Đường gia, các đấng mày râu đều bày ra vẻ mặt đau khổ. Ở Đường gia, Đường Tâm là điển hình của tiểu bá vương, rất ít người có thể quản được hành động của cô.

Ngày thường, sẽ không ngừng trình diễn tiết mục quản gia giằng co với Đường Tâm, xem ra Đường Tâm là định đem nổi oán giận với Mạc lão cha đổ vào đầu con trai ổng đi.

“Ông chủ muốn gặp tôi, đại khái không chỉ là quan tâm chứ?” Đỗ Phong Thần đùa cợt nói, trong ánh mắt là vẻ bất cần, trở nên nguy hiểm.

An Nhàn có chút kinh sợ, không thể tưởng tượng nhìn thấy anh bất cần, lại có biểu tình như vậy? Hệt như có thể diệt trừ tất cả chướng ngại ngăn cản trước mắt…… Có thể trở thành cán bộ cao cấp của “tập đoàn Thái Vĩ”, Đỗ Phong Thần hiển nhiên cũng không phải là đàn ông bình thường.

Chính là, một người đàn ông với vẻ ngoài bất cần như vậy, khi thực sự nguy cấp, lại sẽ tản mát ra sức hấp dẫn nguy hiểm như thế nào?