Ách! Cô cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân vì sao ba tức giận, cái này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
An Nhàn sợ tới mức trốn sang một bên, mắt thấy tay đối phương lại muốn bóp lấy cổ của cô, cô vội vàng nhắm mắt lại. Nhưng đợi vài giây, cô chỉ nghe thấy tiếng rống giận từng bước đến gần, nhưng mà còn cách cô một khoảng cách. Cô lặng lẽ mở mắt, phát hiện là do Đỗ Phong Thần từ phía sau ôm lấy Đường Phách Vũ, cứu lấy cái mạng nhỏ của cô.
“Đừng ngăn cản tôi! Cái thằng giặc lùn này dám chạm vào con gái tôi, con bé chỉ mới mấy tuổi, bọn nó vậy mà ngủ chung với nhau?!”
Đường Phách Vũ mất đi lý trí gầm rú, nhưng từ từ bị Đỗ Phong Thần lôi ra bên ngoài.“Chết tiệt! Buông ra ngay, nếu không ngay cả cậu tôi cũng gϊếŧ!” Anh quát.
“Xin lỗi, không thể như cậu mong muốn, chuyện của tiểu giặc Oa cũng là chuyện của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu gϊếŧ chết ‘Cậu ta’.” Đỗ Phong Thần tiếp tục lôi ông chủ ra ngoài, còn tranh thủ nói với An Nhàn: “Đóng cửa lại, tuyệt đối phải khóa cửa thật kỹ, ở bên trong đợi không được đi ra, chờ tôi thuyết phục cậu ấy xong, ‘Cậu’ mới có thể ra khỏi cửa, có nghe hay không!”
Anh cẩn thận căn dặn, chả quan tâm đến sự uy hϊếp của ông chủ.
An Nhàn nhanh chóng tiến lên, đóng cửa lại, sau đó xoay người dán vào cửa. Cô thở hổn hển, bất an sờ sờ cổ họng, cô chỉ có thể cầu nguyện Đỗ Phong Thần có thể làm dịu cơn giận của Đường Phách Vũ, nếu không khi cha trở lại Đài Loan, có lẽ sẽ phải chơi trò ghép đồ vật thôi, đem cô đã bị bầm thây vạn đoạn ghép lại.
Ở phòng khách, hai người đàn ông đang đánh nhau. Đường Phách Vũ là vì chuyện con gái mà tức giận; Mà Đỗ Phong Thần thì vì Mạc An Nhàn mà cố gắng.
“Cậu bình tĩnh một chút, Đường Tâm mới có mấy tuổi, sẽ xảy ra chuyện gì?” Đỗ Phong Thần cố gắng giúp ông chủ lấy lại bình tĩnh, thế nhưng dường như rất khó khăn, Đường Phách Vũ nhìn thấy con gái và “Mạc An Hiền” Cùng ngủ chung một giường, thì mất hết lý trí.
“Đường Tâm còn nhỏ như vậy, cái thằng biếи ŧɦái kia dám chạm vào nó!” Đường Phách Vũ rống giận, bất chấp muốn trở lại trong phòng, anh muốn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi đích thân bóp chết người kia, cho dù đối phương là con của lão Mạc cũng vậy, anh không thể tha!
“‘Cậu ta’ không có khả năng chạm vào Đường Tâm, ông chủ,‘Cậu ta’ là phụ nữ.”Đỗ Phong Thần tuyên bố, biết với thanh lượng như vậy, bọn họ nói chuyện cũng sẽ không truyền vào phòng.
Động tác của Đường Phách Vũ trong nháy mắt cứng ngắc, như là đột nhiên biến thành tượng đá. Anh nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định được mình đến tột cùng là vừa nghe thấy cái gì. “Cái gì?” Anh hỏi lại.
“Tiểu giặc Oa là phụ nữ.” Đỗ Phong Thần thong thả cong môi mỉm cười, lộ ra một nụ cười có chút đăm chiêu, tầm mắt nhìn về phía cửa phòng.
“ Là người phụ nữ của tôi.” Trên khóe môi lộ ra một nụ cười thật sâu.
Chap 7.1
Trong tổng bộ “Tập đoàn Thái Vĩ” ở Đài Bắc, Mạc An Nhàn như đứng đống lửa ngồi đống than, trên sô pha thay đổi tư thế ngồi liên tục, cô đưa tay kéo kéo khăn quàng trên cổ, tận lực tránh né ánh mắt dò xét của Đường Phách Vũ, cúi đầu uống cà phê mà tổng tài phu nhân tự tay pha. Thành thực mà nói, cà phê này không phải khó uống bình thường.
Bởi vì tổng tài cùng với vài vị cán bộ cao cấp đã đến, mọi người hỗn loạn thành một đoàn, khẩn trương suy đoán, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì hội nghị tổng tài phải bỏ qua tuần trăng mật, trở lại Đài Loan tự mình xử lý?
“Chuyện xãy ra tối hôm qua, tôi rất xin lỗi.” Đường Phách Vũ cứng ngắc nói, tựa vào ghế da nhìn An Nhàn. “Bởi vì Đường Tâm mất tích, làm cho tôi quá mức khẩn trương. Là Đỗ Phong Thần cố gắng giải thích, mới làm cho tôi tỉnh táo lại.” Anh nhìn Mạc An Nhàn biểu tình lạnh lùng nếu không phải Mạc An Nhàn là con gái, anh chắc chắn sẽ bầm thây vạn đoạn cái thằng đã ngủ chung với Đường Tâm.
Tuy rằng thông minh hơn người, nhưng chuyện có liên quan đến con gái cưng, Đường Phách Vũ sẽ hoàn toàn mất hết lý trí, hoàn toàn quên Đường Tâm vẫn còn là một đứa con nít, căn bản không làm ra “Chuyện xấu” gì…… Kỳ thật cũng khó nói, trước khi gặp Khoản Khoản, anh cũng là quan hệ nam nữ bừa bãi, mà mấy tên thuộc hạ tất cả đều là kẻ thù chung của phụ nữ, trời mới biết sẽ gây cho Đường Tâm những ảnh hưởng lệch lạc gì?
“Anh có thể hiểu là tốt rồi.” An Nhàn nhún nhún vai, nhìn về phía Đỗ Phong Thần, lại nhìn thấy anh có chút đăm chiêu cười tà. Nụ cười kia làm cô thập phần bất an, giống như là anh đang nắm giữ bí mật gì đó mà cô không biết. Cô không ngừng suy đoán, rốt cuộc là anh đã dùng biện pháp gì để thuyết phục Đường Phách Vũ ?
Anh như là nhận thấy được tầm mắt của cô, mỉm cười với cô một cái, sau đó thong dong đi tới, bỗng vươn tay vuốt bờ môi của cô, động tác mặc dù nhanh, nhưng cũng làm cô sợ đến hồn phi phách tán. “Dính cà phê.” Anh đem ngón trỏ bỏ vào trong miệng nhấm nháp, nhướng mày nhìn cô, bộ dáng tà mị đến cực điểm. “Cậu thích uống cà phê đen? Không thêm đường sao?”
Mạc An Nhàn sợ tới mức gần như nhảy dựng lên, di chuyển sang chổ khác trên sôpha, thầm nghĩ muốn tránh đi một chút. “Anh — biếи ŧɦái!”
Cô cứng ngắc nói. Loại đàn ông nguy hiểm này, nên bị bắt vào tù.
“Cậu còn chưa thấy qua bộ dáng tôi chân chính biếи ŧɦái.” Anh ám muội nói, bộ dáng tươi cười không có thay đổi.
“Tôi không phải người nhà của anh, đừng chạm vào tôi.” Cô miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sợ hãi tới cực điểm. Rốt cuộc là anh đã nhìn thấu ngụy trang của cô, hay anh căn bản là mặc kệ nam hay nữ, người tới đều nhận, yêu cả hai giới?
“Tiểu giặc oa, cái này còn chưa xem là chạm vào ‘cậu’.” Đỗ Phong Thần mỉm cười, đem những lời này trở thành khen tặng, cúi đầu tựa vào bên tai cô nói nhỏ, vừa lòng thấy cô bị dọa mặt trở nên trắng bệt, mới đứng thẳng người dậy, xoay người đi đến trước bàn làm việc của Đường Phách Vũ.
Anh đưa tay lấy ảnh chụp và tư liệu từ trong cặp da ra, đặt ở trên bàn. “Đây là mấy tối nay tôi theo dõi Thái Chấn Phương thu thập được. Tình hình hắn qua lại với mấy công ty khác, cùng với đường dây ăn cắp tin tức của công ty, đều ở trong này. Chỉ là để xâm nhập vào địa bàn của giặc cũng phải trả cái giá không nhỏ, tuy rằng tôi không thường lộ diện ở ‘Thái Vĩ’, nhưng là Thái Chấn Phương đại khái cũng nhận ra tôi, hắn ta rất nhanh sẽ biết, cậu đã bắt đầu hoài nghi.“
“Hiệu suất làm việc của cậu tốt hơn tôi tưởng nhiều lắm.” Đường Phách Vũ nói, cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn. Khi nhìn thấy bằng chứng cấp dưới buôn bán cơ mật của công ty, ánh mắt anh trở nên lãnh khốc. Anh yêu cầu cấp dưới tuyệt đối trung thành, nếu có loại chuyện này phát sinh, anh tuyệt đối sẽ nghiêm trị, nửa điểm cũng không khoan hồng.
“Nếu không phải bị mỹ nhân xinh đẹp nào đó làm phân tâm, làm gián đoạn trình tự điều tra, hiệu suất điều tra của tôi còn tốt hơn nhiều.”
Tầm mắt liếc về phía An Nhàn, hài lòng khi thấy cô khẩn trương nghiêng tai lắng nghe.
“Lại có diễm ngộ?” Lôi Đình hừ lạnh một tiếng. Anh nhìn ra thái độ khác thường của Đỗ Phong Thần, cũng tham gia vào đội ngũ đùa dai.
Đỗ Phong Thần mỉm cười, không chút khách khí nói xằng nói bậy, con ngươi đen chớp động trêu chọc. “Đúng vậy, tôi ở trong quán bar anh hùng cứu mỹ nhân, cứu một mỹ nữ có khẩu âm của ngoại quốc; Cô ấy bởi vì lòng mang cảm kích, cho nên nhiệt tình lấy thân báo đáp. Các cậu không biết, dáng dấp cô ấy đẹp đến làm cho cả đời khó quên, hơn nữa giọng nói mang âm điệu Nhật Bản mềm mại, diện mạo yêu kiều –”
“Câm miệng, anh nói bậy!” An Nhàn không thể nhịn được nữa, không thể nghe anh ăn nói hạ lưu như vậy, thế nhưng lại đem sự thật vặn vẹo thành như vậy, một đêm kia rõ ràng anh ta kéo cô chạy trốn, như thế nào thành anh hùng cứu mỹ nhân?
Càng quá đáng hơn là, cô nghe thấy những lời nói tùy tiện từ trong miệng anh, mỹ nhân xinh đẹp ngoại quốc kia là ai. Anh như thế nào có thể nói cô thành như vậy? Một đêm kia, rõ ràng là anh cướp đoạt đi nụ hôn của cô.