Anh quay đầu, con ngươi đen lợi hại nhìn thẳng vào mắt cô. “Cậu như thế nào có thể lên án tôi là nói bậy? Tiểu giặc Oa, lúc ấy cậu cũng có ở đó sao?” Anh tiến sát từng bước hỏi, dứt khoát vô lại tới cùng, nụ cười nơi khóe miệng làm anh thập phần tà ác. “ Cậu cũng nhìn thấy mỹ nữ ngoại quốc đối với tôi yêu thương nhung nhớ, nghe thấy tiếng thở gấp của cô ấy sao?”
An Nhàn nói không nên lời không có cách nào phản bác, bị anh làm cho tức giận đến phát run. Cô cắn răng, oán hận thật muốn rời đi.
Cái tên đàn ông này đến cùng là có thể tà ác tới trình độ nào?
“Thở gấp?” Đường Tâm nghe thấy không hiểu, rất có tinh thần ham học hỏi từ dưới bàn làm việc ló đầu ra. “Thở gấp là cái gì? Mềm mại thở dốc? Đại biểu thân thể thực suy yếu sao?” Cô bé đứng lên từ giữa hai đùi của Đường Phách Vũ, trước nhìn ba ba xanh cả mặt, sau lại nhìn mấy người xung quanh, chờ đợi đáp án.
“Con trốn ở chỗ này đã bao lâu?” Đường Phách Vũ cau mày, nghiêm túc tự hỏi xem có phải nên tống khứ Đường Tâm ra nước ngoài. Nếu như còn giữ tiểu quỷ này lớn lên bên người, vài năm sau, chắc là sẽ nuôi ra một đứa con gái kinh hãi thế tục.
“Con hôm nay cùng mẹ đến công ty, nghe nói các người sẽ họp, nên trốn ở chỗ này trước.” Đường Tâm trả lời, lại quay đầu nhìn Đỗ Phong Thần, chờ mong anh trả lời. Nhưng mà xem ra mấy ông chú này có chút xấu hổ, liền ngay cả An Nhàn sắc mặt cũng không tốt. Cô bé hoài nghi mình đã hỏi một vấn đề rất mẫn cảm.
“Mẹ con đâu?” Đường Phách Vũ thong thả nheo mắt lại.
Đường Tâm nhún nhún vai, vươn tay xuống dưới bàn công tác chộp tới, đem Phương Khoản Khoản chật vật ở dưới đó lôi ra.
“Hi!” Không biết nên nói cái gì, Khoản Khoản xấu hổ cười, thấp thỏm nhìn chồng mình, khuôn mặt phúng phính phiếm đỏ.
“Phách Vũ, em chỉ là nhớ anh, cho nên mới nghĩ trốn ở nơi này cho anh một sự ngạc nhiên — a!” Chưa kịp nói hết lời, cổ tay đã bị chồng nắm lấy, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể ngã vào trong lòng anh.
“Em bị Đường Tâm dạy hư rồi.” Đường Phách Vũ tình ý sâu xa nói, kề trán vợ yêu, hít lấy hơi thở ngọt ngào trên người cô.
Nghe lén cùng rình coi, cho tới bây giờ đều là sở trường của quản gia Mạc Dã Đê, từ khi Đường Tâm còn bé đã dốc sức truyền dạy.
Nhưng mà gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở chung lâu ngày, liền ngay cả Phương Khoản Khoản đơn thuần thiện lương cũng bị dạy hư, đi theo Đường Tâm nghe lén.
“Ba, người còn chưa có trả lời con đâu!” Đường Tâm kéo tay áo Đường Phách Vũ, thình lình, áo bị người phía sau kéo lên, thân hình nho nhỏ của bé lưng chừng ở giữa không trung. Cô bé ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt không đồng ý của Đỗ Phong Thần.
“Đường Tâm, thở gấp là chỉ thực thoải mái.” Thương Trất Phong ngồi ở một bên, luận sự trả lời.
“Đừng dạy hư trẻ con!” Đỗ Phong Thần trách móc nói, cúi đầu nhìn Đường Tâm.“Tiểu ác ma, những chuyện này không phải là điều con nít nên nghe, mà mấy vấn đề này con nít lại càng không nên hỏi.” Anh ung dung nói, đặt Đường Tâm lên sô pha, rời xa đôi vợ chồng đang ân ái ngồi trên ghế kia.
Đường Tâm hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ trưởng thành hơn so với tuổi của mình, mắt đẹp liếc nhìn Đỗ Phong Thần. Có vài phần không cho là đúng. “Con không nên hỏi? Là trong lòng các người có quỷ, không dám trả lời con đi? Chỉ lo nói đến mỹ nữ ngoại quốc kia, có trời mới biết rốt cuộc là thật hay giả.”
“Chú thật khổ sở, cháu vậy mà lại giống tiểu giặc Oa nghi ngờ chú.” Đỗ Phong Thần lấy tay che ngực, vẻ mặt hết sức khoa trương, làm cho mọi người nhìn thấy mà buồn cười. Thân hình cao lớn, cùng với ngũ quan đẹp trai, làm cho anh xem ra có vài phần giống với bộ dáng của diễn viên đóng kịch trên sân khấu.
“Là chú làm cho người khác khó tin tưởng.” Đường Tâm bĩu môi, quay đầu đi kéo An Nhàn hướng ngoài cửa đi. “Em rất đói bụng, cùng em ra ngoài mua bánh bích quy nha, đừng ở tại chỗ này, nghe đàn ông thối nói bậy.” Cô bé kéo Mạc An Nhàn, rất nhanh liền biến mất sau cánh cửa.
Trong phòng làm việc có chút trầm mặc, Phương Khoản Khoản cảm thấy kỳ quái, nhịn không được từ trong ngực chồng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mấy người đàn ông trong phòng, biểu tình của mỗi người đều có chút cổ quái. Kỳ thật, từ lúc tuần trăng mật bị cắt ngang, bắt đầu vội vàng trở lại Đài Loan, tất cả dường như có điều gì đó không thích hợp, Đường Phách Vũ tính tình vốn lạnh lùng trầm lặng, mấy ngày nay lại thường xuyên cau mày.
“Anh không vui khi Đường Tâm ở cùng một chổ với ‘An hiền’ sao? Em sẽ dẫn Đường Tâm quay về.” Cô nghĩ lầm Đường Phách Vũ vẫn còn tức giận vì chuyện lúc trước, vì thế đề nghị. Cô cũng hiểu được phản ứng quá mức này của chồng, là vì quá mức cưng chìu con gái người làm cha vốn là có chút không thể nói lý, cô chính là trong lòng cảm thấy thú vị.
“Không sao, cho họ đi một chút đi!” Đường Phách Vũ nói, trong con ngươi đen không còn tức giận như lúc trước.
“Đúng vậy, yên tâm được rồi, dù sao thì tiểu giặc Oa tuyệt đối là không thể chạm vào Đường Tâm được.” Lôi Đình thong thả nói, bưng ly cà phê nhấm nháp .
Đỗ Phong Thần nheo mắt, thận trọng nhìn bạn tốt, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cậu có biết ?” Anh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tin tức lại truyền nhanh như vậy.
“Biết cái gì? Chuyện tiểu giặc Oa là con gái?” Trả lời là Thương Trất Phong, trên khuôn mặt tao nhã của anh hiện lên nụ cười, khoái trá nhìn Đỗ Phong Thần. “Chúng tôi đương nhiên biết, tối ngày hôm kia ông chủ đã nói cho chúng tôi biết.” Anh luôn luôn tao nhã hữu lễ, trong bọn họ cũng là người có ánh mắt nhạy bén nhất, thế nhưng ngay cả anh cũng không nhìn ra mánh khóe nữ giả nam của An Nhàn, có thể thấy được An Nhàn hành động thuần thục.
Đỗ Phong Thần lấy tay chống trán, phát ra tiếng rêи ɾỉ. “Tôi còn nghĩ rằng nhiều chuyện là sở trường của phụ nữ, không nghĩ tới ông chủ và bạn tốt của mình, là đàn ông chính hiệu, thế nhưng cũng nhiều chuyện đến đáng sợ!”
“Cậu nói những lời này rất sỉ nhục người.” Đường Phách Vũ vẻ mặt bình tĩnh nói, ôm vợ yêu mềm mại không xương vào trong lòng. Anh là quan tâm, thế nhưng bị nói thành nhiều chuyện!
“Đúng vậy, quan tâm đến vấn đề
tính hướng( xu hướng giới tính)
của bạn tốt, là rất quan trọng. Mấy ngày nay, chúng tôi trơ mắt nhìn cậu động tay động chân với tiểu giặc Oa, ánh mắt giống như là muốn đem người ta nuốt vào bụng, còn tưởng rằng cậu thay đổi mục tiêu, đối tượng săn bắt từ mỹ nữ chuyển thành mỹ thiếu niên.”
Thương Trất Phong dùng ngữ khí quan tâm nói, trên thực tế lời nói trong miệng đều có ý đùa cợt, anh lắc đầu, tiếp tục nói: “Mệt chúng tôi quan tâm đến cậu như vậy, sợ cậu nổi ‘Hứng thú’ mới sẽ nhiễm phải bệnh kỳ quái, giúp cậu đặt một cái hẹn với bệnh viện, phải làm vài kiểm tra!”
“Thật sự là cám ơn cậu.” Đỗ Phong Thần nghiến răng nghiến lợi nói, nghe ra bạn tốt châm chọc. Anh cùng mấy tên bạn tốt này nhiều năm vào sinh ra tử, tuy rằng bọn họ đều ưu tú xuất sắc, nhưng mà mỗi người đều giỏi về châm biếm, sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nói móc bạn bè.
Quay đầu, anh trừng mắt nhìn ông chủ Đường Phách Vũ. “Chuyện này cậu còn nói cho bao nhiêu người?” Anh bắt đầu hối hận đã nói cho Đường Phách Vũ sự thật chuyện này. Giấu diếm giới tính thật sự của tiểu giặc Oa, kỳ thật là anh có tư tâm, mấy người bạn này tuy rằng ưu tú, nhưng mà đối với mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đối sẽ không bỏ qua, anh cũng không hy vọng có người cùng anh cướp đoạt người phụ nữ đến từ nước ngoài, xinh đẹp lại thông minh này.
“Đều nói với các cậu, nhưng là không có nói cho Khoản Khoản biết.” Đường Phách Vũ ôn nhu xoa đầu vợ yêu, yêu thương nhìn vợ.
Cả đời này từng lạnh lùng vô tình, nhưng khi gặp phải sự dịu dàng của cô, anh hoàn toàn chìm đắm. “Khoản Khoản, đừng trách anh, anh biết em không giữ được bí mật.” Anh quá mức hiểu cô.
“Con của Mạc lão cha là nữ?” Phương Khoản Khoản khó tin hỏi, mở to hai mắt nhìn, cô hiếu kỳ lật xem tư liệu về Mạc An Nhàn trên bàn làm việc, chỉ thấy trong ảnh An Nhàn đang mặt nữ trang.